Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 14: Sửa sang – đặt tên “linh trần viện”

Sau khi tiễn yêu nghiệt vương gia ra về, Vinh tuyệt trần vẫn ngồi nhìn bao quát sân viện. Sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng gọi Tiểu Mai lấy ra một tập giấy tuyên thành cùng bút lông, hì hụi vẽ vẽ suốt ngày, thức ăn cũng không thèm đụng tới. Hai người còn lại thấy nàng như vậy thì xót xa trong lòng nhưng vẫn không dám trái lệnh. Đến chập choạng, Tiểu Mai nhìn tiểu thư vươn vai thả bút liền nhanh nhẹn bưng thức ăn tới.

          -Tiểu Mai, Tiểu Phong, hai người ngồi xuống dùng bữa luôn đi, đều mệt mỏi cả ngày rồi.

          -Không được, tiểu thư. Nơi này không phải Vinh phủ. Tuyệt Phong ngay lập tức phản đối.

          -Đúng vậy, tiểu thư. Tiểu Mai cũng lên tiếng

          -Phải không? Cho dù như vậy ai sẽ quan tâm chứ. Mau ngồi xuống nếu không ta sẽ đuổi cả hai đi. Nhanh lên! Nàng trực tiếp ra lệnh.

          Tuyệt Phong và Trần Mai nhìn nhau, từ trước đến giờ, tiểu thư vẫn là người tỷ tỷ thân thuộc của họ, không phải chủ tử mà chính là tình thân. Không chống nổi tấm lòng của nàng, hai người kéo ghế ngồi xuống, câu chuyện phiếm, lời nói đùa lại vang lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

.........phân cách nào.............................

          Hôm sau,

-Nào, xem công sức cả ngày qua của ta đi! Vinh Tuyệt Trần giơ bản vẽ ra cười cười.

-Oa, tiểu thư, thật đẹp. Tiểu Mai trố mắt ngưỡng mộ.

-Đúng vậy, chúng ta còn ở đây lâu dài nha! Ta không chịu nổi vẻ xơ xác này đâu, có tịch mịch cũng nên thêm chút phẩm vị. Đời người đâu có dài, phải sống theo ý muốn một chút.

-Tiểu thư nói phải! Một nam một nữ đồng thanh nói.

          -Hình như hai người càng ngày càng tình nồng mật ý? Tiểu phong phong coi vậy mà rất giỏi nha! Nàng trêu chọc.

          -TIỂU THƯ... cả 2 hét lên, rồi nhìn sang nhau đỏ mặt.

          -Khụ khụ, Hảo, ta không nên nhìn rõ mọi chuyện như thế. Tuyệt Phong, cái ao sen này việc của ngươi nha, phải nông ở giữa, xây bàn đá. Ta còn muốn nước tràn vào một chút nơi chân ghế. Bên trái xây thêm một núi giả với thác nước, cứ thoải mái dùng võ công cho ta, làm nhanh gọn vào.

          -Vâng tiểu thư. Tuyệt Phong lanh lẹ cầm bản vẽ phi thân ra ngoài phủ mua vật liệu.

          -Tiểu Mai , em lo phẩn nội thất bên trong theo bản vẽ. Đặc biệt là em phải tháo hết toàn bộ rèm cũ đi, đổi mới toàn bộ. Ta sẽ kêu Tuyệt Phong đi lấy bộ rèm ở Vinh Phủ sang thay.

          -Vâng tiểu thư! Tiểu Mai hào hứng cầm một bức tranh chạy vào trong phòng.

          Vinh Tuyệt Trân cầm bức vẽ còn lại, công việc của nàng chính là hồi sinh lại khu vườn hoang sơ này. Kéo tay áo cột lại, ngọc thủ thắng nõn đào bới từng khóm hoa một cách cẩn thận, vứt hết những nhánh bị hỏng toàn úa. Nàng gộp thành từng dải hoa đủ màu. Tuyệt Phong trở về đem theo một đống đồ, sau đó vận nội công “Bùm” làm thành một hố sâu trong viện. Tiếng nổ thu hút rất nhiều kẻ hầu trong vương phủ tới nhưng chưa kịp tìm hiểu thì đã nhìn thấy gương mặt kinh dị của vương phi liền cong chân bỏ chạy mất hút.

........

          -Tuyệt Phong, ngươi mời Tiêu vương gia đến thăm viện chúng ta được rồi!

          Tuyệt Phong mặt đầy mồ hôi, vừa thả xong chiếc bàn đá ra giữa hồ cùng bộ ghế thì nghe tiểu thư gọi. Tiểu Mai đang bận tay thả sen vào, thấy vậy liền chạy lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, hai người nhìn nhau thắm thiết một chút, Tuyệt Phong liền gật đầu phi thân bay đi. Vinh Tuyệt Trần giả bộ ngó lơ, không thấy cảnh tượng màu hồng vừa rồi, trong lòng thầm nghĩ nên đẩy nhanh hôn sự cho hai người.

          Sau thời gian chừng một tách trà, hai thân ảnh đã xuất hiện bên ngoài cổng viện. Tiêu vương gia còn hào phóng mang theo một bảng tên sơn son thiếp vàng phủ kín khiến nàng nhíu mày suy nghĩ.

-Vương gia đã đặt tên rồi?

          -Đúng vậy, không cần nghĩ nhiều, bản vương vốn không có nhiều chữ nghĩa mà! Mỗ yêu nghiệt nào đó lên tiếng.

          -Hảo! Nàng cũng hết ý kiến.

          “Linh Trần viện” – nha, cái này... Tiểu Mai và Tuyệt Phong mở to mắt hết cở.

          - Ta nghĩ viện nơi nàng ở chính là như vậy, tràn ngập linh khí tuyệt trần... Tiêu vương gia đột nhiên nói lên tâm sự khiến nàng bất ngờ ngượng ngùng.

          Lăng Gia Tiêu cảm thán không thôi, khu viện đổ nát cách đây hai ngày giờ không còn chút bóng dáng, chỉ với ba người mà trong đó lại có hai nữ nhân chân yếu tay mềm. Một vườn hoa ngập tràn màu sắc, tựa như cầu vồng rạng rỡ. Cổ thụ khô cằn được treo đầy những giải lụa đủ màu tung bay trong gió. Hồ sen thanh khiết dập dìu những bông hoa trắng hồng e ấp, bàn đá ghế ngọc như họa. Lầu gác mái son rèm châu tranh chữ... mỗ yêu nghiệt hít sâu một ngụm khí bình tĩnh mới lên tiếng

          -Bồng lai tiên cảnh a! Nàng thật tài tình!

          -Tiêu sát các chủ thấy thích là được!

          -Nàng...

          -Đừng chối, một sắc nữ tệ hại như ta, không tài không đức như ta, sao ngài không chút bất ngờ nào! Ngài nghĩ hai thái cực tính cách đối lập là ta sẽ không nhận ra sao? Coi thường nhau quá đấy.

          -Ha? Thật ra như thế vẫn chưa đủ, làm sao nàng chắc chắn...

          -Ngưng, ta lúc bị bắt đi, nhận định ngài là tri kỉ! Ngài chối cũng được, ta có lập trường của ta. Ngài nghĩ ta lâu nay vẫn tiếp nhận danh tiếng tệ hại nhưng vẫn thể hiện trước mặt ngài vì cái gì? Chẳng phải vì hai từ “tri kỉ” đó thôi sao?

          Tiêu vương gia lẳng lặng nhìn nàng đứng đối diện với mình, đôi mắt thu hết hình ảnh rực rỡ vào trong mắt, tim hung hăng đập mạnh. Người trước mặt không tuyệt thế mĩ mạo, nhưng hấp dẫn hắn, làm hắn trầm luân a. Tài năng của nàng như thế, tâm trí kiên định như vậy sao tam đệ hắn lại ngu ngốc lựa chọn một nữ nhân chỉ có dung mạo kia chứ. Thật không có tầm nhìn!

          -Hảo... ta chính là Tiêu Sát các chủ. Hắn thở dài.

          -Nếu ngài không sợ ướt, chúng ta vào giữa hồ ngồi đánh cờ đi. Ván cờ ngày trước chưa ngả ngủ, ta muốn thắng! Nàng nhấc chân bước theo bậc đá.

          -Được. Hắn mỉm cười, trong lòng đã định, nàng ... hắn muốn...