Sáng hôm sau, Thanh Hải thức dậy thì Nguyệt đã không còn bên cạnh nữa. Cô vẫn luôn rời đi như vậy, không nói một lời nào, và trên kệ tủ ... là một xấp tiền!
Tổng cộng là 2 triệu!
Kèm với một lời nhắn : "Hôm qua rất tuyệt vời! Đây là tiền phí, cám ơn cậu đã phục vụ!"
Thanh Hải nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu chỉ trực chảy nước mắt, anh ném mảnh giấy cùng xấp tiền vào sọt rác, rời khỏi phòng.
"Cô vẫn lạnh lùng vô tình như ngày nào nhỉ? Tôi làm rất nhiều thứ cho cô, yêu thương cô hơn cả hắn, vậy mà tại sao cô chưa bao giờ động lòng?"
"Tôi vẫn nhớ những năm tháng ấy, có thể là cô đã quên tôi rồi, nhưng tôi vẫn nhớ!"
"Kể cả lúc ấy cô là thiên thần, hay bây giờ là ác quỷ, thì tình cảm tôi dành cho cô vẫn không thay đổi!"
Ngày ấy ...
Lưu Hải Nguyệt - vốn là một tiểu thư của tập đoàn LHN, là con gái chủ tịch một công ty giải trí lớn nhất cả nước, có địa vị không hề nhỏ trong ngành giải trí ở nước ngoài, thậm chí còn hợp tác với rất nhiều hãng làm phim nổi tiếng như Marvel, DC hay Disney,...
Vậy nên cô bé được nuông chiều từ khi còn rất nhỏ ...
Với cái tính đanh đá mấy ai chịu nổi!
- Chào! Tớ là Lưu Hải Nguyệt, học sinh mới, nhà tớ rất giàu, vậy nên các cậu liệu hồn mà đối xử tốt với tớ, nếu không tớ sẽ về mách bố, các cậu sẽ đi đời sớm thôi!
Cô giáo chỉ biết cười trừ, thôi trẻ con mà, cô bé chỉ mới 11 tuổi, vào được lớp này chắc gia đình phải chạy kinh lắm, học cùng những bạn xuất sắc như này thì sớm muộn nó cũng thấy ngượng và bớt kiêu đi thôi!
Nhưng ... trời tính đâu bằng người tính ... (Hửm???)
Cô bé mới vào đã tạo ấn tượng vô cùng tốt với giáo viên, cùng với tài năng thiên bẩm, tư duy logic và suy luận nhạy bén, cô hầu như luôn đạt điểm tối đa trong các môn học, đặc biệt là Toán - môn mà cô giỏi nhất!
Cô chẳng xem ai ra gì cả, cô luôn chi mình là tâm điểm chú ý, thích làm gì thì làm, chẳng quan tâm đến ai!
Nhưng ... những tháng ngày kiêu ngạo vì thành tích học tập khủng đâu còn được duy trì nữa khi lớp cô lại có thêm một bạn mới ...
Khiến thành tích của cô bị san phẳng và phải chịu cảnh đứng ngang hàng!
- Chào các cậu, tớ là Hoàng Dũng! Tớ là học sinh mới!
Đôi mắt của Hải Nguyệt như có tia gì đó ánh lên một sự thích thú, trầm trồ!
Trước mắt cô là một cậu bạn vô cùng điển trai với vẻ ngoài lạnh lùng, trầm tính, nhìn cậu gầy nhom, cao lêu khều, mái tóc nâu đen màu hạt dè phủ gần che mắt, nước da bánh mật cùng giọng nói vô cùng ấm áp!
Cả người cậu như toát lên một ánh hào quang rực rỡ, tất cả những đứa con gái trong lớp đều nhao nhao lên đòi ngồi cạnh cậu, nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ im lặng, mắt hướng về phía một cô bé xinh xắn ăn mặc rất sành điệu kia ...
Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn cậu bé, cô cũng im lặng một hồi lâu, không nói không rằng gì cả, chẳng hùa theo đám đông mà tung hô cậu, những gì cô làm lúc này chỉ là nhìn, nhìn và nhìn cậu ấy. Hai đứa trẻ cứ thế nhìn nhau, mặc kệ sự ồn ào của cả lớp và tiếng mắng dẹp loạn của giáo viên, dường như trong mắt chúng bây giờ chỉ có đối phương, chúng chẳng quan tâm ai cả, chẳng thiết tha gì cả, chúng như đã bị cuốn vào một vòng xoáy nào đó, nơi chỉ có hai người, không thể thoát ra mà cũng chẳng muốn thoát ra ...
Từ đằng xa, cũng có một cậu bé ...
- Các em im hết cho tôi, nếu các em không trật tự, ngay ngày hôm nay cô sẽ báo về cho phụ huynh từng em một về điểm số kiểm tra một tiết vừa rồi!
Cả lớp lúc này đã trật tự hẳn, nhưng ánh mắt của họ lại đổ dồn về phía bàn của Nguyệt - bên cạnh đó là cậu "hotboy" mới của lớp.
Cậu ta đã lặng lẽ đi xuống đó từ khi nào, bằng giọng khàn khàn, cậu chỉ vào chỗ trống kia:
- Tớ ngồi đây, được không?
Khuôn mặt lạnh tanh cùng câu nói kia của cậu làm cô ngây ra một lúc, phải mất một lúc lâu, Hải Nguyệt mới hoàn hồn lại, lắp ba lắp bắp:
- Ờ ... à ... ừ, cậu ngồi đi!
Cả lớp lại một lần nữa, khó hiểu, cô bé tiểu thư này bình thường rất ghét người lạ, thậm chí lúc mới vào lớp còn không nói chuyện với ai, luôn tỏ ra hách dịch và chỉ thích ngồi một mình với lý do "Em không muốn ngồi cùng những tên không cùng 'đẳng cấp' với mình", vậy mà giờ đây tự nhiên dịu dàng đến lạ!
Hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, hình như chúng rất thích im lặng thì phải? Bởi vì kể cả trong giờ ra chơi, chẳng ai ra khỏi chỗ, cũng chẳng ai nói với nhau câu nào cả!
- A ... cậu ...
Đôi mắt long lanh của Nguyệt lại một lần nữa mở to nhìn Dũng, cô vẫn ấp a ấp úng, không nói nên lời.
- Sao vậy?
Hoàng Dũng ngây ra ... (hình như hai kẻ này chỉ có nhìn nhau thôi là hết luôn truyện rồi!)
- Tóc cậu ... có hoa!
Những tia nắng rạo rực của buổi trưa hè khiến mái tóc cậu trở nên óng ánh, cả người cậu như tỏa ra hơi ấm ôm ấp trái tim cô gái nhỏ, một cậu bé với vẻ đẹp làm người ta ngây ngất, trái tim Nguyệt dường như bị lỡ một nhịp, khuôn mặt ửng hồng nay có thêm ánh nắng lại càng hiện rõ, Nguyệt cố mấp máy môi nhưng không được, cô sợ rằng chỉ cần nhỡ miệng thôi sẽ nói điều gì sai làm cậu không thích ...
Hải Nguyệt với tay lấy cánh hoa vương trên tóc cậu - cánh hoa tươi vừa rụng len qua cửa sổ, vẫn còn vương vấn một mùi hương thơm ngát ...
- Nó ... rất đẹp!
- Giống như cậu vậy!
~*.*~
- Nhà cậu ở đâu?
Trên con đường tấp nập người người xe cộ đi qua, có hai đứa trẻ, một nam một nữ đang cùng nhau đi trên vỉa hè cùng cái nắng gắt của buổi trưa hè oi ả.
- Nhà tớ ở trong một con hẻm!
- Bói mẹ cậu làm nghề gì?
- Bố tớ mất rồi, tớ sống với mẹ!
Hải Nguyệt sững người lại một lúc, ánh mắt thương tiếc có chút đồng cảm nhìn Dũng:
- Tớ ... xin lỗi ...
- Không sao đâu!
Cả hai lại trở nên im lặng không biết nói gì ...
Thực sự không chỉ lần đó, mà rất nhiều lần cả hai đứa rơi vào tình huống khó xử như vậy, chúng thường chỉ nói với nhau về chuyện học hành, có thể đang lên cao trào thì bị đứt quãng, rồi lại im lặng ...
Và cho đến khi, bài kiểm tra một tiết được trả ...
- Nguyệt, cậu được bao nhiêu?
Hải Nguyệt bất động, mặt tối sầm, trợn mắt nhìn bài kiểm tra, cô dường như không thể tin nổi vào mắt mình!
Dũng nhòm vào bài kiểm tra của Nguyệt, thì thấy số 9.75 to tướng!
Trời ơi, chưa lần nào cô bé dưới 10 môn Toán cả, đối với người ta được 9.75 đã là đỉnh lắm rồi, nhưng đối với cô, đó là điều còn tồi tệ hơn cả tồi tệ!!!
Dũng vội giấu bài mình đi, an ủi Nguyệt:
- Không sao đâu, chỉ là sai sót một chút thôi mà, lần sau sẽ ...
- Cậu lại được 10, phải không?
Nguyệt nhìn Dũng bằng ánh mắt thét ra lửa, Dũng toát mồ hôi hột, không dám nói gì cả!
Nguyệt cũng chỉ lườm cậu một cái, xong quay ngoắt đi ...
Chắc mọi người tưởng thế là xong chứ gì? Nhưng không!
Đã 5 ngày kể từ khi trả bài kiểm tra, Nguyệt không thèm nói với Dũng câu nào cả!
Cô vẫn luôn lầm lì, coi cậu như không khí!
Lúc trước, khi cậu đứng trước mặt cô, cô sẽ không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay bắt nạt bạn bè, nhưng giờ đây, coi lại thản nhiên trước mặt cậu làm điều đấy, ăn hiếp bạn bè một cách quá đáng, thậm chí khi cậu huých huých tay nhắc khéo cô "không nên làm vậy, cô cũng chẳng để tâm, chỉ lườm cậu một cái và bỏ đi một cách hách dịch!
Nếu như trước kia, cô chưa hiểu một bài nào đó, cô sẽ quay sang trao đổi với cậu ngay, nhưng bây giờ, đến khi Dũng đã thấu rõ sự bí tắc trong lúc làm bàu của cô, cô cũng không hỏi cậu câu nào, cũng chẳng thèm hỏi cô giáo luôn!
Cô dường như đã giận cậu đến nỗi biến thành một con người khác vậy!
Cho đến một hôm ...
- Nguyệt ... cậu ...
Trong khuôn viên của trường, một cô bé với chiếc váy xòe trắng xinh xắn đang duỗi chân ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, cô ngồi đó trong yên lặng, một sự yên lặng khó tả! Một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô khẽ bay bổng, tóc mai lất phất theo chiều gió, hồn cô thả cho gió mang đi, hòa lẫn vào thiên nhiên, cỏ cây, hoa lá, cô mỉm cười nhè nhẹ, thích thú ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, tiếng chim hót líu lo cứ vang vọng bên tai. Cô bé xinh đẹp tựa như một thiên sứ nhỏ không có cánh, cô luôn khao khát, khao khát được một ngày đó được bay lên bầu trời cao kia mà vui đùa cùng gió mây, với những chú chim tự do sải cánh ...
Khung cảnh đẹp đẽ khiến trái tim nhỏ bé của cậu bạn đập liên hồi ...
Nhe tiếng bạn gọi, Nguyệt quay đầu sang, nhìn cậu
mỉm cười ...!
~*.*~
... và nói rằng hôm nay chúng ta ăn chay, không có thịt!