Liên Hạo Đông nhớ lại sóng gó năm đó, có thể nói năm đó Vương gia cùng Nhà họ Trần đều rối loạn.
Liên Hạo Đông cố ôm cái đầu tê dại bấm số điện thoại nhà, người nghe điện thoại vừa lúc là Vương Ngọc Lam. Liên Hạo Đông nói: "Mẹ, cha của Hiểu Sắt tới, muốn gặp mặt cha mẹ để bàn chuyện hôn sự."
Mặc dù Vương Ngọc Lam không phải là một người phách lối nhưng cũng chẳng phải là người hiền lành, bà ta nói: "Hôn sự? Hạo Đông à, sao con không suy nghĩ cho mẹ chút nào vậy? Không thể cho mẹ một ít thời gian để mẹ suy nghĩ sao?"
Âm thanh rất lớn, Trần Lương Động cũng nghe được, ông lập tức nổi giận. Vương Ngọc Lam này được lắm, năm đó nhẫn tâm chia rẽ một đôi giai ngẫu, hôm nay lại muốn dùng gậy đánh uyên ương.
Liên Hạo Đông nhìn thấy sắc mặt của Trần Lương Động càng ngày càng đen, bồi thêm một câu: "Mẹ, cha của Hiểu Sắt tên là Trần Lương Động."
". . . . . . Cái gì?" Vương Ngọc Lam sửng sốt.
Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên mà. Sao đời sau của nhà họ Vương lại cứ coi trọng con gái của Nhà họ Trần vậy chứ? Đây rốt cuộc là sao? Giọng nói của bà ta mang theo nửa chất vấn: "Chuyện lớn như vậy,. . . . . . sao trước giờ con không nhắc đến?" Vương Ngọc Lam nổi bão !
Cũng may Liên Hạo Đông đủ mạnh mẽ, nếu không quả thật xong đời khi phải đứng giữa hai người cường thế này rồi. Anh nói: "Mẹ! Mẹ đừng nóng giận, chuyện đã xảy ra, nên nghĩ biện pháp giải quyết mới đúng."
Vương Ngọc Lam cảm giác mình bị con trai đùa bỡn, quanh đi quẩn lại mới tìm được một cô gái, lại đúng là con gái Nhà họ Trần mà bà không thích nhất. Bà cười khổ một tiếng: "Hạo Đông ơi là Hạo Đông, rốt cuộc con xem mẹ là cái gì? Sao tới bây giờ mới nói cho mẹ biết cha của con bé kia tên là Trần Lương Động?"
Trần Lương Động đứng bên cạnh bảo Liên Hạo Đông: "Đưa điện thoại đây."
Liên Hạo Đông nổi da gà, ông cụ này muốn làm gì đây? Điện thoại bị Trần Lương Động cướp đi, anh đành phải đứng bên cạnh trơ mắt nhìn: “ Được lắm Vương Ngọc Lam, trước mặt tôi bà còn muốn ra oai sao?"
Vương Ngọc Lam nghe Trần Lương Động nói như vậy, lập tức đáp trả: "Trần Lương Động, ông nói gì hả? Tôi ra oai lúc nào? Tôi vốn không biết Tiểu Trần là con gái ông."
“Bây giờ biết cũng không muộn! Tôi nói cho bà biết, dù thế lực của hai nhà Liên, Vương có mạnh đến mức nào đi nữa, muốn kết hôn với con gái nhà họ Trần thì phải thật lòng.”
Xong rồi, Liên Hạo Đông đen mặt, hai vị này đấu nhau, anh phải chen vào thế nào đây?
Lần đầu tiên trưởng bối hai bên chính thức gặp mặt.
Điền Lâm phải chăm sóc Trần Hiểu Sắt nên không tới được, còn Kỳ Sơn đên thành phố D thị sát công việc cũng không tới, cho nên chỉ có ba người bọn họ gọi một bàn đại tiệc đắt giá.
Hai vị này đã gần hai mươi năm không gặp mặt. Sau lần chia tay trong thuốc súng hôm trước, bây giờ gặp lại càng thấy nhau không vừa mắt, dùng sức bới vết sẹo của đối phương.
Hai người cùng tuổi, Trần Lương Động sinh trước Vương Ngọc Lam chưa tới mười lăm ngày, theo như cách nhìn chòm sao của Phương Tây mà nói, tính tình bọn họ gần như giống nhau. Liên Hạo Đông ngồi ở giữa, vội vàng gắp thêm thức ăn cho hai người, bởi vì bọn họ chẳng có thời gian hạ đũa
Vương Ngọc Lam bị Trần Lương Động đâm trúng, tức giận nổi lên, cố chết cãi lại như khi còn bé, bà ta nói: "Ngày trước đã cảm thấy thành tích của ông kém cỏi chẳng thể làm “quan” được, không ngờ lại đúng thế thật."
Trần Lương Động lập tức đáp trả: "Thành tích kém, lúc ấy là ai nhìn lén bài thi số học bị thầy bắt được?"
Vương Ngọc Lam nói: “Ai nhìn lén? Là tôi thấy ông làm sai nên muốn giúp ông sửa…”
Liên Hạo Đông yên lặng gắp thức ăn, uống rượu!
. . . . . .
“Năm đó ba bà gặp chuyện không may, ba mẹ tôi cũng rất khốn đốn, những gì có thể giúp chúng tôi đều giúp, ba bà được sửa lại án sai, bà nghĩ đó chỉ là công sức của mình nhà bà à?”
Liên Hạo Đông lắng nghe đối thoại của bọn họ, định lựa thời gian chen vào.
Vương Ngọc Lam cắn răng không thừa nhận nói: "Dù sao cũng không phải là nhà ông giúp!"
Trần Lương Động thấy biểu tình không chịu thừa nhận của bà ta, lắc đầu giận dữ nói: “Sớm biết như vậy, lúc trước ba mẹ tôi không nên mềm lòng, chẳng quan tâm đến thể diện chạy vạy cầu xin, lo lót tiền của, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin giúp giúp ba bà. Bà nên biết, năm đó tên trên danh ngạch quân ngũ là của tôi, nhưng tôi đã nhường nó cho bà, bà mới có hôm nay."
Vương Ngọc Lam hắng giọng một cái, nói với Liên Hạo Đông: "Rót cho mẹ ly rượu, nhanh lên."
Liên Hạo Đông rót cho Vương Ngọc Lam một ly Mao Đài đầy.
Vương Ngọc Lam nhận lấy, uống cạn.
Trần Lương Động khinh bỉ nhìn bà ta, năm đó tửu lượng của Vương Ngọc Lam là do ông dạy đấy.
Vương Ngọc Lam uống rượu, chí khí lập tức trở về không ít, nói tiếp: " Các người đã làm những gì sau lưng chúng tôi, tôi không biết, nên cũng đừng mong nhận được lời dễ nghe nào từ tôi."
Liên Hạo Đông biết, mẹ anh đuối lý rồi.
Trần Lương Động nói tiếp: "Vương Ngọc Lam, nhà họ Trần chúng tôi có thể được lời lộc gì từ bà. Tôi có thể được lợi lộc gì từ bà đây? Tôi quả thật không hề muốn nhắc lại chuyện xưa năm đó."
Vương Ngọc Lam cũng có chút hoảng hót, dù sao bây giờ cũng đang ở trước mặt con trai bà mà? Bà không muốn mất thể diện trước mặt nó, liền quay sang nói với Liên Hạo Đông: " Con đến bệnh viện đi, lát nữa mẹ tự về được."
Liên Hạo Đông nói: " Con chờ mẹ ở đại sảnh."
Liên Hạo Đông đi rồi, Vương Ngọc Lam buông lỏng hơn rất nhiều: "Trần Lương Động, tuổi đã lớn vậy rồi, có thể chừa cho nhau chút thể diện được không? Chuyện con gái ông gả tới Liên gia tôi cũng đâu có phản đối?"
Trần Lương Động cười: “Bà nghĩ rằng tôi nhắc lại chuyện năm đó là vì muốn gả con gái à? Bà sai rồi. Người nhà họ Trần chúng tôi từ trước đến giờ luôn ngay thẳng, không vì tiền, cũng không vì quyền, chỉ nhận hai chữ hạnh phúc. Nếu như không chiếm được thì sẽ buông tay.”
Người nhà họ Trần có tôn nghiêm, chẳng lẽ người nhà họ Vương không có sao? Bà ta cảm thấy nói thêm với Trần Lương Động chỉ chuốc lấy tức giận mà thôi: "Ông Trần, trước giờ tôi không hay chỉ trích ai, chuyện đến mức này, tôi đành phải lên tiếng thôi. Gả con gái ông cho con trai tôi không phải là uất ức cho con bé. Chuyện hai ngày trước, ông cũng nhìn thấy rồi, mấy bức tranh thực sự tồn tại, ông đừng bảo là không biết."
Trần Lương Động gật đầu một cái, nói: " Biết! Vợ tôi cũng nói rất đẹp, là tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng."
". . . . . ."
“Người nhà chúng tôi là vậy đó, chúng tôi là dân chúng thấp cổ bé họng, với không tới mấy người cao sang như bà. Cho nên, tôi nghĩ là hai nhà chúng ta căn bản không thích hợp để kết thân, tôi muốn dẫn Hiểu Sắt về, tìm cho con bé một nhà chồng xứng đáng." Trần Lương Động kiêu ngạo nói.
Thật ra thì Vương Ngọc Lam rất muốn làm dịu mối quan hệ giữa hai nhà, bà cũng nghĩ đến việc này lâu rồi, người một khi đã già đi, thì sẽ thích yên bình.
Trần Lương Động có thể kiêu căng trước mặt bà như thế cũng có lý của nó. Năm đó đám trẻ con bọn họ cùng đi móc bọc, đều là Trần Lương Động giúp bà giành chỗ tốt nhất. Ông còn chia bà một lượng lớn bọc móc được, giúp bà trông coi Vương Kỳ Thần, những chuyện tương tự như vậy không sao kể hết.
Vương Ngọc Lam mềm giọng: "Được! Đó là tác phẩm nghệ thuật, tôi không so đo nữa. Bây giờ Hiểu Sắt mới sẩy thai, thân thể suy yếu, trước mắt chưa thể tổ chức hôn sự được, vẫn nên chăm sóc cho con bé khỏe hơn đã."
Trần Lương Động nói: "Ai đồng ý cuộc hôn nhân này chứ? Vương Ngọc Lam, bà say đến hồ đồ rồi à?"
". . . . . ." Vương Ngọc Lam bị Trần Lương Động làm cho nghẹn họng. Bà ta đứng dậy, hếch cằm nói: "Nếu không phải vì hạnh phúc của tụi nhỏ, tôi chẳng thèm đến đây nói chuyện với ông."
" Giờ bà mới biết quan tâm tới hạnh phúc của mấy đứa nhỏ à?"
“Hiểu Sắt là một cô gái tốt, con bé sẽ không phản đối chuyện giãn hòa giữa hai nhà đâu. Ông biết không, đã hai mươi năm rồi Tiểu Thần chưa từng về nhà.” Bà nói xong liền mở cửa rời đi.
Liên Hạo Đông bước vào, rót cho Trần Lương Động một ly rượu, hỏi: "Thì ra mẹ cháu và chú quen biết như vậy sao?"
Trần Lương Động uốn cạn, gắp một đũa thức ăn nói: "Đúng vậy, từ khi còn mặc quần thủng đít chúng ta đã biết nhau rồi."
Liên Hạo Đông lại hỏi: "Vậy chú và mẹ cháu . . . . . có. . . . . ."
Trần Lương Động lắc đầu: “Năm đó mẹ cháu rất ghét loại chuyện phiền phức như chuyện tình cảm. Với lại, bà ấy không phải là mẫu người chú thích, chú thích người dịu dàng uyển chuyển như cô cháu kìa."
Liên Hạo Đông gật đầu một cái, ông cụ quả thực là thông minh, không có chọn mẹ anh.
Tống Á ra khỏi quán trà, liền trực tiếp đến bệnh viện. Thường Lộ Bân đã rời đi, chỉ còn hai mẹ con đang nói chuyện, vừa đúng lúc nói đến anh.
Điền Lâm hỏi: "Con bé này, chuyện con với Tống Á sao rồi?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Con hi vọng anh ấy có thể buông tay, chuyện công việc đã đủ khiến anh ấy phiền não rồi."
"Chẳng lẽ con không tức giận sao?"
" Dĩ nhiên con tức giận, nhưng sau này nghĩ lại, chuyện tình cảm thật sự là khó có thể nói rõ, cũng không thể trách đó là lỗi của ai được."
" Con không hận Tống Ny à?"
“Con lại cảm thấy cô ta đáng thương hơn nhiều, cái gì cũng chẳng có. Tình yêu ư? Cô ta chưa từng đạt được. Cả ngày phải nhìn người mình yêu thương âu yếm người khác, đấy mới thật là chuyện khổ sở nhất.Ví dụ như, chỉ cần nghĩ đến chuyện Liên Hạo Đông ở cùng với những cô gái khác, con sẽ rất khó chịu.”
"Con nghĩ thấu đáo như vậy là tốt rồi."
"Chẳng còn cách nào mà, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, con không muốn hiểu rõ cũng khó."
"Ngộ nhỡ Tống Á không buông tay thì sao?"
"Mẹ, tình yêu là chuyện của hai người, không thể có người thứ ba, con đã yêu Liên Hạo Đông, thì sẽ không thể yêu anh ấy nữa. Anh ấy cũng không xen vào được."
"Nhưng mẹ thấy con vẫn còn cảm tình với Tống Á mà?"
“Tình đầu luôn chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng mỗi con người, đó là một phần ký ức hư vọng, cũng rất hoàn mỹ. Mẹ biết không? Nếu như năm đó anh ấy đi luôn, không trở về nữa, nhất định con sẽ nhớ anh ấy cả đời. Nhớ về tuổi thanh xuân, về tình yêu chân thành năm đó.
"Vậy bây giờ? Phần cảm tình này còn nữa không?"
Trần Hiểu Sắt gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Có! Nhưng càng lúc càng trở nên mơ hồ rồi. Con vẫn thích cảm giác của lúc trước hơn, như một chiếc bong bóng thần kỳ có thể chứa đựng ký ức vậy."
Tống Á nghe thật lâu, cho đến cô bắt đầu nói tới Liên Hạo Đông. Âm thanh của cô chằng còn mang theo sự thương cảm mơ hồ như trước nữa. Mà là một loại điên cuồng như muốn nổ tung. . . . . .
Anh rời đi, mang theo phần tình cảm đặc biệt mà Trần Hiểu Sắt giành cho anh đi cùng.
Sau bữa cơm gặp mặt, trên đường trở về, Trần Lương Động nói: "Hạo Đông, ngày mai ta sẽ dẫn con bé về, mọi chuyện ở đây cháu xử lý đi."
Liên Hạo Đông xuống xe, bề ngoài vẫn mang vẻ mặt tỉnh táo như bình thường, nhưng thật ra trong thâm tâm đang không ngừng dậy sóng, anh vẫn ở trong trạng thái gặp chiêu phá chiêu. Cả đường dò la ý tức của ông cụ: "Chuyện ở đây cháu sẽ xử lý tốt, Hiểu Sắt đã phải chịu không ít khổ rồi, trở về tĩnh dưỡng một thời gian cũng tốt. Chỉ là, chú có thể ở lại đây thêm hai ngày được không? Hiếm khi được nghỉ thế này mà."
Trần Lương Động nói: "Ở lại để mẹ cậu tiếp tục bắt nạt Hiểu Sắt à?"
Liên Hạo Đông dở khóc dở cười: "Chú, mẹ cháu đã chấp nhận Hiểu Sắt rồi, bà nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Trần Lương Động nói: " Cậu đừng nói tốt cho bà ta, bà ta không phải là người dễ khuất phục đâu. Dù bà ta có đồng ý cũng là muốn cứu vãn quan hệ với em trai mình mà thôi."
Liên Hạo Đông không thể làm gì khác hơn là cười khổ. Đúng vậy, mẹ anh không phản đối nữa, nguyên nhân rất lớn là do cậu nhỏ.
Quả nhiên như Liên Hạo Đông dự đoán, Vương Ngọc Lam mang theo một đống thực phẩm dinh dưỡng cao cấp tới hòa giải, đúng lúc đụng phải Liên Hạo Đông và Trần Lương Động mới từ khách sạn trở về.
Trần Lương Động quan sát mấy vật trong tay Vương Ngọc Lam nói: " Những thứ này quá quý, nhà họ Trần tiêu thụ không nổi, xin bà mang đi cho."
Vương Ngọc Lam tức giận, mặt mũi rất khó coi, ném mấy thứ đó cho Liên Hạo Đông xong liền đi về.
Liên Hạo Đông vội vàng ngăn Vương Ngọc Lam lại, nói: "Mẹ! Mẹ! Đã đến đây rồi, mẹ không vào ngồi một lát sao? Con dâu mẹ còn đang nằm trên giường bệnh đấy."
Vương Ngọc Lam khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy, bà đã làm gì nên tội chứ? Phải đến thăm cô con dâu mình không thích, còn bị ba cô ta chế nhạo. Quan trọng hơn, người chế nhạo bà ta lại là Trần Lương Động.
Liên Hạo Đông ôm lấy Vương Ngọc Lam kéo bà đi vào phòng bệnh. Trần Lương Động ở sau nói với theo: "Kẻ có tâm tư bất chính tôi không hoan nghênh!"
Vương Ngọc Lam đứng lại, quay sang mắng Liên Hạo Đông: "Ai bảo con lại chọn con gái của ông ta? Đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình à?"
Liền Hạo Đông ho nhẹ một tiếng, nói: "Mẹ! Đã quá muộn rồi, mẹ cố chịu đi."
Trần Hiểu Sắt nhìn thấy Vương Ngọc Lam, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Cô không sợ mà chỉ không thích bà ta. Cô cảm thấy Vương Ngọc Lam chính là Diệt Tuyệt sư thái, là bà thím già khó ứng phó nhất quả đất. Miệng của cô liên tục co rút, nặn ra một nụ cười khổ, cô chào khẽ: "Cháu chào dì!"
Điền Lâm đứng lên, dễ tính nói: " Xin chào!"
Vương Ngọc Lam nhìn Điền Lâm nhu mỹ, trong lòng thầm cảm thán một câu: “ một đóa hoa tươi cắm vào Trần Lương Động.”
Trần Lương Động đi vào, tiếp thêm can đảm cho con gái: "Con gái à, không cần sợ, có ba ở đây."
Trần Hiểu Sắt nói: "Sao ba lại đi lâu vậy?"
Trần Lương Động chỉ Liên Hạo Đông: "Thằng nhóc này và mẹ nó mời ba ăn cơm nên mới về trể."
Trong đầu Trần Hiểu Sắt hiện đầy dấu chấm hỏi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nhìn dáng vẻ của bọn họ như đã quen biết lâu rồi! Nhưng dáng vẻ của ba thật oai phong, cô thích.
Liên Hạo Đông tiến lên, cầm Trần Hiểu Sắt tay hỏi: "Ăn gì chưa? Mẹ mang theo cháo gà đó, có muốn uống một chút hay không?"
Trần Hiểu Sắt ghét bỏ, đẩy tay anh ra nói: "Đáng ghét!"
Liên Hạo Đông khẽ mỉm cười, định vỗ vỗ đầu Trần Hiểu Sắt đầu. Trần Hiểu Sắt nhắm mắt, yêu kiều gọi: "Ba. . . . . ."
Trần Lương Động lấy tay chỉ Liên Hạo Đông, cảnh cáo: "Tên nhóc kia, đàng hoàng lại cho tôi." Ông đang ở đây mà cũng dám bắt nạt con gái ông, thật là to gan.
Nói thật, trước mắt Vương Ngọc Lam rất khó để có thể thích được Trần Hiểu Sắt, hơn nữa là phải nhìn bộ dạng ỷ sủng mà kiêu, trêu đùa con trai mình thế này của cô. Bà ta nói vài lời khách sáo với Điền Lâm xong liền đi tới trước mặt Trần Hiểu Sắt hỏi: "Tiểu Trần, sẩy thai không phải là chuyện nhỏ, phải chăm sóc tốt cho mình mới đưuọc. Muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, cứ nói với dì, dì sẽ làm cho con"
Trần Hiểu Sắt chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Cám ơn dì! Con rất khỏe!"
Vương Ngọc Lam nói với Liên Hạo Đông: "Mau múc cháo gà cho Tiểu Trần đi, cái này dì đã bảo người dùng nhân sâm Trường Bạch Sơn nấu đó, rất bổ."
Liên Hạo Đông múc cháo ra, bưng đến trước mặt Trần Hiểu Sắt, giọng nói mang theo uy hiếp: "Cháo này mẹ anh đã nấu từ chiều đó."
Người này lại bắt nạt cô rồi, anh nhấn mạnh chữ “mẹ” là để ngầm bảo cho cô biết bọn họ sắp kết hôn, mẹ chính là mẹ chồng, lại tự tay nấu cháo cho mình, dù thế nào cũng phải chừa thể diện cho bà.
Trần Hiểu Sắt rất muốn hất luôn cái chén, mặc dù điều này đi ngược lại với đạo lý cô đã được dạy hơn hai mươi năm
" Này, Vương Ngọc Lam, bà dùng cây nhân sâm dỏm này để hầm cháo gà cho con gái tôi ư? Đây sâm chay à?" Trần Lương Động ghét bỏ nhìn chén cháo nói.
Trần Hiểu Sắt cùng Liên hạo Đông Đô đều phải bật cười.
Vương Ngọc Lam suốt ruột: "Trần Lương Động, ông nói đủ chưa? Vương Ngọc Lam tôi là người hẹp hòi đến mức ấy sao?"
Trần Lương Động hừ một tiếng, nói: "Tôi chẳng thấy bà hào phóng ở đâu cả. Còn con gà này nữa? Mua ở chợ trời đấy à?"
Vương Ngọc Lam nói: "Đây gà núi đó, ông đừng có xem thường!"
Trần Lương Động nói với Trần Hiểu Sắt: "Con đừng uống, đưa ba xem thử bà ta có bỏ gì vô không."
Điền Lâm đứng bên cạnh kéo kéo áo Trần Lương Động: "Ông Trần. . . . . ."
Vương Ngọc Lam không thể nhịn được nữa, lắc đầu, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Hạo đông, tự con giải quyết đi, mẹ về trước."
Trần Lương Động lập tức đáp trả: "Không tiễn!"
Liên Hạo Đông buông chén xuống, đuổi theo mẹ mình. Đàn ông muốn gia đình hòa thuận thì phải biết trấn an mẹ già, dụ dỗ vợ trẻ.
Trần Lương Động bưng bát canh lên đút cho Trần Hiểu Sắt.
Điền Lâm nói: "Không phải ông chê này chê kia à? Sao lại còn cho con bé ăn."
Trần Lương Động cười một tiếng, giải thích: "Củ nhân sâm này quả thực rất bổ, tôi nói vậy để chọc tức bà già kia thôi, ai bảo bà ta ăn hiếp em gái với con gái tôi."
Trần Hiểu Sắt nín khóc mỉm cười, từ tốn uống cháo gà.