Tuy là đều là cô bé ngây thơ nhưng dù sao tuổi Trần Hiểu Sắt nhiều hơn Tiểu Phương rất nhiều, còn tưởng tượng nhiều hơn, nên nghĩ ra một kế hoãn binh, nói: "Chuyện này chị cũng không dám tùy tiện bằng lòng. Chị đi dò xem ý đồng chí giải phóng quân thế nào đã. Nếu có thể thì chị sẽ chuyển lời giúp em."

Cô bé rất cảm kích mà gật đầu.

Hai người chuyện trò tiếp.

Cô bé kia còn nói: "Anh ấy đưa em về nhà xong thì đi ngay. Vốn em biết chúng em chỉ có duyên gặp mặt, sau này không bao giờ gặp lại nữa. Ai ngờ sau này em lại gặp được anh ấy, là ở nhà chị họ em. Lúc đó vừa hay anh ấy ra khỏi nhà.

Em lợi dụng danh nghĩa cảm ơn anh ấy, định hẹn anh ấy và chị họ cùng nhau ăn cơm. Mắt chị họ đo đỏ, tâm trạng không tốt lắm, không muốn đi, em liền hẹn anh ấy một mình. Tuy anh ấy không tình nguyện nhưng vẫn theo em ra ngoài. Anh ấy nói chị họ là chị gái anh ấy rất quý trọng, thừa dịp nghỉ phép tới đây đưa cho chị ấy ít đồ. Sau này lúc em nhõng nhẽo cứng rắn thăm dò tình hình thì anh ấy để lại cho em một thông tin địa chỉ.

Có địa chỉ, em liền viết thư cho anh ấy, mỗi tuần em viết một lá. Nhưng sau này toàn bộ thư bị gửi lại, thì ra là anh ấy đã rời khỏi đơn vị, đi đâu không rõ. Em không còn cách nào đành phải đi cầu [email protected]đ@[email protected]#đ xin chị họ em. Chị họ em vẫn rất thương em, liền bằng lòng hỏi thăm giúp em. Em chờ nhiều tháng, rốt cuộc chờ được một tin, thì ra anh ấy tới đây."

Trần Hiểu Sắt nói tiếp lời cô bé: "Vậy nên em tới đây, sau đó phát hiện không vào được, đúng không?"

Cô bé kia nhanh chóng gật đầu, cảm thấy Trần Hiểu Sắt thật là chị gái khéo hiểu lòng người. Cô bé nắm chặt cô, nói: "Chị, nhất định phải giúp em chuyện này, tìm người này giúp em."

Trần Hiểu Sắt nói: "Ấy chà, chuyện này thật khó. Hình dạng anh ta thế nào? Tên là gì? Có hình không?"

Cô bé kia như bừng tỉnh, lấy một cuốn vở bìa đen từ trong túi quần ra, lấy tấm hình kẹp trong đó đưa cho Trần Hiểu Sắt xem, vừa chỉ người kia vừa nói: "Đây là em trộm được của chị em rồi làm lại, hơi mờ nhưng còn có thể thấy rõ."

Trong hình là hai quân nhân rất tẻ, ôm nhau vô ùng thân thiết, mặc một bộ quân trang màu tối, cười vô cùng rực rỡ và hồn nhiên, lộ ra hàm răng trắng bóc. Cô chỉ vào người đàn ông kia, dáng dấp quả thực như cô bé miêu tả, rất tuấn tú, cổ thon dài, đôi mắt sâu xa sâu thẳm khiến người ta vừa thấy là sẽ động lòng.

Chờ tới lúc cô nhìn thấy người bên cạnh thì cả kinh, lè lưỡi ra, trời ạ, Liên Hạo Đông. Sao lại thế này? Cô chỉ vào Liên Hạo Đông, hỏi cô bé: "Người này có quan hệ gì với người em nhớ nhung?"

Cô bé kia càng âu sầu hơn, nói: "Theo tin tức em tìm hiểu thì anh ấy tới đây là vì người này."

Lập tức cô rùng mình. Bất kể người ta có quan hệ chiến hữu trong sáng như ban ngày thế nào cũng không ngăn lqđ được suy nghĩ của hai cô bé tóc dài. Hình như cô bé kia nhạy cảm hơn Trần Hiểu Sắt nhiều, điểm mấu chốt là ở đó, "Em nghi ngờ hai nười bọn họ là có cơ sở."

Từ một người đau buồn, nháy mắt biến thành hai người buồn phiền.

Trần Hiểu Sắt là hủ nữ bí mật, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh. Chẳng lẽ hai thứ đồ chơi này có vấn đề? Cô đứng bật dậy, cắn răng nói: "Em yên tâm. Chuyện của em có liên quan tới chuyện của chị. Chị sẽ giúp em tìm tên nhóc em thích. Cô bé, nhất định em phải kiên trì dũng khí bẻ cong thành thẳng, đừng để đám trai cong này cướp đàn ông của chị em mình."

Cô bé kia cảm động, bắt lấy tay Trần Hiểu Sắt, kích động muốn khóc.

Cô nhìn vào khuôn mặt như con mèo hoa của cô bé, nói: "Đừng khóc, chị dẫn em đi rửa mặt." Lúc cô dẫn cô bé tới bờ biển mình vừa đi dạo thì phát hiện một vũng nước mưa, vừa hay vũng nước lẫn trong bụi cỏ. Cô chỉ vũng nước, nói: "Nước này là sạch, Phi Hồ từng uống, em rửa đi. Nếu cứ để vậy mà đi thì sẽ có người coi em là kỹ nữ bán nghệ mất."

Cô bé thật biết điều, rửa sạch mặt trong vũng nước nhỏ. Trời ơi, rửa sạch mặt xong thì thấy rất mềm! Thật là tươi ngon mọng nước! Trần Hiểu Sắt đi tới, nhéo nhéo, nói: "Lúc chị còn nhỏ cũng xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm như em, suýt chút nữa thì yêu chính mình."

Cô bé kia: "..."

Trần Hiểu Sắt lại hỏi: "Vậy em có thể nói cho chị biết vì sao em lại mặc thành thế này không?"

Cô bé kia nói: "Em thấy người kia thích nói chuyện với chị họ em. Em cảm thấy chắc chắn anh ấy thích kiểu phụ nữ thành thục như chị họ em nên trộm quần áo và đồ trang điểm của mẹ."

Trần Hiểu Sắt cảm thán, không tệ, cô bé này rất hợp khẩu vị của cô.

Trên đường về thì đụng phải một người quen - huấn luyện viên Lâm Đình Tích suýt chút nữa bị Trần Hiểu Sắt độc chết. Anh dừng xe, thò đầu ra chào hỏi cô: "Em dâu, tới tối qua à? Có muốn anh trai đưa em về không?"

Trần Hiểu Sắt thấy vừa hay, ngồi trên xe anh sẽ không lo không vào được cửa, vậy cũng tốt, cứ làm d%đ%l%q^đ như thế. Cô mang cả Ngũ Phương nhặt được lên xe. Cô bé hỏi: "Cao tính đại danh của chị là gì?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Em có thể gọi chị là Hà Mã."

"À, chị Tiểu Mã, em quên nói cho chị biết tên của người kia là Kim Thiểu Dương."

Lâm Đình Tích ngoái đầu, hỏi: "A, tới tìm Kim Thiểu Dương à? Em là gì của cậu ta?"

Trần Hiểu Sắt tiếp lời: "Tiện nội (vợ) Kim Thiểu Dương."

Mặt Bò mềm ngũ phương đang rối rắm đỏ lên.

Vào trụ sở rất thuận lợi, lính cảnh vệ không ngăn cản thật. Cô đang tự hỏi đi bắt kẻ thông dâm thế nào, liền lấy điện thoại ra gọi cho Liên Hạo Đông. Gọi gần năm cuộc cũng không thấy ai nhận, cô hơi không dám gọi. Bởi vì anh từng dặn cô, nếu quá bận thì sẽ chuyển máy sang chế độ câm hoặc tắt máy. Anh hết bận sẽ gọi lại cho cô.

Giới thiệu một chút, Bò mềm ngũ phương họ Hạ tên Thành Ấm, là một sinh viên năm nhất đại học, học chuyên ngành thời sự quốc tế, bởi vì thật vất vả mới lấy được tin tức của Kim Thiểu Dương, quá mức kích động, liền đánh tới ngay. Học chuyên ngành này là phải lanh trí và dũng cảm, cho nên lá gan của cô luôn rất lớn. Nhưng dù sao tuổi tác của cô cũng còn nhỏ, làm chuyện gì cũng không khỏi hơi quá ngây thơ chút.

Nhưng tuổi ngây thơ làm chuyện ngây thơ là vô tội!

Người trên đường bỗng bước nhanh hơn, vô cùng vội vàng, mục tiêu là phòng ăn nhỏ cách đó không xa. Người quây bên ngoài thành một vòng. Rất nhiều người bởi vì quá muốn xem náo nhiệt nên cũng lay hư cả cửa sổ. Phi Hồ cũng thích giúp vui, cọ một chút rồi nhảy ra ngoài, suýt chút nữa hất Trần Hiểu Sắt ngã.

Trần Hiểu Sắt giữ nó không được, đành phải vội vàn chạy theo. Phi Hồ đi tới chỗ đám người thì kêu mấy tiếng như sói tru, đổi lấy một trận mắng chửi bên của người bên trong: "Nhìn cái gì vậy? Cút hết đi cho ông mày..."

Người bên ngoài loạt xoạt tản đi sạch trong vòng một giây, cả cái bóng cũng biến mất, để lại cho Trần Hiểu Sắt một cái cửa thật lớn. Nếu vào thời điểm khác thì chắc chắn cô không dám mở cửa sổ nhìn xem nhưng bây giờ cô dám rồi. Giọng tức giận mắng người vừa rồi là của Liên Hạo Đông.

Cô đạp lên bệ cửa đi vào trong nhìn nhưng lại thấy được cảnh tượng kinh người. Liên Hạo Đông đang đè một lqđ người trên bàn, chân người đàn ông dưới người anh bị hai chân anh kiềm lại, cánh tay trái bị anh đè sau người. Tư thế này? Không thể không khiến người nghĩ lệch được!

Liên Hạo Đông nói: "Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ở đây không phải chỗ tên nhóc cậu nên tới, tới từ đâu thì chạy về đó cho ông."

Suýt chút nữa thì Trần Hiểu Sắt kêu lên. Cô đã đoán đúng thật, chỗ này có gian tình.

Rất rõ ràng rằng người phía dưới cũng không phải hiền lành, cánh tay phải đập mạnh vào nách Liên Hạo Đông, phản công thành công, chui ra khỏi sự giam cầm của anh. Cậu ta trở tay chụp tới, cổ Liên Hạo Đông bị siết chặt, không đợi cậu ta nắm chặt, Liên Hạo Đông đã đẩy tay người này ra, dùng sức trói gô lại.

Trần Hiểu Sắt kích động tới mức phồng quai hàm nhỏ buồn bực. Cô thấy ngoài miệng Liên Hạo Đông cũng bị "cắn" nát.

Người liều mạng với Liên Hạo Đông chính là Kim Thiểu Dương. Liên Hạo Đông cố gắng đuổi người đi. Cậu ta mang theo sự ngưỡng mộ với Liên Hạo Đông và đội vây cá mập tới đâu nhưng Liên Hạo Đông lại dám liều mạng nghĩ cách để cậu ta đi. Trong khi huấn luyện anh cũng gây khó khăn cho cậu ta đủ điều, chuyện này dẫn tới cậu ta không thể không phản kháng. Nếu không phải lần này cậu ta bị tham mưu trưởng gọi lên nói chuyện, hỏi cậu ta có ý kiến gì không thì cậu ta vẫn luôn bị lừa gạt.

Người nhà họ Kim bọn họ vẫn kính trọng vậy mà lại tính kế cậu ta sau lưng, dùng một lý do đơn giản không thích hợp để mở rộng vây cá mập mà loại cậu ta.Cố gắng nửa năm qua của cậu ta là uổng phí, tất cả kiềm chế nhẫn nại của cậu ta là vô ích. Cậu ta chỉ biết cậu ta không thể đi, bằng bất cứ cách nào cậu ta cũng phải ở lại, vì đó không phải là hy vọng của một mình cậu ta mà là? Mà là hy vọng của hai người.

Kim Thiểu Dương cắn răng nói: "Bất kể anh dùng cách gì tôi cũng sẽ không khuất phục. Tôi là quân nhân, anh không có tư cách chi phối quyết định của tôi."

Liên Hạo Đông đã thắng, đẩy thật mạnh Kim Thiểu Dương thất bịa. Kim Thiểu Dương nửa ngồi, ngã về phía sau, vừa hay rơi vào góc nhà. Liên Hạo Đông nhìn từ trên cao xuống, đạp lên cái ghế bên cạnh Kim Thiểu Dương, nói: "Thiểu Dương, không phải là anh không cần cậu mà là nhất định cậu phải rời đi, trở về cương vị cậu nên ở, chỗ đó mới là chỗ cậu nên sống."

Anh? Thiểu Dương? Thì ra là Thì ra người này là Kim Thiểu Dương. Trần Hiểu Sắt thầm gật đầu.

Căn tin một trụ sở bị một cô bé nằm trên cửa sổ nhìn trộm, thật là kỳ cục. Trần Hiểu Sắt bị một người xách xuống, là một người cô không biết.

Ánh mắt phát hiện người ở đó, dáng người cao lợi hại, ánh mắt nghiêm túc lợi hại, giọng uy nghiêm lợi hại, ánh sao lấp lánh trên vai cũng lợi hại hơn Liên Hạo Đông. Cô biết đây là quan lớn.

Tham mưu trưởng Trương nhìn hai cô bé, nói: "Các cô đều là người nhà Liên Hạo Đông?"

Trần Hiểu Sắt vô cùng hiểu lễ phép mà nói: "Báo cáo thủ trưởng, một người là người nhà Liên Hạo Đông, một người là người nhà Kim Thiểu Dương."

Hạ Thành Ấm lập tức chạy tới bên cạnh Trần Hiểu Sắt, ra sức gật đầu, nói: "Tôi là người nhà Kim Thiểu Dương."

Tham mưu trưởng Trương nghĩ người bên trong đấu tranh nội bộ, hai em dâu bên noài lại rất hòa thuận. Ông cũng không trách hai cô bé này mà chỉ dặn dò một câu: "Ừ, chỗ này rất bận, hai người dắt chó đi chơi đi. Lát nữa tôi bảo hai người họ đi tìm các cô."

Trần Hiểu Sắt nắm tay Hạ Thành Ấm rời khỏi chỗ này. Hạ Thành Ấm nắm tay Trần Hiểu Sắt hỏi: "Chị Tiểu Mã, người bên trong là Kim Thiểu Dương đúng không?"

Trần Hiểu Sắt ôm vai Hạ Thành Ấm nói: "Tiểu Phương, em đoán đúng rồi, con nghé con quắt queo là người của Liên Hạo Đông chính là đồ chơi hư hỏng của Kim Thiểu Dương."

Hạ Thành Ấm cau mày, hỏi: "Hai người bọn họ thân lắm có phải không?"

"Với suy đoán của chị thì không."

Hạ Thành Ấm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật tốt quá, em yên tâm."

"Nhưng chị cũng không thể khẳng định!"