Trần Hiểu Sắt vứt đi chiếc xe đạp của đồng nghiệp cô, bồi thường cho người ta 300 tệ. Cô tính toán món nợ, từ tiền bồi thường cho đến điện thoại và túi xách bị mất thì ngày hôm qua hao tổn tất cả là 5000 tệ. Cô có thể nói tim mình đang rỉ máu hay không?
Ban ngày, Tần Hoa thật muốn ăn tươi nuốt sống Trần Hiểu Sắt. Chỉ là nhìn thấy cái mặt bị thương của cô thì đã ăn không nổi, chỉ đành xua cô tới chỗ khách hàng mới.
Đến buổi tối, thì Lâm Mễ Mễ suýt nữa đã làm thịt Trần Hiểu Sắt, mắng liên tục trong điện thoại rằng người như cô không thể tin tưởng: “Người như cậu cuối cùng có đáng tin không? Anh chàng kia là chú họ của bạn trai tớ, sao cậu lại cho người ta leo cây hả? Gọi điện thoại cũng không ai bắt, hơn nữa cả buổi tối cũng không có người bắt máy, chú ấy cũng nổi điên rồi.”
Trần Hiểu Sắt đau khổ mà nói: “Đừng nhắc tới nữa, hôm qua bà đây đã trúng thưởng.”
Lâm Mễ Mễ hỏi: “Hả? Thật không? Trúng bao nhiêu? Cho mình mượn một ít đi!”
Trần Hiểu Sắt ngất luôn, đây là hạng người gì hả? Đồ quỷ thấy tiền là mắt sáng rực lên như cái gì ấy.
Lâm Mễ Mễ là bạn cùng khóa đại học của Trần Hiểu Sắt, nhờ cùng diễn “Nữ quỷ phục thù ký” trong tiệc liên hoan trung thu của trường mà hai người mới trở thành bạn thân. Gần đây cô ấy cũng mới nhảy việc, chức vụ mới là giám đốc tiêu thụ của một quán ăn đêm cao cấp. Quán ăn đêm này có biệt hiệu “Xích Mị”, còn được gọi là “Hang ổ bóc lột tiền số 1 Thủ Đô.” Khách đến toàn là đại gia, không phú thì cũng quý. Làm giám đốc tiêu thụ ở chỗ này, tương đương với đạp nửa chân vào kho tiền, có được chuyện tốt này, thật sự đêm ngủ cũng có thể bật cười.
Lâm Mễ Mễ rất hài lòng với công việc này. Cô ấy cũng cùng Trần Hiểu Sắt phấn đấu phiêu dạt nơi đất bắc này, từng ở trong phòng dưới tầng hầm, mỗi ngày chỉ ăn một gói mì tôm. Ngẩn ngơ nhìn bầu trời Bắc Kinh trong khi cầm lương tháng chưa đến 3000 tệ mà luôn mặc sức nghĩ về lí tưởng của mình. Động lực lí tưởng chẳng qua chỉ là một căn nhà có thể ở yên một chỗ không phải chuyển nhà tới chuyển lui nữa, thu nhập ổn định nuôi sống được mình và người nhà. Luôn than Bắc Kinh khổ, nhưng cô ấy không sợ, cô ấy còn muốn trồng cây trên mảnh đất này.
Cô bạn ấy dựa vào cái đầu linh hoạt của mình, thì mục tiêu này chỉ trong 4 năm ngắn ngủi đã thành hiện thực rồi, cô nàng đã có bất động sản. Đó là một căn hộ cũ hơn 30 mét vuông, ở ngay trong một chung cư cũ cách trường học bọn họ không xa, tuy không to, nhưng rất hữu dụng. Gần đây còn tìm được bạn trai mới, là một người gốc Bắc Kinh, một căn tứ hợp viện cũ đổi lấy ba căn nhà và khoản tiền mấy trăm vạn phá dỡ, chuyển đi, trong một đêm liền phất lên giàu có. Chỉ cần cố ấy có thể thuận lợi kết hôn, hạnh phúc ở ngay trước mắt thôi.
Đương nhiên, Trần Hiểu Sắt cũng đang tìm kiếm hy vọng cho mình. chẳng qua phải chịu đựng thêm một chút, không được thuận lợi như Lâm Mễ Mễ.
Lâm Mễ Mễ kiếm được tiền liền có tâm trạng tốt, giúp Trần Hiểu Sắt lo chuyện chung thân đại sự, giới thiệu chú họ ruột của bạn trai cô ấy cho Trần Hiểu Sắt. Trước khi giới thiệu, cô ấy cũng rất rối rắm, lỡ như thật sự thành đôi, cô ấy có lẽ sẽ phải sửa lại gọi là thím họ.
Người đàn ông giới thiệu cho Trần Hiểu Sắt tên là Tào Quân. Hai người xem mắt trong một nhà hàng sang trọng, địa điểm là bên nam chọn.
Đừng xem vẻ ngoài của Tào Quân không tốt mã, thực ra rất có văn hóa, tốt nghiệp khoa Trung văn đại học Bắc Kinh, hiện làm nghiên cứu viên tham mưu quốc gia, chế độ khen thưởng lương bổng vô cùng hậu hĩnh. Đối với Trần Hiểu Sắt mà nói, quả thực là đối tượng kết hôn không thể tốt hơn.
Cô có xem qua ảnh của anh ta, không đẹp trai, phù hợp với tất cả yêu cầu của cô, việc này khiến cô kích động tới có chút phát run. Lần kích động này, mũi của cô đau tới rức rức.
Cô đối diện với gương, gỡ băng gạc xuống, vẫn tốt, không có bất kỳ dấu tích gì.
Tào Quân đôn hậu chất phác, đã hướng nội lại còn rụt rè. Trần Hiểu Sắt nói chuyện với anh ta một lúc lâu, mệt tới toàn thân đổ mồ hôi. Cuối cùng, bản tính nhịn không nổi, bắt đầu ăn nói lung tung, tự biên tự diễn kể chuyện cười, Tào Quân bị chọc cười cũng cười to ha ha, trong lòng nghĩ cô gái này rất cởi mở.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Hiểu Sắt, Tào Quân rốt cuộc cũng bắt đầu huyên thuyên kể cho Trần Hiểu Sắt nghe chuyện bà nội của nam đồng nghiệp ở đơn vị bọn họ.
Câu chuyện như thế này. Chân của bà nội anh ấy bất tiện, có một lần ngồi xe buýt tới Phòng Sơn, bà ấy ngồi hàng ghế đầu tiên gần tài xế nhất. Mỗi khi đến một trạm, bà đều cầm cái gậy chọc vào mông tài xế, hỏi đây là trạm nào. Qua mấy trạm, bà hỏi mấy trạm, tài xế đã lười trả lời rồi. Bà nội thấy anh ta không trả lời, liền tiếp tục chọc: “Đây là chỗ nào?” Tài xế tức giận trả lời: “Đây là cái mông!”
“Ha ha.” Trần Hiểu Sắt cười rộ lên, vừa cười vừa nói: “Bà lão này thật thú vị, may mà bà ấy không chọc vào viên bi của tài xế người ta”
Tào Quân vốn đang cười mặt lập tức cứng lại.
Trần Hiểu Sắt cười rất lớn mới phát hiện miệng mình lại rước họa rồi. Trời ạ, cô đã nói cái gì? Sao cô lại ở trước mặt người văn hóa nói lời thô thiển chứ? Quá phá hỏng hình tượng Bạch Phú Mĩ rồi. Trần Hiểu Sắt xét tới biểu hiện lúc nãy, bèn ngậm miệng nghiêm túc lắng nghe.
Tào quân xấu hổ cười cười, Trần Hiểu Sắt cũng xấu hổ cười cười, cũng nhanh chóng nói sang chuyện khác. Hai người lại bắt đầu nói về chuyện lịch sử thời xưa. Khởi đầu nói từ thời viễn cổ Hạ Thương Chu. Trần Hiểu Sắt xét thấy biểu hiện vừa rồi của mình có hơi quá, vì vậy chỉ ngồi câm như hến ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe.
Tào Quân nhắc tới Tư Mã Thiên một trong những cổ nhân mà anh ta thích nhất, chém gió khá lâu. Nói người này cương chính công trực thế nào, bác học đa tài ra sao, sau đến cả đổi họ cho con trai mình…
“Đợi chút!” Trần Hiểu Sắt ngắt lời Tào Quân vì nói tới thần tượng của mình mà lời nói có phần kích động, hỏi một câu: “Chim của Tư Mã Thiên không phải bị cắt sao? Người đàn ông không có chim sao lại sinh con trai được? Vợ ông ấy gian díu với người khác à?”
Môn lịch sử của Trần Hiểu Sắt không được tốt lắm, càng không biết Tư Mã Thiên lúc hơn 40 tuổi bị quan hình, không ngại học hỏi mà thành kính đặt câu hỏi.
Tào Quân bị câu hỏi của Trần Hiểu Sắt làm cho nghẹn đỏ cả mặt, ở trong phòng điều hòa lạnh mà mồ hôi trên trán liên tục chảy ròng ròng, miệng co rút hồi lâu, thỉnh thoảng còn đằng hắng hai tiếng, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói: “Cái này tôi không biết.”
Trần Hiểu Sắt lại hỏi: “Nếu không phải vợ ông ta thông dâm thì chính là ‘chim’ ông ta vẫn chưa cắt sạch. Anh biết triều Minh có một thái giám tên Uông Trực không? Nghe nói ông ta không cắt triệt để, vẫn còn lưu lại một phần….”
Không đợi cô nói hết vấn đề, Tào Quân đã ngồi không yên trên chỗ ngồi, ngược lại cắt ngang lời Trần Hiểu Sắt: “Cô Trần, đề tài này ‘nặng’ quá rồi, hay là chúng ta đổi chủ đề khác nhé.”
Trần Hiểu Sắt đỏ mặt, sờ sờ sau ót của mình. Trời ơi, mình đã nói gì thế? Sao có thể sỉ nhục thần tượng của đối phương cơ chứ? Cô đến bây giờ vẫn chưa nghĩ được vấn đề không phải là “thần tượng của đối phương”.
Bọn họ là tiếp tục tán gẫu, lần này Trần Hiểu Sắt phải chú ý không được nói chuyện thần tượng của đối phương. Hai người nhắc tới tình cảm của người hiện đại. Tào Quân nói: “Nếu tương lai chồng cô làm chuyện không phải với cô, cô sẽ làm thế nào?”
Cuộc đời này loại người cô ghét nhất chính là hồ ly tinh, lập tức trả lời: “Thiến hắn, đem cái ‘chim’ cắt đi vứt ra đường cho xe cán qua.”
Sau đó Tào Quân loạng choạng chạy khỏi chỗ ngồi.
Trần Hiểu Sắt phiền não úp mặt trên mặt bàn tự kiểm điểm chính mình. Trời ạ, cô đã làm cái gì vậy? Việc muốn làm nhất ngày hôm nay chính là về nhà tắm rửa sạch sẽ, chờ Lâm Mễ Mễ làm thịt cô.
Ai ngờ, giờ khắc này không phải một mình cô “xem mắt” ở đây.
Lúc này cách hai mét, có một người đàn ông thân hình màu đồng rắn rỏi, tuấn tú, phong độ, chính là doanh trưởng Liên Hạo Đông. Doanh trưởng không mặc quân phục, chỉ mặc thường phục nhưng vẫn rất lịch sự, là trang phục hè mốt mới nhất của GUCCI. Dù là quân phục hay thường phục, vẫn toát ra mùi vị tinh tế của đàn ông, vô cùng chói mắt.
Người Liên Hạo Đông xem mắt là một cô gái mà cấp trên chỉ huy lữ đoàn Triệu giới thiệu cho, anh cũng không biết người ta tên gì, chỉ huy lữ đoàn Triệu chỉ cho anh một tín vật nhận người, chính là một quyển sách. Chỉ huy lữ đoàn Triệu còn sợ anh không đi mà kín đáo nói nói quyển sách này vô cùng quan trọng phải đích thân Liên Hạo Đông đưa đến tận tay cô gái.
Liên Hạo Đông đã biết chỉ huy lữ đoàn Triệu này chính là ông tơ bà nguyệt bận quân phục quá nhiệt tình trong công viếc.
Vì nể mặt nên anh cũng không từ chối, không dính khói lửa nhân gian nhiều năm, bây giờ vừa mới hạ phàm còn có chút chưa thích ứng, nên mới đến sớm nửa tiếng cảm nhận chút nhân gian. Vậy là toàn bộ những lời nói mất mặt của Trần Hiểu Sắt đều thuận theo gió truyền đến trong tai vị thần tiên này, anh nhất thời cảm khái, con gái thời nay đều cởi mở như vậy sao? Xem ra anh đã già rồi!
Giọng nói của Trần Hiểu Sắt anh chưa từng nghe qua, dĩ nhiên không biết cô gái nói những lời ấy chính là nữ tiểu quỷ anh đưa vào bệnh viện mà không từ mà biệt. Con nhỏ kia không chỉ không cảm ơn, mà còn lấy đi quân phục của anh, điều này khiến Liên Hạo Đông vừa họp xong trở lại buồn bực rất lâu, tại sao cô ấy phải lặng lẽ đi như vậy nhỉ? Chắc không phải mình quá nghiêm túc dọa cô ấy sợ rồi chứ? Sớm biết thế lúc ấy đã mỉm cười rồi, nụ cười của anh kỳ thực rất ôn hòa, vì mấy con chó săn với con lợn mẹ 300 cân mà họ nuôi rất thích nhìn anh cười cơ đấy.
Trần Hiểu Sắt gục trên mặt bàn tự trách chính mình.
Không tới một lúc, Lâm Mễ Mễ làm ca đêm tỉnh ngủ rồi hùng hùng hổ hổ xông vào. Nhìn thấy mặt Trần Hiểu Sắt như con gà chết lập tức muốn mắng cô mấy câu. Sau khi ngồi xuống, dùng lực vỗ bàn một cái.
Hành động này của cô ấy khiến Trần Hiểu Sắt đang ngủ một cách vui vẻ bị dọa cho tỉnh. Trần Hiểu Sắt ngẩng đầu nhìn Lâm Mễ Mễ.
Hai mắt Lâm Mễ Mễ đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt chán nản của Trần Hiểu Sắt, những lời muốn la đã đến miệng lại tức khắc nhịn xuống. Ôi, con nhỏ ngốc này! Trần Hiểu Sắt mím môi muốn khóc.
Lâm Mễ Mễ vắt chéo hai chân, nhìn Trần Hiểu Sắt: “Lại bị mất mặt rồi?”
Trần Hiểu Sắt gật gật đầu.
Lâm Mễ Mễ đối diện với Trần Hiểu Sắt không tương lai bắt đầu giáo huấn: “Có phải lại nói những lời khiến người ta ‘đau cả bi’ rồi không?” Giọng nói không hề nhỏ.
Liên Hạo Đông cách hai mét bị sặc một ngụm trà trong miệng.
Trần Hiều Sắt thực ra rất oan ức, cô thật không muốn làm hỏng chuyện.
Trước đây lúc hẹn hò với các anh chàng hoàn mỹ cũng không thấy chính mình mất mặt lắm, sao lần này lại xấu hổ tới vậy?
Thật không ngờ, các anh hoàn mỹ dường như đều là chúa duyệt sắc đẹp thiên hạ, có kiểu con gái nào chưa gặp qua? Nên mới không để Trần Hiểu Sắt người ta vào trong mắt. Nhưng Tào Quân không như vậy, người ta là anh chàng tiết liệt trong trắng, cổng lớn không ra, cổng nhỏ không đi, trái tim nhiệt huyết và thân thể giữ như xử nữ nhất định sẽ giao cho vợ mình, vậy nên gặp phải người nói năng phóng khoáng, không vào khuôn phép như Trần Hiểu Sắt mới bị dọa sợ tới mức tiểu ra quần, cô gái này rốt cuộc lai lịch thế nào? Quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn Lâm Mễ Mễ.
Trần Hiểu Sắt lau lau khóe mắt, bắt đầu trần thuật lại những chuyện xui xẻo của hai ngày nay.
Việc này lại quá lợi cho doanh trưởng Liên Hạo Đông đang rảnh rỗi muốn tìm việc làm. Chàng bộ đội này trời sinh tai mắt thính nhạy, đặc biệt là doanh trưởng Liên Hạo Đông của doanh đội 2 hải quân lục chiến, quân trong quân, đội trong đội, người trong người.
Anh bị buộc rửa tai lắng nghe!
Trần Hiểu Sắt bèn từ cái quần lót đỏ của cô nhảy tới Tống Á, lại từ Tống Á nói tới đụng phải chiếc quân xa chính hiệu đắt giá. Lúc này Liên Hạo Đông cuối cùng nhịn không được quay đầu đi nhìn xem vị thần xui xẻo đang lải nhải này.
Mái tóc như thác nước, da trắng như ngà voi, mặt mũi thon gọn, thân hình mảnh khảnh, động tác cơ thể có vẻ kích động, còn có gương mặt hơi ửng hồng thật xinh, khoảnh khắc này lại đang múa máy theo biểu cảm phấn khích của chủ nhân nó.