Ngã bệnh đúng là một kiểu lao động hao tổn sức lực, Trần Hiểu Sắt bị cơn đói réo dậy.
Tỉnh dậy mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện, người đang đắp chiếc áo rằn ri, trên áo còn tỏa ra thoang thoảng mùi thuốc lá, bên cạnh còn có chiếc khăn tay sọc ca rô dính máu đỏ au. Xéo trong góc phòng có một anh lính đang ngồi ngủ gục, có lẽ đang mơ thấy mộng đẹp, nước miếng chảy lòng thòng sắp nhiễu xuống đùi.
Khi biết mình đã được cứu, Trần Hiểu Sắt nói vội: "Cám ơn Phật Tổ phù hộ!"
Tư thế nằm cứng đơ này thật chẳng thoải mái, cô muốn xoay người qua nhưng khi trở mình thì động tới vết thương, lỗ mũi và chân đều lên cơn đau ê ẩm. Với tay sờ mũi được quấn lại thành cục dầy cộm, giơ chân trái lên, chân trái cũng được băng bó băng gạc, đúng là xúi quẩy mà!
Cựa quậy một hồi, cô thật sự không thể nằm được nữa, đói quá, đói ghê gớm. Cô nghĩ thầm: "Không biết giờ này đi về thì bánh rán ngay cửa chung cư dẹp chưa? Nếu mà chưa đóng cửa nhất định ăn mẹ nó 2 cái mới được."
Đúng rồi, cái người trong quán cà phê lúc nãy có phải Tống Á không nhỉ? Sau khi đầu óc dần dần hồi phục, cô mới bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân tai nạn.
Tống Á chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô. Anh là mối tình đầu của cô, cô đem dâng tặng hết tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, trong sáng nhất của mình cho anh, dù cho chỉ ở bên nhau có một năm. Nhưng cô thầm mến anh đã ba năm rồi, thử hỏi nếu như suốt bốn năm chỉ có duy nhất một người trong lòng thì sẽ khắc cốt ghi tâm đến nhường nào.
Mấy năm trở lại đây cũng có vài lần cô nằm mơ thấy anh, nhưng khi giật mình tỉnh giấc thì chỉ còn lại nỗi đau gặm nhắm trái tim mình, ngoài ra chẳng còn gì. Có lần nhìn thấy dáng hình của ai đó trên đường giống y hệt anh, cô đã điên cuồng đuổi theo mấy con phố, cuối cùng không đuổi kịp mà còn bị lạc đường, đành phải đón xe quay về nhà.
Cô lại tức giận, tự nói với chính mình lần này nhất định là bị hoa mắt. Nhưng Tống Á ơi, rốt cuộc là anh đang ở đâu?
Tuy cơ thể Trần Hiểu Sắt lúc này không thể hoạt động nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nhìn sang anh lính nọ đang ngủ gật, cô cất tiếng gọi nghiêm túc: "Đồng chí!" Giọng nói quá nhỏ, chiến sĩ mặt búng ra sữa ngủ say không nghe được, đành phải hô lớn kéo dài tiếng nói gọi nữa: "Này anh đẹp trai...." Buộc mình phải giở trò lưu manh mới chịu tỉnh sao?
Chiến sĩ trẻ măng mắt nhắm mắt mở đứng bật dậy với tư thế bộ đội vô cùng chỉnh tề. Đến khi thấy rõ hóa ra người bệnh trên giường gọi mình thì vẻ mặt căng thẳng giãn ra ngay, cười tươi tắn như hoa nở đi tới hỏi thăm Trần Hiểu Sắt: "Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, doanh trưởng bảo tôi ở lại đây để chăm sóc cô......Cô đã ngất mấy tiếng rồi đó!"
Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ, anh ta lại còn rất vui vẻ, còn mình thì xui xẻo thế này, nghĩ đến cái bi thảm ngày hôm nay mà chỉ muốn chết quách cho xong.
Chồng tương lai của mình, việc làm của mình, điện thoại di động của mình, ví tiền của mình, còn có chiếc xe đạp mình đi mượn nữa....
Nhưng dù gì cô cũng không còn là đứa trẻ mười sáu tuổi, ngã rồi thì bình tĩnh đứng lên, hướng ánh mắt buồn bã về phía chiến sĩ trẻ, nhẹ giọng hỏi: "Cho hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Chiến sĩ nọ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Ô, đã mười hai giờ rồi."
Trễ vậy rồi ư, chết rồi, ngày mai chết chắc, Lâm Mễ Mễ và Tần Hoa sẽ giết mình chết mất.
Người lính trẻ tự giới thiệu mình: "Mũi cô còn đau không? Hôm nay cô bị chảy rất nhiều máu." Anh sửa sang lại y phục của mình rồi nói: "Chị có thể gọi tôi là Tiểu Vương, cần gì cứ nói với tôi là được."
Trần Hiểu Sắt cười nói: "Bệnh choáng khi thấy máu của tôi rất nghiêm trọng, thật sự rất cám ơn anh đã cứu tôi."
Tiểu Vương nói: "Thật ra là doanh trưởng của tôi đưa cô đến bệnh viện đó, người cô nên cám ơn là anh ấy."
Doanh trưởng chắc hẳn là người sĩ quan áo trắng đưa khăn tay cho mình rồi, lại còn là một chàng trai đẹp đẽ tráng kiện. Trần Hiểu Sắt có chút khó xử, ngượng ngùng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Không làm lỡ việc của các anh chứ?"
Chiến sĩ trẻ lại nói: "Vậy cũng phải cứu người trước mà, tính mạng là quan trọng nhất. À phải rồi, doanh trưởng của tôi nói một lát nữa sẽ tới bệnh viện thăm cô đó, bây giờ anh ấy còn đang bận."
Trần Hiểu Sắt cầm lên chiếc khăn dính đầy máu trên bàn, mỉm cười hỏi tiếp: "Đây là khăn tay của doanh trưởng các anh ư? Anh ta đúng là một người tốt."
Chàng lính nhí e hèm rồi nói: "Ha ha, doanh trưởng của chúng tôi thường nói, gặp người hoạn nạn ra tay cứu giúp chính là nghĩa vụ của một quân nhân nên làm."
Lời nói này......Trần Hiểu Sắt nghe xong vô cùng cảm động.
Cô khéo léo bày tỏ lòng biết ơn lần nữa, nhưng trong lòng thì nghĩ: "Đáng tiếc bà đây đã hoàn lương rồi, bằng không thì với một người đẹp trai như thế, cỡ nào cũng phải bám lấy không tha mới được.”
Hiện tại cô rất dị ứng với trai đẹp.
Theo lời mẹ Điền Lâm của cô kể lại thì tật mê trai của Trần Hiểu Sắt đã có từ khi lọt lòng mẹ. Điền Lâm mẹ cô là một người phụ nữ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đằm thắm, là người phụ nữ có ăn học. Ông bà ngoại đều là giáo viên, luôn mong muốn cưới mẹ cho một gia đình môn đăng hộ đối, nào ngờ lúc mẹ cô đi du lịch lại tình cờ gặp được Trần Lương Đỗng kỳ quái, cha của Trần Hiểu Sắt.
Ông Trần Lương Đỗng không cần thông qua ông bà ngoại Hiểu Sắt - cứ thế giựt luôn bà Điền Lâm, bà đã đấu tranh chống lại ngăn cản từ phía gia đình mà lấy ba làm chồng. Về sau, Trần Lương Đỗng phấn khởi khoe khoang với đứa con gái bé bỏng của mình: "Cái này gọi là: Đàn ông mà không hư thì phụ nữ không yêu."
Có lẽ do đã nhàm với quá nhiều cái hoàn hảo nên mới có cảm giác ngược lại, dần dần cảm thấy xiêu xiêu vẹo vẹo mới là hoàn hảo, mà hoàn hảo quá thì lại trở thành xiêu vẹo, đó là lý do mà người hoàn mỹ như mẹ mới nhìn trúng kẻ không nghiêm chỉnh như cha cô.
Thật ra thì năm đó Trần Lương Đỗng cũng được xếp vào top trai đẹp, nếu không sao có thể cưới được Điền Lâm nếu chỉ dựa vào chút "lưu manh" ấy của ông?
Cái ông Trần Lương Đỗng này ấy à, quan hệ rộng, tính tình hào phóng không tính toán, khi còn trẻ thì nuôi đống bạn học gặp khó khăn bằng điều kiện kinh tế gia đình khá giả của mình, là một kiểu mẫu người Sơn Đông hiền lành, đó là lí do mẹ cô bao dung cho phần nhiều khuyết điểm, sống cả đời với ông, con người hào sảng ấy chính là mặt trời chói sáng trong đám bạn bè.
360 nghề, ông Trần Lương Đỗng đều đã làm qua, làm rồi thua lỗ, lỗ xong lại làm, làm không biết mệt, cộng thêm có bạn bè mượn tiền, ông cũng không quan tâm, vui vẻ mà lấy giúp người làm niềm vui, vì vậy giang hồ xưng tụng là "đại gia bại sản" . Mò mẫm lăn lộn mấy chục năm không tích cóp được nhiều, nhưng để một nhà sống tạm thì không có trở ngại. Vị này gần đây lại ham coi bói xem bát tự, nghiền ngẫm Chu Dịch cả ngày, gặp ai cũng muốn bói một quẻ cho người ta, sống càng lúc càng thảnh thơi.
Về chuyện Trần Hiểu Sắt hám trai đẹp, quá trình đó khá là sâu sa. Năm đó bà Điền Lâm mang thai chỉ thích ngắm các ngôi sao nam trên tạp chí, đi đường cũng khoái ngó đàn ông con trai đẹp trai bảnh bao, rất nham nhở. Sau khi sinh xong Trần Hiểu Sắt, tật xấu này rất nhanh không còn nữa.
Chỉ là Trần Hiểu Sắt vẫn còn là con nít mà đã quen dần với con đường "sắc" này rồi. Một chú xấu trai ở đơn vị mẹ cô đến thăm, cô bắt đầu khóc ré lên ngay lúc nhìn thấy người ta, khóc mãi đến khi chú ấy ra khỏi cửa mới thôi, về sau gặp lần nào gào khóc lần ấy, khiến cho ông chú này biến luôn từ đó.
Nhìn thấy chú nào đẹp trai ấy à, cô lập tức để lộ bản mặt lưu manh, không phải le lưỡi thì là mở miệng chúm chím cười khúc kha khúc khích. Chuyện này khiến đôi vợ chồng trẻ họ Trần sầu lo rối rắm không thôi.
Lúc chọn đồ chơi đoán tương lai, ông nội cô đem bút, sách, thước, con dấu bày trước mặt cô để cô chọn, cô lại vứt toàn bộ đi, cong người chạy đến ti vi hôn nam chính trên đó một cái. Ông nội lúc ấy giận tới mức run tay liên tục không dứt, bà Điền Lâm sợ ông cụ không kiềm được đánh cháu, liền ôm con bé chạy mất.
Sau này lại chỉ vì ngắm trai đẹp mới bị người ta dụ đi thi trường ở Bắc Kinh, người kia nói kiểu gì mà Bắc Kinh là nơi đứng đầu Trung Quốc, các anh chàng đẹp mã tốt tướng hiển nhiên cũng phải đứng đầu, vậy muốn biết đứng đầu như thế nào không? Tới Bắc Kinh đi!
Vì vậy cuộc đời sau đó của Trần Hiểu Sắt đã có Tống Á, đó là một người siêu đẹp trai, nhưng là việc “đã từng” thôi.
Ngoài Tống Á ra, mấy năm nay cô cũng có khoảng thời gian hẹn hò với mấy chàng đẹp trai, chỉ là có vẻ như những kẻ tốt mã đều lăng nhăng lại còn không biết liêm sỉ là gì, chưa gặp được lấy hai lần đã yêu cầu ở chung, làm cô hoảng tới mức nhấc váy bỏ chạy luôn. Thế mới biết, thì ra chữ “sắc” mà cô theo đuổi cùng lắm chỉ là cái núm vú cao su của em bé mà thôi. Về sau cô tự đánh giá mình cao hơn nhiều, cô thế này không xem như háo sắc mà phải gọi là “thưởng thức”.
Trần Hiểu Sắt xốc lên quân phục đang đắp, ngồi dậy nói: "Hôm nay là lỗi tại tôi, lúc đi đường không nhìn ngó cẩn thận mới đụng vào các anh, tôi có thấy phía sau xe anh bị xe tôi quẹt phải gây hai vết xước, không sao đâu, tôi xin được bồi thường cho các anh."
Trần Hiểu Sắt không phải người ích kỷ, có lúc rất hào phóng với những chuyện tiền bạc, ưu điểm này di truyền từ người cha “đại gia bại sản” của cô, nhưng mà mình làm ra tiền quá cực, nếu chỉ học theo chừng một nửa cái rộng rãi của cha cô thì cũng có thể xem như “đại gia bại nửa sản”. Nghĩ tới vết xước kia mà bồi thường chắc cũng không vượt quá 300 tệ, có nhiều chút cỡ 1000 tệ mà được thoát chết cũng được, vẫn nên rộng lượng một chút thôi: "500 tệ đủ không?"
Tiểu Vương bị sốc đột ngột, gương mặt ửng đỏ, nghẹn ra một câu: "Chiếc xe này là cấp trên mới phân cho doanh trưởng chúng tôi, tôi lần đầu ngồi lái thì không ngờ đã bị xước rồi, giờ trở về còn chưa biết ăn nói thế nào với doanh trưởngrng đây!"
Trần Hiểu Sắt mới xúc động nói: "Ồ, thật sao? Không thì tôi thêm chút tiền cho anh nhé, 800 tệ thế nào? Thật ra thì đi bảo dưỡng xe hơi cũng không tốn nhiều tiền như vậy đâu!"
Tiểu Vương lập tức lui về phía sau, hoang mang nhìn Trần Hiểu Sắt, nói cà lăm: "Chị hai ơi, cô đùa gì thế? Chiếc xe kia là chiến xa được cải tạo lại, trị giá ít nhất mười triệu, vật liệu quang nano dẫn dắt đã có giá trị vài chục vạn, là hàng cao cấp của nhà máy Thiên Gia Quốc Nội...."
Trần Hiểu Sắt rùng mình một cái liền nói với Tiểu Vương: "Dừng lại! Tiểu Vương à, có lẽ cú đụng hiểm quá, tôi lại hơi chóng mặt rồi, tôi muốn nằm nghỉ chút được không?"
Tiểu Vương thốt lên: "Thật sao? Vậy cô mau nằm xuống! Có cần gọi bác sĩ tới không? Vừa nãy doanh trưởng chúng tôi đã bảo bác sĩ kiểm tra đầu và chân cho cô, bác sĩ nói đầu không sao cả, trên đùi cũng chỉ là vết thương ngoài da, không thương tổn đến gân cốt, yên tâm đi. Tuy nhiên vết thương ở mũi hơi nặng, tổn thương tới xương sụn và niêm mạc, cần nghỉ ngơi mấy ngày. Hiện tại trời lại nóng, ngày nào cô cũng phải đến bệnh viện đổi thuốc mới không bị nhiễm trùng...."
Trần Hiểu Sắt không lên tiếng, cô bị mười triệu vừa rồi hù cho rùng mình.
Mẹ nó, cứ theo số tiền này mà tính thì không phải là bồi thường mấy chục ngàn tệ à? Đừng! Mình kiếm tiền rất vất vả. Cô lấy quân phục đắp lên người lần nữa, mùi hương cỏ lại bất ngờ truyền vào mũi, mùi đàn ông rất nồng làm cho cô hiện tại rất choáng váng.
Tiểu Vương lại nhắc nhở: "Hai ngày tới cô đừng ăn hải sản và những thứ chua cay, nó làm cho vết thương khó lành lại, cô nằm xuống đi, tôi không làm phiền cô nữa."
Trần Hiểu Sắt hỏi Tiểu Vương: "Lát nữa doanh trưởng của các anh có tới không?"
Tiểu Vương nói quả quyết: "Nhất định sẽ tới, anh ấy hình như rất quan tâm cô."
Trần Hiểu Sắt sờ sờ mũi nói: "Tiểu Vương, tôi khát quá, anh có thể lấy chút nước cho tôi uống không?"
"Vậy cô chờ nhé, ở cửa có máy đun nước, tôi đi lấy nước cho cô."
Trần Hiểu Sắt lại nói: "Nước của bệnh viện không sạch, anh có thể ra ngoài mua cho tôi được không? Tôi muốn uống loại Nông Phu Sơn Tuyền." (1 thương hiệu nước đóng chai của TQ)
Tiểu Vương gãi gãi sau ót đáp lại: "Được rồi, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ."
Đợi Tiểu Vương vừa ra khỏi cửa, Trần Hiểu Sắt mới vén áo quân phục đắp trên người mà đi ra ngoài, cô định bỏ trốn.