Trần Hiểu Sắt khẽ cười đáp: "Em sẽ đợi!" Nói rồi khẽ hé đôi môi đỏ mọng hôn từ từ lên cổ anh, sau đó lướt qua sườn mặt rồi cọ quẹt nhẹ quanh đám râu mới mọc, cuối cùng dừng lại bên khóe môi Liên Hạo Đông nói: "Chuyện đó anh còn phải hỏi sao? Em luôn tình nguyện chờ đợi anh…" Lời cô nói đứt quãng gián đoạn không tròn câu, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được: Đây chính là một lời tỏ tình!

Liên Hạo Đông không đợi Trần Hiểu Sắt nói hết đã cuồng bạo hôn lên môi cô, vội vàng gấp gáp nhưng không kém phần nồng nhiệt, dục vọng kìm nén bấy lâu đã bùng nổ chỉ trong phút chốc. Miệng Trần Hiểu Sắt còn phối hợp ngâm nga phát ra tiếng rên nhẹ chết người. Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, cảm nhận được hương bạc hà ngọt ngào thơm mát mà nghĩ: Thì ra cô ấy đã đánh răng. Anh dùng môi mơn trớn, tỉ mỉ liếm mút từng chiếc răng khiến Trần Hiểu Sắt khó nén được tiếng thở gấp nóng bóng ngọt ngào, cũng sắp rơi vào bể trầm mê khoái lạc.

Liên Hạo Đông vén chiếc khăn tắm trên người cô lên, cơ thể trắng muốt cùng mùi hương thơm ngát như miếng mồi ngon hiện ra trước mặt anh. Liên Hạo Đông áp lên người lên Trần Hiểu Sắt dùng ngón tay lơ đễnh lướt nhẹ mơn man qua bắp chân nhỏ xinh, tay còn lại thì xoa nắn vuốt ve bầu ngực đẫy đà, nâng niu ép chúng lại vào nhau rồi ngậm mút nhè nhẹ nụ hồng phấn mê người kia. Hoàng loạt động tác của Liên Hạo Đông khiến Trần Hiểu Sắt rụt người lại như bị chuột rút, hai tay túm lấy tóc Liên Hạo Đông chuyển động thân thể, mãi đến khi bị Liên Hạo Đông làm đau mới vội đẩy anh ta ra: "Nhẹ chút, nhẹ một chút!"

Điều này càng làm cho Liên Hạo Đông như được khích lệ hơn, vì vậy động tác tay cũng tăng tốc thám hiểm vuốt ve lên xuống đùi Trần Hiểu Sắt, miệng anh không ngừng di chuyển nhóm lửa khắp người cô, trên ngực đầy vết hôn loang lổ của Liên Hạo Đông để lại. Hai tay Trần Hiểu Sắt vòng quanh ôm lấy cổ cố kéo Liên Hạo Đông áp sát vào mình tựa như rất muốn cùng anh hòa làm một. Liên Hạo Đông rất thích dáng vẻ xinh đẹp lẫn quyến rũ và nhiệt tình như lửa này của cô, nó đã tạo thành một bức tranh đẹp đẽ mê hoặc người.

Liên Hạo Đông tách hai chân Trần Hiểu Sắt ra chen cơ thể mình vào giữa người cô, bắt đầu dịu dàng hôn từ xương vai thon thả trượt thẳng xuống phía dưới. Trần Hiểu Sắt bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cho cơ thể run lên bần bật, đẩy nhẹ Liên Hạo Đông nói: "Tống Á, đừng như vậy!"

Toàn thân Liên Hạo Đông đột nhiên cứng lại như đóng băng. Tống Á? Hóa ra người mà cô ấy muốn giữ lại đêm nay không phải mình? Nhưng dục vọng chỉ vừa mới bắt đầu vào điểm cao trào sao có thể bảo dừng là dừng ngay được? Liên Hạo Đông mặc kệ người cô ấy muốn giữ lại là ai, đêm nay cô ấy phải là của mình, nhất định mình phải có được cô ấy.

Liên Hạo Đông lật người Trần Hiểu Sắt nằm sấp lại sau đó đè lên người cô, từng trận mưa hôn rơi xuống bờ lưng bóng bẩy mịn màng, tham lam hít lấy hương thơm trên người giai nhân. Dưới ánh đèn huỳnh quang thủy châu tấm lưng trần Trần Hiểu Sắt càng thêm óng ánh mông lung, vòng eo thon thả tạo thành đường cong chữ S vô cùng xinh đẹp, bờ mông căng tràn nhựa sóng nhấp nhô theo mỗi động tác, nhỏ nhắn xinh xắn thật quyến rũ yêu kiều làm sao.

Trần Hiểu Sắt lại nói: "Tống Á, đừng đè lên người em….Em không thở được, khó chịu quá."

Liên Hạo Đông bị cô làm sững sờ lần hai.

Trần Hiểu Sắt tiếp tục lảm nhảm nói: "Tống Á, tại sao ngày xưa anh không chịu chạm vào em? Không phải anh nói rất yêu em sao?" Cô nói xong lại cảm thấy lòng đau quặt thắt bắt đầu sụt sùi tấm tức khóc. Hai tay lần tìm vuốt ve mặt Liên Hạo Đông sau đó nghẹn ngào gọi: "Tống Á.... Tống Á...."

Khắp người Liên Hạo Đông nổi đầy gân xanh, hai mắt tóe lửa tưởng chừng như có thể đốt chết cô ngay lập tức. Tay bị anh siết chặt kêu răng rắc, cô gái này em muốn chết rồi sao?

Nhưng khi nhìn thấy cô vừa khó chịu khóc lóc vừa chòi đạp trên giường thì bao nhiêu nóng giận đều tan biến hết thay vào đó là sự đau lòng thương yêu.

Cơ thể cứng ngắc từ từ nguôi giận dần dần thả lỏng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Trần Hiểu Sắt cũng trở nên nhu hòa hơn, sau đó rời khỏi người cô nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh để giải quyết cơ thể đang khó chịu.

Sau khi trở ra Liên Hạo Đông đi tới ngồi ở mép giường vỗ vỗ người Trần Hiểu Sắt nói: "Nhóc con à, mau tỉnh lại! Đừng khóc nữa."

Trần Hiểu Sắt theo phản xạ ngồi bật dậy bắt lấy cánh tay anh hỏi: "Tống Á, tại sao anh không quan tâm đến em?"

Liên Hạo Đông thở dài nới lỏng bàn tay đang siết chặt, lần nữa kéo lại Trần Hiểu Sắt ôm vào lòng dỗ dành an ủi: "Ai nói tôi không quan tâm em hả?"

"Vậy tại sao anh tính bỏ em mà đi?" Trần Hiểu Sắt hỏi với giọng run run nghèn nghẹn khiến cho người nghe cũng phải thương xót đau lòng.

Liên Hạo Đông ôm siết Trần Hiểu Sắt thật chặt, hôn lên trán cô cam đoan nói: "Tôi không đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."

Thì ra đêm nay cô ấy đã nhầm mình sang gã đàn ông khác, thì ra mình không hề có chút địa vị nào ở trong lòng cô ấy. Nhưng mình đâu có tư cách gì để trách cô ấy, bởi vì nói cho cùng thì thời gian cả hai quen nhau vẫn còn quá ngắn, chưa đủ để cô có thể gửi gắm lòng mình. Nhưng anh tin rằng rồi sẽ có một ngày cô cũng sẽ hiểu và yêu mình.

Sau khi cẩn thận đắp chăn đâu vào đấy cho Trần Hiểu Sắt xong thì Liên Hạo Đông chuẩn bị ra về. Nhìn lên đồng hồ thấy đã sắp hai giờ sáng thầm nghĩ giờ này có lẽ Tiểu Vương cũng đã về rồi. Thảm hơn chính là quần áo của anh vẫn còn nằm trong máy giặt, mặc quần áo ướt đi về có bị người ta dòm ngó chỉ chỏ hay không?

Tờ mờ sáng hôm sau Trần Hiểu Sắt bị cơn nóng trong người đánh thức.

Trần Hiểu Sắt cảm thấy mình như đang nằm trong lò lửa, sắp bị nướng chín thành heo quay. Lò lửa đó cực kỳ lớn, mặc kệ cô có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát thân được, càng lúc càng oi bức, càng lúc càng nóng rát không chịu nổi. Mãi tới khi cô không thể nào chống chọi nổi với độ nóng như đỉnh Thái Sơn kia nữa thì cô đột nhiên choàng tỉnh.

Trong nhà hiện tối đen như mực vì vậy cũng không biết mấy giờ. Chiếc lò lửa vừa mới nướng cô hiện đang phát ra tiếng ngáy khò khò, tay nó còn đang đặt trên ngực cô, hèn chi mình cảm thấy ngột ngạt khó chịu như thế. Hơn nữa cái lò lửa ấy còn bốc lên mùi thối khiến cô muốn ói, cô vội vàng hất văng cánh tay của nó để ngồi bật dậy há miệng hít lấy hít để.

Trần Hiểu Sắt cảm nhận được có cái gì đó kỳ kỳ nhưng nhất thời nghĩ chưa ra kỳ ở chỗ nào, thôi kệ để nghĩ sau xuống giường đi nhà vệ sinh trước rồi tính. Thuận tay mở lên chiếc đèn trên bàn, giơ cánh tay trần lên day day đầu. Tỉnh lại sau cơn say cho nên đầu óc Trần Hiểu Sắt vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh táo hẳn, không còn cái lò lửa kia nữa cô lại cảm thấy lành lạnh, nhìn lại thì té ra mình không có mặc đồ. Luồn tay vào chăn mò mẫm tìm kiếm quần áo nhưng không thấy, đêm qua mình để vậy mà ngủ á?

Vấn đề là, Sửu Sửu bé bỏng cô nuôi nào giờ rất thích chui vào giường để làm lò sưởi cho cô, vì vậy mà xưa nay cô không có thói quen ngủ trần trụi như vậy. Chuyện này là sao đây? Trần Hiểu Sắt tự hỏi và cố gắng nhớ lại.

Không đúng!

Trần Hiểu Sắt bỗng nhiên có dự cảm hình như cái thứ khi nãy vắt ngang người bị mình hất đi hình như là cánh tay của người đàn ông thì phải? Trần Hiểu Sắt không thể tin được từ từ quay đầu đồng thời cũng thầm khấn vái: Mô Phật, đừng nói là….Cái tên lưu manh kia ấy nha? Nhưng...... Đã bị cô đoán trúng.

Trần Hiểu Sắt bị sốc hét lên ầm ĩ, quơ lấy cái chăn quấn chặt người mình lại. Cái chăn bị cô rút đi cơ thể Liên Hạo Đông cũng theo đó mà phơi bày ra hết. Trên người anh chỉ mặc một cái quần con duy nhất, lông chân rậm rạp chứng tỏ anh ta là một người đàn ông manly đến cỡ nào.

Trần Hiểu Sắt hoảng hồn quấn chăn loạn xa bao bọc cơ thể mình lại.

Tiếng thét chói tai của cô khiến Liên Hạo Đông giật mình, anh mở mắt hỏi: "Thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Hỏi xong cũng lập tức ngồi dậy, đây vốn là thói quen tốt không ngủ nướng của một quân nhân. Liên Hạo Đông vươn tay muốn kéo Trần Hiểu Sắt lại gần mình, mà điều đó lại càng dọa cô lui dần về phía sau, cuối cùng hụt chân ngã ầm xuống sàn nhà.

Liên Hạo Đông vội vàng kêu lên: "Cẩn thận."

Cú té của Trần Hiểu Sắt làm chiếc chăn xổ bung ra, dáng người xinh đẹp yêu kiều kia lần nữa phơi bày trước mặt Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt lại thét rống lên lúm chăn quấn người lại, hoảng sợ thút thít nói giọng đứt quãng: "Sao anh lại.... Sao anh có thể...."

Liên Hạo Đông bước xuống giường vứt chiếc áo ngủ lên người cô: "Mặc vào đi!"

Hai tay Trần Hiểu Sắt túm chặt chiếc áo ngủ, sắc mặt ửng hồng và khiếp sợ. Chuyện tối qua cô chỉ còn nhớ được lúc hai người lên xe, khi đó mình còn làm nũng đòi anh ta bế lên. Trời ơi, rồi sau đó thế nào mình không còn nhớ gì cả, chẳng lẽ tối qua, tối ngày đã bị....

Liên Hạo Đông nói: "Không phải em muốn vào nhà vệ sinh thay đồ sao? Tôi cũng đang cần dùng nhà vệ sinh đấy."

Trần Hiểu Sắt lập tức tóm lấy áo ngủ anh ném cho mình đi đến nhà vệ sinh vội vàng tròng chiếc áo ngủ vào người. Mẹ ơi, lớp ren mỏng dính, ngoài ngực và mông ra thì mọi chỗ còn lại đều được bảo vệ an toàn, Trần Hiểu Sắt điên tiết vội cởi ngược nó ra. Vừa ngẩng mặt nhìn thấy mình trong gương lại lập tức há to miệng, trên người quằn quện dấu vết đậm có nhạt có, trước ngực còn đầy rẫy dấu hôn đo đỏ.

Trời ơi! Chẳng lẽ, mình thật sự bị anh ta ‘xử rồi’?

Trần Hiểu Sắt không còn cảm nhận được cảm giác của mình hiện giờ ra sao, sức lực tứ chi như bị rút cạn, nhắm chặt hai mắt mặc cho suối lệ tuôn tràn. Trời ơi, tại sao chứ? Tại sao lần đầu tiên mà mình luôn thấp thỏm mong đợi bị đánh mất trong cơn say không hay biết gì như thế chứ?

Trần Hiểu Sắt sờ tay lên bụng, hy vọng có thể cảm nhận được sự khác thường nào đó, đáng tiếc gì cũng không có.

"Ầm, ầm, ầm!" Âm thanh gõ cửa vang lên, "Nhóc con, xong chưa?" Liên Hạo Đông ngoài cửa thúc giục.

"Cái tên lưu manh trời đánh đó, không ngờ anh ta dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chiếm lợi." Cô lập tức mở cửa phòng thì thấy Liên Hạo Đông đang giơ tay tính gõ cửa lần nữa. Trần Hiểu Sắt cố nén nước mắt, giương nanh múa vuốt không ngừng cào cấu Liên Hạo Đông mắng: "Đồ lưu manh! Mặt dầy! Khốn kiếp! ...." Cô vắt óc nghĩ ra hết những từ ngữ xấu xa nhất để dồn hết cho anh.

Một người không mặc quần áo dù cho có tỏ ra hung dữ cỡ nào thì nhìn vào chỉ có thể hiểu là cô đang làm nũng. Liên Hạo Đông nhìn dáng vẻ đùng đùng nổi giận của cô mà chỉ càng thêm thương, vì vậy đành mặc kệ để cô tha hồ đánh, tha hồ đá mà vẫn không nói lời nào. Lại nói, Trần Hiểu Sắt cao 1m67, so với con gái bây giờ thì đã rất cao rồi, nhưng đứng trước một Liên Hạo Đông với chiều cao 1m84 thì cô trở nên rất bé nhỏ mỏng manh.

Liên Hạo Đông hỏi: "Còn đánh nữa coi chừng tay em bị gãy đó, có cần tôi mát xa cho em không?" Liên Hạo Đông yêu thương nhìn cơ thể Trần Hiểu Sắt nói chuyện. Khiến cô sực nhớ ra mình vẫn chưa mặc quần áo thì lập tức dừng tay. Cũng đúng, đánh người như anh ta so với tự đấm vào tường có gì khác nhau đâu chứ, Trần Hiểu Sắt bị mất hứng vội vàng chuyển sang mở tủ quần áo lấy đồ.

Cuối cùng hai người cũng có thể ăn mặc chỉnh tề ngồi xuống nói chuyện với nhau. Lòng dạ Trần Hiểu Sắt hiện đang rối bời hỗn loạn. Thời gian chỉ ngắn ngủimới mấy ngày mà cô đã trải qua những chuyện chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời cô. Nếu xét về phương diện tốt thì cô đã được găp một anh chàng bảnh trai có thể thay mặt cho Trung Quốc tham gia mấy cuộc thi tuyển trọn trai đẹp, gặp được một vị cán bộ cấp cao ở Bắc Kinh và được ăn cơm cùng ngôi sao nổi tiếng. Còn xét về phương diện xấu thì sao? Bị tông xe, rồi nằm viện, bị ăn bạt tai, mất tiền mất luôn cả nụ hôn, cuối cùng bị thất trinh....

Liên Hạo Đông rất nghiêm trang ăn năn sám hối: "Tôi nghĩ mình nên nói tiếng xin lỗi với em vì hôm qua tôi đã uống hơi nhiều, xin lỗi!"

Trần Hiểu Sắt quay mặt sang chỗ khác không tiếp nhận lời xin lỗi.

Liên Hạo Đông nói tiếp: "Thật ra thì tối qua tôi vốn không muốn làm vậy với em, nhưng sau đó em bị rượu kích thích tự chủ động mời gọi thân mật với tôi...."

Trần Hiểu Sắt vỗ bàn nói: "Nói láo! Bây giờ anh muốn giũ bỏ trách nhiệm có đúng không? Nói cho anh biết, ông nội tôi cũng không nuốt trôi cái vố này đâu."

Liên Hạo Đông nghiêm túc ngồi thẳng người giơ ngón trỏ tay phải lên trịnh trọng nói: "Tôi nói thật, Sửu Sửu có thể làm chứng." Anh ném bao cát cho Sửu Sửu bé nhỏ nãy giờ theo sát hai người đang rất nghiêm túc ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa nhìn tới cả hai.

Nghe nhắc đến tên mình, Sửu Sửu bé nhỏ bất mãn nhìn Liên Hạo Đông kêu la ăng ẳng.

Có lẽ Sửu Sửu đang nghĩ: Mình thật sự rất vô tội! Bởi vì tối hôm qua nó thật sự không nhìn thấy gì cả, vốn định nhảy lên giường xem hai người họ ‘chiến đấu’ đến đâu rồi nào ngờ Đông Đông lại nén chiếc khăn tắm trùm lên người nó, báo hại nó lọ mọ cả buổi mới chui đầu ra được. Đợi đến khi nó chui ra được thì Sắt Sắt đã ngủ chỏng cẳng rồi. Biểu hiện của Sắt Sắt thiệt là quá kém, hại nó không học hỏi kinh nghiệm được cọng lông nào, không biết sau này tới lúc đối mặt với ‘cô dâu’ của mình nó bị bêu xấu mất mặt thì phải làm sao?

Trần Hiểu Sắt lập tức xoay người quát Sửu Sửu: "Không cho mi nói, mi là đồ ngoại tình, là kẻ phản bội."

Sửu Sửu oan ức chực chờ rơi lệ, nó bị mắc kẹp giữa Đông Đông và Sắt Sắt, việc này thật rất khó chịu….

Trần Hiểu Sắt chỉ tay vào Liên Hạo Đông nói: "Các người đều là cá mè một lứa, chẳng có con chim gì tốt, bà đây không tin."

Liên Hạo Đông nói: "Chuyện không như em nghĩ đâu. Nhưng mà, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Trần Hiểu Sắt nói: "Bà đây thèm vào! Chẳng qua tôi muốn nói cho anh biết, nếu như tôi thật sự mang thai thì đứa bé này tôi không thể giữ, mong anh chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!"

"Tại sao không cần nó?" Liên Hạo Đông giật mình không hiểu nhìn về phía cô.

Trần Hiểu Sắt rối rắm gian nan nói: "Ngay cả việc tạo ra nó như thế nào tôi còn chưa cảm nhận được, thì sao có tư cách làm mẹ đây?"