Ngôi nhà vẫn còn trong tình trạng hỗn độn khi Webb và Roanna quay lại, với Corliss bây giờ đang ngồi trên nấc thang khóc một cách cuồng loạn và cầu xin Lucinda không để cho Webb ném cô ta ra khỏi nhà. Thậm chí mẹ ruột của cô ta cũng không ủng hộ cô ta lúc này ; chứng nghiện rượu đã đủ tệ hại, nhưng phun nước miếng vào anh của cô ta là một chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận.

Brock thì không thấy đâu cả, có lẽ anh đã bỏ đi chỗ khác để không gây tổn thương vật lý với em gái mình.

Ngôi nhà vẫn còn trong tình trạng hỗn độn khi Webb và Roanna quay lại, với Corliss bây giờ đang ngồi trên nấc thang khóc một cách cuồng loạn và cầu xin Lucinda đừng để cho Webb ném cô ả ra khỏi nhà. Thậm chí mẹ ruột của ả cũng không ủng hộ cô ả lúc này; chứng nghiện rượu đã đủ tệ hại, nhưng phun nước miếng vào anh của mình lại là một chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận.

Brock thì không thấy đâu cả, có lẽ anh đã bỏ đi chỗ khác để tránh gây tổn thương thể chất cho em gái mình.

Đối với lời thổn thức nài xin của Corliss, Lucinda chỉ ném cho cô ta cái nhìn hờ hững lạnh nhạt. "Cháu nói đúng, Corliss. Mặc dù một chân của ta đã ở trong mộ, ta vẫn còn là chủ của ngôi nhà này. Và giống như là người sở hữu, ta cho Webb đầy đủ quyền hành để hành động, mà sẽ không hỏi gì cả."

"Không, không," Corliss than van. "Cháu không thể rời khỏi, bà không hiểu đâu - "

"Ta biết cháu sẽ rời khỏi," Lucinda trả lời một cách dứt khoát. "Cháu đúng là đáng kinh tởm. Ta đề nghị cháu về phòng ngay, trước khi việc Webb dọa sẽ buộc cháu rời khỏi vào sáng mai bắt đầu nghe có vẻ càng thú vị hơn nó đã làm."

"Mẹ!" Corliss hướng về Lanette, vẻ cầu khẩn trên khuôn mặt bẩn thỉu nước mắt của ả. "Nói với bà cho con ở lại đi!"

"Mẹ rất thất vọng với con," Lanette nói nhỏ và bước ngang qua cô con gái để lên lầu.

Greg cúi xuống và kéo mạnh Corliss đứng lên. "Lên lầu ngay," ông nói một cách nghiêm nghị, xoay ả lại và đẩy ả lên lầu. Tất cả bọn họ đều nhìn cho đến khi hai người họ lên đến đầu cầu thang và quay về phía phòng ngủ của Corliss. Họ có thể nghe nức nở của ả cho đến khi cánh cửa đóng chặt lại phía sau ả.

Lucinda rũ người xuống. "Đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa," bà lẩm bẩm. Màu da của bà còn nhợt nhạt như sáp hơn lúc nãy. "Đám ngựa không sao chứ? " bà hỏi Roanna.

"Không có con nào bị thương cả, và bây giờ chúng đã dịu lại."

"Tốt." Lucinda đặt bàn tay run rẩy lên mắt bà, sau đó hít thật sâu và làm thẳng vai bà một lần nữa. "Webb, ta có thể nói chuyện với cháu không? Chúng ta có vài chi tiết cần phải bàn đấy."

"Dĩ nhiên." Anh đặt một bàn tay đỡ bên dưới cánh tay bà để giữ bà đứng vững khi họ đi về phía phòng làm việc. Anh nhìn Roanna qua vai, và mắt họ gặp nhau. Mắt anh điềm tĩnh và ấm áp với hứa hẹn. "Đi ăn xong bữa tối của em đi," anh nói.

Khi anh và Lucinda ở một mình trong phòng làm việc, bà thả phịch người xuống chiếc trường kỷ. Bà đang thở khó nhọc và toát mồ hôi. "Bác sĩ nói rằng tim ta cũng đang bỏ cuộc, thật khốn kiếp," bà lẩm bẩm. "Đấy, ta đã dùng lời chửi rủa đấy." Bà nhìn vào Webb để xem phản ứng của anh.

Anh không thể không toét miệng cười với bà. "Bà đã dùng chúng trước đây, Lucinda. Cháu đã nghe bà lời chửi rủa con ngựa lang mà bà thường hay cưỡi đến nỗi thật đáng ngạc nhiên là tai của nó đã không bị tách ra và rơi xuống."

"Nó đúng là con chó cái, phải không nào? " Những lời nói được trìu mến thốt ra. Một con ngựa ương ngạnh giống những con ngựa tốt mà Lucinda luôn có cho mình. Cho đến tận một vài năm trước đây, Lucinda vẫn còn đủ mạnh khỏe để xử lý hầu hết bất cứ con ngựa nào mà bà từng ngồi lên.

"Giờ, bà muốn thảo luận chuyện gì vậy?"

"Di chúc của ta," bà nói thẳng. "Ta sẽ gặp luật sư vào ngày mai. Ta nên giải quyết chuyện đó, vì nó đang bắt đầu có vẻ như thời gian của ta hơi ngắn hơn ta kỳ vọng."

Webb ngồi xuống cạnh bà và nắm lấy bàn tay mỏng manh yếu ớt, bị tê liệt trong tay anh. Bà cũng sắc sảo và đủ cứng cỏi để cho anh thậm chí cố an ủi bà bằng những nói vô vị, nhưng khốn kiếp là anh ghét phải để cho bà rời khỏi. "Cháu yêu bà," anh nói. "Cháu đã rất giận bà vì bà đã không đứng về phía cháu sau khi Jessie bị giết chết. Cháu thấy đau như quỷ khi bà nghĩ cháu đã làm chuyện đó. Cháu vẫn ôm mối ác cảm về chuyện đó, nhưng cháu vẫn yêu bà."

Nước mắt long lanh trong mắt bà, sau đó bà chớp mắt để xua chúng đi. "Dĩ nhiên là cháu phải ôm mối ác cảm rồi. Ta không bao giờ nghĩ cháu sẽ hoàn toàn tha thứ cho ta, có trời biết là ta không xứng đáng để được tha thứ. Nhưng ta cũng yêu cháu, Webb. Ta luôn biết cháu là lựa chọn tốt nhất cho Davencourt."

"Để nó lại cho Roanna đi," anh nói. Những lời nói của chính anh khiến anh sửng sốt. Anh đã luôn nghĩ Davencourt là của anh, luôn mong có được nó. Anh đã làm việc vất vả cho điều đó. Nhưng ngay khi lời nói được thốt ra khỏi miệng anh, anh biết là mình đã làm đúng. Davencourt nên là của Roanna. Mặc dù với những gì Lucinda đã nghĩ, mặc dù ngay cả với những gì Roanna đã nghĩ, cô hoàn toàn có khả năng xử lý nó.

Roanna mạnh mẽ hơn và thông minh hơn bất cứ người nào trong bọn họ biết, thậm chí bao gồm bản thân cô. Webb bây giờ chỉ là đang bắt đầu hiểu rõ sức mạnh trong tính cách của cô. Trong nhiều năm mọi người đã nghĩ về cô như một người có cảm xúc dễ vỡ, bị tổn thương đến mức không thể phục hồi do chấn động từ cái chết của Jessie, nhưng thay vào đó Roanna đã tự bảo vệ mình, và đã chịu đựng. Cần phải có một loại sức mạnh đặc biệt để chịu đựng, chấp nhận những gì không thể thay đổi được và kiên trì bền bỉ chờ cho nó đi qua. Gần đây càng ngày Roanna càng rời khỏi lớp vỏ của cô nhiều hơn, biểu lộ sức mạnh của cô, tự bảo vệ mình với sự chín chắn điềm tĩnh không thu hút nhiều sự chú ý, nhưng nó có ở đó.

Sửng sốt, Lucinda chớp mắt vài lần. "Roanna ư? Cháu không nghĩ rằng ta đã bàn chuyện này với nó rồi ư? Nó không muốn Davencourt."

"Cô ấy không muốn sống cả đời mình đọc bản kê tài chính và theo dõi bản báo cáo của cổ phiếu," anh sửa lại. "Nhưng cô ấy yêu thích Davencourt. Hãy trao nó cho cô ấy."

"ý cháu là chia tách di sản à? " Lucinda hỏi một cách sững sờ. "Đưa căn nhà cho nó và những đầu tư tài chính cho cháu ư? " bà nghe có vẻ hoảng hốt; điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Davencourt và tất cả sản nghiệp của nó luôn đòi hỏi phải được giữ nguyên vẹn.

"Không, ý cháu là để lại tất cả mọi thứ cho cô ấy. Dù gì thì nó phải nên là của cô ấy." Roanna cần một ngôi nhà. Cô đã chính miệng nói với anh như thế; cô cần một thứ là của cô, thứ gì đó không bao giờ có thể bị tước đi khỏi cô. "Cô ấy không bao giờ thực sự cảm thấy như thể cô ấy thuộc về bất cứ nơi đâu, và nếu bà để lại mọi thứ cho cháu, cô ấy sẽ cảm thấy như thể cô ấy chưa đủ tốt để có Davencourt, dù là cô ấy đồng ý điều khoản di chúc. Cô ấy cần có một ngôi nhà cho mình, Lucinda. Davencourt nên có người nhà Davenport sống ở đây, và cô ấy là người cuối cùng của dòng họ."

"Nhưng ...dĩ nhiên là nó sẽ sống ở đây." Lucinda nhìn anh phân vân. "Ta không bao giờ nghĩ cháu sẽ khiến nó phải dọn ra. ồ, cháu thân yêu. Sẽ trông rất buồn cười, phải vậy không? Mọi người sẽ bàn tán."

"Cô ấy đã nói với cháu là cô ấy dự định mua một nơi cho riêng mình."

"Rời khỏi Davencourt ư? " ý tưởng đó làm Lucinda sợ hãi. "Nhưng đây là nhà của nó."

"Đúng vậy," Webb nói nhẹ nhàng.

"Tốt." Lucinda ngồi xuống, suy ngẫm về sự thay đổi mới này trong kế hoạch của bà. Ngoại trừ nó không phải là sự thay đổi, bà nhận ra. Nó chỉ là để lại mọi thứ như nó đang xảy ra, với Roanna là người thừa kế của bà. "Nhưng cháu sẽ làm gì?"

Anh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi thắp sáng toàn bộ khuôn mặt của anh. "Cô ấy có thể thuê cháu xử lý giao dịch tài chính cho cô ấy," anh nói nhẹ. Đột nhiên anh biết chính xác mình muốn gì, và nó tựa như là ánh sáng đã được bật lên bên trong anh. "Tốt hơn là cháu sẽ kết hôn với cô ấy."

Giờ thì Lucinda thực sự không nói được nên lời. Phải mất một phút trước khi bà có thể lấy lại tiếng nói "Gì cơ? "

"Cháu sẽ kết hôn với cô ấy," Webb lặp lại với vẻ quyết tâm. "Cháu còn chưa hỏi cô ấy, cho nên hãy giữ kín nó." Phải, anh sẽ kết hôn với cô, dù có phải làm gì đi nữa. Nó như thể một mảnh câu đố đã đột ngột được đặt đúng vào vị trí của nó. Hoàn toàn đúng. Không còn gì khác đúng hơn thế. Roanna luôn là của anh - và anh luôn là của Roanna.

"Webb, cháu có chắc không đấy? " Lucinda hỏi một cách lo lắng. "Roanna yêu cháu, nhưng nó xứng đáng được yêu lại - "

Anh trao cho bà một cái nhìn bình tĩnh, mắt anh rất xanh, và bà rơi vào im lặng trong sự kinh ngạc. "Tốt," bà lại nói.

Anh cố giải thích. "Jessie - cháu nghĩ là cháu đã bị ám ảnh với cô ấy, và cháu yêu cô ấy theo cách chúng cháu cùng nhau lớn lên, nhưng hầu hết là vì cái tôi của cháu. Cháu đáng lẽ ra không nên kết hôn với cô ấy, nhưng cháu đã khóa mình vào cái ý tưởng thừa kế Davencourt và cưới một cô công chúa đến nỗi cháu không nhận ra rằng cuộc hôn nhân của chúng cháu sẽ là môt thảm họa như thế nào. Còn Roanna thì... cháu nghĩ cháu đã yêu cô ấy từ rất lâu rồi. Hồi cô ấy còn nhỏ cháu yêu thương cô ấy như một người anh, nhưng bây giờ cô ấy đã trưởng thành, và cháu chắc chắn đến khốn kiếp là cháu không phải là anh trai của cô ấy." Anh thở dài, nhìn lại những năm tháng đã làm những mối quan hệ lộn xộn lên bởi quyền thừa kế. "Nếu Jessie đã không bị giết chết, chúng cháu đã ly hôn rồi. Cháu đã thật có ý thực hiện lời nói của mình tối đó. Cháu đã chán ngấy cô ấy, đã kết thúc với cô ấy. Và nếu tụi cháu đã ly dị, thay vì những chuyện đã xảy ra thì cháu đã kết hôn với Roanna lâu lắm rồi. Cách Jessie bị chết chia cách tụi cháu, và cháu đã phí mười năm vì một mối ác cảm."

Lucinda quan sát khuôn mặt của anh, tìm kiếm sự thật, và những gì bà thấy khiến bà thở phào nhẹ nhõm. "Cháu thật sự rất yêu nó."

"Quá nhiều đến nỗi nó làm cháu đau." Anh siết nhẹ những ngón tay của Lucinda, chú ý không làm bà đau. "Cô ấy đã mỉm cười với cháu sáu lần," anh thổ lộ. "Và cười một lần."

"Đã cười à!" Nước mắt lại dâng đầy trong mắt Lucinda, và lúc này bà để cho chúng rơi xuống. Môi bà run rẩy. "Ta muốn nghe lại tiếng cười của nó, chỉ một lần nữa."

"Cháu sẽ cố gắng hết mình để mang lại hạnh phúc cho cô ấy," Webb nói.

"Khi nào thì cháu dự định kết hôn? "

"Càng sớm càng tốt, nếu cháu có thể làm cô ấy đồng ý." Anh biết Roanna yêu anh, nhưng thuyết phục cô rằng anh cũng yêu cô thì có lẽ phải cần nhiều nỗ lực nữa. Đã có lúc cô sẽ kết hôn với anh trong bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng bây giờ cô sẽ trở nên bướng bỉnh nếu cô nghĩ có cái gì đó không ổn. Mặt khác, anh muốn Lucinda có mặt ở đám cưới của họ, điều đó có nghĩa là nó phải diễn ra nhanh chóng, trong khi bà vẫn còn có thể tham dự. Và có thể là vì có lý do khác, riêng tư hơn buộc họ phải làm đám cưới cho nhanh.

"ôi, bày đặt!" Lucinda chế giễu. "Cháu biết là nó sẽ bước qua lửa để kết hôn với cháu mà!"

"Cháu biết cô ấy yêu cháu, nhưng cháu đã nhận ra là đừng có nghĩ cô ấy sẽ tự động làm bất cứ thứ gì cháu yêu cầu. Những ngày đó đã từ lâu không còn nữa. Dù sao thì cháu sẽ không thích có một cô vợ để làm thảm chùi chân. Cháu muốn cô ấy có sự tự tin để bảo vệ những gì cô ấy muốn."

"Như cách nó đã bảo vệ cháu."

"Như cách cô ấy đã luôn bảo vệ cháu." Khi không có người nào khác ở đó, Roanna đã ở ngay bên anh, luồn bàn tay nhỏ của cô vào tay anh và trao cho anh sự an ủi mà cô có thể làm. Cô đã mạnh mẽ hơn anh nhiều, đủ mạnh mẽ để làm thực hiện bước đầu tiên, để vươn tới phía trước. "Cô ấy đáng được di sản," anh nói. "Nhưng ngoài chuyện đó ra, cháu không muốn cô ấy cảm thấy rằng cô ấy phải làm cháu vui lòng để có thể ở lại nhà của cô ấy."

"Nó có thể cảm thấy giống như thế về cháu," Lucinda chỉ ra. "Bất cứ khi nào cháu đối xử tốt với nó, nó có thể nghĩ là chỉ là vì nó đang nắm giữ hầu bao. Ta đã từng ở trong tình cảnh đó," bà nói thêm bằng giọng chua chát, hiển nhiên là đang nghĩ đến Corliss.

Webb nhún vai. "Cháu không phải là người nghèo khổ, Lucinda, như bà đã biết khá rõ vì bà đã cho người điều tra cháu. Cháu có sản nghiệp ở Arizona của cháu, và chúng sắp đáng giá cả một gia tài lớn trước khi cháu giải quyết xong chúng. Cháu giả định là Roanna đã đọc cùng bản báo cáo như bà, vì vậy cô ấy biết tình hình tài chính của cháu. Chúng cháu sẽ ngang bằng nhau, và cô ấy sẽ biết rằng cháu ở bên cô ấy vì cháu yêu cô ấy. Cháu sẽ giải quyết việc giao dịch tài chính nếu cô ấy thật sự không quan tâm; cháu không biết liệu cô ấy có muốn dính líu với một phần nào đó hay không. Cô ấy nói là cô ấy không thích nó, nhưng cô ấy có sở trường của Davenport, đúng không?"

"Theo một cách khác." Lucinda mỉm cười. "Nó chú ý về mọi người hơn nó có với con số trên một tờ giấy."

"Bà biết cô ấy thật sự muốn làm gì, đúng không?"

"Không, làm gì? "

"Huấn luyện ngựa."

Bà cười nhẹ nhàng. "Ta có lẽ đã biết! Loyal đang sử dụng một số ý tưởng huấn luyện của nó mấy năm nay, và ta phải nói chúng ta đang có một vài con ngựa cư xử tốt nhất mà ta nhìn thấy xung quanh."

"Cô ấy thật kỳ diệu với lũ ngựa. Chúng là nơi cô ấy đặt để trái tim, vì vậy đó là những gì cháu muốn cô ấy làm. Bà đã luôn có ngựa chỉ vì niềm vui, vì bà yêu thương chúng, nhưng Roanna muốn biến nó thành việc kinh doanh."

"Cháu đã có kế hoạch cho mọi chuyện rồi, đúng không? " Bà mỉm cười trìu mến với anh, vì ngay khi còn là một cậu bé Webb đã vạch ra chiến lược của anh, sau đó hoàn tất nó. "Không người nào khác xung quanh đây biết về những sản nghiệp của cháu ở phía tây. Mọi người sẽ bàn tán, cháu biết không."

"Rằng cháu đã kết hôn với Roanna vì tiền của cô ấy chứ gì? Rằng cháu đã quyết tâm có được Davencourt bằng mọi giá chứ gì? Cháu đã kết hôn với Jessie vì điều đó rồi, sau khi cô ấy chết, lại tiếp tục với Roanna chứ gì? "

"Ta nghĩ cháu đã nghĩ về tất cả khía cạnh."

Anh nhún vai. "Cháu không quan tâm chết tiệt đến các khía cạnh chừng nào mà Roanna không tin bất cứ cái nào trong số chúng."

"Nó sẽ không đâu. Nó đã yêu cháu trong hai mươi năm, và nó sẽ yêu cháu thêm một lần hai mươi năm nữa."

"Cháu hy vọng là lâu hơn đó nữa."

"Cháu có biết là mình may mắn như thế nào không? "

"ồ, cháu biết chứ," anh nói nhẹ nhàng. Tất nhiên là anh đã ngạc nhiên rằng anh đã mất quá lâu để nghĩ đến ý tưởng đó. Mặc dù anh đã biết rằng anh yêu thương Roanna, anh đã không nghĩ về nó theo một cách lãng mạn, như một cuộc tình ái; anh đã bị kẹt trong cái vị trí một người anh ngay cả sau khi họ hôn nhau vào lần đầu và anh đã gần như mất kiểm soát. Anh đã không bị hất mạnh ra khỏi vị trí đó cho đến khi cô tiến lại gần anh trong quán rượu ở Nogales, một người phụ nữ, với gián đoạn mười năm giữa cuộc gặp gỡ của họ vì thế anh đã không nhìn thấy cô trưởng thành. Đêm đó đã thiêu đốt tâm trí anh, và anh vẫn còn phải đấu tranh chống lại sự hiểu lầm rằng anh phải bảo vệ Roanna khỏi dục vọng của riêng anh. Chúa ơi, đúng là đần độn. Cô ấy dứt khoát say sưa trong dục vọng của anh, biến anh thành người may mắn nhất.

Bây giờ, anh chỉ cần thuyết phục cô kết hôn với anh, và xử lý vấn đề về một vụ mưu toan giết người - của bản thân anh.

Roanna đang đứng trên ban công ngắm mặt trời lặn khi anh đi vào phòng cô. Cô quay lại nhìn qua vai khi cô nghe tiếng cửa mở. Cô đang tắm mình trong những tia nắng mặt trời vàng rực cuối ngày, nó khiến da cô vàng rực lên, tóc của cô loé lên những tia đỏ và vàng. Anh băng qua phòng và ra ban công với cô, xoay người tựa vào chấn song để cho anh đối mặt với ngôi nhà, và với cô. Trông cô thật thanh thản. Anh cứ như lại mới khám phá ra góc xương gò má như được điêu khắc đó, nhìn thấy những ánh sáng vàng mới mẻ trong đôi mắt nâu sẫm của cô. Cái khe hở ở giữa cổ áo sơ mi của cô cho anh nhìn thấy đầy đủ làn da mịn màng của cô, nhắc anh nhớ lại là khắp người cô đều mịn màng như thế nào.

Anh cảm thấy sự nhức nhối của dục vọng bắt đầu len lỏi giữa đùi anh tuy là anh đã hỏi một câu hoàn toàn không lãng mạn chút nào. "Em đã ăn hết bữa ăn tối chứ? "

Cô chun mũi. "Không, nó đã bị nguội lạnh, vì vậy thay vào đó em đã ăn một lát bánh chanh lạnh."

Anh gầm gừ. "Tansy làm thêm một cái bánh khác nữa à? Bà ấy đã không nói với anh."

"Em chắc chắn là còn lại một ít," cô nói như an ủi. Cô nhìn lên những tia sắc đủ màu trên bầu trời. "Anh thật sự buộc Corliss rời khỏi à? "

"ồ, phải." Anh để cho sự thoả mãn và quyết tâm của mình đi qua hai chữ đó.

Cô định mở miệng nói, sau đó lại do dự.

"Tiếp tục đi," anh cố thuyết phục. "Cứ nói với anh dù em nghĩ là anh sai."

"Em không nghĩ là anh sai. Bây giờ Lucinda cần sự yên tĩnh, không phải là cứ ở trong tình trạng rối loạn không ngừng." Vẻ mặt của cô xa xăm, u ám. "Chỉ là em nhớ đến cảm giác ra sao khi lo sợ là chẳng có nơi nào để sống."

Anh vươn ra phía trước và nhặt lên một lọn tóc của cô, uốn nó quanh ngón tay của anh. "Khi cha mẹ của em chết hả? "

"Lúc đó, và sau đó, cho đến - cho đến khi em mười bảy tuổi." ý cô là cho đến khi Jessie chết, nhưng cô đã không nói thế. "Em luôn e sợ rằng nếu em không giữ chừng mực, em sẽ bị gửi đi xa."

"Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra," anh nói một cách kiên quyết. "Đây là nhà của em. Lucinda sẽ không buộc em rời khỏi."

Cô nhún vai. "Họ đã bàn đến chuyện đó. Lucinda và Jessie, thật đấy. Họ sẽ gửi em đến một trường đại học ở xa. Không phải là ở Tuscaloosa; họ muốn em đến một trường đại học dành cho nữ sinh, em nghĩ là ở bang Virginia. Một nơi đủ xa để em không thể về nhà thường xuyên."

"Đó không phải là lý do." Anh nghe có vẻ sốc. Anh nhớ những cuộc tranh luận đó. Lucinda đã nghĩ sẽ tốt hơn cho Roanna khi rời khỏi họ, buộc cô trưởng thành, và Jessie, dĩ nhiên, đã xúi giục bà. Giờ thì anh thấy rằng, đối với Roanna, nó chắc đã có vẻ như họ không muốn cô sống ở đây.

"Đối với em nó đã nghe giống vậy," cô nói.

"Tại sao điều đó đã thay đổi khi em mười bảy tuổi? Đó là vì Jessie đã chết và không còn ai ở đó mang ra đề tài này à? "

"Không." Vẻ cách biệt vẫn còn trong mắt cô. "Đó là vì em không muốn quan tâm nữa. Ra đi có vẻ như là điều tốt nhất nên làm. Em muốn tránh khỏi Davencourt, khỏi những người biết em và cảm thấy tội nghiệp cho em vì em không đẹp, vì em vụng về, vì em vô duyên." Giọng cô dửng dưng, như thể cô đang thảo luận bảng thực đơn.

"Quỷ tha ma bắt," anh nói một cách mệt mỏi. "Jessie đã làm em khốn khổ, đúng không? Mẹ kiếp cô ta. Kết hôn dưới hai mươi lăm tuổi là trái với đạo luật. Anh cứ nghĩ mình là chúa tể sơn lâm khi anh ở trong những năm đầu của tuổi hai mươi, cho nên anh chắc chắn một cách khốn kiếp là anh có thể thuần hoá và biến chuyển cô ấy thành một cô vợ thích hợp - ý tưởng của anh về một cô vợ thích hợp, dĩ nhiên. Nhưng có cái gì đó mà Jessie không có, có lẽ là khả năng để yêu thương, bởi vì cô ấy không yêu thương bất kỳ ai. Không phải anh, không phải Lucinda, chẳng phải bản thân. Tuy nhiên, anh đã còn quá trẻ để nhìn thấy điều đó." Anh vỗ trán mình, nhớ lại những ngày khủng khiếp sau vụ án mạng của cô. "Tuy nhiên, có lẽ cô ấy đã yêu một người nào đó. Có lẽ cô ấy yêu người đàn ông mà cô ấy đã mang thai con của hắn ta. Anh sẽ không bao giờ biết."

Roanna thở hổn hển, cơn choáng váng xuyên qua người cô. Cô quay sang nhìn anh. "Anh biết về hắn ta à? " cô hỏi một cách ngờ vực.

Webb đứng thẳng lên từ chấn song, ánh mắt của anh sắc lại. "Anh đã khám phá ra nó sau khi cô ấy bị giết." Anh nắm lấy vai cô với vẻ khẩn cấp. "Sao em lại biết được chuyện đó? "

"Em - Em đã nhìn thấy họ trong rừng." Cô ước gì đã kiểm soát được phản ứng của mình khi phát hiện việc anh biết về người tình của Jessie, nhưng nó quá sốc đối với cô. Cô đã bảo vệ bí mật đó bao nhiêu năm nay, và dù sao thì anh cũng đã biết. Nhưng cô đã không biết là Jessie đã có thai khi cô ta bị giết, và chuyện đó làm cô cảm thấy phát ốm.

"Là ai? " Giọng anh gay gắt.

"Em không biết, em chưa bao giờ gặp hắn ta trước đây."

"Em có thể mô tả hắn không? "

"Không nhiều lắm." Cô cắn môi, nhớ lại ngày hôm đó. "Em chỉ thấy hắn có một lần, buổi chiều vào ngày Jessie bị giết, và em đã không nhìn được rõ mặt hắn. Lúc đó em đã không nói cho anh biết vì em sợ ..." cô ngừng lại, một vẻ buồn khó tả hiện lên khuôn mặt cô. "Em sợ anh sẽ mất bình tĩnh và làm chuyện gì đó ngu ngốc và gặp rắc rối. Vì thế em đã giữ im lặng."

"Và sau khi Jessie bị giết chết, em chẳng nói gì vì em nghĩ anh sẽ bị bắt, họ sẽ nói anh giết cô ấy vì anh đã phát hiện cô ấy không chung thủy với anh." Anh cũng đã giữ im lặng về chuyện đó và gần mắc nghẹn vì sự cay đắng của bản thân. Nó làm anh đau đớn bên trong khi biết là Roanna đã giữ cùng bí mật và cũng vì lý do đó. Cô đã còn quá trẻ, đã quá chấn động khi phát hiện được cơ thể của Jessie và đã bị tình nghi là kẻ giết người trong một khoảng thời gian ngắn, đau khổ bởi sự cự tuyệt của anh, và cô vẫn giữ im lặng. Roanna gật đầu, dò xét khuôn mặt của anh. ánh nắng đang phai tàn nhanh, và những sắc màu của hoàng hôn đang phủ xuống họ trong những sắc màu xanh và tím huyền bí, cuốn họ vào trong khoảnh khắc ngắn đó khi trái đất lượn giữa ngày đêm, khi thời gian có vẻ dừng lại và mọi thứ có vẻ đẹp đẽ hơn, ngọt ngào hơn. Vẻ mặt của anh dè dặt, và cô không thể biết là anh đang nghĩ gì hay cảm thấy gì.

"Vì thế em đã giữ kín chuyện đó," anh nói nhẹ nhàng. "Để bảo vệ anh. Anh dám cá là em gần như mắc nghẹn với nó, với việc Jessie buộc tội chúng ta ngủ với nhau khi em vừa nhìn thấy cô ta với một người đàn ông khác."

"Vâng," cô nói, giọng cô căng thẳng khi cô nhớ lại cái ngày khủng khiếp đó.

"Cô ta có biết là em đã nhìn thấy cô ta không."

"Không, em đã rất lặng lẽ. Vào những ngày đó em rất giỏi rình mò xung quanh." Cô liếc anh đầy gượng gạo vì cô đã từng là một người không vào khuôn phép như thế nào.

"Anh biết," anh nói, giọng anh cũng gượng gạo như vẻ ngoài của cô. "Em có nhớ là bọn họ gặp nhau ở đâu không? "

"Chỉ là một chỗ trống trong rừng. Em có thể đưa anh đến khu vực đó nhưng không nhớ chính xác là chỗ nào. Đã mười năm rồi; nơi đó bây giờ có lẽ là đã phát triển rậm rạp."

"Nếu đó là một chỗ trống, tại sao em lại không thể nhìn thấy người đàn ông?"

"Em không nói là em không thể nhìn thấy hắn ta." Cảm thấy không thoải mái, Roanna ngọ nguậy không ngừng dưới bàn tay của anh. "Em đã nói là em không thể mô tả hắn."

Webb cau mày. "Nhưng nếu em thấy hắn, tại sao em không thể mô tả hắn? "

"Vì họ đang làm tình!" cô nói bằng giọng bực tức bóp nghẹt. "Hắn đang khoả thân. Em đã chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông trần truồng trước đấy. Thực ra, em đã không nhìn vào mặt của hắn!"

***

Webb thả tay anh xuống trong kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm qua ánh hoàng hôn đang phai tàn. Sau đó anh bắt đầu cười. Anh không phải là cười khùng khục, anh cười rú lên với vẻ thích thú, toàn thân rung bần bật. Anh cố nén cười, liếc nhìn cô, và bắt đầu lại.

Cô đấm vào vai anh. "Im đi," cô lẩm bẩm.

"Anh thử hình dung việc nghe em nói cho Booley biết về chuyện đó," anh cười giòn như nắc nẻ, hầu như nghẹn lại vì tiếng cười. "Là - xin lỗi, cảnh sát trưởng, tôi đã không nhận thấy m-mặt của hắn ta vì tôi đang bận nhìn vào cái khố da của hắn ta!" Lúc này cô đấm vào bụng anh. Anh thở gấp rút và cúi xuống, ôm bụng và vẫn cười.

Roanna hất cằm lên. "Em đã không," cô nói một cách đàng hoàng, "nhìn cái khố da của hắn." Cô sải chân đi vào phòng và bắt đầu đóng cánh cửa ban công vào mặt anh. Anh chỉ kịp luồn nhanh qua chỗ cửa hở. Roanna cài hệ thống báo động lại cho những cánh cửa, sau đó kéo rèm cửa qua chúng.

Anh luồn cánh tay quanh người cô trước khi cô có thể di chuyển, kéo cô sát vào người anh. "Anh xin lỗi," anh tạ lỗi. "Anh biết là em khó chịu."

"Nó làm em kinh tởm," cô nói dữ dội. "Em ghét cô ta đã không chung thủy với anh."

Anh cúi xuống cọ má của anh vào tóc cô. "Anh nghĩ cô ta chắc đã và đang dự định có con và gài nó cho anh. Nhưng trước tiên cô ta phải khiến anh làm tình với cô ta đã, và anh đã không chạm vào cô ta suốt bốn tháng trời. Chắc như quỷ là cô ta không thể gài được anh trong hoàn cảnh đó. Khi cô ta bắt gặp chúng ta đang hôn nhau, cô ta có lẽ nghĩ kế hoạch của cô ta cũng bị tan thành mây khói. Cô ta biết quá rõ là anh sẽ không giả vờ đứa bé là con của anh chỉ để ngăn chặn vụ bê bối. Anh sẽ ly dị cô ta nhanh đến nỗi khiến đầu của cô ta quay mòng mòng. Dù sao thì cô ta cũng rất ghen với em. Cô ta sẽ không giận dữ như thế nếu cô ta bắt gặp anh với bất cứ một người nào khác."

"Em à? " Roanna hỏi một cách ngờ vực, quay đầu lại để nhìn anh chằm chằm. "Cô ấy ghen với em ư? Tại sao chứ? Cô ấy đã có mọi thứ."

"Nhưng em mới là người mà anh luôn bảo vệ - khỏi cô ta, hầu như mọi lúc. Anh đứng về phía em, và cô ta không thể chịu được. Cô ta phải được đứng đầu trong mọi thứ và với mọi người."

"Chẳng có gì lạ khi cô ấy luôn cố nói với Lucinda cho em đi học đại học xa nhà!"

"Cô ấy muốn em tránh xa." Anh vuốt tóc cô qua một bên và hôn nhẹ cổ cô. "Em có chắc là em không thể mô tả người đàn ông mà em đã nhìn thấy với cô ấy chứ?"

"Em chưa bao giờ gặp hắn trước đây. Và vì họ đang nằm, em không thể thật sự nhìn thấy mặt của hắn. Em có ấn tượng là hắn đã già, nhưng em chỉ mới mười bảy. Ba mươi tuổi cũng có vẻ là gìa đối với em." Răng của anh kẹp vào cổ cô, và cô rùng mình. Cô có thể cảm thấy anh không còn quan tâm đến câu hỏi của anh; thực ra là hoàn toàn không quan tâm. Vật đàn ông căng cứng của anh đang thúc vào mông cô, và cô dựa lưng vào anh, nhắm mắt lại khi niềm khoái cảm ấm áp bắt đầu xâm chiếm cô.

Từ từ anh đẩy trượt tay lên cơ thể của cô và đặt lòng bàn tay của anh trên vú cô. "Hệt như những gì anh đã nghĩ," anh thì thầm, di chuyển qua cắn nhẹ dái tai của cô.

"Gì vậy?" cô thở hổn hển, đưa tay ra phía sau để tựa bàn tay lên đùi anh.

"Núm vú của em đã săn cứng."

"Đầu óc anh chỉ nghĩ đến vú em thôi à? "

"Chắc là vậy," anh thì thầm. "Và những bộ phận khác trên cơ thể nữa."

Bây giờ anh đang rất kích động. Roanna xoay người trong cánh tay của anh, và anh đưa cô lại giường. Họ cùng ngã xuống đó, Webb chống đỡ trọng lượng của anh trên cánh tay để khỏi đè xuống cô, và trong bóng tối mát mẻ cơ thể của họ cùng đến với nhau với sức nóng và cường độ làm cô lả người và run rẩy trong vòng tay của anh.

Anh ôm cô sát vào người anh, đầu của cô tựa trên vai anh. Buông lỏng toàn thân, hoàn toàn thư giãn, Roanna cảm thấy bắt đầu buồn ngủ. Rõ ràng anh đã nói đúng về việc mất ngủ của cô:sự căng thẳng đã giữ cô không ngủ được trong mười năm qua, nhưng sau khi làm tình với anh cô thấy rất thoải mái để có thể kháng cự lại. Nhưng bị mất ngủ là một chuyện; bị mộng du lại là một chuyện khác hoàn toàn và làm cô lo lắng nhiều hơn. Cô nói, "em cần mặc đồ ngủ vào."

"Không được." Lời từ chối của anh là ngay lập tức và nhấn mạnh. Cánh tay của anh siết chặt quanh người cô như thể để ngăn chặn cô di chuyển.

"Nhưng nếu em bị mộng du - "

"Em sẽ không sao đâu. Anh sẽ ôm em suốt cả đêm. Em sẽ không thể rời khỏi giường mà không đánh thức anh." anh hôn cô, nụ hôn dài và chậm. "Đi ngủ đi, em yêu. Anh sẽ canh chừng em."

Nhưng cô không thể. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng quay trở lại, xâm chiếm từng tế bào của cô. Thói quen của mười năm không dễ gì bị ngắt bỏ trong một đêm, hoặc thậm chí là hai đêm. Webb có lẽ hiểu cô sợ hãi khi nghĩ tới việc đi lan man bằng một cách dễ bị tổn thương nhất, nhưng anh không thể cảm thấy sự hoảng sợ và sự bất lực khi thức dậy mà không phải cùng ở nơi mà cô đã đi ngủ, không biết làm thế nào cô đã đến đó hay bất cứ thứ gì đã xảy ra.

Anh cảm thấy sự căng thẳng làm cô không thư giãn được. Anh ôm cô chặt hơn, cố dỗ dành cô với những lời trấn an, nhưng cuối cùng anh rõ ràng đi đến kết luận rằng không gì sẽ giúp được ngoại trừ làm cho cô kiệt quệ hoàn toàn.

Cô đã nghĩ cô quen với chuyện làm tình của anh, rằng cô đã biết mức độ gợi cảm của anh. Cô nhận thấy rằng mình đã sai.

Anh mang cô đến đỉnh điểm bằng tay và miệng của anh. Anh đặt cô dạng chân trên bắp đùi săn chắc của anh và đi sâu vào người cô hoàn toàn, tuy nhiên cô đã ôm chặt anh và cầu xin anh lắp đầy cô. Cuối cùng anh làm thế, kéo cô khỏi giường và lật cô ra để cho cô quỳ gối, cúi xuống với khuôn mặt cô vùi trong tấm khăn trải giường. Anh đi vào cô từ phía sau, áp mạnh vào mông cô với những cú đẩy của anh, luồn tay về phía để cùng lúc có thể vuốt ve khu vực nhạy cảm của cô. Cô khóc thét lên bằng giọng khàn khàn và âm thanh bị bóp nghẹt lại trong tấm nệm khi cô lên đến đỉnh lần thứ tư, nhưng anh vẫn còn chưa xong. Cô tan ra, vượt quá đỉnh cao đến một tình trạng nơi mà sự sung sướng cứ mãi tiếp tục, như những đợt sóng của thuỷ triều. Chuyện đó lại xảy ra nữa, đến nhanh, và cô đưa tay ra sau chộp lấy hông anh và kéo chặt anh vào cô khi cô không ngừng siết chặt lấy anh. Hành động của cô làm anh sửng sốt và với môt tiếng rên trầm thấp, hoang dã anh đến cùng với cô, rùng mình và giật mạnh khi anh đạt đến đỉnh điểm.

Họ đều run rẩy dữ dội, quá yếu đến nỗi cả hai gần như không thể bò trở lại vào giường. Mồ hôi nhỏ giọt từ cơ thể của họ, và họ bám chặt vào nhau như những người bị đắm tàu còn sống sót. Lần này không thể nào đánh gục giấc ngủ đã xâm chiếm cô chắc chắn như đối với anh.

Cô thức giấc một lần, chỉ đủ để biết anh vẫn còn ôm cô, như anh đã hứa, và cô lại chìm vào giấc ngủ lại.

Lần kế tiếp cô thức giấc và ngồi bật dậy trên giường, và ngón tay của Webb đã ôm chặt cổ tay của cô. "Không được," anh nói khẽ, quả quyết. "Em sẽ không đi đâu cả."

Cô nằm vào vòng tay của anh lại, và bắt đầu tin.

Cô thức giấc lần cuối lúc tảng sáng, khi anh đang rời khỏi giường. "Anh đi đâu đấy?" cô hỏi, ngáp và ngồi dậy.

"Về phòng anh " anh trả lời, kéo quần lên. Anh mỉm cười với cô, và cô cảm thấy mình lại bắt đầu tan chảy từ bên trong. Anh trông có vẻ ngầu và hấp dẫn, với mái tóc sẫm màu bị rối và hàm của anh lờ mờ hàm râu mọc lởm chởm. Giọng anh vẫn còn thô ráp vì ngái ngủ, và mí mắt của anh hơi sưng, trông anh có cái vẻ của kẻ vừa-mới-làm-tình xong. "Anh phải đi lấy một thứ," anh nói. "ở lại ngay đó, và ý anh là ở ngay đó. Đừng rời khỏi giường."

"Được rồi, em sẽ không." Anh rời khỏi bằng cửa ở hành lang, cô nằm xuống và co người dưới tấm chăn. Cô không chắc là cô có thể rời khỏi giường. Cô nhớ lại đêm vừa qua, về những chuyện đã xảy ra giữa họ. Cô đau nhức nhối bên trong, và đùi của cô cảm thấy yếu ớt, đau rát. Không phải đơn thuần chỉ là chuyện làm tình, nó là sự pha trộn còn vượt ngoài thể xác. Có mức độ gần gũi sâu xa hơn cô từng tưởng tượng, tuy nhiên cô biết vẫn còn những sự thích thú chưa được nếm trải.

Anh trở lại trong chỉ trong chốc lát, cầm một cái túi nhựa với tên của một nhà thuốc tây trên đó. Anh đặt cái túi trên cái bàn cạnh giường.

"Là cái gì đó?" cô hỏi.

Anh cởi quần và leo lên giường cạnh cô, ôm cô sát vào anh. "Que thử thai sớm."

Cô cứng đờ người. "Webb, em thật sự không nghĩ - "

"Nó rất có khả năng," anh ngắt lời. "Tại sao em không muốn biết chắc chứ? "

"Vì em ... " cô ngăn mình kịp lúc, và mắt cô buồn rười rượi khi cô nhìn anh. "Vì em không muốn anh cảm thấy bị ép buộc."

Anh đờ người. "Bị ép buộc ư? " anh hỏi một cách thận trọng.

"Nếu em có thai, anh sẽ cảm thấy có trách nhiệm."

Anh khịt mũi. "Đúng một cách cực kỳ. Anh sẽ chịu trách nhiệm."

"Em biết, nhưng em không muốn ... em muốn anh muốn em vì bản thân em," cô nói khẽ, cố giấu cái ao ước đó nhưng biết rằng cô đã không hoàn toàn thành công. "Không phải vì chúng ta đã bất cẩn và tạo ra một đứa con."

"Muốn em vì bản thân em," anh lặp lại cũng nhẹ nhàng như cô. "Hai đêm vừa qua cũng đã không mang lại cho em ý tưởng gì về điều đó sao?"

"Em biết anh muốn cơ thể của em."

"Anh muốn em, chấm hết." Anh giữ khuôn mặt cô trong tay, vuốt ngón tay cái qua đường cong mềm của miệng cô. Mắt anh rất nghiêm trọng. "Anh yêu em, Roanna Frances. Em có đồng ý lấy anh không?"

Môi cô run rẩy dưới sự ve vuốt của anh. Khi cô được 17, cô đã yêu anh một cách tuyệt vọng đến nỗi cô có lẽ đã nhảy vào bất cứ cơ hội nào để được kết hôn với anh, trong bất cứ điều kiện gì. Cô nay đã hai mươi bảy, và cô vẫn yêu anh một cách tuyệt vọng - yêu anh đủ để cô không muốn làm anh bị mắc kẹt vào một cuộc hôn nhân khác mà trong đó anh sẽ lại khốn khổ. Cô biết Webb, biết chiều sâu cái tinh thần trách nhiệm của anh. Nếu cô đang có thai, anh sẽ làm bất cứ thứ gì để chăm sóc con của anh, và bao gồm nói dối với mẹ nó về tình cảm của anh đối với cô.

"Không," cô nói, giọng cô hầu như không thành tiếng khi cô từ chối những gì cô muốn nhất trên đời. Nước mắt chảy dài từ khoé mắt cô.

Anh không ép, không nổi nóng, cho dù cô đã phân nửa mong đợi điều đó. Vẻ mặt của anh tiếp tục nghiêm trọng, cố ý, khi anh hứng lấy giọt nước bằng ngón tay cái dịu dàng. "Tại sao không? "

"Vì anh đang hỏi em để phòng hờ em mang thai."

"Sai. Anh đang hỏi vì anh yêu em."

"Anh không phải "chỉ" nói bất cứ thứ gì. Anh yêu em, Ro, và em phải kết hôn với anh."

Sau vẻ nghiêm trang đó là cảm giác tự phụ khó nhận ra. Cô quan sát anh, nhìn bên dưới bề mặt với đôi mắt nâu ủ rũ đã nhìn thấy rất nhiều điều. Có tia sáng tự mãn sâu trong đôi mắt xanh của anh, vẻ chiến thắng, cách anh đã luôn nhìn khi anh giải quyết được một thoả thuận khó khăn.

"Anh đã làm gì rồi? " cô hỏi, mắt cô mở to với vẻ báo động.

Vẻ thích thú hằn lên ở miệng anh. "Khi Lucinda và anh nói chuyện tối qua, bọn anh đã đồng ý rằng tốt nhất là nên để mọi điều khoản về di chúc của bà như hiện nay. Davencourt sẽ khá giả hơn trong tay em."

Cô tái mặt. "Gì cơ? "cô thì thầm, có cái gì đó gần như là sự hoảng sợ toát lên trong giọng cô. Cô cố buông anh ra nhưng anh ngăn cử động đó lại, ôm cô thậm chí chặt hơn để cho sự kháng nghị kế tiếp của cô bị chèn ép trong cổ anh.

"Nhưng nó được hứa sẽ là của anh từ khi anh mới 14! Anh đã làm việc cho nó, anh thậm chí - "

"Anh thậm chí kết hôn với Jessie vì điều đó," anh kết thúc một cách bình tĩnh. "Anh biết."

"Đó là thoả thuận. Anh sẽ trở lại nếu Lucinda thay đổi di chúc của bà để lại mọi thứ cho anh lại." Cô cảm thấy nỗi sợ hãi sâu hoắm tăng lên trong lòng. Davencourt là mồi nhử đã mang anh về, mặc dù cô và Lucinda đều biết là anh đã xây dựng cuộc đời của chính anh ở Arizona. Có lẽ anh thích Arizona hơn Alabama. Không có Davencourt để giữ chân anh ở đây, sau khi Lucinda chết anh sẽ lại rời khỏi, và sau hai đêm vừa qua cô không biết liệu cô thể chịu đựng được chuyện đó không.

"Điều đó không hoàn toàn đúng. Anh đã không trở lại vì cái thoả thuận đó. Anh trở lại vì anh cần làm rõ những vấn đề chưa được giải quyết. Anh cần làm lành với Lucinda; bà là một phần lớn trong đời anh, và anh nợ bà rất nhiều. Anh không muốn bà ấy chết trước khi ạm và bà làm rõ mọi chuyện giữa cả hai. Davencourt rất đặc biệt, nhưng anh đã làm rất tốt ở Arizona," anh bình tĩnh nói nhẹ nhàng. "Anh không cần Davencourt, và Lucinda nghĩ em không muốn nó - "

"Em không muốn," cô nói một cách kiên quyết. "Em đã nói với anh rồi, em không muốn sống cả đời mình trong những cuộc họp kinh doanh và xem những bản báo cáo cổ phiếu."

Anh trao cho cô một nụ cười biếng nhác. "Thật đáng tiếc, vì em rất giỏi trong lãnh vực đó. Anh nghĩ vậy thì em sẽ phải kết hôn với anh, và anh sẽ làm chuyện đó cho em. Không giống em, anh rất thích thú kiếm tiền. Nếu em lấy anh, em có thể vui vẻ sử dụng thời gian của em nuôi dạy con cái và đào tạo ngựa, là những gì em lẽ ra sẽ làm dù là Lucinda để lại Davencourt cho anh. Sự khác biệt duy nhất bây giờ là tất cả sẽ thuộc về em, đầy đủ tất tần tật, không thiếu cái gì, và em sẽ làm sếp."

Đầu của cô đang quay cuồng. Cô không khá chắc chắn là cô đã nghe những gì cô nghĩ là cô đã nghe. Davencourt sẽ là của cô, và anh vẫn ở lại ư? Davencourt sẽ là của cô...

"Anh có thể thấy là mọi thứ đang thay đổi, anh thì thầm. Anh nâng đầu cô lên sao cho cô đang nhìn anh. "Anh đã trở lại vì một lý do sau cùng, một lý do quan trọng nhất. Anh trở lại là vì em."

Cô nuốt nước bọt. "Em à? "

"Là em." Rất nhẹ nhàng anh vuốt một ngón tay xuống giữa đường rãnh ở mông cô, sau đó dò lại cái vuốt ve lên lưng cô. Cô rùng mình, mềm nhũn tựa vào anh. Anh hiểu mình đang làm gì với cái vuốt ve nhỏ, tinh quái đó. Mục đích của anh không phải để khêu gợi cô nhưng là để dỗ dành cô, trấn an cô, lập lại lòng tin mà cô đã có khi trao cơ thể của cô cho anh lúc họ làm tình. Chính sự việc anh không phải đang làm tình với cô bây giờ là bằng chứng cho thấy anh có ý định thế nào trong việc đạt được mục đích của anh.

"Để xem anh có thể làm chuyện này rõ ràng hơn không," anh trầm ngâm dịu dàng, áp môi lên trán cô. "Anh yêu em khi em là một cô nhóc đầy nước mũi, quá láu lỉnh đến nỗi thật đáng ngạc nhiên là tóc của anh đã không bị bạc sớm. Anh yêu em khi em còn là một thiếu nữ với đôi chân dài, gầy gò và đôi mắt làm tim anh nhức nhối mỗi lần anh nhìn em. Giờ anh yêu em vì em là người phụ nữ làm đầu óc của anh mụ mị, chân tay anh yếu ớt, và cái của quí của anh cương cứng. Khi em đi vào phòng, trái tim phản bội của anh gần như nhảy ra khỏi ngực. Khi em mỉm cười, anh cảm thấy như thể anh đã thắng giải Nobel. Và mắt em vẫn làm tim anh nhức nhối."

Chuỗi lải nhải nhẹ nhàng đó dâng trào như những ca khúc ngọt ngào nhất, thấm vào da thịt của cô, linh hồn của cô. Cô rất muốn tin anh, và đó là lý do tại sao cô sợ, e rằng cô sẽ để cho sự ham muốn thuyết phục mình.

Khi cô không nói gì, anh bắt đầu những cái vuốt ve dịu dàng lại. "Jessie thật sự đã tác động đến em, đúng không? Cô ta làm em cảm thấy không được yêu thích và không ai muốn đến nỗi em vẫn chưa vượt qua được chuyện đó. Em vẫn chưa nghĩ ra rằng Jessie đã nói dối sao? Cả cuộc đời cô ta đều là sự dối trá cả. Em không biết là Lucinda cưng chiều em hết mực sao? Với Jessie chết đi, bà ấy cuối cùng có thể lại gần em mà không có Jessie bỏ chất độc để phá hỏng mọi chuyện, và bà ấy thương mến em." Anh cầm lấy tay cô và đưa lên môi, anh hôn từng đầu ngón tay, sau đó bắt đầu cắn nhẹ lòng bàn tay nhạy cảm đó. "Jessie đã chết mười năm rồi. Em định tiếp tục để cô ta phá hủy mọi chuyện của em bao lâu nữa? "

Roanna ngữa đầu ra, tìm kiếm vẻ mặt của anh với đôi mắt trang nghiêm, đầy ngạc nhiên. Một cách kinh ngạc, cô nhận ra rằng cô chưa từng thấy anh trông kiên quyết hơn, hoặc có mục đích hơn thế. Khuôn mặt rắn rỏi đang nhìn cô là khuôn mặt của người đàn ông đã quyết định và chắc chắn một cách chết tiệt là sẽ có những gì anh muốn. Anh thật có ý đó. Anh không muốn kết hôn với cô vì cô sẽ có Davencourt, vì anh có thể đã có nó vô điều kiện. Lucinda lẽ ra sẽ thi hành đúng thoả thuận của bà. Anh không muốn kết hôn với cô vì cô có thể là có thai -

Như thể anh đang đọc được suy nghĩ của cô, và có lẽ anh đã đọc được, anh nói, "Anh yêu em. Anh không thể nói cho em biết là yêu nhiều đến mức nào, vì những lời đó không tồn tại. Anh đã cố diễn tả theo nhiều cách, nhưng anh không phải là Browning (một nhà thơ). Chuyện em có thai hay không không quan trọng, anh muốn kết hôn với em vì anh yêu em. Thế thôi."

"Được rồi," cô thì thầm, và run rẩy trong từng bước đi, và từ niềm vui đang nở rộ trong cô.

Hơi thở của cô bật ra khỏi ngực khi anh ôm chặt cô vào ngực anh. "Em biết làm thế nào để làm một người đàn ông toát mồ hôi hột," anh nói một cách dữ dội. "Anh đang trở nên tuyệt vọng. Em nghĩ sao về việc kết hôn vào tuần tới? "

"Tuần tới ư? " cô gần như hét toáng lên, ít ra là hết mức cô có thể khi bị ôm chặt vào ngực anh như thế này.

"Anh không nghĩ em sẽ để cho anh có thời gian để đổi ý à? " Cô có thể nghe nụ cười ẩn trong giọng anh. "Nếu em trông mong một lễ cưới lớn ở nhà thờ, anh nghĩ anh có thể đợi nếu nó không mất quá lâu để sắp xếp. Lucinda .... ừm, anh nghĩ chúng ta nên kết hôn nội trong một tháng, tối đa."

Nước mắt dâng lên trong mắt cô. "Sớm thế à? Em đã hy vọng là bà ...Em đã hy vọng là bà sẽ kéo dài qua mùa đông, có thể nhìn thấy một mùa xuân khác."

"Anh không nghĩ vậy. Bác sỹ bảo bà là trái tim của bà cũng đang suy yếu." Anh vùi khuôn mặt vào tóc cô, tìm kiếm sự an ủi. "Bà ấy là một người cứng cỏi một cách kỳ lạ," anh nói thô ráp. "Nhưng bà đã sẵn sàng ra đi. Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt bà."

Họ ôm nhau lặng lẽ trong chốc lát, đau buồn cho người phụ nữ mà toàn bộ gia đình đều xoay quanh bà. Nhưng Webb không phải là người có thể bị đánh lạc hướng khỏi ý định của anh, và anh ngả người ra từ cô, nhìn cô dò hỏi. "Về chuyện đám cưới - "

"Em không muốn một lễ cưới lớn ở nhà thờ," cô nói mạnh mẽ, rùng mình với ý tưởng đó. "Anh đã có nó với Jessie, và em không muốn lặp lại điều đó. Ngày hôm đó em đã rất khốn khổ."

"Vậy thì em muốn có một đám cưới như thế nào? Chúng ta có thể làm nó ở đây, trong vườn, hay tại câu lạc bộ quốc gia. Em chỉ muốn gia đình có mặt, hay mời luôn bạn bè của chúng ta? Anh biết em có một số bạn bè, và có lẽ anh có thể góp nhặt được vài người." Cô véo anh vì nhận xét đó. "Anh biết rất rõ là anh có nhiều bạn bè, nếu anh có thể tha thứ họ và để cho họ được làm bạn với anh lại. Em muốn kết hôn trong vườn. Em muốn bạn bè của chúng ta ở đó. Và em muốn Lucinda đi với em xuống lối đi, nếu bà có thể. Một đám cưới lớn cũng sẽ là quá sức đối với bà."

Một góc môi của anh cong lên với lời "em muốn" kiên quyết. Anh hồ nghi ngay lập tức, mặc dù cô tự xưng là không quan tâm với chuyện kinh doanh của Davencourt, nhưng cô sẽ chúi mũi vào nó, đối đầu với anh qua một số của quyết định của anh. Anh không thể đợi. ý nghĩ về việc Roanna tranh cãi với anh làm anh thích thú. Roanna luôn bướng bỉnh, và cô vẫn còn thế, mặc dù phương pháp của cô đã thay đổi. "Chúng ta sẽ giải quyết mọi chi tiết," anh nói. "Chúng ta sẽ kết hôn vào tuần tới nếu chúng ta có thể, tối đa là hai tuần, được không?"

Cô gật đầu, mỉm cười.

Cái thứ bảy, anh nghĩ một cách hân hoan. Và cái này là tự nhiên, như thể cô không còn dè dặt trong việc biểu lộ niềm vui.

Oằn người, anh với lấy cái túi nhựa trên cái bàn cạnh giường và rút món đồ trong đó ra. Anh mở hộp, đọc hướng dẫn, sau đó đưa cho cô một cây que nhựa nhỏ với một cái khe rộng ở bên hông. "Bây giờ," anh nói, với cái nhìn quả quyết trong đôi mắt xanh của anh, "đi tiểu trên cây que đi."

Mười phút sau anh gõ cửa phòng vệ sinh. "Em đang làm gì vậy?" anh hỏi một cách sốt ruột. "Emn ổn chứ? "

"Vâng," cô nói bằng một giọng nghèn nghẹn.

Anh mở cửa. Cô đang đứng khoả thân ở phía trước bồn rửa mặt, khuôn mặt của cô trông rất choáng váng. Cây que nhựa nằm trên cạnh bồn.

Webb nhìn cây que. Cái khe lúc nãy có màu trắng; bây giờ nó đang là màu xanh dương. Đó là một thử nghiệm đơn giản:nếu màu khe thay đổi, thử nghiệm là có. Anh choàng cánh tay quanh cô, kéo cô vào sát vào cơ thể ấm áp của anh. Cô đã có thai. Cô sẽ sinh con của anh. "Em thật sự không nghĩ là em có thai, đúng không? " anh tò mò hỏi. Cô lắc đầu, vẻ mặt của cô vẫn còn sửng sốt. "Em không - em không cảm thấy có gì khác lạ."

"Anh tưởng tượng là điều đó sẽ bắt đầu thay đổi mau thôi." Hai bàn tay to lớn của anh đẩy trượt xuống gò bụng thon thả của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô có thể cảm thấy tim anh đang đập mạnh trên lưng cô. Vật đàn ông của anh lại cương cứng áp vào hông cô.

Anh rất phấn khích. Anh rất kích động. Cô sững người với nhận thức đó. Cô đã nghĩ anh sẽ cảm thấy chỉ có trách nhiệm với đứa bé; cô đã không cho rằng anh sẽ lại phấn khích đến thế với cái triển vọng được làm một người cha. "Anh muốn có con," cô nói, sự kinh ngạc của cô hiện rõ trên khuôn mặt và giọng nói. "Anh đã muốn em có thai."

"Anh chắc chắn là muốn." Giọng anh dữ dội, và anh siết chặt cánh tay quanh người cô. "Em không muốn sao?"

Bàn tay cô hạ xuống, nhẹ nhàng đặt trên cái nơi mà con của cô, con của anh, đang được tạo thành trong bụng. Sự thắc mắc rạng rỡ thắp sáng khuôn mặt cô, và ánh mắt của cô gặp Webb trong gương. "ồ, em muốn," cô nói nhẹ nhàng.