Gần đây khẩu vị của Ôn Tử Hề có chút thay đổi, trước kia cô cực kỳ thích ăn ngọt, hiện tại không có hứng thú, ngược lại thích ăn chua và cay, đặc biệt là những món đậm vị, cô đều thích.

Biệt thự một ngày ba bữa cơm đều có quy luật, đồ ăn ở công ty cũng không kém nên cô rất ít ăn đồ ăn vặt.

Chính là gần đây Cố Thời Sâm luôn phát hiện đồ ăn vặt trong góc phòng ngủ, còn là hương vị khác nhau.

Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dung túng nuông chiều không nói lời nào.

Mà Ôn tử Hề lại phát hiện, tủ lạnh ở biệt thự có rất nhiều sữa chua cùng trái cây cô trước kia chưa từng thấy qua, mà trong ngăn tủ phòng ngủ cũng chứa đầy đủ loại đồ ăn vặt.

Cô đắc ý, lại cảm động vì sự cẩn thận và chiều chuộng của người đàn ông, trước khi ngủ buổi tối cô đều làm nũng, dỗ dành làm cho trái tim Cố Thời Sâm mềm nhũn.

Chính là, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô giấu đồ ăn vặt trong bàn làm việc của anh, giống y hamster nhỏ.

....

Chủ nhật, thời tiết rất tốt, Cố Thời Sâm đang ở ngoài ban công lầu 3 đọc sách, Ôn Tử Hề lại ngồi xích đu ở lầu một đong đưa.

Ánh nắng tươi sáng, cũng sẽ không cảm thấy chói mắt, chỉ là thấy cuộc sống trôi qua thật bình đạm, giống như đã qua nhiều năm rồi.

Ôn Tử Hề chỉ ở dưới ngây người trong chốc lát liền vội vã chạy lên lầu.

Cố Thời Sâm nghe thấy tiếng bịch bịch phía sau, muốn dặn cô đi chậm lại, nhưng còn chưa mở miệng thì người đã ngồi trong lòng anh.

Quyển sách trong tay bị ném đi thật xa, nằm đáng thương trên mặt đất, trang sách có vết nhàu. Cố Thời Sâm bất đắc dĩ, nhỏ giọng dặn: “Lần sau đi chậm thôi, không lại té ngã.”

Ôn Tử Hề không nghe, vòng tay ôm cổ anh không buông.

Từ khi biết Cố thời Sâm yêu thầm mình 8 năm, cô đắc ý cũng không phải ngày một ngày hai, mỗi ngày đều hận không thể đạp lên đầu anh mà lăn lộn.

“Ôn Hải bị bỏ tù.” Thanh âm cô nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.

Cố Thời sâm dang tay ôm lấy cô, cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm biết điều này. Anh hỏi: “Muốn đi thăm không?”

Ôn Tử Hề lắc lắc đầu.

Cố Thời Sâm không hề nhiều lời nữa.

Kỳ thật, hôm nay là đã ngày thứ ba bị bỏ tù, tài chính của Ôn thị bị đứt gãy, ông ta không nghĩ đến việc bổ cứu mà ngược lại, ngầm lấy danh nghĩa của công ty để vay 100 triệu, tính ôm tiền lẩn trốn.

Chỉ là ông ta vừa đến sân bay đã bị bắt lại.

Mà người báo nhất cử nhất động của ông ta, chính là Ôn Tử Di.

Từ trước đến nay Cố Thời Sâm không muốn những việc kia quấy rầy đến cô, nhưng cũng sẽ không ngăn cô biết, dù sao cô cũng có suy nghĩ của riêng mình.

**

Ôn Tử Hề vẫn đi gặp Ôn Hải, không vì gì khác. Cô đứng trước cổng ngục giam, cũng không lâu lắm.

Hôm nay cô xin nghỉ, Cố Thời Sâm cũng không biết cô tới đây, hình như cô cũng có tâm tư riêng không muốn anh biết.

Anh quá nuông chiều cô, Ôn Tử Hề biết. Cho nên cô không muốn để Cố Thời Sâm lo lắng cho mình, chỉ trộm đến xem thôi.

Bất quá không nghĩ tới chính là cô lại đụng phải Ôn tử Di ở đây.

“Ôi, đến chế giễu đấy à?” Ôn Tử Di cười lạnh, trong mắt sự điên cuồng.

Ôn Tử Hề cũng không biết Ôn Hải là bị cô ta báo cáo, cô đánh giá Ôn Tử Di, đáy mắt có chút nghi hoặc.

Nhìn qua, Ôn Tử Di gầy hơn trước kia nhiều, hơn nữa không phải gầy vì cố giảm béo mà là sinh lý và tâm lý tàn phá, mang đến cảm giác tang thương.

Ôn Tử Hề đoán đoạn thời gian này cô ta sống không tốt, cô phản bác lại: “Lại không phải cô đi vào, tôi vui cái gì?”

Cãi người là việc cô am hiểu nhất, biết nên nói gì đế đối phương á khẩu.

Đặc biệt là đối phó với loại người như Ôn tử Di.

“Mày đừng đắc ý! Chưa biết ai có thể cười đến cuối cùng đâu!” 

Ôn Tử Hề cười lạnh, “Có cười đến cuối không thì tôi chẳng biết, dù sao hiện tại người cười cô là tôi, tôi đang rất vui vẻ!”

Ôn Tử Hề vòng qua cô ta, không chút do dự rời đi, mà Ôn Tử Di lại không đuổi theo chất vấn.

** 

Hôm nay là Ôn Tử Hề ra ngoài một mình, cho nên khi về cô tự gọi xe, nhìn xe taxi sắp chạy qua mình, cô vẫy vẫy tay.

Chỉ trong nháy mắt xe taxi tới, một lực bất ngờ đẩy cô xuống đường. Ôn Tử Hề không tránh kịp, trực tiếp đâm phải đầu xe.

Trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

**

Thời điểm Cố Thời Sâm chạy tới bệnh viện, trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không còn dáng vẻ rấm rền sóng cuộn ngày thường, anh đứng ngồi không yên, nôn nóng đi qua đi lại.

Thậm chí Hàn Lương còn phát hiện, cả người Cố Thời Sâm không ngừng phát run, anh an ủi: “Ông chủ, anh đừng lo lắng, phu nhân sẽ không sao đâu.”

Lúc nhận được tin tức, anh cũng cực kỳ khiếp sợ.

Anh không ngờ Ôn Tử Hề lại một thân một mình ra ngoài, còn gặp phải Ôn Tử Di! Mà sau chuyện cử báo Ôn Hải, tinh thần của Ôn Tử Di được tra ra có vấn đề!

Không ngờ lần này lại trắng trợn làm ra chuyện này.

Phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ đẩy cửa ra, kéo khẩu trang xuống, “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Cố Thời Sâm đến gần, bước chân lảo đảo, được Hàn Lương đỡ.

“Là tôi, xin hỏi vợ tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ kia đánh giá anh, trong mắt có chút trách cứ, “Vợ anh đã mang thai 4 tuần rồi, lần này may chỉ bị thương ngoài da và bị kinh sợ, không có gì trợ ngại. Nhưng sau khi khỏe lên thì nhất định phải đến khoa sản kiểm tra lần nữa.”

Cố Thời Sâm ngây ngẩn cả người, tay chân đều là cứng đờ.

Cô mang thai!

Bác sĩ tính rời đi, lại nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của anh, an ủi: “Không cần lo lắng quá, hiện tại anh có thể vào thăm, người bệnh đã tỉnh.”

Ga giường bệnh màu trắng tinh, Ôn Tử Hề mới vừa tỉnh, cái trán cô bị đập nên quấn mấy lớp băng gạc, sắc mặt tái nhợt.

Thời điểm Cố Thời Sâm đi vào, động tác cũng không dám quá lớn.

Nhưng khi Ôn Tử Hề nhìn thấy anh, cảm xúc trong lòng sụp đổ, lập tức bật khóc.

“Cố Thời Sâm, em sợ quá!” Cô ôm chặt vai anh, lần đầu tiên khóc như đứa trẻ.

Một giây trước hôn mê, Ôn Tử Hề còn nghĩ: Cố Thời Sâm yêu cô như vậy àm cô còn chưa nói cho anh biết, mình cũng rất yêu anh.

Cô cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

Thì ra, chỉ có khi mất đi thì cô mới lĩnh hội sự quý trọng và đáng quý trong đó, thì ra người đàn ông luôn ít nói kia lại quan trọng với mình như thế.

Cố Thời Sâm ôm chặt cô, lại thật cẩn thận không dám dùng sức, “Ngoan, anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh nhìn bả vai mảnh khảnh trong ngực vẫn run rẩy, kiên nhẫn dỗ dành, nỗi sợ hãi trong lòng còn chưa tiêu tan.

Vợ yêu của anh, còn không biết trong bụng cô đang có một sinh mệnh.

Mà chờ đến thời điểm Ôn Tử Hề khóc đủ rồi, mới phát hiện tây trang người đàn ông đều bị cô khóc ướt một mảng.

Chóp mũi của cô hồng hồng, nấc một cái, ủy khuất nói, “Em cho rằng mình sẽ không được gặp lại anh nữa.”

Cô nâng mặt anh lên, nước mắt vẫn rơi, nhưng giọng nói lại có ý cười: “Cố Thời Sâm, em có từng nói với anh rằng em rất yêu anh chưa?”

Mắt cô chứa đầy nước mắt, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.

Cố Thời Sâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt u ám.

Lần đầu tiên anh không dỗ cô, không lau khô nước mắt cho cô, mà chỉ lắc đầu: “Không có.”

Ôn Tử Hề cười, trong mắt đều là hình bóng của anh.

“Cố Thời Sâm, em yêu anh, rất yêu anh, cực kỳ yêu anh.”

Cô bị người đàn ông ôm mạnh vào lòng, sức lực kia mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào xương tủy.

Ôn Tử Hề không để ý, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, mềm mại nói: “Ôn Tử Hề rất yêu Cố Thời Sâm, và sẽ luôn yêu anh.”

U ám trong mắt Cố Thời Sâm tiêu tán, cong môi cười.

** 

Từ sau khi biết Ôn Tử Hề mang thai, anh không cho cô đi làm, mặc dù cô kiên trì muốn đi nhưng trưởng bối của Cố gia đều không ai đồng ý.

Ôn Tử Hề mặt dày đi tìm Cố Thời Sâm, nói hết lời hay mà anh vẫn không mềm lòng, không có dấu hiệu đồng ý.

Vì thế cô tức hơn nửa ngày, nhưng Cố Thời Sâm tới dỗ, anh không hề nói đến chuyện đi làm, vài lần qua đi, cô nhụt chí.

Thời điểm mang thai được ba tháng, thân thể của Ôn Tử Hề dưỡng trở về, nhưng hiện tại không thể tìm thấy một gói đồ ăn vặt trong biệt thự!

Cô lại tức giận.

Nhưng Ôn Tử Hề có bệnh hay quên, sẽ không nhớ lâu, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến thì tự dưng thấy ủy khuất, động một tí là rơi nước mắt.

Cố Thời Sâm bị cô khóc sợ, lúc nào Ôn Tử Hề khóc nhiều quá thì anh mới lấy một gói đồ ăn vặt trong ngăn tủ cho cô.

May mà cô không kén chọn, cho gì ăn nấy.

Cố Thời Sâm lo lắng rất nhiều, lại bị bộ dạng vô tâm của cô chọc cười.

Từ sau khi cô mang thai, anh vẫn luôn lo lắng đề phòng, một tuần cũng chỉ đến công ty 2 ngày, mỗi ngày về nhà cũng đều dỗ cô.

Cô thì khen ngược, rất biết cách lăn lộn.

Mà sau mấy tháng càn rỡ, Ôn Tử Hề đã hạ sinh một nhóc béo, cô còn tăng 8 cân.

Còn Cố Thời Sâm, lại là gầy đi chục cân.

**

6 năm sau, biệt thự Thịnh Đình Loan.

Vào bữa cơm tối, một bé trai mặc âu phục ngồi trên ghế, dáng ngồi ngay thẳng, chỉ có đôi mắt sáng ngời, to tròn là nhìn khắp nơi.

Cậu bé dùng tay nhỏ cầm nĩa chọc cà rốt trong đĩa của mình, muốn gom sang một bên, có ý đồ “vô tình” làm rơi.

Nhưng mà, nửa đường lại bị một đôi đũa bất ngờ xuất hiện ngăn lại.

“Cố Kiều Ngôn, nói bao lần rồi, không được kén ăn!” Ôn Tử Hề gắp mấy miếng cà rốt cho nhóc, cảnh cáo.

Hiện tại đã làm mẹ, ít nhiều cô cũng có trò đùa thú vị mà cặp bố mẹ nào cũng thường có, rảnh rỗi là lại muốn “bắt nạt” con nhỏ.

Cố Kiều Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể nhăn mặt ăn cà rốt.

Nhìn Ôn Lăng Lăng ngồi đối diện, cậu không phục, “Momi, vì sao Lăng Lăng không cần ăn cà rốt?”

Ôn Tử Hề nghe thấy vấn đề ‘lớn mật’ của con trai, lười nhác trả lời, “Đi hỏi bố con ấy.”

Cô ném cái nồi này rất rõ ràng, nhưng không phải Ôn Tử Hề cố ý, mà là đứa nhỏ này chỉ có Cố Thời Sâm trị được thôi.

Quả nhiên, Cố Kiều Ngôn ngậm miệng, ngoan ngoãn ăn hết cà rốt trong bát.

Nhìn lại Ôn Lăng Lang ba tuổi rưỡi đối diện, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nói không nháo, thực an tĩnh, đồ ăn trong bát đều không còn thừa.

Ôn Tử Hề nhìn con gái buộc hai bím tóc, đau lòng muốn chết. Cô ôm con gái nhỏ vào lòng, nhéo nhéo mặt nhỏ của Ôn Lăng Lăng, lại hôn hít, “Lăng Lăng ngoan quá.”

Cố Thời Sâm tính tình nghiêm cẩn, sinh ra con khỉ nhỏ Cố Kiều Ngôn đã đủ hiếm lạ rồi, vậy mà cố tình tính cách ấy lại đều di truyền hết cho con gái.

Tuy Ôn Lăng Lăng còn nhỏ, nhưng cô bé có rất nhiều thói quen giống bố.

Bị Ôn Tử Hề hôn, cô bé nhăn mặt, vươn tay nhỏ với Cố Thời Sâm, “Ba ba, ôm.”

Lại nhìn sang Cố Kiều Ngôn, cậu bé trề môi, trong lòng chua lòm, moi cái cúc trên bộ âu phụ nhỏ, “Mẹ, con cũng muốn.”

Ôn tử Hề không phúc hậu nở nụ cười.

Loại chuyện thơm con Ôn Tử Hề không hề keo kiệt, nhưng còn chưa kịp thơm thơm thì Cố Kiều Ngôn đã bị Cố Thời Sâm ôm đi.

Cố Thời Sâm 36 tuổi, có vẻ thời gian rất ưu ái anh, thân thể của anh vẫn khỏe mạnh, vẻ ngoài vẫn điển trai như trước.

Chỉ là khí chất thanh lãnh có thêm nhiều ôn nhu, tính tình cũng có vẻ càng thêm ổn trọng thành thục.

Hơn nữa, mị lực của anh còn hơn cả trước kia.

Mà đối với con gái, anh vĩnh viễn có kiên nhẫn không bao giờ hết, Ôn Tử Hề còn hay bực anh, “Đừng chiều con bé quá.”

Cố Thời Sâm cười cười, ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Cố Kiêu Ngôn đang chơi đồ chơi, mà trong lòng ngực anh là Ôn Lăng Lăng đang nhăn mày, chỉ lên má mình, “Ba ba, lau lau.”

Ôn Tử Hề tức giận đến muốn đánh con gái nhỏ một trận.

....!!!

Buổi tối hai đứa nhỏ đều ngủ, Ôn Tử Hề vừa mới rửa mặt xong, ngẫm lại chuyện hôm nay bị con gái ghét bỏ, cô có chút căm phẫn.

Học cái gì không học, lại học cái thói ở sạch của Cố Thời Sâm, sau này biết làm sao đây?

Ôn tử Hề thở dài, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Cô nhìn mình trong gương, làm cái mặt quỷ, sau đó chớp mắt cười, như nghĩ ra điều gì đó.

Cô thần bí cười hề hề cầm một bao đồ vào trong phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

Mấy phút sau, cô thay đồ xong, đứng soi trước gương, rất hài lòng.

Đây là bộ váy dài cô đích thân thiết kế, kiểu dáng giống cosplay hồ yêu trong trong phim cổ trang, phối hợp với hai cái tai nhỏ, trông càng giống~~

Bộ quần áo này cô cất lâu rồi, chỉ là sau khi kết hôn, sinh con thì phải chăm hai quỷ nhỏ, làm cô không có nhiều tinh lực.

Mà vốn dĩ cô tính mặc vào đêm động phòng, nhưng nghĩ đến thảm trạng rách nát của bộ váy ngủ, cô thật sự không dám mặc nữa.

Dù sao, cô không muốn ngày nào cũng được trải nghiệm cảm giác đau eo không xuống giường được.

Nhưng, đàn ông ấy mà, lâu lâu cũng phải cho nếm thử ngon ngon chứ.

Chờ đến lúc Ôn Tử Hề ra, Cố Thời Sam đang ở trên giường chờ cô.

Đây giống như đã thành thói quen của anh, mỗi ngày dù cô có tắm rửa hay làm gì muộn đến đâu thì vẫn sẽ chờ.

Đêm nay, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà khi Cố Thời Sâm nhìn thấy quần áo trên người Ôn Tử Hề, rõ ràng hô hấp cứng lại.

Hiệu quả lộ rõ, Ôn Tử Hề không giấu đi được sự đắc ý.

“Đẹp không?” Cô quỳ gối trên giường, đôi mắt chớp chớp.

Một năm nay Ôn Tử Hề bớt tùy ý hơn trước, nhưng cô vẫn là cô, vĩnh viễn thích đùa giỡn, thích chơi xấu.

Làm mẹ, có khi cô cũng ổn trọng, nhưng tính cách hóm hỉnh hay đùa không giấu được, tóm lại, không ít lần bừa bãi lớn mật.

Cố Thời Sâm rũ mắt, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, hô hấp nặng nề, “Đẹp lắm.”

Trước sau như một.

Ôn Tử Hề vừa lòng cười cười, vui vẻ tiếp thu, “Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là vợ của ai.”

Cô hôn lên mặt anh một cái, cười trêu chọc, “Cái này không được lau đó nha.”

Cố Thời Sâm hiểu ý, con ngươi mang theo ý cười, “Ừ, không lau.” Tầm mắt của anh di chuyển đến phần eo trắng nóng, ánh mắt thâm thúy, “Mua khi nào?”

Ôn Tử Hề không nói, đuôi mắt mang theo sự quyến rũ, “Tặng cho anh, muốn không?”

Cô trừng mắt nhìn anh, ý cười mang theo cảnh cáo.

Cô nghĩ, nếu Cố Thời Sâm dám nói không cần thì cô nhất định sẽ đánh cho đầu anh nở hoa.

“Muốn, đều có thể cho chứ?” Người đàn ông nói nhỏ bên tai cô.

Ôn Tử Hề bị câu nói này làm cho trong lòng ngứa ngáy, ma xui quỷ khiến liền gật đầu, “Đương nhiên.”

Tầm mắt tối sầm, tấm lụa đỏ quấn lên hai mắt cô, Cố thời Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiều diễm, đè người lên chăn.

Anh biết, đây là “món quà” Ôn Tử Hề tặng cho mình.

Cũng là bảo bối anh giấu trong lòng.

Khi niên thiếu, anh từng cảm thấy Phật pháp thâm ảo, hồng trần như mộng, yêu tinh sau tấm lụa đỏ, đẹp mê người. Nhưng sau đó lại phát hiện, hoa thơm cỏ đẹp trên thế gian này cũng chẳng bì kịp nửa phần của Ôn Tử Hề.

Chỉ có sắc đẹp của cô mới có thể mê hoặc được anh.

....

Vào đêm, một mảnh an tĩnh.

Trên giường lớn, hai con người đang ôm nhau, lẳng lặng dựa vào.

Đầu ngón tay của Ôn Tử Hề sờ lên xương quai xanh của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi ý cười.

“Cố Thời Sâm.”

Người đàn ông đáp, “Làm sao vậy?”

Ôn Tử Hề rúc vào lòng anh, “Em chỉ muốn gọi tên anh.”

Cô đùa giỡn trong lòng anh, anh chưa bao giờ mở miệng ngăn cản.

Ôn Tử Hề nương theo ánh trăng trên giường để nhìn anh, con ngươi lấp lánh.

Cô cũng từng nghĩ thiên hạ nhiều người đẹp lắm, thế nhưng cô lại chỉ coi trọng Cố Thời Sâm.

Cô đoán, hẳn là duyên phận.

Tình yêu sét đánh chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.

Trong muôn vàn hoa thơm cỏ lạ trên khắp thế gian, chỉ có em xinh đẹp quyến rũ nhất.

- --Hết---