Sabata Saga Other Sides

Chương 41: Minecraft nhưng khó cực kỳ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--- Tại khu vực thành thị Hồ Chí Minh, Việt Nam---

“…Đệt, hôm nay đâu có đi lớp đâu mà mình lết tới đây làm gì vậy trời.”

Tôi chợt nhớ ra trong khi đang lái xe máy được nửa đoạn đường tới trường. Nói văn vẻ thì là thói quen nghề nghiệp, nói thô thì nhồi sọ nhiều quá khiến tôi quên béng. 20 Năm làm zai sinh tới trường đúng là thói quen đã ăn sâu vào máu tôi, dù muốn hay không. Dù rằng mà nói phải mòn đít ở trường dù không có gì thật sự thú vị nhưng cuộc sống mỗi ngày của tôi cũng không tới độ quá chán, đặc biệt là còn sự tồn tại của internet với Light Novel và…

“Mà thế cũng tiện, về cày tiếp Hololive.”

Suy nghĩ một cách lạc quan, tôi quay xe lái thẳng trở về với kế hoạch khuây khỏa của bản thân trước khi phải khổ sở thêm bài tập, kiểm tra, việc lặt vặt gia đình nhờ. Dù rằng hiện tại chưa rõ tương lai của tôi thế nào, chỉ mong ra đại học có công việc với lương và giờ rảnh ổn định. Bởi lẽ sau cùng tôi chẳng có ước mơ gì, bởi lẽ đó là thứ đầu tiên người ta từ bỏ sau khi biết thế giới này vận hành như thế nào.

“Hm… huh?” Tôi đợi trước ngã tư đèn giao thông đợi đèn, thay vì đèn tín hiệu đó đổi đỏ thay xanh thì tự nhiên tắt lịm luôn.”…Lại đứt dây điện à?”

Sau giây lát thoáng nghĩ trong đầu, tôi hướng mắt nhìn đợi làn xe hai bên trái phải ngừng đi và đến phiên làn đường của mình. Thế nhưng, mất vài giây tôi mới nhận ra làn đường trái phải chẳng còn xe.

“Hm… tưởng giờ này cao điểm nhiều xe lắm chứ?”

Tôi thắc mắc song vẫn lái xe thẳng tiến đi tiếp. Mất thêm vài giây nữa tôi mới bắt đầu thắc mắc sao chẳng có xe nào chạy ngược hướng mình?

“Mùa dịch còn thì mình cũng không nhớ nó làm đường phổ vắng tới độ này…”

Tôi lái xe trong khi thoáng thấy hai bên đường không một bóng người dù trời hãy còn sáng. Tình huống này bất chợt làm tôi liên tưởng đến mở màn của những bộ phim kinh dị…

“Kệ, chuyện thiên hạ là thứ nhì, đầu tiên về nhà rồi tính tiếp.”

Gạt bỏ hẵng mấy suy nghĩ vẩn vơ sang một, tôi cứ lái xe thẳng tiến về nhà. Bởi đời nhiều khi dị không thua gì giả tưởng nên tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về nó nếu chẳn cần thiết.

--- Vài phút sau---

“…Địa chỉ thì éo có sai nhưng sao nhà mình nó như bỏ xó vài thế kỉ rồi vậy???”

Tôi đậu xe trước nhà và mất một phút để kiểm tra liên tục. Thế nhưng vì một lý do củ chuối nào đó, đây đúng là nơi đáng lý ra là nhà tôi, trừ việc từ căn nhà khắp khu vực này trông nó tàn tạ tới độ hư cấu…

“Quái đản thật… bộ có gì mới ám nguyên chỗ này hay sao vậy!?”

Miệng than thở, tâm trí tôi thì đang nghĩ tới giả định tình cảnh như thể đang bị đưa tới thời hậu tận thế. Ý tưởng khác thì có khi tôi bị đem sang chiều không gian khác, hoặc là đang gặp phải ảo ảnh… Thế nhưng, khi đến kệ sách chất đầy tiểu thuyết ưa thích của tôi đầy mùi mốc và bụi, trang giấy ngả vàng và rách nát khi bị chạm vào thì tôi e rằng tình cảnh này không giống ảo ánh tẹo nào. Xúc giác, khứu giác, thị giác, thậm chí là thính giác của tôi đều đang xác nhận rằng đây là nơi tôi ở nhưng cũng vừa không phải!

“Xem ra… đến lúc nghĩ thêm về cách sinh tồn là vừa rồi nhỉ?”

Tôi ráng chấp nhận vấn đề nhanh nhất có thể. Sau cùng, lúc này chối bỏ nó chỉ khiến tôi chật vật hơn và không thể làm được gì. Dẫu vậy, nhìn những quyển sách tôi tích cóp bấy lâu để mua đượcđều đang trên đà trở thành cát bụi cũng khiến không khỏi đắng lòng. Tôi lục lọi xem trong nhà còn gì để dùng và đi lựa được cây rìu cầm tay trong nhà. Thế nhưng xem ra nó cũng không thoát khỏi sự tàn phá của thời gian nên tay cầm mục ruỗng rồi.

“Ít nhất đầu rìu còn đủ cứng… xách nó theo vậy…”

Nhìn lại hành trang gom được, tất cả những gì còn dùng tốt hiện tại chỉ còn xe máy còn xăng, mũ bảo hiểm lái xe, túi xách đi học, điện thoại cùng cụ pin xạc dự phòng. Kế đó, tôi đi lên nóc nhà kiém sơn việc chữ SOS to tướng với hy vọng sẽ có ai khác thấy và đến trợ giúp. Tôi kiểm tra cả tủ lạnh lẫn đồ ăn trữ trong nhà, tất nhiên nó cũng đã hổng như mớ sách và chẳng khác gì đống rác. Kể cá lương khô như gạo lẫn mì gói cũng đã hư và nấm mốc đầy trên chúng kèm mùi tệ không chịu được.

“Haiz… biết tận thế luôn đến rất bất chợt nhưng éo nghĩ là mình lại phải bị dính…” Tôi thở dài rồi nằm dài ra trong phòng mình sau buổi sáng mệt mỏi này và mở điện thoại. “Làm vài ván game để thảnh thơi tâm trí chút vậy… dù rằng phần lớn game chẳng chơi được vì wifi và 3g tạch rồi…”

Tôi bấm chơi bừa Timing Hero với Edopro trong sự chán nản nhẹ. Ước gì trong phone có con game Hollow Knight mình đang chơi dở. Mặc dù rất muốn coi mấy clip được dịch tiếng Anh của Hololive nhưng giờ cũng chẳng có để coi, cũng may vẫn còn nhạc trong điện thoại để thư giãn một lúc…

Cộp… cộp…cộp…

“Hm? Tiếng gì thế?”

Nghe thấy âm thanh như tiếng bước chân, tôi nghĩ đến việc là có người đến giúp.

“Mừng quá, có người… mà khoan ngẫm lại, éo có gì để đảm bảo là đúng như thế cả!”

Tôi nghĩ lại sau năm bước rồi quyết định đi nhón chân để giảm tiếng ồn. Điện thoại thì tắt, tay cầm đầu rìu và nón bảo hiểm để tự vệ mà rón rén bước đi. Ở thế giới như hậu tận thế này, cẩn tắc vô ấy náy.

Cộp… cộp…

“Uh… sao nó ngày càng tới gần thế?”

Tôi bắt đầu lo ngại khi nghe tiếng bước chân ấy ngày càng gần đến phòng tôi hơn. Ngay lập tức, tôi trốn vào tủ quần áo của mình để tránh bị nhìn thấy. Vài giây tiếp theo, tiếng bước chân tới ngày càng gần hơn, nó thậm chí như đang gõ vào cửa phòng tôi! Khi tay nắm cửa xoay, tôi bắt đầu cảm giác lo lắng tột độ. Tôi giơ nón bảo hiểm về phía trước làm khiên, đầu rìu ngay bên hông lấy đà chuẩn bị đâm.

Cạch…

“…Cái beep gì thế này!?”

Tôi thốt lên kinh ngạc trong đầu khi nhìn ra khe hở cửa tủ, bởi kẻ đột nhập khác hoàn toàn thứ tôi tưởng tượng. Bỏ sang một bên việc kẻ mở cửa có phải người tốt hay không, nó còn thậm chí không phải là người nữa! Nói văn vẻ thì như bạn cuả Rider Ozu, còn nói thô thì chỉ là cánh tay!

Cộp cộp cộp cộp

“Khoan khoan khoan tại sao nó lại tới đây!?”

Tôi hoảng loạn khi nó lại đi thẳng về hướng tôi dù rằng tôi đã ẩn nấp! Nó bám lên cửa thành tủ khiến tôi buộc phải vào thế chủ động!

Rầm

“Tr-tránh xa tao ra!”

Tôi đẩy mạnh cửa tủ khiến cánh tay đang bảm lên đó bị văng ra một đoạn.

Vút

Rầm

Tôi lập tức chớp thời cơ đó dùng đầu rìu đâm vào cái tay quái quỷ đó. Thế nhưng, nó quá nhanh lại còn nhỏ thó nữa nên đầu rìu tôi trật hoàn toàn!

Bộp

“Agh!”

Không cho tôi cơ hội tấn công lần nữa, bàn tay đó nhảy chồm lên vò bóp chặt cổ tôi! Dù nhỏ nhưng sức của nó khỏe khiếp! Chỉ một phát nắm chặt vào cổ, tôi cảm thấy đau tới điếng người, hơi thở lẫn giọng nói của tôi đã bị bàn tay đáng sợ này khóa lại!

“Ug…kah….!”

Tôi bỏ cái mũ bảo hiểm rồi dùng tay nắm lấy cổ tay quái dị đó kéo ra. Thế nhưng, dù tôi kéo kiểu gì đi nữa nó cứ bám chặt cổ tôi như sợi dây thừng!

“Guuuu…!”

Phập phập phập

Trong lúc giằng co, bằng chút bản năng sống còn cuối cùng trong tôi trỗi dậy, tôi dùng lấy đầu rìu đâm thẳng một phát vào bàn tay ma quái đó! Một phát không đủ cắt làm đôi nó, tôi tiếp tục đâm thêm một phát nữa. Ngay sau phát thứ ba, tôi loạng choạng ngã xuống vì tình trạng không thở được mà thiếu oxy sau khi dùng hết sức bình sinh vùng vẫy.

“Ah… mình tạch trong hậu tận thế sớm thế này sao…”

Tôi nằm với tâm trí trống rỗng cùng cơ thể và mí mắt nặng trịch. Thật đáng buồn khi cuộc hành trình đã kết thúc ngay khoảng khắc nó mới chỉ bắt đầu. Tiếc làm sao khi chưa thỏa coi mớ clip Hololive cũng như vài bộ Light Novel mãi chưa được coi tới cuối… Thôi thì đành phải mừng vì cái chết cuả mình tương đối lẹ và ít đau đớn…

--- ---

“Huh? Đây là kiếp sau hay giấc mơ?”

Tôi mở mắt ra và thấy lại xung quanh, song chỉ thấy duy nhất cái trần nhà của phòng mình. Tuy đúng là trần nhà mọi ngày nhưng viêc nó bám bụi và sơn đã tróc hết. Tôi chạm thử cổ mình vẫn thấy cơn đau, thậm chí là có thứ dịch gì đó đen đen. Nhìn sang bên cạnh chỗ đang ngồi, cái bàn tay quái dị bóp cổ tôi trước đó bị gần đứt lìa thành ba khúc…

“Yep… đây éo phải mơ và mình cũng chưa lên bàn thờ…”

Cảm thấy đắng lòng dù còn sống nhưng không mấy khả quan, bởi giờ tôi phải vắt thêm não để tìm đường sinh tồn. Giờ cần tìm thêm thức ăn nước uống, thêm việc giờ phải tránh mấy sinh vật dị thường này nữa thì coi bộ hành trình chơi Minecraft thực tế rồi…

“Mò thêm đồ xài thôi…”

Gác nỗi đau sang một bên, tôi bắt đầu chủ động tìm thêm đồ vật phòng thân. Tôi đi lục lọi bếp và lượm mấy cái nồi rỉ để làm tạm khiên trong khi nón bảo hiểm thì đội đầu. Tôi nhét thêm ít đá bỏ vào túi quần và cặp sách để có thêm đồ tự vệ. Sau cùng ở trong nhà mà không làm gì cũng chết dần, tình hình buộc tôi không thể làm hikimori được.

“Giờ mà tìm được ai đó giúp mình trở về hoặc tối thiểu giúp mình giảm độ khó game này thì đỡ quá…”

Tôi rời nhà mà thở dài trong khi nghĩ tới viễn cảnh tươi sáng. Tất nhiên, với cái D luck của mình tới độ gacha game trên điện thoại cũng khó được nữa thì đừng nói chi thứ cao cả như tình cảnh mình lúc này.

---- Vài giờ sau---

“Hah… may là nhà còn xăng dầu với dầu ăn, giấy báo cũ để làm lửa trại.”

Tôi ngồi trước sân nhà mình, bên cạnh lửa trại khó khăn lắm mới làm được, bên cạnh nó là mấy cây nĩa đang xiên chim bồ câu với thạch sùng, trên lửa trại có nồi nước đầy có dại đang nấu sôi. Nhờ nhà có bông gòn với gom cát nhét vào chai nhựa được nên tôi làm được bình lọc nước khi kiếm được cái ao đầy. Dù thật sự là việc săn mấy con này khó ve kêu, ném đá thì cần đủ mạnh và chính xác lũ chim bồ câu mới tạch, thạch sùng là tương đối dễ để bắt, còn ếch thì tôi không dám vì sợ lẫn lộn đám cóc da đầy độc. Chưa kể, vặt long chim đúng mất thời gian luôn…

“Coi bộ D luck của mình còn hoạt động chứ chưa phải đi tay không đấm cây gom gỗ, cũng chưa phải gom gạch xây nhà…”

Ngồi bên lửa trại, tôi ráng suy nghĩ tích cực trong khi ngắm mớ thịt đang nướng trong sự mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể chất. Thế nhưng, một cách may mắn làm sao khi người bạn quen trên mạng tôi viết tiểu thuyết nên hay tìm tư liệu. May mắn sao, điện thoại tôi vẫn còn giữ mấy tab thông tin linh tinh nhưng cần thiết lúc này như cách sơ chế cóc ếch, loại thạch sùng không có độc, các loại trái và cỏ dại ăn được. Những lúc thế này, tôi mới tin rằng mình thọt gacha là dồn hết may mắn vào những tình cảnh thế này.

“Cơ mà… cái sinh vật bàn tay quái đản đó không biết là loại sinh vật bị đột biến hay do ma thuật…”

Tôi ngồi dùng bữa trong khi đặt ra giả thuyết trong đầu. Bởi nếu đây là thế giới sinh vật đột biến thì ắt hẵn có nguồn gốc chúng được sinh ra đâu đó cũng như cách đối phó lẫn sử dụng. Còn nếu đây là thế giới có ma thuật, biết đâu tôi sẽ học được cách dùng ma thuật như học được thần chú hoặc có được mấy món vũ khí yểm phép?

“Nhìn chung, lý trí mình vẫn ổn, cũng như mình không cảm thấy lo lắng tới bất an thì thế giới này chưa phải thể loại game kinh dị như Lovecraft…”

Tôi cắn miếng thịt và cỏ, chúng được nêm bằng muối tiêu và đường như những gia vị không bị hư nhờ đậy kín. Dẫu biết là tình cảnh chẳng thế kén chọn nhưng vị đồ ăn thì đúng như hạch...

“Tạm thời thì mình ổn hôm nay… giờ vào nhà thôi, trời tối dần rồi…”

Nhìn bầu trời ngả vàng và mặt trời nằm ở chân trời, tôi liền đem mớ rau và trái dại vô nhà. Lần này để đảm bảo an toàn, tôi rà soát khắp nhà cũng như bịt kín kha khá chỗ để chắc rằng không có thêm cánh tay quái dị đó vô nữa! Những lúc thế này, tôi chỉ còn hy vọng rằng mình lành lặn qua đêm nay…

“Đành để dành pin điện thoại và chợp mắt chút khi còn có thể vậy, không gì đảm bảo tối nay là an toàn.”

Tôi ngả lưng trong căn phòng đã chận kín hơn trước cũng như lổm ngổm mấy thứ dụng cụ bếp với dao kéo phòng hờ. Dù toàn bộ đều hỏng hóc nhiều nhưng chí ít có chúng bên cạnh vẫn tốt hơn là không…

“Heheheheh!”

“…!”

Bỗng chốc, tôi nghe tiếng cười phụ nữ the thé vang lên khiến cả người giật mình. Tôi nhanh chóng ngồi dậy rồi đảo mắt nhìn quanh với đầu rìu và nắp nồi trong tay!

“Kẻ nào thế…”

Tôi bước vào trạng thái cảnh giác rồi đứng dậy vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dẫu đã căng mắt nhìn quanh, tập trung đôi tai cũng không cảm nhận được gì. Mặc dù có học võ tự vệ sơ sơ và karate qua manga nhưng không gì đảm bảo tôi sẽ xử lý được gì, nhất là tập cho vui sau 3 tháng…

“Oh, chàng trai trẻ nào đó bị lạc tới nơi này à?”

Bất thình lình, một ngời phụ nữ độ 30 trông ưa nhìn với bộ đồ khoe đùi với ngực kèm một cái áo khoác chùm đầu. Cô ta đứng ngay cửa vào của phòng tôi dù nó đã khóa và không hề có âm thanh gì như tiếng mở cửa hay bước chân di chuyển…

“Cô là ai? Từ đâu đến và sao lại ở chỗ này?”

Tôi hỏi ngay lập tức vì cảm thấy đối phương quá đáng ngờ. Thế nhưng kẻ có khả năng dị thường nào đó di chuyển mà không một cách nào tôi nhận ra được thì khả năng cao tôi phản kháng cũng khó. Dù rằng giọng cô ta nhẹ hơn nhưng lại xuất hiện ngay su giọng cười ma quái kia thì rât đang quan ngại…

“Chỉ là một Mage (pháp sư) đi ngang qua thôi, hmhm ~. ” Cô ta cười khúc khích nói giọng bông đùa. “Tôi thấy cậu có vẻ cần sự giúp đỡ nên tiện đường ghé qua ấy mà. Và tôi tới cũng từ phía bên kia cửa phòng thôi, hmhmhm ~.”

Dù rất muốn tin đây là thiện ý nhưng cái tình cảnh quen tới mức trong phim, truyện, manga, novel này thì trực giác mách bảo tôi 90% là bẫy! Kể cả vậy, chẳng có đủ bằng chứng để kết tội cô ta là kẻ xấu dù rằng có thừa nguy hiểm. Nếu cô ta là một Mage thì tức là… thế giới này tồn tại ma thuật và cô ta đã dùng thứ đó để xuất hiện đột ngột ở đây!

“Vậy, có cần tôi giúp một tay không?” Cô ta mỉm cười tinh nghịch lại gần tôi mà hỏi.

“Well, đúng là tôi mới bị lạc đến đây.” Tôi vẫn thủ thế đề phòng song vẫn gặng hỏi. ” Nơi đây là đâu? Và sao nó lại giống nơi tôi nhưng… chẳng có ai, mọi thứ thì như nền văn minh lụi tàn và có mấy sinh vật dị dị???”

“Hm… nghe cậu hỏi như thế thì xem ra là một người lạc tới thế giới khác.” Cô ta đảo mắt sang một bên rồi nhìn tiếp về phía tôi.

“Ra vậy…” Tôi cũng ngờ ngợ phần nào, thế nhưng có người xác nhận thì thấy phần nào yên tâm hơn hẵng. “Vậy thế giới này là gì vậy?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, người phụ nữ ấy búng tay ra tạo ra thứ gì đó. Ba quả cầu nhìn giống Trái Đất lơ lửng giữa không trung với một cái trong số chúng địa hình hơi khác biệt.

“Để trả lời cho câu hỏi đó thì nơi này là một thế giới không rõ nguồn gốc nhưng được tạo ra từ vài thập kỉ trước với hình dạng khác hoàn toàn Toril. Vô số sinh vật từ hành tinh Toril được chuyển tới nơi này sinh sống.” Chỉ từ hành tinh khác nhất sang hai hành tinh giống nhau nhất. “Và gần đây, tôi hay nghe tới vài người không phải từ Toril mà có lẽ từ nơi cậu bị lạc tới nơi này.”