“Lớp trưởng lớp chị, Ninh Hạo. Ninh Hạo, đây là em gái tớ Tiếu Lạc.” Tiếu Nhiễm lạnh nhạt giới thiệu hai người với nhau.

Bởi vì Dương Nguyệt Quyên, cô phát giác bản thân không thể làm chị em tình thâm với Tiểu Lạc như trước đây.

“Ninh ca ca tốt, anh bảo em Tiểu Lạc là được.” Tiếu Lạc chủ động vươn tay, cầm tay Ninh Hạo, “Ninh ca ca, bộ dạng của anh giống thần tượng Ngô Diệc Phàm của em.”

“Chưa nghe nói qua.” Ninh Hạo thản nhiên cười, liền không để ý đến Tiếu Lạc.

“Đáng tiếc em không có học tập tốt như chị, không thi đậu Nhất Trung, bằng không mỗi ngày có thể nhìn thấy Ninh ca ca.” Tiếu Lạc tựa hồ không thấy được Ninh Hạo xa cách, vẫn nhiệt tình mà nói ngọt như cũ.

“Trường học của chúng ta, trung học cơ sở và trung học phổ thông là tách ra.” Tiếu Nhiễm dội cho em gái một chậu nước lạnh. Không biết vì sao, cô thực chán ghét Tiếu Lạc lấy lòng Ninh Hạo.

“Lúc em tan học đi tìm chị có thể nhìn thấy Ninh ca ca a! Ninh ca ca, anh không ngại nhiều em gái đi!” Tiếu Lạc chớp chắp mắt to linh động nhìn Ninh Hạo, rất đáng yê hỏi.

Ninh Hạo nghiêm mặt nhìn về phía khác: “Tôi không dễ dàng nhận thức em gái.”

Tiếu Lạc hoàn toàn không được nhìn, chỉ có thể cắn môi u oán nhìn Ninh Hạo.

Ba người giằng co, ai cũng không nói chuyện, thẳng đến Tiếu Bằng Trình bị đẩy ra. Ninh Hạo chủ động hỗ trợ đẩy xe giải phẫu, đưa Tiếu Bằng Trình vào trung tâm giám hộ.

“Ba ba.” Tiếu Nhiễm nén nước mắt cầm tay Tiếu Bằng Trình. Ba ba luôn cường hãn lúc này lại nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn phi thường suy yếu, khiến cho lòng Tiếu Nhiễm chua xót.

“Tâm can bảo bối, không khóc. Không phải ba ba còn rất tốt sao?” Tiếu Bằng Trình suy yếu nói.

“Ba ba, con và chị vừa mới lo lắng gần chết.” Tiếu Lạc ghé vào bên giường, ôm cổ Tiếu Bằng Trình.

“Đừng đụng chân ba.” Tiếu Nhiễm lập tức nhắc nhở Tiếu Lạc. “Mạch máu vừa khâu lại, dễ dàng văng tung tóe.”

Tiếu Lạc đành lòng ngồi xuống: “Ba, đau không? Tiếu Lạc không biết, đã quên.”

“Người nhà đi ra ngoài!” Lúc này, y tá bắt đầu đuổi người ra ngoài.

Tiếu Lạc đành phải lưu luyến không rời đi ra ngoài.

“Lão già, dưỡng bệnh thật tốt. Ngày mai con lại đến thăm ba thì ba phải thật tốt!” Tiếu Nhiễm cường thế mệnh lệnh, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

“Ba ba nhớ kỹ!” Âm thanh Tiếu Bằng Trình có chút khàn khàn. Dù sao con gái cũng hợp với tâm của ông, không có hận đáng kể.

Ninh Hạo vẫn đứng ở cửa, vòng ngụ ở bả vai Tiếu Nhiễm, mang cô đi ra ngoài: “Đừng lo lắng. Bác trai giải phẫu rất thành công.”

“Cậu lại hỏi bác sĩ?”

“Uh. Ba tớ nhận thức viện trưởng.” Ninh Hạo cười cười, “Ba tớ làm cho viện trưởng gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trần. Ba vừa nói cho tới biết giải phẫu rất thành công, bác trai hẳn là rất nhanh có thể khôi phục.”

“Lớp trưởng, cảm ơn.” Tiếu Nhiễm không biết nên cảm tạ Ninh Hạo như thế nào. Hắn thế nhưng còn để bụng hơn so với cô. Viện trưởng gọi điện thoại cho bác sĩ mổ chính, kia không chỉ có ý tứ hỏi tình trạng bệnh nhân, đối phường còn sẽ dụng tâm dặn dò gấp bội.

“Sau khi cậu nói chữ tạ xong, tớ liền nóng cậu.” Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo kéo căng, không quá vui vẻ trừng mắt Tiếu Nhiễm. Hắn làm hết thảy cũng không phải vì một chữ “Tạ” của cô. Hắn thiệt tình thực lòng muốn tốt với cô. Cô hạnh phúc hắn liền vui vẻ.

“Được. Tớ không nói.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ninh Hạo, cho hắn một cái tươi cười vui vẻ.

“Ninh Hạo kia rốt cuộc là cái thân phận gì?” Dương Nguyệt Quyên nhìn bối cảnh của Ninh Hạo, hỏi con gái ở bên cạnh.

“Bạn học chị con.” Tiếu Lạc không có tâm cơ gì trả lời.