Editor: Quỷ Quỷ

Cố Mạc khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Tiếu Nhiễm biến mất ở cửa biệt thự, mới từ sô pha đứng lên, bước chân nặng nề đi lên lầu.

Muốn anh đi thăm Tiếu Bằng Trình, thà giết anh đi còn hơn.

Nhưng Tiếu Nhiễm là con gái của Tiếu Bằng Trình.

Anh nắm chặt tay, đứng trên ban công, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đón taxi trên đường cái, che kín vẻ lo lắng và đấu tranh trên mặt.

Đến khi thấy Tiếu Nhiễm mãi vẫn không gọi được xe thì anh rốt cuộc hết kiên nhẫn, cầm lấy chìa khóa, vội vàng đi xuống lầu.

“Tiểu Mạc, mặc kệ cô ta! Tiếu Bằng Trình chết đi mẹ mới vui vẻ được!” Chu Cầm nhìn con trai đi xuống lầu, lập tức mở miệng ngăn cản. Cố Hoài Lễ cũng không hề phản đối, tiếp tục trầm mặc.

Cố Mạc liếc mắt nhìn cha mẹ một cái, không hề giải thích, liền lao ra ngoài biệt thự, nhảy vào chiếc xe hiệu Maybach, nhanh chóng khởi động động cơ.

Biệt thự nhà họ Cố nằm mở ngoài khu mua bán, nên có vẻ thanh u, xung quanh có rất ít xe taxi chạy qua. Tiếu Nhiễm không bắt được taxi, đành phải đi bộ lên phía trước, chờ đợi ở giao lộ để bắt xe.

Tiếng còi ô tô đột nhiên truyền đến từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe Maybach của Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, quay lưng lại, tiếp tục ngang bướng đi về phía trước.

“Lên xe!” Giọng nói rét lạnh của Cố Mạc vang lên.

“Không cần phiền đến chú!” Tiếu Nhiễm ngẩng cao đầu, ngạo nghễ cự tuyệt.”Tự tôi có thể đi tới bệnh viện!”

“Lên xe!” Cố Mạc có ẩn tia tức giận, lặp lại mệnh lệnh

Tiếu Nhiễm không thèm để ý đến Cố Mạc, tiếp tục đi ra giữa đường, nhìn thấy taxi liền hô tô. Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng trước mặt cô, không phải là taxi, nhưng người từ trong xe đi ra là Ninh Hạo.

“Lớp trưởng?” Tiếu Nhiễm sửng sốt.

“Tớ nhìn từ xa thấy người giống cậu, bảo lái xe vòng xe lại đây nhìn kỹ. Tiếu Nhiễm, lên xe đi không muộn mất.” Ninh Hạo có chút sốt ruột, thúc giục nói.

“Lớp trưởng, cảm ơn cậu. Không phải tớ không muốn đi học, cha tớ hôm nay phải mổ, tớ muốn đến bệnh viện thăm ông. Cậu xin phép thấy chủ nhiệm giúp tớ.” Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Ninh Hạo.

“Nhưng đoạn đường này rất khó bắt taxi. Tiếu Nhiễm, lên xe, tớ đưa cậu đi!” Ninh Hạo nhanh tay cầm lấy túi sách sau lưng Tiếu Nhiễm, đẩy mạnh cô ngồi vào ghế sau, sau đó chính mình cũng ngồi xuống. “Địa chỉ?”

Tiếu Nhiễm nói địa chỉ xong, đột nhiên cảm thấy có lỗi. Là lớp trưởng, Ninh Hạo chưa bao giờ đi học muộn. Nếu anh cố ý đưa cô đi, hôm nay chắc chắn sẽ là ngoại lệ lần đầu đi muộn. “Lớp trưởng, thật ngại quá, làm cậu đi học muộn rồi.”

“Hôm nay tớ đi cùng cậu, chúng mình cùng nhau trốn học.” Ninh Hạo cười xấu xa pha một tia nghịch ngợm nhìn Tiếu Nhiễm.

“Không ổn rồi. Thầy chủ nhiệm sẽ tức chết mất.” TIếu Nhiễm cười khẽ, bên môi không che dấu được tia cảm kích. Lớp trưởng là bảo bối trong lòng thầy chủ nhiệm, anh trốn học không chừng làm thầy chủ nhiệm tức đến bầm gan tím ruột.

“Đời người cũng phải có một lần…ngẫu nhiên điên cuồng…” Ninh Hạo nắm lấy bàn tay Tiếu Nhiễm, mê mẩn nhìn cô.

Tiếu Nhiễm xấu hổ rụt tay về, né tránh ánh mắt của Ninh Hạo, nhìn ra ngoài cửa sổ có chút không tự nhiên:”Lớp trưởng chỉ cần đưa tớ đến cửa bệnh viện là được rồi.”

“Đã nói là đi cùng nhau rồi mà. Cậu hãy cho tớ một cơ hội để trốn học đi.” Ninh Hạo tủi thân trông giống hệt cún con, nhìn Tiếu Nhiễm.

“Lớp trưởng, cảm ơn cậu!” Tiếu Nhiễm cảm động nhìn Ninh Hạo. Ở những thời điểm cô khó khăn nhất, luôn có anh ở bên. Nhiều năm như vậy, anh giống như một người anh trai lớn luôn bảo vệ cô, mà không cần đền đáp.

Cố Mạc nhìn chiếc Audi màu đen rời đi, dùng sức nện vào tay lái. Lúc mà anh rốt cuộc cũng đã mềm lòng thì nửa đường lại xuất hiện một Ninh Hạo.

Chiếc Maybach kiêu ngạo đỗ ở giữa đường, phía sau xe liên tục vang lên nhiều tiếng còi xe chói tai.

Cố Mạc đanh mặt khởi động xe, thay đổi tay lái, chạy xe về hướng công ty