Editor: Xẩm Xẩm

Tiếu Nhiễm mê muội nhìn đôi mắt sâu như biển kia của Cố Mạc, đã quên không vui trước đó cùng anh. Nếu không nói đến Tưởng Y nhiên, tuy tính tình có chút lạnh lùng, nhưng đối với cô cũng coi như săn sóc.

Nhìn đôi mắt to của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc có một loại cảm giác bị ánh mặt trời chiếu vào trong lòng. Đột nhiên anh áp đôi môi mỏng của mình lên trán của Tiếu Nhiễm.

Trái tim của Tiếu Nhiễm bỗng chốc đạp nhanh hơn. Tuy hai người bọn họ đã làm hết những chuyện nên làm, so với chuyện này càng thân mật hơn, nhưng là nụ hôn này lại khiến lòng cô vô cùng xúc động. tay cô gắt gao níu chặt vạt áo của Cố Mạc, bất an chớp tròng mắt.

Cái hôn này liệu có ý nghĩa quan trọng với chú không đây?

Anh có thể quên đi Tưởng Y Nhiên không?

Môi mỏng của Cố Mạc dán lại trên trán Cố Nhiễm, nhắm mắt lại hưởng thụ loại thân mật này.

Lái xe đứng ở ngoài cửa kính xe, xấu hổ gõ cửa kính: “Cố tổng, đến nơi rồi.”

Cố Mạc buông cô ra, có chút chật vật chỉnh lại quần áo trên người, sau đó mở cửa xe.

Tiếu Nhiễm đỏ mặt xuống xe, nhìn thấy một đống người đang đứng trước một tòa biệt thự thanh lịch, tò mò nhìn cô. Cô cảm thấy chính mình giống như một món hàng, bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân. Cô xấu hổ đi đến bên cạnh Cố Mạc, túm lấy vạt áo của anh.

“Chú à....”

“Không sợ.” Cố Mạc nắm lấy bả vai của Tiếu Nhiễm, âm thanh trầm thấp dỗ dành nói: “Người nhà của tôi, bọn họ sẽ không ăn thịt em.”

“Anh làm sao mà biết được trong lòng em nghĩ gì?” Tiếu Nhiễm nhếch mũi chân, cười khẽ ghé vào tai anh nói.

Cô xem như con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng sao?

Trong lòng đúng là có chút sợ hãi.

“Xú tiểu tử! Vẫn còn không đưa cháu dâu tôi vào nhà?” Bà nội Cố ngồi trên xe lăn, âm thanh vang dội ra lệnh.

“Anh cả, đây là chị dâu nhỏ khiến anh hơn nửa đêm còn phải đi tắm nước lạnh?” Cố Nhiên tò mò nhìn Tiếu Nhiễm bên cạnh anh.

“Sao nhìn giống như đứa trẻ?” Cố Hoài Lễ nhíu mi, lo lắng cùng vợ liếc mắt nhìn lẫn nhau.

“Anh cả, anh trâu già gặm cỏ non! Còn chưa tốt nghiệp trung học! Oh my god, anh à, sao anh lại chuyển từ tiểu thuyết ngôn tình sang cuộc sống bình thường vậy?” Cố Tương ghé vào trên vai Cố Nhiên, rướn cổ nhìn Cố Mạc và Tiếu Nhiễm. Cô viết quá chục quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi, trong tiểu thuyết loại tuổi tác này không thấy sai biệt lắm, nhưng là đặt vào trong hiện thực, vẫn khiến cô có chút không tiếp thu được.

....

“Các người đứng chắn ở cửa, vợ cháu sợ bọn họ ăn cô ấy mất.” Cố Mạc quét một lần người nhà mình, mặt vô cùng kháng nghị, nhưng là ngữ khí nghe thế nào vẫn có chút kiêu ngạo.

Cố Mạc mà nói khiến cho Tiếu Nhiễm càng thêm xấu hổ và bất an, cô dùng lực nắm lấy thắt lưng của anh: “Chú à!”

“Cố Nhiên, đẩy bà vào nhà.” Bà nội Cố nhìn ra sự xấu hổ và bất an của cô, tươi cười ra lệnh cho cháu trai của mình.

“Tuân lệnh, bà nội, chúng ta không thể giống như thần giữ cửa được, dọa chị dâu nhỏ mất. nếu dọa chị dâu nhỏ chạy mất, anh cả sẽ phải làm hòa thượng cả đời.” Cố Nhiên lập tức cười đẩy xe lăn đi vào trong nhà. Những người khác nghe được Cố Nhiên nói thế, đều quỷ dị nhìn Tiếu Nhiễm, sau đó khi Tiếu Nhiễm đỏ mặt chỉ biết đứng yên tại chỗ, đi theo Cố Mặc đi vào biệt thự.

Cố Mạc nắm thật chặt cánh tay, nhàn nhạt nở nụ cười một cái: “Vào thôi.”

“Anh cả, tìm một thời gian nào đó, em muốn phỏng vấn hai người.” Cố Tương đột nhiên quay người lại, tươi cười nháy mắt một cái với Tiếu Nhiễm.

“Không rảnh! Em muốn tìm tư liệu sáng tác thì đi mà phỏng vấn Cố Nhiên!”

Cố Mạc lạnh lùng từ chối, nắm thăt lưng Tiếu Nhiễm đi vào trong nhà.