Editor: xẩm Xẩm  

Tiếu Bằng Trình lấy tay vuốt màn hình, xem tin tức ngày hôm nay. Khi ông nhìn thấy Cố Mạc che chở ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn phóng viên, liền lộ ra tươi cười. Ông ném di động sang một bên, mệt mỏi dựa vào đầu giường, ứa nước mắt lầu bầu: “Bảo bối, rốt cuộc ba cũng không thể nhìn con nở nụ cười với ba.”

Dương Nguyệt Quyên ở trong nhà vệ sinh nghe được ông nói, vẻ mặt không cam lòng và phẫn nộ. Bà hung hăng hừ lỗ mũi một tiếng, âm thanh rất nhỏ, bởi vì bà không muốn để cho Tiếu Bằng Trình nghe được. Bà nhịn mười mấy năm, lại vẫn không nhẫn được mấy tháng sao?

Lấy lại khuôn mặt tươi cười, bà bưng cốc nước ấm sạch sẽ đến: “Bằng Trình, mệt sao? Em giúp anh bóp bả vai.”

“Em cũng mệt cả ngày rồi. Qua đây nghỉ một lát đi.” Tiếu Bằng Trình vỗ giường, cười nói.

Dương Nguyệt Quyên đặt mấy thứ linh tinh lên bàn, ngồi ở bên giường, nằm úp sấp trong lòng Tiếu Bằng Trình, dịu dàng nói: “Bằng Trình, anh nhất định phải khỏe trở lại, em và Tiểu Lạc cần anh.”

Tiếu Bằng Trình gật đầu: “Không phải bệnh nan y gì. Không phải bác sĩ đã nói, chỉ là tiểu phẫu, mất mười mấy phút mà thôi. Em đừng lo lắng, dọa đến Tiểu Nhiễm và Tiểu Lạc.”

“Tiểu Phẫu em cũng sợ, lần đầu tiên anh sinh bệnh, em rất lo lắng. tối hôm qua cũng chưa ngủ.” Dương Nguyệt Quyên ôm Tiếu Bằng Trình, cảm khái thở dài: “Bằng Trình, em thực sự rất sợ, sợ anh giống như năm đó, đột nhiên không cần em nữa.”

“Năm đó là anh có lỗi với em. Cho mẹ con các em chịu oan ức rồi.” Tiếu Bằng Trình áy náy vỗ về tóc quăn được chải chuốt tinh xảo của Dương Nguyệt Quyên, đau lòng nhắm mắt lại: “Anh là một người đàn ông không có trách nhiệm, vừa làm thương tởn vợ mình, cũng làm thương tổn người mà anh yêu nhất.”

Dương Nguyệt Quyên giơ tay lên che miệng ông lại, làm nũng nói: “Không được nói mình như vậy, anh là quá có trách nhiệm mới không ly hôn với chị ấy. Em không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng trách anh.”

“Năm đó anh không nên để em làm thư ký của anh, lại càng không nên lấy thân phận đã kết hôn trêu chọc em. Sau khi trêu chọc lại càng không nên vứt bỏ em.” Tiếu Bằng Trình thở dài, vô cùng tự trách.

“Em biết anh vô cùng yêu thương Tiếu Nhiễm là xuất phát tự sự áy náy dành cho Nhã Lam, anh muốn mang những gì thiếu của Nhã Lam trả lại cho Tiếu Nhiễm. Thật ra anh không có lỗi với NHã Lam, là em không nên động tâm với anh, không nên yêu anh. Em và Tiểu Lạc đều hiểu rất rõ. Mấy năm nay, hai mẹ con em cái gì cũng không muốn, chỉ muốn được ở bên cạnh anh, chỉ cần lúc nào đó anh cần, cả Tiểu Lạc và em đều ở bên cạnh anh.” Dương Nguyệt Quyên nói xong liền rơi lệ.

“Mắt em không tốt, đừng khóc!” Tiếu Bằng Trình nhanh chóng lau nước mắt cho Dương Nguyệt Quyên.

“Mắt em không mù được. Trái lại là anh, thiếu chút nữa bị Cố Mạc làm cho tức chết.” Dương Nguyệt Quyên căm giận nói: “Cố Mạc quá độc ác, vậy mà thiết kế một cái bẫy lớn như vậy cho anh nhảy vào. Cũng không biết cậu ta cưới Tiểu Nhiễm xong có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tập đoàn Bằng TRình hay không.”

“Mặc cho số phận đi.” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền nhắm mắt lại trầm tư.

Chuyện năm đó từng màn lại diễn ra trước mắt ông, ông bất an nắm quả đấm.

“Người đàn ông này cũng quá hẹp hòi rồi! Phụ nữ không có, còn có thể tìm lại. Ai biết cậu ta si tình như thế? Chỉ là một người phụ nữ đã bắt đầu hận anh rồi. Tiểu Nhiễm của nhà chúng ta quý giá như thế, dư dả so với mười lần vị hôn thê của cậu ta. Nếu như cậu ta lại muốn tiếp tục đối phó với anh, thì đúng là không biết điểm dừng rồi.”

“Nguyệt Quyên, anh biết chủ ý này của anh đúng là có chút mạo hiểm, nhưng anh chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc. Anh đánh cuộc sự thâm tình của cậu ta.” Tiếu Bằng Trình nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Một người đàn ông si tình nhất định sẽ không làm thương tổn phụ nữ.”