Ăn cơm xong, Trần Lương cũng chưa đi vội, giống như chủ nhà ngồi một góc sofa.

“Trần Lương, an không giống với họ Trần NHà anh ra ngoài tán gái sao?” Cố Tương dùng chân đạp Trần Lương một cái, bất mãn sẵng giọng.

“Tôi chưa bao giờ tán gái.” Trần Lương nhíu mày: “Em dâu, tên của tôi là Trần Lương, Trần gia Lương đống, không phải lương thực cổ lỗ sĩ, ok?”

“Trần Lương không phải cũng thế sao?” Cố Tương kiều mỵ nói.

“Lương thực cổ lỗ sĩ còn dễ nghe hơn phòng cổ lỗ sĩ. Chị Cố Tương, hay thật!” Tiếu Nhiễm giơ ngón cái lên với Cố Tương.

Lương thực cổ lỗ sĩ?

Đây là tên gì thế?

Vương Giia Tuệ buồn cười.

Cũng chỉ có Cố Tương và Tiếu Nhiễm mới dám trêu chọc Trần Lương như thế.

Trần Lương nghe được Vương Giai Tuệ nhẹ cười, không được tự nhiên ngồi thẳng người.

“Có hai người hại bạn như các cô, tính người của tôi liền bị hỏng trong nháy mắt.” Trần Lương không hờn giận hếch môi mỏng.

“Biết chúng ta là hại bạn, anh còn không chịu làm thân?” Cố Tương cười hỏi.

“Trong lòng không muốn. Viễn Chu, cậu nên biết.” Trần Lương nhìn về phái Tần Viễn Chu, cười ngạo nghễ.

“Cậu coi như bạn bè gặp lại, không ai bức cậu kết hôn.” Tần Viễn Chu cũng không đứng bên Trần Lương.

“Sao hôm nay các người đều bức tôi? Tôi có thảm đến mức cần làm thân để cưới vợ sao?” Trần Lương nhướng mày nhìn Tần Viễn Chu.

Đây là tình yêu đấu tranh với cha mẹ, giống như Tần Viễn Chu và em gái anh ly hôn sao?

Anh vậy mà đề nghị anh đi xem mắt?

“Vậy anh nên nhanh cưới một cô về!” Cố Tương sốt ruột thay Trần Lương: “Đỡ phải suốt ngày chạy đến nhà chúng ta xin cơm.”

Cô không hy vọng anh lại vẫn chấp nhất ở đây, hi vọng anh có thể lấy được người phụ nữ mình yêu.

Với anh, cô luôn có chút áy náy.

Nhưng thứ tình cảm này, không thể mua được.

“Tôi chỉ xin vài bữa cơm, cô đã không nỡ rồi soa?” Trần Lương hơi hất mày.

“Không phải không nỡ, là chê cười anh quấy rầy vợ chồng tôi ân ái.” Tần Viễn Chu nho nhã cười.

“Đây Là Tần Viễn Chu đã từng mặc chung một cái quần với tôi sao?” Tần Viễn Chu bất mãn chất vấn.

“Ai bảo cậu độc thân?” Tần Viễn Chu cười nói: “Không ai giúp mình chăm vợ, mình nào có ở bên cậu?”

Tiếu Nhiễm cười nói với Trần Lương: “Phòng cổ lỗ sĩ, anh nghe em rể đi, chỉ là bạn, gặp mặt. thích thì đi, không thicchs cũng không ai ép anh.”

“Chỉ là thấy mặt thôi?” Trần Lương nhấp môi mỏng, lạnh lùng trên mặt có chút không tình nguyện.

“Đúng, toàn bộ còn lại cho chính cậu quyết định.” Có Mạc gật đầu.

“Được.” TRần Lương cắn môi dưới dật đầu.

“Mình chuẩn bị.” Cố Mạc vừa lòng nở nụ cười.

“Để ăn mừng anh thoát cô đơn, chúng ta đi hát, thế nào?” Tiếu Nhiễm hưng phấn đề nghị.

“Được, đã lâu rồi chị không đi hát rồi, phụ nữ có thai cực kỳ thương cảm.” Cố Tương đáng thương tội nghiệp nói.

“Tôi chỉ đồng ý đi xem mặt, các người đã chúc mừng tôi thoát cô đơn.” Trần Lương bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bởi vì tôi tin tưởng ánh mắt của Cố Mạc, chỉ sợ anh thấy người ta đã không rời ra được.” Tiếu Nhiễm cười khẽ le lưỡi.

“Làm sao có thể?” Trần Lương cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy nói: “Nghĩ muốn đi hát thì đừng lấy tôi làm cái cớ, đi, đêm nay tôi mời khách.”

“Chờ tôi thay giày.” Cố Tương đi dép lê lập tức muốn chạy về phòng, bị Tần Viễn Chu giữ lại.

“Không được đi giày cao gót.” Tần Viễn Chu bá đạo ra lệnh.

Cố Tương bĩu môi, bất mãn uhm một tiếng.

Không cho đi giày cao gót, cô đi giày bánh ngọt là được?

Chờ cô xuât shienej với đôi giày bánh ngọt cao bốn xen ti mét, nhìn thấy mặt Tần Viễn Chu đã đen rồi.