Ngừng chân bên ngoài phòng bệnh, Kiều Văn nhìn thấy con trai khổ sở, lòng ngập tràn khó chịu.

“Tiểu Tang... Ổn chứ?” Robert tới bên cạnh ông bạn già.

“Bác sỹ nói vết thương của Tiểu Tang đã không còn gì đáng lo ngại, có thể xuất viện, nhưng… ” Kiều Văn thở dài, ”Mấy ngày nay nó cứ ôm quyển sách lịch sử rồi khóc, cảm xúc vô cùng bất ổn.”

“Tại sao lại như vậy? Hay là do quá kinh sợ?” Robert nghi hoặc, “Đúng rồi, tôi nghĩ… lúc cậu nhóc được quân Mỹ đưa tới bệnh viện thì trên người mặc quần áo rất kỳ quặc, còn cả sẹo trên lưng. Bác sỹ nói giống như bị roi quất vào chứ không phải do vết thương hoả khí để lại.”

“Tiểu Tang đã gặp chuyện gì?” Kiều Văn hoang mang, muốn tìm con trai hỏi cho rõ nhưng lại sợ ảnh hưởng tới tâm lý của cậu. Do dự, ông thở dài, “Xem ra, chỉ có rờiBaghdadvề nhà, tâm lý Tiểu Tang ổn định rồi từ từ hỏi nó vậy.”

Lửa cháy ngút trời, thây người giăng đầy mặt đất.

Máu chảy đầu rơi, giết chóc không bao giờ ngừng…

“Tang… Em ở đâu?”

Cậu nhìn người thanh niên tóc đen dài đang lo lắng tìm kiếm, vội lên tiếng, ”Tôi đây!!” rồi chạy về phía hắn.

Namnhân vui vẻ rộng mở hai tay, nhưng phía sau lưng hắn là Haidar với cây đao tội ác vung lên cắt qua cổ họng hắn. “Không...” Cậu hoảng sợ thét lên, yết hầu thanh niên trào máu.

“Ashurnasirpal……….” Cậu mở lớn đôi đồng tử, đưa tay đỡ nam nhân ngã xuống. Nhưng chỉ có bóng tối và hư không…

Trong phòng bệnh tối đen, vài bệnh nhân vì bị Kiều Tang quấy rầy mà lầm bầm đôi ba câu rồi lại thiếp đi.

Vừa rồi... Là ác mộng sao? Kiều Tang đầu váng vất, quẹt mồ hôi trên mặt, cậu xoay người —— một bóng người thấp thoáng đứng bên đầu giường cậu, tựa như Quỷ trồi lên từ Địa ngục.

Haidar! Kiều Tang không kịp phân biệt là thực hay mộng ảo, đã bị người nọ dùng vải trùm kín mặt. Cậu giãy dụa, lúc sau liền mất đi ý thức…

Đêm khuya, thành phốBaghdadvì cắt điện mà đen như tấm màn nhung.

Kiều Tang tỉnh lại, thoáng nhìn mông lung ánh trăng, gió lạnh làm cho thân thể cậu phát run. Cậu nhận ra mình bị trói chặt, miệng cũng nhét vải, nơi này là tầng cao nhất của bệnh viện?

Người đang bận rộn vẽ vời gì đó chợt ngừng lại, tới trước mặt cậu, ”Không cần lo lắng. Ta giờ sẽ không giết ngươi.”

“U-a..aaa, U-a..aaa~” Kiều Tang không thể mở miệng, cậu bị trói nằm giữa đồ án sao lục cánh. Làm thế nào mà Haidar có thể tới được thời không này?

Haidar cũng không hiểu, hoàn toàn cho đó là do, “Thần linh vĩ đại giúp ta thoát khỏi bão cát, chỉ dẫn cho ta tìm thấy ngươi...” Y chạm nhẹ vào vai trái băng gạc, thì thào, “Ta thiết hạ nghi thức nhưng không thể trở lạiAssyria, là do thiếu ngươi chăng? Nên ta tìm ngươi đã năm ngày nay, hôm nay, rốt cục đã thấy.” Vứt xuống bút vẽ, y bức Kiều Tang đứng lên, “Ta có thể trở vềAssyria... Đến đây, ngươi cùng ta trở về. Đến lúc đó, sẵn sàng đối mặt với cái chết đi…”

Không —— Kiều Tang kinh hãi trừng mắt nhìn người cười lạnh lẽo kia, trên cổ y là Vương Giả Chi Thược nhiễm huyết.

“Vù vù...”

Gió đêm va vào cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng động lạch cạch.

“Đột nhiên gió lớn vậy?” Kiều Văn cầm đèn pin đi qua hành lang, tiến về phòng bệnh. Giường bệnh trống không, “Tiểu Tang...?” Ông kinh hoảng, đem đèn pin chiếu vào ga giường cùng gối đầu thấy vài sợi tóc dài màu nâu.

”Thanh niên tóc dài màu nâu cầm kiếm muốn giết con!”

Đột nhiên nhớ lại lời con trai đã nói, Kiều Văn khẩn trương chạy tới phòng trực ban hô lớn ”Con trai tôi biến mất rồi, có người muốn hại nó!”

Bão cát làm tung bay mái tóc dài màu nâu. Haidar tóm lấy Kiều Tang, đứng giữa đồ án đón gió.

“Chưthần xin nghe thỉnh cầu...”

Khi Kiều Văn và đám cảnh vệ lên tới nơi, bắt gặp hình ảnh nam nhân tóc dài màu nâu lẩm bẩm những câu cổ quái không rõ nghĩa.

“U-a..aaa, U-a..aaa~” Kiều Tang giãy dụa cầu cứu cha.

Kiều Văn giận dữ khi thấy con trai bị trói, ”Mi là ai? Mau thả Kiều Tang ra ——” Ông và cảnh vệ đi cứu người, cũng bị bão cát cản trở không ít.

Gió gào thét. Bọn họ ngay cả đứng đều khó khăn, trơ mắt nhìn bão cát dữ dội vây quanh Kiều Tang cùng người kia, càng ngày càng nhanh —— tạo thành vòi rồng nuốt trọn mọi thứ, bọn họ kinh hoảng khi hai người đã biến mất không thấy bóng dáng.

Cuồng phong tán đi, hai người từ không trung bị ném xuống đất.

“U-a..aaa!” Kiều Tang một thân đau đớn, phủ đầy cát bụi. Nhìn lại xung quanh thì cậu đã không còn ở bệnh viện, dưới ánh mặt trời đất khô nứt nẻ, cả hai cùng mơ hồ. Rất nhanh sau đó, nam nhân tóc nâu vui vẻ.

“Thành công rồi!” Y kêu to, “Ha ha...” Y kính bái trời cao, “Nghi thức thành công!Chưthần phù hộ... Ta đã trở vềAssyria.”

Nói cách khác, mình sẽ bị anh ta —— Kiều Tang hoảng sợ, ý chí sống còn làm cậu không ngừng giãy dụa hòng thoát thân.

Haidar nghễ nhìn người dãy giụa vô vọng, cười nhạo, “Sau khi ngươi chết, ta sẽ giải quyết Ashurnasirpal và...” Ngón tay vuốt hồng bảo thạch trước ngực, “Ta sẽ tiêu diệt Đế quốcAssyria!” Nói xong, y rút ra kiếm đi về phía người đang quỳ trên mặt đất.

Không... Mình không muốn chết! Kiều Tang mồ hôi ròng ròng, hai tay bị trói quặt ra sau liều mạng kéo dây thừng trên mắt cá chân. “U-a..aaa!” Nháy mắt mũi kiếm đâm tới, cậu thoát được dây trói.

Haidar tựa như đùa bỡn con mồi, chậm rãi tới gần người đang bối rối lui về phía sau, vừa lùi vừa té ngã.

Không... Kiều Tang tràn đầy sợ hãi, nhìn bóng mờ tới gần!

“Ngươi trốn không thoát đâu, chết đi.” Haidar cười lạnh giơ kiếm —— Kiều Tang nhắm tịt mắt cho rằng mình chết chắc, nhưng lại chỉ nghe thấy một tiếng rên nhỏ. Cậu mở mắt.

Trên ngực trái Haidar là một mũi tên. Kiều Tang nghẹn họng nhìn trân trối, không nhúc nhích nổi.

Kẻ trúng tên ngu ngơ quay đầu nhìn…Namnhân dũng mãnh cầm cung tiễn, khống chế ngựa chạy tới. “Không có khả năng...” Y hơi thở mong manh, chống đỡ thân thể muốn giết Kiều Tang, trên ngực càng thêm đau đớn kịch liệt khiến y không mang nổi kiếm nữa, rốt cục ngã xuống đất.

Trong bão cát, cậu trông thấy nam nhân phi ngựa như bay, “U-a..aaa, U-a..aaa!” Không nói nổi lời nào, hai chân cậu đã run rẩy vô lực mà quỳ xuống, muốn đứng lên mà không được.Namnhân phi tới bên cậu ôm chặt, giúp cậu cởi trói.

Haidar hấp hối, cố giương mắt nhìn chăm chú hai kẻ ôm nhau, trong lòng chua xót, thống khổ —— Đến giờ phút này mới hiểu ra, y thực sự hâm mộ Kiều Tang có được tình yêu của Ashurnasirpal…

Ashurnasirpal cứu y từ tay Bayyan, y cho đó là yêu. Nhưng trong mắt người đó, y chỉ là một nô lệ mà thôi.

Tình yêu nhạt nhoà theo thời gian, chỉ còn lại hận. Càng ởAssyrialâu bao nhiêu, cừu hận lại càng sâu bấy nhiêu! Hủy gia, diệt quốc, khuất nhục làm nô —— mười ngón bám vào lòng đất, hàm oán sâu trong hốc mắt chảy ra thành lệ. Mắt mờ dần, cho đến khi không còn thấy hai thân ảnh kia nữa…

Dựa vào lồng ngực chắc chắn, ngửi lấy mùi hương quen thuộc “Ashur... Ashurnasirpal...” Kiều Tang kích động rơi nước mắt.

“Tang!” Thanh âm trở nên run rẩy, Ashurnasirpal hơi đẩy cậu ra để nhìn cho rõ, “Em không sao chứ?Taybị thương? Mọi người đều đi tìm, ta còn nghĩ em đã...” Không thể nói tiếp, hắn đau lòng khi thấy chân tay tuyết trắng đầy vết trầy xước, chỉ còn biết cảm tạ Thần linh đã cho hắn tìm lại được cậu.

“Tôi không sao, chút thương tích nhỏ thôi.” Kiều Tang trấn an nam nhân, mũi hồng hồng khụt khịt, “Haidar muốn giết tôi… Anh ta là nội ứng củaBabylonVương… Anh ta cướp đi Vương Giả Chi Thược... Muốn giết cậu!” Lời nói mất trật tự, rồi lại bị nam nhân ôm vào trong ngực.

Hai người nhìn về phía Haidar vẫn trừng mắt nhưng đã tắt thở, trên cổ y là khoá vàng nhuốm máu. Kiều Tang không đành lòng, chỉ lấy lại dây truyền. Haidar khiến cậu thực sự đau lòng… Cậu hít sâu, “Ashurnasirpal, trận chiến ra sao? Kết quả thế nào...?”

“Chúng ta thắng.” Ashurnasirpal hôn những sợi tóc màu vàng kim, “Nhờ sự trợ giúp của em, Nabuaplaiddina bị thương do hoả khí. Quân đội của gã đã bỏ chạy vềBabylon.” Hắn không nỡ buông bảo bối đã mất nay tìm lại được.

Kiều Tang cùng hắn quỳ gối trên mặt đất, chạm vào đôi mắt đã hằn tơ máu và quầng thâm, khuôn mặt râu ria góc cạnh bám đầy cát bụi...  Hắn tiều tụy như vậy, liệu có được nghỉ ngơi chút nào? Nước mắt như hạt châu rơi xuống nghẹn ngào, “Cậu còn sống... Thật sự quá tốt...” Ashurnasirpal hiện hữu ở trước mặt cậu, không giống như những lời lẽ trong cuốn sách sử làm lòng người bi thương kia.

Đế vương trẻ này,  Kiều Tang tưởng sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại, vậy mà cậu đã quay về…Rốt cục, cậu có thể nói với hắn, “Thật xin lỗi...” Nhìn vết sẹo trên trán nam nhân, cậu thút thít, “Thực xin lỗi... Ashurnasirpal.. Thực xin lỗi!” Nỗi khổ tâm theo nước mắt chảy ra, lòng chợt bình yên phần nào.

Lần đầu tiên, Kiều Tang không phản kháng, chân thành nép trong lồng ngực Ashurnasirpal khiến hắn vui mừng muốn nổ tung!

“Tang… ”

Hắn khẽ gọi, thân thể sôi trào vì niềm hạnh phúc.

“Ta yêu em... Đừng khóc… ”

Hôn những giọt nước mắt quý như trân bảo, hắn thổ lộ, “Ta yêu em!”

Chăm chú ôm người ấy, “Tang, đừng rời khỏi ta ~ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, được không?”

Lồng ngực ấm áp, nhịp tim dồn dập truyền đạt hết thảy yêu thương! Trước đây là căm ghét, từ bao giờ cậu đối người này lại có những cảm xúc ngọt ngào như hiện tại?

Điều này gọi là Yêu sao? Cậu không biết, chỉ cần luôn ở trong vòng tay bình yên này…

Cha, con xin lỗi… Con muốn ở lạiAssyria.

“Ashurnasirpal...” Kiều Tang thì thầm, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, không bao giờ rời đi!” Ngẩng đầu, tiếp nhận nụ hôn dịu dàng của nam nhân cậu yêu.

Ánh mặt trời đổ bóng hai người yêu nhau, chiếc bóng thật dài, chặt chẽ không bao giờ tách ra...

< Hoàn>