Thời gian trôi qua giống như cát chảy, chậm rãi phiêu đi. Thế gian vạn vật theo thời gian lại càng không ngừng biến đổi, rất nhiều thứ trải qua năm tháng có biến hóa rất lớn, nhưng mà có một số thứ… vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Vài năm gần đây trong chốn giang hồ bang phái lớn nhất không ai ngoài Vô Song môn, kỳ tổng đàn mặc dù đặt tại Kinh Châu, nhưng nhiều phân đà lớn nhỏ từ lâu đã rải khắp cả nước.

Vô Song môn sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, không ngoài công lao của môn chủ Tư Đồ Bất Nhị, từ lúc ba năm trước, khi Tư Đồ Bất Nhị vừa tròn hai mươi.

Với Tam xích thanh phong phổ thông trong tay, trong vòng nghìn chiêu đánh bại người đứng thứ hai trong chốn võ lâm đương thời ‘Túy Hồn thương’ Thôi Vô Nhai. Từ đó về sau cái tên ‘Lạc Nhai kiếm’ vang vọng giang hồ, không ai không biết, mấy năm liền Thôi Vô Nhai tuổi ngoại tứ tuần vẫn than thở người này thiên tư thông tuệ, cùng với ‘Cô Thiên tuyệt kiếm’ Tây Môn Dục Tú mười một năm trước đánh bại mình có thể nói là nhất thời du lượng (dùng để mô tả hai người cùng rất tài năng), khó phân cao thấp.

Tư Đồ Bất Nhị đánh một trận thành danh, từ đó về sau phân đà của Vô Song môn mọc lên như nấm khắp nơi đều có, Vô Song môn liền trở thành Trung Nguyên đệ nhất đại phái. Hôm nay Tư Đồ Bất Nhị không chỉ đứng hàng đầu trong võ lâm, thanh danh hiển hách, hơn nữa còn là nhất biểu nhân tài, anh tuấn đĩnh bạt, lại thêm trời sinh tính mãnh mẽ, phóng túng không kiềm chế, khiến rất nhiều danh môn khuê tú trong chốn võ lâm quý mến không thôi, mức độ được hoan nghênh có thể so với thiếu chủ Giang Nam Phong Kiếm môn ‘Truy Nguyệt cuồng kiếm’ Dung Phi Dương. Có điều, một người như mặt trời ban trưa như vậy vẫn có một việc cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, đó là không thể cùng thiên hạ đệ nhất cao thủ lúc trước là Tây Môn Dục Tú ganh đua cao thấp, có người nói Tây Môn Dục Tú ba năm trước đã đem vị trí cung chủ Huyền Tiêu cung truyền cho đệ tử Đinh Thứ sau đó liền phiêu nhiên rời đi, không biết tung tích. Còn Huyền Tiêu cung —— một cung điện thần bí sắp trở thành thần thoại trong chốn võ lâm, mọi người cũng chỉ biết nó nằm trong sa mạc, lại không có ai biết nơi nào cụ thể, ngay cả Dung Phi Dương thay hảo hữu Tề Tuấn thực hiện di nguyện hợp táng với người trong lòng, lặn lội ngàn dặm tới sa mạc, ba năm trước mới thật vất vả từ Huyền Tiêu cung sống sót trở về, cũng không nói rõ. Nghe nói lúc hắn quay lại cũng bị người ta bịt kín hai mắt, hơn nữa Dung đại thiếu gia lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam tới sa mạc căn bản là không phân rõ đông tây nam bắc, nên Huyền tiêu cung đến tột cùng là ở đâu, vẫn là không ai biết được.

Tháng ba.

Một thành trấn nào đó dưới chân núi Hoàng Sơn.

Dung phủ.

Ngoài phủ một màu tường hồng ngói đen, tường cao hơn trượng cách trở tầm nhìn của mọi người, cửa phủ có hai con sư tử bằng đá thật lớn ngồi thủ đằng kia, thêm vài phần trang nghiêm túc mục. Vừa vào trong phủ, đã thấy đình thai lầu các, điêu lương họa đống, bốn phía tiểu kiều lưu thủy vòng quanh, nơi nơi đều hiện ra phong cách của vùng sông nước Giang Nam.

Phòng ngủ.

Trong phòng vô cùng đơn giản bày một giường một tủ một bàn hai ghế, vật dụng là dùng đàn mộc tốt nhất để làm. Trên bàn sắp xếp tùy ý một ấm và hai tách trà, có vài quyển sách cùng một chặn giấy đồng đen, bức tường trắng toát mộc mạc chỉ treo một thanh kiếm gỗ trang sức và một bức cuồng thảo, không còn gì khác.

Gió xuân sau giờ ngọ tự mở ra một khe cửa sổ be bé luồn vào, như ngón tay tình nhân phe phẩy, ấm áp mà biếng nhác.

Tây Môn Dục Tú chậm rãi nhổm nửa người dậy, thoải mái mà dựa vào đầu giường ngồi, lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt đường nét phân minh của tình nhân đang ngủ say. Sáu năm rồi —— từ ngày mười hai tháng ba năm Giáp Tuất tới mười hai tháng ba năm Canh Thìn, mình đã cùng người này quen biết và ở chung tròn sáu năm. Sáu năm trước, lúc mình vừa mới hai mươi tư tuổi, mà hắn…mới chỉ mười tám, còn chưa tới nhược quán. Mà nay kinh qua năm tháng rèn luyện, thiếu niên ngông nghênh năm xưa đã biến thành một nam tử trưởng thành độ lượng, chỉ có trước mặt mình hắn vẫn biểu hiện ra bộ mặt trẻ con —— hắn… vẫn không thay đổi. Vốn tưởng rằng hắn phong lưu thành tính, quen gọi bạn gọi bè bồi hồi bụi hoa lúc trở lại Trung Nguyên xong nhất định không chịu nổi cô đơn, sẽ không giống như trước đây ở bên cạnh mình đối xử ôn nhu, dù sao… mặt mình vô luận ai nhìn cũng thấy xấu xí không chịu nổi. Từ ba năm trước lúc đáp ứng cùng hắn quay về Trung Nguyên đã chuẩn bị tâm lý chia tay, không ngờ thái độ của hắn với mình vẫn như lúc xưa, chưa từng cải biến chút nào. Về phần con đường trăng hoa thì lại càng hiếm khi đặt chân lên, mỗi khi vì việc làm ăn phải đi đâu đó, cũng luôn nói rõ với mình, chưa từng ngủ ở bên ngoài. Nghĩ tới đó, khóe môi Tây Môn Dục Tú không khỏi nhếch lên, thành một nụ cười ung dung.

“Dục Tú,” Dung Phi Dương mở mắt, hai tay ôm lấy eo người yêu “Ngươi cười lên thật là đẹp.”

“Chỉ có ngươi mới nói như vậy…” Đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng xoay chuyển, Tây Môn Dục Tú bật cười nói “Ta còn nhớ rõ lúc mới biết ngươi ngươi cũng…”

“Dục Tú.” Dung Phi Dương vội vã nói “Ta thừa nhận khi đó là ta sai, ngươi đừng để ở trong lòng, ta…”

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú nói “Ta cũng không có ý trách cứ ngươi, chỉ là nghe xong lời của ngươi bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước đây có chút hoài niệm mà thôi.”

“Hô…” Dung Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng nằm trở lại “Dục Tú, ngày mai ta rỗi, chúng ta đi ra ngoài một chút được không?”

—— Từ lúc trở về Phong Kiếm môn đã bị cha tóm được phân cho một đống việc để làm, ba năm nay bận tới sứt đầu mẻ trán, đến thời gian cùng Dục Tú ra ngoài chơi đùa cũng không có. Nhờ có mình dự kiến trước, sớm lôi kéo Dục Tú từ Hàng Châu chuồn tới Hoàng Sơn, nếu không còn đang đần ra ở tổng đường, vậy đừng nghĩ có thể lười biếng nghỉ ngơi một hai ngày.

“Được.” tây Môn Dục Tú sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Hôm sau.

Giờ thìn.

Hậu viện Dung phủ.

Từ khoảng thời gian hơn hai năm ở Huyền Tiêu cung, Dung Phi Dương liền dưỡng thành một thói quen tốt là sáng dậy sớm luyện công. Mỗi ngày giờ dần canh ba khắc sẽ cùng Tây Môn Dục Tú luyện kiếm, sắp vượt qua thời gian sáu năm đều là như vậy, đôi bên đã thuộc lòng kiếm pháp của đối phương, quay lưng lại cũng có thể nhìn ra. Mỗi khi Tây Môn Dục Tú sử xuất Ngũ thập tứ lộ ‘Truy Phong kiếm pháp’ của Dung gia thì Dung Phi Dương bội phục vạn phần, từng chiêu từng thức động như thỏ chạy, nhanh như chớp giật, chỉ sợ đến chính ông già nhà mình, môn chủ Phong Kiếm môn ‘Kim kiếm đoạt hồn’ Dung Bắc Tranh cũng không đạt được tới mức xuất thần nhập hóa như hắn.

Bản thân thì ngược lại, mỗi lần luyện tập ‘Cô Thiên thập thất thức’ của Dục Tú thường xuyên không thể đạt tới cảnh giới cô tịch không mông, lẻ loi độc lập, cũng không biết vì cái gì, mình chính là không có biện pháp sinh ra cảm giác cô độc tịch mịch này. ‘Cô Thiên thập thất thức’ tuy là một bộ kiếm pháp vô cùng hay, có điều một khi còn thiếu khuyết ý cảnh trong kiếm, thì xuất kiếm liền như thiếu thần túy, sẽ chỉ làm cho người ta thấy mất hứng, buồn bã ỉu xìu.

“Không sao.” Nhìn Dung Phi Dương có vẻ buồn nản, Tây Môn Dục Tú nói “Kiếm pháp của ngươi mấy năm nay đã tiến xa, chiêu thức của Cô Thiên thập thất thức từ lâu đã hoàn toàn nắm vững, hiện giờ chỉ thiếu kiếm ý bên trong, có thời gian tự nhiên sẽ đạt thành.”

“Dục Tú,” Dung Phi Dương ủ rũ nói “Ngươi không cần an ủi ta.”

“Ta không phải đang an ủi ngươi,” Tây Môn Dục Tú nghiêm mặt nói “Không phải ai cũng có thể ngộ ra kiếm ý đích thực trong Cô Thiên thập thất thức. Ta cũng là vào mười năm trước lúc nhị sư huynh rời cung mới đột nhiên tỉnh ngộ, vì thương tình sinh ra lòng cô tịch, khi đó mới chính thức luyện thành bộ kiếm pháp này. Nếu không cũng không cần cùng Thôi Vô Nhai so chiêu khổ cực như vậy, mãi đến chiêu thứ chín trăm bảy mươi hai mới có thể thắng hắn.” Hắn cảm khái nói “Kỳ thực lúc đó ta có thể đánh bại Thôi Vô Nhai hoàn toàn là nhờ có Ngọc Cơ công phụ giúp.”

“Vì thương tình mà sinh lòng cô tịch…” Dung Phi Dương lẩm nhẩm “Con người của ta rất ít  khi thương tình, làm thế nào bây giờ?”

“Phi Dương,” Trong mắt Tây Môn Dục Tú ẩn chứa vẻ buồn vô cớ “Một người có thể ít khi thấy thương tình là chuyện tốt, nếu bởi vậy mà không luyện được Cô Thiên thập thất thức cũng không sao.”

“Dục Tú,” Thấy hắn thần tình buồn bã, Dung Phi Dương lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện “Ta nghe nói Tư Đồ Bất Nhị tới chiêu thứ chín trăm tám mươi lăm mới có thể thắng Thôi Vô Nhai, tính ra cũng lợi hại tương đương ngươi. Hơn nữa khi đó ngươi còn chưa lĩnh hội được thực ý của Cô Thiên thập thất thức, nếu hôm nay đấu lại tuyệt đối không cần tới chín trăm bảy mươi hai chiêu đâu nhỉ?”

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú mỉm cười “Một khi ngươi có thể ngộ ra kiếm ý trong đó, như vậy, cho dù không có Ngọc Cơ công trợ giúp ngươi nhất định cũng có thể thắng Thôi Vô Nhai.”

“Ừm…” Dung Phi Dương suy nghĩ một chút “Cái này ta thật chưa nghĩ tới.”

“Vậy vì sao mỗi ngày ngươi đều liều mạng luyện kiếm như thế?” Tây Môn Dục Tú hơi cảm thấy kinh ngạc.

“Ách… cái này…” Khuôn mặt tuấn mỹ của Dung Phi Dương có chút đỏ, ấp úng nói “Ta chỉ là… không muốn khiến ngươi… cho rằng ta rất ngốc….”

“Phụt…” Tây Môn Dục Tú phì cười “Cho tới giờ ta chưa từng nghĩ ngươi có chỗ nào ngốc,” hắn thản nhiên nói “Ta vẫn cho rằng ngươi thông minh hơn ta nhiều lắm.”

“Dục Tú ——” Dung Phi Dương kéo dài thanh âm hoài nghi mà nói “Có phải ngươi đang châm chọc ta không?”

“Nào dám.” Trong mắt Tây Môn Dục Tú đầy tiếu ý “Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”

“…Dục Tú~” Nhìn không chớp mắt người trước mắt cười đến vân đạm phong khinh, không hề thấy chút u sầu nào, từ đáy lòng Dung Phi Dương nở nụ cười.

Nụ cười thuần túy vô lo như vậy mình đã chờ đợi hơn năm năm mới có thể nhìn thấy như ý —— Dục Tú, có phải ngươi rốt cuộc đã chịu tin tưởng ta?

“Đại thiếu gia!” Một thị đồng mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú bỗng nhiên từ ngoại viện chạy vào, lúc nhìn thấy Tây Môn Dục Tú liền cung kính thi lễ “Ngọc tiên sinh.”

“Tiểu Thạch.” Tây Môn Dục Tú ôn hòa gật đầu với hắn.

“Có chuyện gì?” Dung Phi Dương hỏi

“Tiểu thư cùng một vị bằng hữu tới.”

“Bằng hữu?” Dung Phi Dương nhíu mày “Hiện giờ mới tới giờ thìn, nó không ngoan ngoãn ở nhà, sớm như vậy tới chỗ này làm gì?” —— cuộc hẹn với Dục Tú lại bị nhỡ rồi.

“Ách… cái này…” Tiểu Thạch cứng họng.

“Đi xem xem thế nào,” Tây Môn Dục Tú nói không nhanh không chậm “Đừng để cho muội tử ngươi đợi lâu.”

“A,” Sắc mặt Dung Phi Dương trở lại bình thường, quay đầu cười nói “Cùng đi chứ?”

“Ừm.”

Nhìn hai bóng lưng nắm tay nhau đi, Tiểu Thạch thở hắt ra một cái, vừa rồi may mà có Ngọc tiên sinh thay mình giải vây —— vị Ngọc tiên sinh này mặc dù dáng vẻ không đẹp, tấm lòng thì rất tốt, kể cũng kỳ quái, đại thiếu gia xưa nay kiệt ngạo bất tuân, ai nói cũng không muốn nghe lại luôn luôn đối với Ngọc tiên sinh bảo gì nghe nấy, ngược lại thực sự làm người ta nghĩ mãi không hiểu.

Phòng khách.

Dung Phi Dương vừa mới vào cửa liền thấy muội tử mình, đệ nhất mỹ nhân được võ lâm công nhận, từ bên trong lao ra.

“Ca!” Nàng thân thiết nắm cánh tay ca ca mình, cười tươi như hoa.

“Phi Văn,” Dung Phi Dương vỗ vỗ đầu nàng “Nghe nói muội dẫn theo bằng hữu, sớm như vậy tới có việc gì sao?”

“Không có việc gì cả.” Tình cảm của huynh muội Dung thị luôn vô cùng tốt “Chỉ là gần tháng rồi không gặp, muốn đến nhìn đại ca một cái, còn có một người muốn giới thiệu cho huynh quen.” Dung Phi Văn nói đầy vẻ thần bí.

“Muội chào Ngọc tiên sinh trước đã.” Dung Phi Dương vươn tay kéo Tây Môn Dục Tú đang đứng một bên bị Dung Phi Văn cố ý lạnh nhạt lại, hòa nhã nói.

“Ngọc tiên sinh.” Dung Phi Văn bất đắc dĩ chào hỏi Tây Môn Dục Tú một cái —— nếu không phải vì người này là ân nhân cứu mạng của đại ca, mình đã chẳng thèm giao tiếp với một người quái dị.

“Dung cô nương.” Tây Môn Dục Tú vòng tay.

“Ca,” Dung Phi Văn lại xoay đầu đem một người vẫn giấu phía sau mình đưa tới trước mặt Dung Phi Dương “Đây là hảo bằng hữu muội mới kết giao —— Nam Cung Tinh của Nam Cung thế gia.”

“Nam Cung cô nương.” Dung Phi Dương quan sát sơ qua Nam Cung Tinh mỹ lệ kiều diễm, sở sở động nhân một cái, chắp tay phong thái nhẹ nhàng.

“Dung công tử.” Nam Cung Tinh ôn nhu thi lễ, làn thu ba ngầm truyền ý —— dáng vẻ xấu hổ nhút nhát đó khiến ai cũng có thể nhìn ra tâm ý của nàng với Dung Phi Dương.

“Vị này chính là khách nhân quan trọng nhất tệ phủ,” Dung Phi Dương chẳng thèm để ý ánh mắt đưa tình ẩn ý của Nam Cung Tinh, giới thiệu một cách tự nhiên “Ngọc Tu Ngọc tiên sinh.”

“Ngọc… tiên sinh.” Vị Ngọc tiên sinh này tướng mạo quả thật dọa người, da thịt toàn thân màu nâu nhạt, mặt mày cách xa nhau, lại còn có con mắt nhỏ như hai cái khe —— phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như Dung công tử sao lại kết giao với bằng hữu kiểu này? Để không khiến Dung Phi Dương tức giận, Nam Cung Tinh đành miễn cưỡng kiềm chế sự chán ghét trong lòng đối với Tây Môn Dục Tú mà thi lễ.

“Không dám,” Tây Môn Dục Tú bình tĩnh đáp lễ “Nam Cung cô nương khách khí rồi.”

“Ca,” Dung Phi Dương cố sức kéo kéo ống tay áo Dung Phi Dương “Nam Cung muội tử trước đây chưa từng tới nơi này, huynh làm hết sức của một người chủ nhà, hôm nay cùng nàng ra ngoài đi dạo nha.”

“Thực không đúng lúc,” Dung Phi Dương nói vẻ mặt áy náy “Hôm nay ta đã hẹn với Dục Tú phải cùng xuất môn, Nam Cung cô nương là khách nhân của muội, vậy phiền muội chiếu cố nhé.” —— Dục Tú trời sinh tính đạm bạc, vậy nên mình cũng vẫn chưa cùng người đối diện nói cái gì lộ thân phận của hắn, dù sao “Dục Tú” cùng “Ngọc Tu” nghe ra cũng không khác nhau nhiều lắm, không sợ bị người ta nghi.

(‘Dục Tú’ 毓秀 đọc là yù xiù còn ‘Ngọc Tu’ 玉修 đọc là yù xiū, nói chung là không khác gì)

“Ca~” Dung Phi Văn tức giận giậm chân, đại ca luôn thương hương tiếc ngọc từ lúc nào lại trở nên xa cách phong tình như vậy? Lại cự tuyệt đệ nhị đại mỹ nhân trong chốn võ lâm mà tình nguyện chọn một người quái dị chẳng có gì hay —— tất cả chắc chắn là do người quái dị kia giở trò quỷ, đại ca chắc chắn là nhìn vào ơn cứu mạng nên mới phải đáp ứng cùng hắn xuất môn.

“Không sao,” Nam Cung Tinh đỏ mặt gục đầu xuống, chỉ thấy khóe mắt liếc Dung Phi Dương “Chúng ta… có thể cùng Dung công tử hai người… cùng nhau… đồng hành.”

“Đúng vậy,” Dung Phi Văn vỗ tay “Vẫn là chủ ý của Nam Cung muội tử hay, tất cả chúng ta cùng đi là được rồi.”

“Phi Văn…” Dung Phi Dương nhướn mày kiếm, há mồm muốn nói.

“Ca ——” Dung Phi Văn mở to mắt hạnh tội nghiệp nhìn Dung Phi Dương, làm nũng nói.

“Chuyện này…” Dung Phi Dương không thể tránh được quay sang nhìn Tây Môn Dục Tú.

Tây Môn Dục Tú trầm mặc không nói, trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển một tia tiếu ý không nói nên lời, giễu như không giễu.

“Thôi được rồi.” Để không bị Dục Tú thấy chê cười, Dung Phi Dương giơ tay đầu hàng “Chúng ta cùng đi.”

“Thật tốt quá!” Dung Phi Văn lớn tiếng hoan hô, Nam Cung Tinh cũng đầy mặt vui vẻ.

“Các muội ăn xong bữa sáng chưa?” Dung Phi Dương hỏi.

“Ăn rồi,” Dung Phi Văn trả lời “Muội cùng Nam Cung muội tử vừa nãy ăn ở trên đường.”

“Vậy muội đưa Nam Cung cô nương vào phòng muội nghỉ ngơi một hồi trước đi, chúng ta dùng bữa xong sẽ đi tìm các muội.” —— Dung Phi Dương ở chỗ này để dành một căn phòng riêng cho Dung Phi Văn, thuận tiện khi nào nàng tới ở.

“Được.” Dung Phi Văn thỏa mãn lôi kéo Nam Cung Tinh đi ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi tầm nhìn của Dung Phi Dương, Nam Cung Tinh mới hỏi một vấn đề từ nãy tới giờ vốn vẫn rất muốn hỏi.

“Dung tỷ tỷ, Ngọc tiên sinh kia là ai vậy?”

“Nga.” Dung Phi Văn nói vẻ không quan tâm “Nghe ca ta nói lúc huynh ấy từ sa mạc trở về trên đường vừa khát vừa mệt ngất xỉu ngã xuống đất, là Ngọc tiên sinh kia cứu huynh, còn chia cho một phần thức ăn nước uống.”

“Nói như vậy… Ngọc tiên sinh là ân nhân cứu mạng của Dung công tử rồi?”

“Bất quá là cái ơn hời hợt mà thôi,” Dung Phi Văn cười nhạt “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Lại còn mặt dày ở nhà của ca ta ba năm —— ta thấy hắn là ý đồ khác.”

“Hắn… có khi nào cũng thích Dung công tử hay không?” —— nghe nói mị lực của Dung đại thiếu gia là không thể chống đỡ, không chỉ có ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân mê say, đến nam nhân bị hắn hấp dẫn cũng không ít, có khi nào… Nữ nhân luôn đặc biệt mẫn cảm với loại chuyện này, người này rất có khả năng là tình địch thời gian tới của mình.

“Hắn?!” Dung Phi Văn khinh thường nói “Cũng không soi gương xem, với tướng mạo của hắn mà cũng xứng? Nam Cung muội tử, muội cứ yên tâm, dù là hắn thực sự có mang tâm tư như vậy thì ca ta tuyệt đối cũng không thể coi trọng hắn!”

“Hình như cũng…” Ai chẳng biết Dung đại thiếu gia thích nhất là những thứ mới mẻ xinh đẹp? Nam Cung Tinh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, cũng hiểu được mình có chút lo lắng vô cớ, lập tức vứt chuyện của người quái dị kia ra khỏi não bộ, vô cùng cao hứng theo sát Dung Phi Văn tham quan khuê phòng của nàng.

Hoàng Sơn.

Chung quanh quái thạch dựng đứng, hình dạng kỳ lạ, kính tùng tư thái hàng vạn hàng nghìn, đứng thẳng trên vách núi đá; trèo lên cao có thể nhìn thấy cả một biển mây, triền núi thấp thoáng ẩn hiện.

Dung Phi Dương đi đầu đoàn người đang chậm rãi lên núi.

“Dung đại ca, nơi này thật xinh đẹp!” Nam Cung Tinh dõi mắt trông về phía xa, tán thán không ngớt.

“Ừm…” Dung Phi Dương ậm ờ. Từ Dung công tử tới Dung đại ca, mới thời gian một bữa sáng thôi mà đã thăng lên một cấp, đổi giọng thực nhanh nha, có khi đây cũng là chủ ý của muội tử mình. Hắn len lén nhìn sắc mặt người bên cạnh, ân cần nói “Dục Tú, lúc trước đến đây chưa từng thấy nhiều mây như vậy, một lúc nữa chúng ta leo lên ngắm cảnh, ngươi nói có được không?”

“Được.” Nhìn thấy ánh mắt Nam Cũng Tình mang đầy oán hận, Tây Môn Dục Tú bất động thanh sắc nói.

“Ca,” Thấy ca ca mình lãnh đạm với Nam Cung Tinh như vậy, Dung Phi Văn bất mãn nói “Nam Cung muội tử hơi mệt rồi, bên kia có cái đình, chi bằng cùng nàng qua đó ngồi chút đi.”

“Được,” Dung Phi Dương nói “Mọi người cùng nhau qua đó nghỉ sau đó đi tiếp cũng không muộn.” Nói xong, thình lình nắm tay Tây Môn Dục Tú đi trước.

“Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn Dung Phi Văn đang miệng há hốc mắt mở trừng trừng đần mặt ra nhìn ngón tay bọn họ quấn lấy nhau, cùng với Nam Cung Tinh nhìn mà không thể tin được, vẻ mặt đố kị thần tình bi thương, muốn nói lại thôi.

“Không sao đâu,” Dung Phi Dương cười hì hì “Kỳ thực ta đã sớm muốn nói chuyện của chúng ta cho người trong nhà, đỡ cho bọn họ không có việc gì làm lôi ta đi thành thân.”

“…”

“Ngươi, các ngươi…” Dung Phi Văn trợn mắt há mồm nói “Ca… huynh… huynh thực sự… cùng hắn…”

“Không sai,” Dung Phi Dương thản nhiên nói “Hắn là người quan trọng nhất đời này của ta.” Hắn yên lặng nhìn Dung Phi Văn chăm chú “Phi Văn, ta không muốn từ miệng muội nghe được bất cứ lời nào không tôn trọng hắn.”

“…Huynh nhất định là điên rồi…” Dung Phi Văn lẩm bẩm “Cha nhất định sẽ không cho phép… Muội phải nói chuyện này cho cha mẹ, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản huynh…”

“Ta cũng không định giấu diếm,” Dung Phi Dương vững vàng cầm bàn tay đang nỗ lực giãy ra của Tây Môn Dục Tú “Ta không giống Tề đại ca, ta tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của hắn.” —— Dục Tú Dục Tú, hy vọng ngươi có thể tín nhiệm ta.

Tây Môn Dục Tú cả người chấn động, thở dài một tiếng, để mặc cho tay bị nắm lấy, không giãy ra nữa.

“Ô…ta…ta…” Nam Cung Tinh lê hoa đái vũ “Ô ô ô….” Nàng bỗng nhiên che mặt chạy vội xuống dưới chân núi.

“Nam Cung muội tử ——” Dung Phi Văn oán hận trừng Tây Môn Dục Tú một cái, cuống quýt đuổi theo, hai người một trước một sau, trong nháy mắt liền mất hút.

“…Phi Dương,” Cách một lát, Tây Môn Dục Tú mới lẳng lặng ngẩng đầu “Ngươi tội gì phải…” —— trong lúc hoảng hốt bỗng nhiên kinh ngạc phát giác thiếu niên sáu năm trước chỉ cao bằng mình giờ đã cao hơn nửa cái đầu, hắn… thực sự trưởng thành không ít.

“Dục Tú,” Dung Phi Dương chăm chú ngưng mắt nhìn con ngươi của Tây Môn Dục Tú “Chuyện này một ngày nào đó cũng phải cho bọn họ biết, chúng ta đã ở bên nhau sáu năm, ngươi…” Trong mắt hắn hiện lên vẻ ưu tư, hỏi vẻ không khẳng định “Còn không thể tin tưởng ta sao?”

“Ta…”

“Á!!!” Một tiếng thét thê lương cắt đứt câu trả lời của Tây Môn Dục Tú “Ca ——”

“Phi Văn!!!” Dung Phi Dương cả kinh, cùng Tây Môn Dục Tú liếc nhau, đồng thời phi thân lướt đi, hướng tới chỗ ngoặt —— sơn đạo hơi nghiêng lộ ra vách núi đá, Dung Phi Văn đang chới với trong không trung, một cánh tay bị một người khác cố sức nắm, Nam Cung Tinh một bên sớm đã sợ đến trắng bệch cả mặt, không thể động đậy. Chỉ thấy người nọ vận sức nhấc lên, dùng chút lực khéo léo, dễ dàng lôi được Dung Phi Văn lên, để nàng bình yên vô sự tiếp đất.

“Đa… đa tạ…” Bình tâm xong Dung Phi Văn gần như hư thoát, cả người run liên tục.

(quên k nói, cái hư thoát này, kiểu như sau khi trải qua một việc quá mức kích thích thở phào nhẹ nhõm xong cả người vô lực, giống kiểu… hạ đường huyết?:)))

“Cử thủ chi lao mà thôi, cô nương không cần khách khí.” Người nọ nói xong, chậm rãi quay nguời lại. Quả là một nam tử sát khí bức người, tuấn dật quyến cuồng —— vóc người cao lớn đĩnh bạt, mày đen tà phi nhập tông, một đôi mắt phượng uy phong lầm lẫm, nhìn quanh còn lộ ra ngạo khí.

(“Cử thủ chi lao” ý là làm việc giúp người khác lại không tốn nhiều công sức)

“Tư Đồ Bất Nhị!” Dung Phi Dương thốt lên.

“Dung đại thiếu gia.” Tư Đồ Bất Nhị thần tình tự nhiên, vòng tay đứng.

“Không dám.” Dung Phi Dương khách khí chắp tay “Mời vừa rồi nhờ có Tư Đồ môn chủ ra tay viện trợ, xá muội mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Ơn cứu mạng của Tư Đồ môn chủ, tại hạ xin tạ ơn trước.”

“Hóa ra vị này chính là Tư Đồ môn chủ Vô Song môn danh chấn thiên hạ a.” Sùng bái nhìn Tư Đồ Bất Nhị, Dung Phi Văn tiến lên dịu dàng cúi chào một cái “Đa tạ Tư Đồ công tử cứu giúp, Dung Phi Văn hữu lễ.” —— khiến Dung đại thiếu gia nhìn tới mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất, muội tử hùng hùng hổ hổ, thẳng như ruột ngựa này của mình chưa từng ở trước mặt người khác dịu dàng nhu thuận như vậy đó. Xem ra nha đầu này tám phần mười là coi trọng tên kia rồi.

( “một khúc ruột thẳng tới tận cùng” nên ta đoán giống như câu “thẳng ruột ngựa” của VN.__.||| còn có bạn nào không biết thì “thẳng ruột ngựa” tức là có cảm xúc gì cũng bộc lộ ra)

“Dung cô nương không cần đa lễ.” Tư Đồ Bất Nhị một vẻ tiêu sái “Nghe nói cô nương chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, hôm nay được gặp quả thực danh không phải giả.”

—— Tên này có ý gì? Dung Phi Dương khó chịu chuyển đường nhìn sang muội muội của mình “Vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Xin, xin lỗi…” Nói lời này chính là Nam Cung Tinh nãy giờ vẫn đứng đờ ra một bên “Đều là… lỗi của ta… lúc ta… cùng Dung tỷ tỷ giằng co… không cẩn thận…” Nói một lúc, trong đôi mắt như thu nguyệt đã đầy lệ quang.

“Không sao,” Dung Phi Văn an ủi “Dù sao hiện tại ta cũng bình an vô sự, muội cũng đừng giận, có chuyện tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội.” Nàng nói đầy hàm ý.

Tư Đồ Bất Nhị chuyển mắt một cái, mang theo chút hiếu kỳ nhìn Tây Môn Dục Tú đứng cạnh Dung Phi Dương “Không biết vị này là —— ”

“Vị này là Ngọc tiên sinh khách nhân ở quý phủ của tại hạ” Rất không thích nhãn thần tà vọng mà Tư Đồ Bất Nhị dùng để nhìn chằm chằm Dục Tú, Dung Phi Dương không muốn nhiều lời, đáp một câu ngắn gọn.

“Tại hạ Ngọc Tu, bái kiến Tư Đồ môn chủ.” Tây Môn Dục Tú thản nhiên chắp tay.

“Không dám,” Trong mắt Tư Đồ Bất Nhị ánh lên vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt tra xét càng không ngừng đảo khắp người Tây Môn Dục Tú “Tại hạ Tư Đồ Bất Nhị” Dứt lời, hắn quay sang Dung Phi Dương cười ha ha “Tục ngữ nói ‘Tương thỉnh không bằng tương ngộ’, khó có được dịp ngẫu nhiên như hôm nay, chi bằng để tại hạ chủ trì bữa tiệc mới các vị tới Bảo Nguyệt lâu được không?” —— Bảo Nguyệt lâu chính là một gian tửu lâu dưới chân núi Hoàng Sơn do Vô Song môn mở.

“Hay lắm.” Đối với đề nghị này Dung tiểu thư tất nhiên là cầu còn không được, Nam Cung Tinh đương nhiên cũng không có ý kiến khác. Về phần Dung đại thiếu gia tuy rằng rất không thích Tư Đồ Bất Nhị này, nhưng người này chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của muội tử mình, không tiện cự tuyệt, đành kéo theo Tây Môn Dục Tú cùng Tư Đồ Bất Nhị xuống núi.