Sa Điêu Sư Tổ

Chương 15: Những Ký Ức Vụn Vỡ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây chính là dáng vẻ lúc trước của ngươi, hệ thống nói.

Lộc Thời Thanh đè lại ngực, trong lòng vẫn còn âm ỷ đau.

Tựa như vết đỏ trên mặt nạ kia là tro tàn do hỏa diễm tóe ra, in đấu tại đầu tim hắn.

Cái này nhất định là phản ứng thân thể của nguyên chủ. Có lẽ nguyên chủ cũng không thích cái mặt nạ này, cho nên mới mâu thuẫn như thế.

Hệ thống phát giác ra dị thường của hắn: "Ngươi không thoải mái sao?"

Lộc Thời Thanh lấy lại bình tĩnh, "Cái mặt nạ này có chút... Dọa người, giống như là Vô Diện trong một bộ Anime nào đó."

Vô Diện thì ai cũng biết ha:

Hệ thống im lặng, " Vô Diện rất manh nha, còn có tạo hình. Không như mặt nạ trắng bệt này, lại còn thêm chấm đỏ trên trán, y như bị người ta đánh bể đầu chảy máu vậy."

Lộc Thời Thanh: "... Chuẩn xác."

Lúc này, trong Tàng Kinh Các các đệ tử đang xì xào bàn tán bỗng chốc yên tĩnh lại, Lộc Thời Thanh nhìn lên, là Diêu Phủng Châu mang theo hai nữ đệ tử, nện bước sen tiến đến.

Hắn lùi về sau theo bọn người Tống Dương, tìm một chỗ không ai chú ý đứng.

Mỗi người tự hành lễ, một nữ đệ tử bưng lên chậu nước, hầu Diêu Phủng Châu rửa tay. Tiếp lấy Trầm Hương Diêu Phủng Châu đốt lên, khấn vái các chân dung, sau khi các đệ tử dẫn đầu lễ bái xong, mới bắt đầu giới thiệu mấy vị chưởng môn.

Trầm Hương: nhang làm bằng Trầm hương, nhang thơm

Thật ra miêu tả trong miệng Diêu Phủng Châu với cái hệ thống nói không khác nhau là mấy. Chỉ là thái độ của Diêu Phủng Châu càng thêm cung kính, dùng từ càng thêm hoa mỹ. Hệ thống thì rất tùy ý, đối với nó mà nói những người này chỉ là người qua đường Giáp, thuyết minh rõ ràng là đủ rồi.

Lộc Thời Thanh từng nghe hệ thống nói, hơn ba ngàn năm trước thế giới này từng bị yêu ma xâm nhập, lúc ấy sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than. Về sau, nhờ vào toàn bộ tiên nhân Trường Sinh Giới cứu vớt, mới trục xuất được yêu tà, bình định náo động.

Thế nhân tôn trọng tu tiên, cũng từ khi đó bắt đầu. Bọn họ đem thế giới này xưng là Hồng Trần Giới, đem chỗ ở của tiên nhân xưng là Trường Sinh giới, cho rằng phàm nhân đoản mệnh tầm thường, chỉ có tiên nhân mới có thể tự tại trường sinh. Các Tiên Đạo Tông Phái lớn theo thời thế mà sinh, lấy ba vị tiên đạo đại năng đứng đầu, Quy Hải Quân sáng lập Biển Cả Một Cảnh ở Đông Hải, Hạo Nhiên Quân sáng lập Trường Bạch tuyết lĩnh ở Bắc Cảnh, Vĩnh Yên Quân sáng lập Côn Luân Thái Hư Đỉnh ở Côn Luân Hư, các môn phái lớn nhỏ còn lại thì rải rác các nơi.

Cho đến ngày nay, Hồng Trần Giới có thể nói trăm dặm có một môn, ngàn dặm có một tông, vạn dặm có một phái, rầm rộ đến nay chưa từng có trong tiên giới.

Chỉ có tu tiên vô vọng, tư chất kém cỏi, mới chọn nghề sĩ nông công thương, mò mẫm trong Hồng Trần Giới.

Lộc Thời Thanh cảm thấy như thế rất hòa hài, người người một lòng tu tiên, không màng danh lợi, thế gian liền ít đi rất nhiều tranh đấu.

Chỉ thất thần một chút, Diêu Phủng Châu đã nói đến Dật Thiên Quân, "Dật Thiên Quân Bạch Tiêu, chính là nhi tử của thương nhân Bạch thị, thiên tư hơn người, chưa đến trăm tuổi đã bước qua Đại Thừa kỳ, phi thăng Trường Sinh giới. Danh đồ là tiền nhiệm chưởng môn Thanh Nhai Quân..."

Nói đến "Mình", Lộc Thời Thanh giữ vững tinh thần.

Diêu Phủng Châu dừng một chút, tiếp tục nói: "Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh, hai mươi năm trước, cùng yêu ta ác đấu để bảo vệ Biển Cả Một Cảnh, không may bỏ mạng."

Lời vừa nói ra, cả phòng lặng im.

Các đệ tử không nói gì, nhưng có không ít người, trong mắt đều lộ ra hoài nghi, hiển nhiên là không tin.

Lộc Thời Thanh cũng không tin.

Hắn vừa tới,đã thấy được chân tướng trên những quyển sách Đinh Nghĩa trộm giấu, huống chi những đệ tử này lớn lên ở Hồng Trần Giới, ôm hi vọng tiến vào tiên đạo, dã sử, chính sử đã đọc qua không ít, sao có thể bị lừa bởi những lời được tô son trát phấn của Diêu Phủng Châu.?

"Thanh Nhai Quân cả đời say mê tu tập, vì Biển Cả Một Cảnh cúc cung tận tụy, hưởng thọ năm mươi ba tuổi, truyền chức chưởng môn cho Hằng Minh Quân Cố Tinh Phùng." Diêu Phủng Châu nói, mỉm cười, " Cuộc đời của Hằng Minh Quân,hôm nay ta sẽ không giảng. Đợi ngày Hằng Minh Quân phi thăng Trường Sinh giới, các vị liền biết ngọn nguồn."

Các nhóm đệ tử nghe được mấy chữ phi thăng Trường Sinh giới, đều sinh lòng khao khát, bọn hắn bái nhập Biển Cả Một Cảnh,không phải chỉ vì nguyên nhân này hay sao?

Lộc Thời Thanh thì lòng tràn đầy rầu rĩ,nói với hệ thống: " Thì ra ta đã năm mươi ba tuổi rồi, nhưng trông ta cũng không đến nỗi già nhở."

Hệ thống sửa lời hắn: "Không, đây là hai mươi năm sau, cho nên..."

Lộc Thời Thanh đờ đẫn: "Thêm hai mươi tuổi."

Hệ thống: "Xin chào ông già bảy mươi ba tuổi nha."

Lộc Thời Thanh: "..."

Giống như càng thêm rầu rĩ.

Cũng may đây là bối cảnh tu chân thế giới,, Lộc Thời Thanh là người ở thế giới khác, cũng chỉ rầu rĩ chốc lát. Nghĩ đến thế giới này đều là người tu tiên trên trăm tuổi, rất nhanh đã vui vẻ trở lại.

Diêu Phủng Châu kể xong các vị chưởng môn, lại bắt đầu giới thiệu tàng thư. Toà Tàng Kinh Các này quá lớn, riêng một tầng này thôi đã có thể chứa hơn ngàn đệ tử, làm cho người líu lưỡi, số lượng tàng thư bên trong càng làm cho người sợ hãi thán phục.

Lộc Thời Thanh cảm thấy đáng tiếc, đây là tài phú quý giá tích lũy ngàn năm, thế nhưng hắn xem không hiểu. Tống Dương một mực lôi kéo hắn đi dạo, ngày kế đau lưng nhức eo, trở lại chỗ ở đã là lúc chạng vạng tối.

Trời ngã về tây, đầy trời mây màu chiếu rọi, mặt biển hắt ra một mảng vàng cam.

thứ cho mình dốt văn miêu tả không nổi cảnh đẹp tác giả viết chỉ đành lấy hình mong các thím dễ hiểu hơn:

Người đánh cá thu lưới trở về, chèo thuyền nhỏ ngang qua Biển Cả Một Cảnh, trên biển sóng gió bình ổn, tiếng ca từ trên thuyền xa xa thổi tới.

- Chi bằng đắt đạo thành tiên, cưỡi hạc đến nơi chân trời. Dạo bước đạp trên cỏ ngọc, thuận tay mượn hoa Quỳnh kính phật. Lúc say nằm trên biển sao, khi tỉnh lại thì khoác áo hoa. Từ đây thành tiên đi, Trường Sinh giới là nhà.-

Lộc Thời Thanh nghiêng tai lắng nghe, điệu du dương uyển chuyển, văn từ giản dị,bên trong cũng bao hàm mong ước thành tiên của phàm nhân.

Tống Dương nhíu mày," Ngươi có thể nghe hiểu?"

Lộc Thời Thanh gật đầu: "Rất hay." Đối phương coi hắn thành đồ đần, đây là chuyện tốt.

Tống Dương đối với hắn rất kiên nhẫn, nói: "Đây là khúc « Thành Tiên Ca » rất nỗi danh, phàm là người đều biết hát... A đúng, ngươi không biết."

Lộc Thời Thanh: "Nhưng ta là người..."

Tống Dương: "Vậy ta đổi cách nói,phàm là người bình thường ở Hồng Trần Giới đều biết hát."

Lộc Thời Thanh: "..."

Cũng đúng, hắn không phải người ở Hồng Trần Giới, nghĩ như vậy đúng là không có vấn đề gì.

Lúc này,nhóm đệ tử còn lại cũng dùng cơm trở về, trên núi dưới núi lần lượt có người ngự kiếm bay qua hư không. Những người đánh cá kia trông thấy, gào to  qua bên này. "Này —— các Tiên Nhân —— "

Tống Dương cũng xông ra biển, mặt dạn mày dày trả lời: "Ơi —— các bằng hữu trên biển —— "

Diệp Tử Minh ngự kiếm rơi vào bên trong hành lang, xa xa nhìn thấy hắn, xoay người rời đi.

Tống Dương vừa thấy, vội nói với Lộc Thời Thanh: "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có an bài khác, nghe lời ta. Này, Diệp sư huynh, huynh chờ ta một chút, sự tình hôm nay là ta không đúng..."

Lộc Thời Thanh trở lại trong phòng, tìm không thấy thỏ trắng, việc này làm hắn gấp đến đọ xoay mòng mòng. Hệ thống an ủi hắn, nói là súc sinh trong núi khó quản, không phải con nào cũng thông hiểu nhân tính như linh sủng hồ ly kia,

Thế nhưng cửa sổ đóng chặt, giường lại cao, thỏ con thể đi đâu? Nếu như nó từ trên giường rơi xuống, nhất định sẽ rất đau.

Lộc Thời Thanh khổ sở nhìn Cỏ tai thỏ không thiếu cọng nào trên bàn—— không cha không mẹ, đói bụng, lại mang theo thương tích đi lang thang, nó thật là đáng thương.

Một ngày này Lộc Thời Thanh rất mệt mỏi,lúc đầu hắn còn năm trên giường lo lắng cho thỏ con, nhưng rất nhanh sau đó thì ngủ.

Trong mơ màng, có một thanh âm lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

"Thời Thanh, vi sư đi."

"Vòng chú ấn này, con nhớ kỹ."

"Thần hồn đều đủ, không rời mặt nạ."

Lộc Thời Thanh nghe thấy mình nói: "Đệ tử ghi nhớ, thần hồn đều đủ, không rời mặt nạ... Như cách mặt nạ, hồn phi phách tán."

Như cách mặt nạ, hồn phi phách tán.

(Nếu muốn thần hồn đầy đủ thì không được rời xa mặt nạ, nếu rời xa mặt nạ thì hồn phi phách tán)

Tám chữ này dư âm không dứt, quanh quẩn, giao thoa, chậm rãi thành hình, đốt thành đóm lửa biết di động, cuối cùng rơi vào trên mặt tuyết trống rỗng.

Đất tuyết thành mặt nạ, hỏa diễm biến thành chú ấn trên trán.

Lộc Thời Thanh đột nhiên ngồi bật dậy, tựa như tim bị một cái bàn ủi đè lên, đè để nổi hô hấp đều đau. Trước mắt một vùng tăm tối, hắn lần nữa che ngực, nhịp tim đập kịch liệt.

Bỗng nhiên, một vật lông xù, bò lên trên bắp đùi của hắn.

Lộc Thời Thanh suýt nữa kêu thành tiếng, đánh bạo xốc lên ổ chăn nhìn, chỉ thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, vật kia toàn thân lông tơ trắng muốt.

"Là thỏ con." Lộc Thời Thanh khóe miệng cong lên.

Thỏ trắng ngẩng đầu, đôi tròng mắt trong suốt hiện ra ánh sáng nhạt. Vừa đối mắt như thế, trái tim đang hồi hộp của Lộc Thời Thanh bỗng nhiên bình tĩnh lại. Hắn ôm lấy nó,tựa như ôm trăng vào lòng." Thì ra em vẫn còn ở đây, thật tốt... thật tốt quá."

Ôm trăng vào lòng: tựa như ôm thứ quý giá hoặc dễ hiểu là bạn trai mấy thím lúc ôm mấy thím vào lòng thì nâng niu giữ gìn vậy đó