Chém giết gần hai khắc (nửa tiếng), trong Đào Hoa Điền đã chất đầy thi thể, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.

Quân Tống càng đánh càng hăng, bọn họ vốn chiếm ưu thế về số lượng, một khi sĩ khí lên cao, liền đánh đến quân Liêu không thể chống đỡ.

Thích Thiếu Thương hỏi Mục Cưu Bình, vốn từ nãy giờ luôn theo cạnh hắn: “Cố Tích Triều đâu?”

Mục Cưu Bình đâm chết một tên Liêu binh, rút thương ra, đáp: “Đến Ngư Tử Động rồi!”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Y đi một mình?”

Mục Cưu Bình gãi gãi đầu, đáp: “Ta không nhìn rõ là có người theo không.”

Thích Thiếu Thương quay người định đi, “Ta đi tìm y!”

Mục Cưu Bình nắm lấy tay hắn, “Đại đương gia, huynh quản làm gì!”

Thích Thiếu Thương giằng tay ra, đưa kiếm gạt đi nỏ tiễn phóng tới trước mặt, nghĩ thầm: Phục binh trong Ngư Tử Động đến giờ vẫn chưa ra, chắc chắn có nội tình.

Cũng không có thời gian giải thích với Mục Cưu Bình, chỉ nói: “Ở lại đây bảo vệ Nam đại nhân!”

Rồi quay người phóng đi.

Mục Cưu Bình không ngăn nổi hắn, đem một bầu nộ khí trút lên người quân Liêu, trái đâm phải xỉa, hệt như hung thần ác sát.

Thích Thiếu Thương chạy tới Ngư Tử Động ở phía đối diện ngọn núi.

Trong động tối đen như mực, không có lấy một tia lửa, đừng nói hai trăm phục binh, cả dấu vết Cố Tích Triều từng đi qua cũng không có.

Ngờ vực trỗi lên, hắn thổi bùng hỏa chiết tử (đồ giữ lửa), bước vào trong động.

Vừa được mấy bước, một trận gió âm từ trong động tràn ra, lửa trong chớp mắt phụt tắt, gió cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

Tim Thích Thiếu Thương chùng xuống, hét lên một tiếng: “Cố Tích Triều, ngươi có trong đó không?”

Hắn gọi thêm mấy tiếng, vẫn không có người đáp.

Hắn lại thổi bùng hỏa chiết tử, tiến sâu vào trong động.

Hắn đi rất chậm, nội lực lan tỏa toàn thân, đốm lửa trong tay cũng theo đó mà dao động.

Đi thêm được mấy bước, hắn chợt “A” một tiếng, đồng tử tức thời co rút, dường như nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Lúc nãy khi vừa bước vào Ngư Tử Động, hắn liền cảm thấy trong động vô cùng ẩm ướt, trên đất dường như có rất nhiều nước đọng thành vũng, bây giờ dưới ánh lửa chiếu rọi, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ nước đó từ đâu ra.

Trên vách dưới đất khắp nơi một màu đỏ rực, trước mắt vô số thi thể chồng chất lên nhau, những mảnh thân thể xương cốt đứt đoạn nhiều không kể xiết, đạp dưới chân chính là những dòng máu chảy.

Đích thực là núi thây biển máu.

Thích Thiếu Thương chỉ nhìn thấy trong đó một người, thanh y tóc đen, sắc mặt trắng bệch, không còn sinh khí.

Tay hắn run lên, gọi một tiếng: “Cố Tích Triều!”

Không trả lời.

Thích Thiếu Thương chầm chậm quỳ xuống, ôm lấy thân người y.

Hắn lại gọi thêm một tiếng, tiếng này cực nhẹ, như là thầm thì bên tai.

“Cố Tích Triều!”

Hỏa chiết tử từ tay hắn rơi xuống, thấm vào máu tươi, ánh sáng trong khoảnh khắc hóa đỏ như máu, vụt tắt.

Một mảng yên tĩnh chết chóc, máu tươi và thi thể vương vãi khắp nơi, hệt như huyết trì địa ngục, mùi máu ngọt tanh nhớp nháp theo hô hấp tràn vào phổi, khiến Thích Thiếu Thương chừng như phát cuồng.

Hắn ôm lấy Cố Tích Triều, chầm chậm ra khỏi động.

Bên ngoài động vẫn thoang thoảng mùi máu tanh, hòa lẫn vào đêm tối, bóng đêm trở nên khủng bố vô hạn.