Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình phi ngựa được mấy chục dặm, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một toán quân Liêu, bọn chúng ai nấy đều cưỡi chiến mã cao lớn, khôi giáp lấp loáng.

Phía sau đám ngựa cột một sợi dây thừng dài kéo theo hơn hai trăm người Tống mặc trang phục thường dân, ai nấy mặt mũi tiều tụy, bám đầy cát bụi.

Bọn họ bị quân Liêu bắt giữ, bị trói thành một dây lê theo sau ngựa, phải chịu không biết bao vất vả tủi nhục, ai nấy đều cúi gằm mặt ủ rũ.

Trong đám có mấy người ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ở phía chân trời cát vàng xuất hiện hai con ngựa đang cưỡi gió phóng tới.

Hai người kỵ sĩ, một người to cao cường tráng như trụ sắt, hàm râu quai nón che hết nửa gương mặt, người kia một thân áo trắng, ánh lên giữa cát vàng, vô cùng nổi bật.

Mấy người nhìn thấy đều lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Đại đương gia! Bát trại chủ!”, những người Tống còn lại nghe được, lập tức ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ hân hoan vui sướng, không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ nếu không phải trại binh trong Liên Vân Trại thì cũng là bá tánh sống quanh đó, cái tên Thích Thiếu Thương đối với họ chẳng khác nào một truyền kỳ!

Quân Liêu ghìm cương dừng ngựa, trên mặt tên tham tướng thủ lĩnh thoáng hiện nét cười: Thích Thiếu Thương quả nhiên đã tới!

Hắn tên là Đạt Lỗ Hãn, từng nhiều lần giao chiến với nghĩa binh Liên Vân Trại ở vùng Nhạn Môn Quan, có thể coi là đối thủ lâu năm của Thích Thiếu Thương.

Hắn chính là người nghĩ ra mưu kế sắp đặt phục binh ở Đào Hoa Điền, trước là đánh tan nhuệ khí và quân chủ lực của quân Tống, sau đó tập kích Liên Vân Trại bắt đi trại binh, dẫn dụ Thích Thiếu Thương đến đây, phân tán quân lực của địch để dễ bề tiêu diệt.

Nhưng hắn quả thật không ngờ, chuyện mai phục trong Đào Hoa Điền lại bị người Kim lợi dụng để ngư ông đắc lợi, khiến cho 800 quân Liêu phải toàn bộ bỏ mạng, nhưng sau đó hai bên Tống Kim đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, ngược lại càng có lợi cho bước kế hoạch tiếp theo.

Nhưng hắn không thể lường được, Thích Thiếu Thương chỉ mang theo một người chứ không phải một đoàn quân Tống như dự kiến!

Đạt Lỗ Hãn không khỏi kinh ngạc nghi ngờ: Không lẽ Thích Thiếu Thương muốn dựa vào sức của hai người để địch lại hai trăm kỵ binh?

Hắn nhếch mép cười lạnh: Thích Thiếu Thương, ngươi dám ngông cuồng như vậy, chỗ này sẽ thành mồ chôn của ngươi!

Thích Thiếu Thương ghìm cương ngựa, hét lớn: “Đạt Lỗ Hãn, mấy năm không gặp, chúng ta lại tái ngộ trên chiến trường!”

Đạt Lỗ Hãn đáp: “Thích Thiếu Thương, người Hán các ngươi có câu, Thiên nhai hà xứ bất tương phùng, hôm nay chúng ta gặp lại, cũng có thể coi là xuất kỳ bất ý (bất ngờ, không lường được).”

Thích Thiếu Thương cười vang: “Xuất kỳ bất ý? Ngươi không phải đang ở đây chờ ta tự chui đầu vào lưới?”

Đạt Lỗ Hãn ha ha cười lớn, “Biết rõ là chui đầu vào lưới mà ngươi cũng dám đến, phải nói ngươi là anh hùng, hay là đồ ngốc?”

Thích Thiếu Thương đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ta mà thắng, tất sẽ là anh hùng, còn nếu thua, đương nhiên là kẻ ngốc, không cần ngươi lo.”

Đạt Lỗ Hãn lướt mắt nhìn đám quân Liêu gươm giáo sẵn sàng ở xung quanh, nói: “Thắng? Dù cho ngươi có võ công cái thế, không lẽ có thể dùng sức một người để địch lại hai trăm kỵ binh?”

Mục Cưu Bình vung thương chĩa vào mặt hắn, chửi mắng: “Cái gì sức của một người? Ngươi không thấy gia gia ngươi đang đứng ở đây à?”

Đạt Lỗ Hãn cười đáp: “Được, coi như các ngươi có sức của hai người, không lẽ mỗi người có thể đánh lại một trăm?”

Mục Cưu Bình hét lớn: “Gia gia ngươi có ngoại hiệu là Thương Kích Vạn Nhân Địch! Đừng nói một trăm, một vạn ta cũng không coi ra gì!”

Quay đầu hướng về cái trại binh đang bị trói: “Chúng huynh đệ, các ngươi nói xem có phải không? Các ngươi có nhận ra Bát trại chủ của các ngươi không? Có biết lợi hại của Bát trại chủ của các ngươi không?”

Một người trại binh la lớn: “Phải! Bát trại chủ uy phong dũng mãnh, bọn Liêu cẩu này gặp phải Bát trại chủ, tới một tên chết một tên, tới hai tên chết hai tên!”

Những người còn lại tuy bị quân Liêu uy hiếp không dám mở miệng, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ kích động không thể kiềm nén.

Đạt Lỗ Hãn nghĩ thầm, Thích Thiếu Thương đơn thân độc mã đến đây, quân Tống không bị phân tán, kế hoạch chia ra để đánh coi như tan tành, bây giờ không thể kéo dài hơn nữa, phải diệt ngay Thích Thiếu Thương, hắn mà chết thì quân Tống sẽ như hổ bị bẻ răng, rất dễ đối phó.

Nghĩ đến đây, hắn không thèm đấu khẩu với Thích Thiếu Thương nữa, cất tiếng: “Thích Thiếu Thương, là anh hùng hay kẻ ngốc, sẽ biết ngay thôi! Ta kính ngươi là hảo hán, sẽ không dùng tính mạng của người trong Liên Vân Trại để uy hiếp ngươi đầu hàng, ngươi có bản lĩnh thì tiến lên giao đấu với hai trăm kỵ sĩ của ta!”

Hắn phất tay một cái, quân Liêu phóng ngựa tiến lên, trong chớp mắt đã bao vây Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình vào giữa, làm thành một thế trận hình tròn, người ngựa không ngừng chuyển động, từ từ thu hẹp vòng tròn lại, hơn trăm thanh trường mâu chĩa vào bên trong, hàn quang lóe sáng, sát khí bao trùm.

Tim của các trại binh và bá tánh đều nhảy vọt lên cổ, trong tình huống này, đừng nói là người, cả một con chim cũng không thể bay thoát!

Ta đã trở lại sau mấy ngày đóng cửa tự kỷ ^^, Sa Chi Hoa thẳng tiến