Edit + Beta: Basic Needs

………..

Từ sau khi người nhà họ Trương liên tiếp bỏ mình ở Lò Giết Mổ, Thành phố A đã dựa vào sự canh giữ của nhà họ Tần. Chẳng thể nghi ngờ gì, thời gian 20 năm đã làm nhà họ Tần trưởng thành thành một con thú lớn, hệt như dã tâm không ngừng bành trướng của họ. Khi các gia tộc khác còn chưa lên tiếng, bọn họ dám đề cử làm chim đầu đàn, muốn có quyền quản lý thành thị. Có thể thấy được bọn họ tự tin vào thực lực của mình làm sao.

Nhà họ Tần đúng là rất mạnh, kiếm pháp của bọn họ ngang tàng dọc ngang, sức tấn công ở trên các gia tộc khác.

Mà tại thời điểm này, đệ tử trong thế gia mạnh mẽ này đang hoảng sợ bỏ chạy, vừa nhìn thấy họ là như con non xông tới tìm kiếm chở che vì bị đại bàng hù dọa. Máu của đệ tử nội môn thấm vào mặt đất, xác chết nằm la liệt. Nhưng thứ càng khiến người ta khiếp sợ chính là Tần Thiềm, người mạnh nhất bấy giờ của nhà họ Tần, một thế hệ lãnh đạo mới với tư chất xuất chúng như Vạn Phù năm đó, bị một kiếm xuyên qua cổ họng.

Trận chiến dường như vừa mới kết thúc, phòng ốc xung quanh hứng chịu hư hại và tạo thành mớ hỗn độn. Tần Thiềm quỳ xuống đất, trên người anh ta có vô số vết thương, miệng hộc máu, ánh mắt sợ hãi lại mờ mịt nhìn Trương Hoài Lâm.

“Tạm biệt, sau khi đi xuống thì giúp tao chào cha mẹ, nói là tao trả thù giúp họ.” Trương Hoài Lâm nói rồi mạnh mẽ rút kiếm trên tay ra.

Tần Thiềm co giật một chút, cuối cùng cũng gục xuống đất.

Trương Hoài Lâm thở hổn hển, dùng kiếm chống đỡ thân thể. Anh cảm nhận được tất cả mọi thứ thuộc về Tần Thiềm tràn vào trong cơ thể mình, năng lượng cường đại tràn ngập thân thể mệt mỏi của anh, sửa chữa kinh mạch bị hư hỏng và đan điền ẩn đau. Anh ngẩng đầu lên bày vẻ hưởng thụ với toàn thân đầy máu. Tràng diện này nhìn anh cứ hệt như điên dại, làm cho đáy lòng người ta ớn lạnh.

Đương nhiên quyết định của Trung ương đã được thông báo cho người phụ trách thành phố A là Tưởng Anh Hào. Ấy nhưng anh ta lại lo lắng khôn cùng rằng Trương Hoài Lâm sẽ giết bằng sạch nhà họ Tần. Nhà họ Tần có rất nhiều đệ tử vô tội, chưa từng làm chuyện xấu, nếu để mặc cho Trương Hoài Lâm làm tùy hứng, chẳng phải đang gây hấn với sự khổ sở bảo vệ pháp luật và trật tự của bọn họ sao?

Song, Tô Nại bảo đây cũng là một thử nghiệm cho Trương Hoài Lâm. Xem anh ta có thể kiểm soát duc v0ng trong nội tâm của mình hay không hay sẽ thành một người bị lạc lối bởi sức mạnh.

Anh ta kiểm soát được không?

Tào Văn và Triệu Lam cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm này.

Trương Hoài Lâm mở hai mắt, đứng thẳng người và nhìn về phía đám người chen chúc bên kia.

Bị Trương Hoài Lâm nhìn như vậy, những đệ tử trong ngoài và ngoài cửa càng chen lấn hơn, nhất là những người từng mở miệng mỉa mai Trương Hoài Lâm.

“Nhanh lên, bắt hắn đi, hắn điên rồi...”

Trương Hoài Lâm đi tới và chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cứ thế trông sang Tào Văn và Triệu Lam.

“Oan có đầu nợ có chủ, người tôi giết chính là người nhà họ Tần cùng đệ tử trực hệ nhà họ tham gia vào sự kiện diệt sạch gia tộc tôi, tôi không đụng vào người khác. Theo thỏa thuận giữa thế gia võ cổ và Chính phủ, ân oán trong thế gia võ cổ do nội bộ tự giải quyết, Chính phủ không được nhúng tay vào. Cho nên, hẳn là tôi không phạm pháp chứ?”

“Nhưng một số người sau lưng cũng làm mấy cái mánh khóe khó nhận ra, nếu mấy anh không tiện thì tôi cũng xử lý thay được.” Trương Hoài Lâm mở lời. Lúc này ánh mắt và khí thế của anh đã khác biệt một trời một vực trước khi đến nhà họ Tần báo thù từ lâu với sự điềm tĩnh, hơi thở có cảm giác áp bức; còn giọng điệu khi nói chuyện như được tăng sức lực, như tuổi tác của anh cũng tăng lên.

Trương Hoài Lâm thốt ra lời này thì người chột dạ lập tức cực kỳ sợ hãi, nào có dám mở miệng nữa.

Tào Văn nói: “Không cần.”

“Tôi có một số thứ ở nhà họ Tần, đi sắp xếp trước đã. Mấy anh cứ tự nhiên.” Trương Hoài Lâm không để ý Tào Văn dò xét mà chỉ mỉm cười nói và xoay người rời đi.

Phòng của Trương Hoài Lâm được xếp ở một góc hẻo lánh, khi đi ngang qua phòng may, anh chỉ nhìn thoáng qua. Đến khi về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, anh lại mang theo hành lý tới phòng này.

Có rất nhiều vải trong phòng may, anh chọn một cuộn màu đỏ, kế đó là bắt đầu vẽ khéo léo rồi cắt rồi giẫm máy may. Anh ăn nhờ ở đậu từ tấm bé, bị đối xử lạnh lùng, nên để tồn tại đàng hoàng, anh phải học rất nhiều kỹ năng và may quần áo và nấu ăn là những kỹ năng cơ bản.

Chẳng bao lâu một chiếc áo choàng có mũ màu đỏ đã được làm xong. Anh vui vẻ khoác lên rồi nhìn về phía chân trời, đôi mắt điềm tĩnh bỗng rưng rưng, “Chúa ơi, con đã hoàn thành chấp niệm trên nhân gian. Ngài đã chỉ dẫn con trưởng thành, giúp cơ thể con có thêm một phần sức mạnh. Tình yêu của con dành cho Ngài tăng gấp trăm lần, hy vọng một ngày nào đó con có thể may mắn phục vụ Ngài trái phải...”

Tào Văn và Triệu Lam mang theo người đụng nhẹ thi thể nhằm xác minh thân phận. Xác nhận được Trương Hoài Lâm thật sự chỉ giết người nên giết; về phần đệ tử gia nhập sau khi nhà họ Trương bị diệt sạch từng làm anh xấu hổ, anh đã giữ lại cái mạng cho bọn họ bao gồm Tần Ngọc và Tần Kỳ.

Hiển nhiên hai người thấy sợ hãi bởi vụ thảm sát đột ngột này nên ai nấy có sắc mặt nhợt nhạt, thất hồn lạc phách.

Không lâu sau, những người của các gia tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ Tần chạy tới. Nhìn thấy nhà họ Tần bị tàn sát cả nhà, họ tức giận không thể kìm hãm bèn hét lên với Tào Văn, Triệu Lam và những người khác: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng súc sinh vong ân phụ nghĩa Trương Hoài Lâm đâu?”

Triệu Lam đẩy kính, cho hay: “Về phòng thu dọn đồ đạc.”

“Cái gì? Nó giết nhiều người như vậy và phạm phải tội lỗi này mà mấy anh không bắt nó, cứ để nó đi thu dọn đồ đạc?”

“Mấy anh đã nhãng chuyện thỏa thuận rồi à? Chuyện thế gia võ cổ các anh thì sao chúng tôi nhúng tay vào được? Muốn giúp nhà họ Tần báo thù sao? Các anh đi đi.” Triệu Lam nhún nhún vai, bộ dáng không liên quan đến mình rõ rành làm họ tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, ấy nhưng hết lần này tới lần khác họ chẳng nói được lời phản bác.

Triệu Lam cười lạnh trong lòng, đến lúc này rồi thì họ chả nhắc tới chuyện thỏa thuận nữa.

Lúc này Trương Hoài Lâm đã thu dọn hành lý của mình và đi ra, thậm chí anh còn tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rửa sạch cả người dính mùi máu tanh. Anh cầm danh kiếm vốn thuộc về bậc thầy chế tạo vũ khí cho Tần Thiềm, khoác một chiếc áo choàng đỏ, quanh thân phảng phất có ánh sáng thần thánh của tín đồ lúc ẩn lúc hiện.

“Các vị, đã lâu không gặp.” Trương Hoài Lâm nhìn thấy bọn họ thì cười chào hỏi.

Người được hỏi thăm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảm giác con thú khổng lồ ẩn nấp này... Tính sai rồi, không nên tới, Trương Hoài Lâm đột nhiên có được thực lực tàn sát nhà họ Tần nhất định do có thẻ bài. Nhưng mình nghe đâu nó cũng không rút được thẻ bài nào khác, nói cách khác, thẻ này rất có thể là do… Chính phủ cho.

Chính phủ bắt đầu ra tay rồi.

Sợ hãi làm cho cơ bắp trên mặt bọn họ cứng còng, vội vàng chạy tới rồi cũng vội vàng rời đi. Song, trước khi đi bọn họ nhìn thấy Tần Ngọc và Tần Kỳ, hai người này là đệ tử nội môn nhà họ Tần có tư chất không tồi, ít nhiều gì cũng thêm sức chiến đấu. Cảm thấy thế gia võ cổ giờ đây nên đoàn kết, càng nhiều người càng tốt, thế là họ muốn dẫn hai cô đi.

Tần Kỳ không chờ thêm gì khác là đồng ý muốn đi ngay nhưng chị ta lại bị Tần Ngọc kéo lại, Tần Ngọc: “Không được, chúng tôi có ý định khác rồi.”

Tần Kỳ trừng mắt nhìn Tần Ngọc một cái rồi hất tay cô ra nhưng chẳng biết vì sao mà nghe theo lời Tần Ngọc, không đi theo nữa.

Hai cô rời đi theo đám người Trương Hoài Lâm và Tào Văn.

Trên xe, Trương Hoài Lâm lấy thẻ Đao Xương và thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim trong cơ thể ra và đưa cho Tào Văn bên cạnh. Hai thẻ này do Chính phủ cho anh mượn, một thẻ để bảo vệ mình và một thẻ để xác định ai có liên quan đến chuyện gia đình anh. Giờ đây anh chẳng cần nên trả lại.

Lúc này bọn Tào Văn vừa biết được chuyện thành phố Y bị tổ chức Lãnh địa Tham Lang của nước S xâm lấn, Tào Văn nhận lấy thẻ rồi nhìn hình vẽ trên đó đến mức hơi xuất thần. Kể từ khi anh chứng kiến cảnh băng đảng Đỉa Độc tranh Bút Phán Quan Của Ác Ma mà giết lẫn nhau trong thời gian anh nằm vùng, anh liền cho rằng thứ này không thể xác định. Cho rằng Chúa Tể là một cái gì đó khủng khiếp hơn ma quỷ, và sẽ mang lại thảm họa lớn cho nhân loại.

Nhưng giờ đây anh lại chẳng còn chắc nữa. Đột nhiên có gợn sóng hiện dưới đáy vũng nước đọng, dường như không đến phút cuối cùng, chẳng mấy ai biết được thế giới sẽ trở thành như thế nào bởi sự tồn tại của Chúa Tể, sẽ mang lại ánh sáng hay bóng tối sâu thẳm.

...

Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội.

Trong văn phòng rộng rãi, hương trà bảng lảng, Lệnh Tố và Lâm Diệp Thành ngồi trên một chiếc ghế dài riêng biệt, Lâm Diệp Thành đứng ngồi không yên còn Lệnh Tố thì bình tĩnh uống trà.

Lâm Diệp Thành nắm lấy bàn tay mập mạp ngắn ngủi, nhìn Lệnh Tố vài lần mới không khỏi mở lời: “Cô là tín đồ của Chúa Tể đấy.”

Lệnh Tố liếc ông như thể nói ông đang nói nhảm gì vậy. Bây giờ ai cũng biết áo choàng đỏ là dấu hiệu cho tín đồ của Chúa Tể, đặc biệt là khi họ mặc nó ban ngày đi bộ tới lui, về cơ bản đó chính là các tín đồ chân chính. Đối với người trưởng thành thời hiện đại, không có chuyện gì mà cứ mặc như vậy đi bộ xung quanh thì đúng là quá xấu hổ. Thế là các tín đồ bình thường chỉ mặc như vậy khi họ đi nhà thờ vào buổi sáng và buổi tối để cầu nguyện.

“Làm sao cô có được Cánh Cửa Thần Kỳ? Còn tôi là gặp may lắm mới nhặt được.” Rất hiển nhiên ông ngập tràn tò mò về Chúa Tể và thẻ.

“Tất nhiên là Chúa nhân từ đã nghe thấy tiếng lòng của ta.” Lệnh Tố nói với khuôn mặt không thay đổi, giọng điệu rất tự hào.

“Cho nên cô gặp được Ngài rồi?”

Niềm tự hào vô hình của Lệnh Tố đột nhiên biến mất, đôi mắt cũng rũ xuống, trông cực kỳ lạc lõng. Bà không có vinh dự được gặp Chúa.

Sau đó cánh cửa bật mở, Tô Nại và Tổng thống bước vào.

Tổng thống: “Mong hai vị đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không lấy thẻ của hai người đâu. Giữ lại hai người là mong được hợp tác với hai người.”

Tô Nại nhìn về phía Lâm Diệp Thành: “Ông Lâm, mặc dù Chính phủ đã giúp ông xóa video của mình trong quán cà phê kịp thời, nhưng khuôn mặt của ông đã lộ ra rồi, e là ông sẽ gặp nguy hiểm. Dễ thường ông không biết chứ có rất nhiều tổ chức tồn tại đang ẩn trong bóng tối săn thẻ bài.”

Lâm Diệp Thành cũng không ngốc, nhanh chóng nghĩ đến các loại hậu quả khủng khiếp và nhất thời mồ hôi lạnh túa ra.

“Chúng tôi chuẩn bị thành lập một "bộ phận dị thường", mời công dân có thẻ đến tham gia vào nhóm này, trở thành nhân viên của Chính phủ, đóng góp cho đất nước này khi Chính phủ cần. Tiền lương và ưu đãi giống như làm công chức, thế nào?”

Miễn là không phải người ác, chẳng ai không muốn đóng góp cho đất nước, huống chi còn nhận được tiền lương nữa. Lâm Diệp Thành động lòng trong phút chốc, mình bình thường như thế mà lại thấy được tương lai bất phàm mà trước kia chỉ có thể ảo tưởng trong đầu!

“Ta không có hứng thú.” Lệnh Tố trả lời, cất bước tính rời đi.

Tô Nại: “Thưa bà, bà là người bên ngoài bức tường phải không?”

Bước chân Lệnh Tố dừng lại, Lâm Diệp Thành thì choáng váng, chậm nửa nhịp mới nghĩ ra bên ngoài tường là ý gì rồi lại trợn tròn mắt. Bên ngoài bức tường? Chẳng lẽ là bên ngoài bức tường phía Tây đó sao? Chờ đã, có ai ngoài bức tường không? Không phải là, chẳng phải ngoài tường toàn là quái vật, không còn người sống à?

Tô Nại: “Trong tuần qua, thành phố A, thành phố B, thành phố C, và thành phố D có tổng cộng 16 người bị chém chết bởi cùng một cây rìu, bắt đầu từ chân đến đầu. Toàn bộ bị chặt đến nỗi không có một miếng thịt còn nguyên vẹn rồi mới nhận một cú kết liễu mà chết, là dạng bị ngược đãi đến chết. Sau khi truy tìm, phát hiện rằng họ đã liên quan đến một vụ án hi3p d4m trẻ em 20 năm trước, đôi vợ chồng trẻ đã phải chịu đựng rất nhiều để đòi lại công lý cho con của họ. Không lâu sau cả chồng và cha mẹ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi, chỉ để lại một người vợ bất lực. Người vợ đó tên là Lệnh Tố.”

Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lệnh Tố đã nổi lên gợn sóng, nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Năm đó, hai đứa con bà chưa đầy 10 tuổi đã bị lũ súc sinh không có lương tâm lừa gạt, chuyền cho đám ác ma bi3n th4i đó đùa giỡn đến chết. Bà muốn công lý nhưng nhận được lại chỉ là thay nhau hậm họe phạt cảnh cáo. Chồng và cha mẹ vì đau buồn mà chẳng thể nào yên giấc, có lẽ vì vậy mà trên đường đến đồn cảnh sát họ mới gặp tai nạn xe hơi.

Bà không chờ đòi được công lý. Về sau phía Tây rút lui trên diện rộng, bà sơ tán không thành. Trong nhiều năm, mỗi ngày bà cứ tưởng tượng cảnh đám thủ ác này sẽ bị quái vật từ Lò Giết Mổ ăn hết. Do hầu hết trong số chúng là người nổi tiếng giàu có thế là bà hỏi tất cả những người sau này chạy trốn ra khỏi bức tường để ngóng tin tức, nhưng hỏi tới là chúng vẫn sống tốt, vẫn còn giàu có, gia đình hạnh phúc, thậm chí chẳng còn ai nhớ những tội nghiệt mà bọn chúng từng làm.

Bà liều mạng sống sót bên ngoài bức tường, song, mỗi ngày cứ sống như xác chết chỉ vì hận thù bên trong làm cho bà không cam lòng chết đi. Bà biết sự nhỏ bé của mình, đời này chẳng thể trả thù cho kẻ thù trong bức tường.

Ai ngờ, bà chẳng chờ được công lý thế nhưng lại chờ được Chúa Tể.

Ngày hôm đó, hồ chứa thẻ xuất hiện trên bầu trời, 10 thẻ rơi xuống trước mặt bà, bà nhận được Cánh Cửa Thần Kỳ và một cái rìu. Bà nghĩ rằng bà hiểu ý của Chúa Tể. Ngài đã cho bà chính nghĩa.

Một tuần này, bà vừa bận rộn lại thoải mái. Thông qua Cánh Cửa Thần Kỳ, bà đi lại tùy ý bên trong và bên ngoài bức tường; bà xuất hiện bên cạnh giường của chúng vào nửa đêm, để lại một lá thư báo trước trả thù khiến chúng sợ tới mức tè cả qua quần rồi mời một loạt vệ sĩ. Đáng tiếc dưới sức mạnh của Chúa Tể, chúng chỉ là con người nhỏ bé mà thôi.

Cuối cùng bà mang theo rìu chém chết sạch từng tên hung thủ. Đến lượt người cuối cùng, gã đã hoảng đến mức tinh thần gần như thất thường và chạy đến thế gia võ cổ để ờ nhờ. Gã hy vọng mình sẽ thoát khỏi một kiếp nạn. Đáng tiếc, nửa đêm bà vẫn xuất hiện như ma bên giường dọa gã tới mức không tự kiềm chế được chuyện bài tiết. Mãi tới lúc tắt thở, gã chẳng đợi được người tới giải cứu.

Tại thời điểm này, bà không còn bị hận thù dây dưa, người đáng chết đã chết hết, trái tim của bà được Chúa Tể cứu vớt, ban đêm cũng được ngủ ngon giấc. Quá khứ tan thành mây, bà như được tái sinh, không còn là một người mẹ tuyệt vọng, chẳng còn là một đứa trẻ mồ côi mất cha mẹ.

Tổng thống vô cùng áy náy dù là năm đó bà vẫn là một sinh viên đại học: “Mặc dù bây giờ nói mấy điều này cũng vô ích, tôi vẫn muốn xin lỗi bạn vì luật pháp không hoàn thiện cũng như một số cá thể mục ruỗng trong cơ cấu.”

Lệnh Tố chẳng dao động gì trước lời xin lỗi này bởi vì bà chẳng cần.

“Chúng tôi vẫn hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của bạn.”

Lệnh Tố: “Đừng có được một tấc lại tiến một bước.”

Tô Nại: “Chúng tôi hy vọng sẽ đạt được sự hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi thông qua cây cầu là bà với những người bên ngoài bức tường.”

Bước chân của Lệnh Tố đột nhiên dừng lại, bà nhìn về phía Tô Nại và Tổng thống bằng đôi mắt khiếp sợ.

Bà chẳng ngờ được đời này mình có thể nghe thấy những lời trơ trẽn thế này để hợp tác chung với bên ngoài tường? Với một nhóm người bị bỏ rơi bên ngoài bức tường?

Bức tường chia đất nước thành hai nửa, đồng thời mang đến hận thù. Sự oán giận và cảm giác phản bội trong lòng của những người bị bỏ rơi sẽ không biến mất theo thời gian.

“Năm đó từ bỏ phu phía Tây là chuyện bất khả kháng, đôi khi vì sự tồn vong của dân tộc mà cần đưa ra lựa chọn.”

Về sau tình hình được cải thiện một chút, không phải Chính phủ không bắt đầu kế hoạch đón những người bên ngoài bức tường trở lại. Thế nhưng những người ban đầu về thì hoặc là trở thành hung thủ kẻ giết người, hoặc là đầu quân vào các tổ chức tội phạm để làm chuyện ác tứ phía. Cảm giác bị phản bội và bỏ rơi cùng với nhiều lần gặp cảnh sinh tử cũng như các loại mất mát khác nhau bên ngoài bức tường khiến họ sinh ra lòng oán hận vô cùng lớn với tâm lý trả thù.

Thế giới đã biến thành dạng này, có quá nhiều nơi mà có lòng chẳng có sức. Cuối cùng kế hoạch đành phải bỏ dở.

Cho đến ngày nay, những người bên ngoài bức tường đã có tổ chức riêng của mình, muốn hợp nhất một lần nữa hiển nhiên thêm phần khó khăn hơn. Song, giờ đây đã có biến số, những người bên ngoài bức tường có tín ngưỡng, sự chú ý chuyển sang Chúa Tể và thẻ. So với việc đạt được sự chú ý của Chúa Tể và sở hữu thẻ, chuyện đã từng oán hận có lẽ không đáng để nhắc đến.

Kế hoạch hợp tác với những người bên ngoài tường ban đầu không nằm trong lịch trình, nhưng kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi. Bây giờ người bên ngoài bức tường đã có Cánh Cửa Thần Kỳ, chắc chắn khi Lệnh Tố trở về, họ muốn đi đâu là sẽ được đi đó. Có người muốn đến đây gây sự e là họ chẳng ngăn được. Đã không có cách nào kiểm soát, như vậy chỉ có thể tận lực biến họ thành bạn bè, không muốn gây ra một cuộc chiến tranh vô nghĩa.

Trong lòng Tô Nại không khỏi thở dài, hiếm khi cảm giác được lòng mệt mỏi thế này. Với tư cách là trưởng phòng Tòa 0, ông trùm môn Loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn của quốc gia, dốc lòng điều khiển tất cả các mối nguy hiểm tiềm ẩn trong nước như anh, sự thật chứng minh, người muốn đấu với Thần là không thể; một Cánh Cửa Thần Kỳ đã phá ngay tất cả kế hoạch ban đầu của anh.

Trong thoáng chốc anh cảm thấy Chúa Tể bí ẩn ở trên bầu trời quan sát nhân gian. Tất cả mọi người là những con kiến nhỏ trong lòng bàn tay Thần, Thần đã sắp xếp con đường phía trước. Ai nấy hoặc là sẵn sàng hoặc vô tình hoặc bị ép phải đi về phía con đường của số phận này, ấy thế họ không biết, cuối con đường này sẽ là gì.

Không biết cuối cùng Thần sẽ mang lại cho bọn họ cái gì.

...

Chẳng lâu sau khi mọi người đắm chìm trong một câu nói đầy khí phách cho của tổ quốc, họ dần thu lại cảm xúc khỏi cảm giác đầy nhiệt huyết này; kế đó lại có thêm cái gì đó bùng nổ.

Số lượng tìm kiếm trực tuyến về “thẻ” và “Chúa Tể” cho thấy tình trạng nổ tung, số người mua thẻ với giá cao ở trong tối lẫn ngoài sáng rõ ràng tăng vọt. Khát vọng đối với sức mạnh của nhân loại chẳng phân biệt tuổi giới tính, cứ thế mạnh mẽ đến mức khó tưởng tượng, chớ nói chi là ngay tại thời kỳ hỗn loạn này.

Sự tồn tại của Chúa Tể và thẻ bài đã không còn làm người ta nghi ngờ, hóa ra áo choàng đỏ không phải là giáo phái tà ác mà họ đang tin vào một vị thần thực sự! Thần mang đến thẻ bài, những người nhận được thẻ có thể kiểm soát cuộc đời của họ mà chẳng phải sợ Lò Giết Mổ nữa, không còn e sợ những tên sát nhân cuồng loạn! Không, có lẽ nhờ vậy họ vẫn có được quyền lực và địa vị!

“Chỉ cần cầu nguyện là được rồi à?”

“Tôi muốn tôi muốn tôi muốn...”

“...”

Ngày càng có nhiều cảm xúc cực đoan điên rồ hội tụ lại với nhau và dâng lên trời với mức độ càng nồng đậm. Chúng đi vào vào ngôi đền không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tràn vào cơ thể Giang Tinh Chước đang ngồi trong chỗ to như một cung điện.

Cô mỉm cười nhìn xuống thế giới, nỗi sợ hãi từ trong dòng chảy bên kia chảy vào một vị Chúa Tể khác đã phai mờ đến nỗi gần như biến mất. Giờ khắc này, họ đã mất đi nỗi khủng hoảng về Lò Giết Mổ, hoặc là nói chẳng còn đặt sự chú ý về nỗi sợ trước Lò Giết Mổ, chẳng còn đặt năng lực và tinh thần trong sự tuyệt vọng về một mai.

Lần tấn công này của tổ chức Lãnh địa Tham Lang không mang lại tuyệt vọng mà chính là hy vọng.

Bằng cách dùng Lò Giết Mổ, hầu hết mọi người trên thế giới này đã bị đùa bỡn cũng như nghiền ép bởi một vị Chúa Tể nhằm lấy được cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng. Phần lớn ai nấy chết lặng sống sót qua ngày hôm nay để rồi táng đởm trước ngày mai chẳng rõ; và đương nhiên Giang Tinh Chước không cho phép tình huống này tồn tại. Sau tất cả, một người chết cũng rất khó để nâng cao duc v0ng mãnh liệt, chỉ khi thấy được khả năng tồn tại của hy vọng, đầm nước đọng trong lòng còn sống, khi đó con người mới thấy h4m muốn và lấp đầy trạng thái tình cảm của mình, mới có tinh thần để khao khát và tham lam cái gì đấy.

Dòng chảy này đã là vật trong tay cô.

Nhưng để đánh bại cái thứ xuất hiện sớm hơn cô trong thế giới này 20 năm, cái tên Chúa Tể chẳng biết đã có bao nhiêu năng lượng và mạnh mẽ nhường nào, thì chỉ dòng chảy này thôi là chưa đủ. Những gì cô cần là chiếm hết tất cả thế giới này thành của riêng, cộng thêm cường độ và mức liên tục của nguồn năng lượng mà thế giới tạo ra cho cô, đã đủ để nghiền nát đối phương.

Nói cách khác chỉ có vô số tín ngưỡng điên rồ mới giúp cô tạo đường tắt và vượt mặt.

Nền tảng bị đánh tới mức thế này rồi, nên tiến vào giai đoạn kế tiếp.

Chương 36: Thần an bài vận mệnh vì nhân loại

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Từ sau khi người nhà họ Trương liên tiếp bỏ mình ở Lò Giết Mổ, Thành phố A đã dựa vào sự canh giữ của nhà họ Tần. Chẳng thể nghi ngờ gì, thời gian 20 năm đã làm nhà họ Tần trưởng thành thành một con thú lớn, hệt như dã tâm không ngừng bành trướng của họ. Khi các gia tộc khác còn chưa lên tiếng, bọn họ dám đề cử làm chim đầu đàn, muốn có quyền quản lý thành thị. Có thể thấy được bọn họ tự tin vào thực lực của mình làm sao.

Nhà họ Tần đúng là rất mạnh, kiếm pháp của bọn họ ngang tàng dọc ngang, sức tấn công ở trên các gia tộc khác.

Mà tại thời điểm này, đệ tử trong thế gia mạnh mẽ này đang hoảng sợ bỏ chạy, vừa nhìn thấy họ là như con non xông tới tìm kiếm chở che vì bị đại bàng hù dọa. Máu của đệ tử nội môn thấm vào mặt đất, xác chết nằm la liệt. Nhưng thứ càng khiến người ta khiếp sợ chính là Tần Thiềm, người mạnh nhất bấy giờ của nhà họ Tần, một thế hệ lãnh đạo mới với tư chất xuất chúng như Vạn Phù năm đó, bị một kiếm xuyên qua cổ họng.

Trận chiến dường như vừa mới kết thúc, phòng ốc xung quanh hứng chịu hư hại và tạo thành mớ hỗn độn. Tần Thiềm quỳ xuống đất, trên người anh ta có vô số vết thương, miệng hộc máu, ánh mắt sợ hãi lại mờ mịt nhìn Trương Hoài Lâm.

“Tạm biệt, sau khi đi xuống thì giúp tao chào cha mẹ, nói là tao trả thù giúp họ.” Trương Hoài Lâm nói rồi mạnh mẽ rút kiếm trên tay ra.

Tần Thiềm co giật một chút, cuối cùng cũng gục xuống đất.

Trương Hoài Lâm thở hổn hển, dùng kiếm chống đỡ thân thể. Anh cảm nhận được tất cả mọi thứ thuộc về Tần Thiềm tràn vào trong cơ thể mình, năng lượng cường đại tràn ngập thân thể mệt mỏi của anh, sửa chữa kinh mạch bị hư hỏng và đan điền ẩn đau. Anh ngẩng đầu lên bày vẻ hưởng thụ với toàn thân đầy máu. Tràng diện này nhìn anh cứ hệt như điên dại, làm cho đáy lòng người ta ớn lạnh.

Đương nhiên quyết định của Trung ương đã được thông báo cho người phụ trách thành phố A là Tưởng Anh Hào. Ấy nhưng anh ta lại lo lắng khôn cùng rằng Trương Hoài Lâm sẽ giết bằng sạch nhà họ Tần. Nhà họ Tần có rất nhiều đệ tử vô tội, chưa từng làm chuyện xấu, nếu để mặc cho Trương Hoài Lâm làm tùy hứng, chẳng phải đang gây hấn với sự khổ sở bảo vệ pháp luật và trật tự của bọn họ sao?

Song, Tô Nại bảo đây cũng là một thử nghiệm cho Trương Hoài Lâm. Xem anh ta có thể kiểm soát duc v0ng trong nội tâm của mình hay không hay sẽ thành một người bị lạc lối bởi sức mạnh.

Anh ta kiểm soát được không?

Tào Văn và Triệu Lam cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm này.

Trương Hoài Lâm mở hai mắt, đứng thẳng người và nhìn về phía đám người chen chúc bên kia.

Bị Trương Hoài Lâm nhìn như vậy, những đệ tử trong ngoài và ngoài cửa càng chen lấn hơn, nhất là những người từng mở miệng mỉa mai Trương Hoài Lâm.

“Nhanh lên, bắt hắn đi, hắn điên rồi...”

Trương Hoài Lâm đi tới và chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cứ thế trông sang Tào Văn và Triệu Lam.

“Oan có đầu nợ có chủ, người tôi giết chính là người nhà họ Tần cùng đệ tử trực hệ nhà họ tham gia vào sự kiện diệt sạch gia tộc tôi, tôi không đụng vào người khác. Theo thỏa thuận giữa thế gia võ cổ và Chính phủ, ân oán trong thế gia võ cổ do nội bộ tự giải quyết, Chính phủ không được nhúng tay vào. Cho nên, hẳn là tôi không phạm pháp chứ?”

“Nhưng một số người sau lưng cũng làm mấy cái mánh khóe khó nhận ra, nếu mấy anh không tiện thì tôi cũng xử lý thay được.” Trương Hoài Lâm mở lời. Lúc này ánh mắt và khí thế của anh đã khác biệt một trời một vực trước khi đến nhà họ Tần báo thù từ lâu với sự điềm tĩnh, hơi thở có cảm giác áp bức; còn giọng điệu khi nói chuyện như được tăng sức lực, như tuổi tác của anh cũng tăng lên.

Trương Hoài Lâm thốt ra lời này thì người chột dạ lập tức cực kỳ sợ hãi, nào có dám mở miệng nữa.

Tào Văn nói: “Không cần.”

“Tôi có một số thứ ở nhà họ Tần, đi sắp xếp trước đã. Mấy anh cứ tự nhiên.” Trương Hoài Lâm không để ý Tào Văn dò xét mà chỉ mỉm cười nói và xoay người rời đi.

Phòng của Trương Hoài Lâm được xếp ở một góc hẻo lánh, khi đi ngang qua phòng may, anh chỉ nhìn thoáng qua. Đến khi về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, anh lại mang theo hành lý tới phòng này.

Có rất nhiều vải trong phòng may, anh chọn một cuộn màu đỏ, kế đó là bắt đầu vẽ khéo léo rồi cắt rồi giẫm máy may. Anh ăn nhờ ở đậu từ tấm bé, bị đối xử lạnh lùng, nên để tồn tại đàng hoàng, anh phải học rất nhiều kỹ năng và may quần áo và nấu ăn là những kỹ năng cơ bản.

Chẳng bao lâu một chiếc áo choàng có mũ màu đỏ đã được làm xong. Anh vui vẻ khoác lên rồi nhìn về phía chân trời, đôi mắt điềm tĩnh bỗng rưng rưng, “Chúa ơi, con đã hoàn thành chấp niệm trên nhân gian. Ngài đã chỉ dẫn con trưởng thành, giúp cơ thể con có thêm một phần sức mạnh. Tình yêu của con dành cho Ngài tăng gấp trăm lần, hy vọng một ngày nào đó con có thể may mắn phục vụ Ngài trái phải...”

Tào Văn và Triệu Lam mang theo người đụng nhẹ thi thể nhằm xác minh thân phận. Xác nhận được Trương Hoài Lâm thật sự chỉ giết người nên giết; về phần đệ tử gia nhập sau khi nhà họ Trương bị diệt sạch từng làm anh xấu hổ, anh đã giữ lại cái mạng cho bọn họ bao gồm Tần Ngọc và Tần Kỳ.

Hiển nhiên hai người thấy sợ hãi bởi vụ thảm sát đột ngột này nên ai nấy có sắc mặt nhợt nhạt, thất hồn lạc phách.

Không lâu sau, những người của các gia tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ Tần chạy tới. Nhìn thấy nhà họ Tần bị tàn sát cả nhà, họ tức giận không thể kìm hãm bèn hét lên với Tào Văn, Triệu Lam và những người khác: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng súc sinh vong ân phụ nghĩa Trương Hoài Lâm đâu?”

Triệu Lam đẩy kính, cho hay: “Về phòng thu dọn đồ đạc.”

“Cái gì? Nó giết nhiều người như vậy và phạm phải tội lỗi này mà mấy anh không bắt nó, cứ để nó đi thu dọn đồ đạc?”

“Mấy anh đã nhãng chuyện thỏa thuận rồi à? Chuyện thế gia võ cổ các anh thì sao chúng tôi nhúng tay vào được? Muốn giúp nhà họ Tần báo thù sao? Các anh đi đi.” Triệu Lam nhún nhún vai, bộ dáng không liên quan đến mình rõ rành làm họ tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, ấy nhưng hết lần này tới lần khác họ chẳng nói được lời phản bác.

Triệu Lam cười lạnh trong lòng, đến lúc này rồi thì họ chả nhắc tới chuyện thỏa thuận nữa.

Lúc này Trương Hoài Lâm đã thu dọn hành lý của mình và đi ra, thậm chí anh còn tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rửa sạch cả người dính mùi máu tanh. Anh cầm danh kiếm vốn thuộc về bậc thầy chế tạo vũ khí cho Tần Thiềm, khoác một chiếc áo choàng đỏ, quanh thân phảng phất có ánh sáng thần thánh của tín đồ lúc ẩn lúc hiện.

“Các vị, đã lâu không gặp.” Trương Hoài Lâm nhìn thấy bọn họ thì cười chào hỏi.

Người được hỏi thăm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảm giác con thú khổng lồ ẩn nấp này... Tính sai rồi, không nên tới, Trương Hoài Lâm đột nhiên có được thực lực tàn sát nhà họ Tần nhất định do có thẻ bài. Nhưng mình nghe đâu nó cũng không rút được thẻ bài nào khác, nói cách khác, thẻ này rất có thể là do… Chính phủ cho.

Chính phủ bắt đầu ra tay rồi.

Sợ hãi làm cho cơ bắp trên mặt bọn họ cứng còng, vội vàng chạy tới rồi cũng vội vàng rời đi. Song, trước khi đi bọn họ nhìn thấy Tần Ngọc và Tần Kỳ, hai người này là đệ tử nội môn nhà họ Tần có tư chất không tồi, ít nhiều gì cũng thêm sức chiến đấu. Cảm thấy thế gia võ cổ giờ đây nên đoàn kết, càng nhiều người càng tốt, thế là họ muốn dẫn hai cô đi.

Tần Kỳ không chờ thêm gì khác là đồng ý muốn đi ngay nhưng chị ta lại bị Tần Ngọc kéo lại, Tần Ngọc: “Không được, chúng tôi có ý định khác rồi.”

Tần Kỳ trừng mắt nhìn Tần Ngọc một cái rồi hất tay cô ra nhưng chẳng biết vì sao mà nghe theo lời Tần Ngọc, không đi theo nữa.

Hai cô rời đi theo đám người Trương Hoài Lâm và Tào Văn.

Trên xe, Trương Hoài Lâm lấy thẻ Đao Xương và thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim trong cơ thể ra và đưa cho Tào Văn bên cạnh. Hai thẻ này do Chính phủ cho anh mượn, một thẻ để bảo vệ mình và một thẻ để xác định ai có liên quan đến chuyện gia đình anh. Giờ đây anh chẳng cần nên trả lại.

Lúc này bọn Tào Văn vừa biết được chuyện thành phố Y bị tổ chức Lãnh địa Tham Lang của nước S xâm lấn, Tào Văn nhận lấy thẻ rồi nhìn hình vẽ trên đó đến mức hơi xuất thần. Kể từ khi anh chứng kiến cảnh băng đảng Đỉa Độc tranh Bút Phán Quan Của Ác Ma mà giết lẫn nhau trong thời gian anh nằm vùng, anh liền cho rằng thứ này không thể xác định. Cho rằng Chúa Tể là một cái gì đó khủng khiếp hơn ma quỷ, và sẽ mang lại thảm họa lớn cho nhân loại.

Nhưng giờ đây anh lại chẳng còn chắc nữa. Đột nhiên có gợn sóng hiện dưới đáy vũng nước đọng, dường như không đến phút cuối cùng, chẳng mấy ai biết được thế giới sẽ trở thành như thế nào bởi sự tồn tại của Chúa Tể, sẽ mang lại ánh sáng hay bóng tối sâu thẳm.

...

Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội.

Trong văn phòng rộng rãi, hương trà bảng lảng, Lệnh Tố và Lâm Diệp Thành ngồi trên một chiếc ghế dài riêng biệt, Lâm Diệp Thành đứng ngồi không yên còn Lệnh Tố thì bình tĩnh uống trà.

Lâm Diệp Thành nắm lấy bàn tay mập mạp ngắn ngủi, nhìn Lệnh Tố vài lần mới không khỏi mở lời: “Cô là tín đồ của Chúa Tể đấy.”

Lệnh Tố liếc ông như thể nói ông đang nói nhảm gì vậy. Bây giờ ai cũng biết áo choàng đỏ là dấu hiệu cho tín đồ của Chúa Tể, đặc biệt là khi họ mặc nó ban ngày đi bộ tới lui, về cơ bản đó chính là các tín đồ chân chính. Đối với người trưởng thành thời hiện đại, không có chuyện gì mà cứ mặc như vậy đi bộ xung quanh thì đúng là quá xấu hổ. Thế là các tín đồ bình thường chỉ mặc như vậy khi họ đi nhà thờ vào buổi sáng và buổi tối để cầu nguyện.

“Làm sao cô có được Cánh Cửa Thần Kỳ? Còn tôi là gặp may lắm mới nhặt được.” Rất hiển nhiên ông ngập tràn tò mò về Chúa Tể và thẻ.

“Tất nhiên là Chúa nhân từ đã nghe thấy tiếng lòng của ta.” Lệnh Tố nói với khuôn mặt không thay đổi, giọng điệu rất tự hào.

“Cho nên cô gặp được Ngài rồi?”

Niềm tự hào vô hình của Lệnh Tố đột nhiên biến mất, đôi mắt cũng rũ xuống, trông cực kỳ lạc lõng. Bà không có vinh dự được gặp Chúa.

Sau đó cánh cửa bật mở, Tô Nại và Tổng thống bước vào.

Tổng thống: “Mong hai vị đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không lấy thẻ của hai người đâu. Giữ lại hai người là mong được hợp tác với hai người.”

Tô Nại nhìn về phía Lâm Diệp Thành: “Ông Lâm, mặc dù Chính phủ đã giúp ông xóa video của mình trong quán cà phê kịp thời, nhưng khuôn mặt của ông đã lộ ra rồi, e là ông sẽ gặp nguy hiểm. Dễ thường ông không biết chứ có rất nhiều tổ chức tồn tại đang ẩn trong bóng tối săn thẻ bài.”

Lâm Diệp Thành cũng không ngốc, nhanh chóng nghĩ đến các loại hậu quả khủng khiếp và nhất thời mồ hôi lạnh túa ra.

“Chúng tôi chuẩn bị thành lập một "bộ phận dị thường", mời công dân có thẻ đến tham gia vào nhóm này, trở thành nhân viên của Chính phủ, đóng góp cho đất nước này khi Chính phủ cần. Tiền lương và ưu đãi giống như làm công chức, thế nào?”

Miễn là không phải người ác, chẳng ai không muốn đóng góp cho đất nước, huống chi còn nhận được tiền lương nữa. Lâm Diệp Thành động lòng trong phút chốc, mình bình thường như thế mà lại thấy được tương lai bất phàm mà trước kia chỉ có thể ảo tưởng trong đầu!

“Ta không có hứng thú.” Lệnh Tố trả lời, cất bước tính rời đi.

Tô Nại: “Thưa bà, bà là người bên ngoài bức tường phải không?”

Bước chân Lệnh Tố dừng lại, Lâm Diệp Thành thì choáng váng, chậm nửa nhịp mới nghĩ ra bên ngoài tường là ý gì rồi lại trợn tròn mắt. Bên ngoài bức tường? Chẳng lẽ là bên ngoài bức tường phía Tây đó sao? Chờ đã, có ai ngoài bức tường không? Không phải là, chẳng phải ngoài tường toàn là quái vật, không còn người sống à?

Tô Nại: “Trong tuần qua, thành phố A, thành phố B, thành phố C, và thành phố D có tổng cộng 16 người bị chém chết bởi cùng một cây rìu, bắt đầu từ chân đến đầu. Toàn bộ bị chặt đến nỗi không có một miếng thịt còn nguyên vẹn rồi mới nhận một cú kết liễu mà chết, là dạng bị ngược đãi đến chết. Sau khi truy tìm, phát hiện rằng họ đã liên quan đến một vụ án hi3p d4m trẻ em 20 năm trước, đôi vợ chồng trẻ đã phải chịu đựng rất nhiều để đòi lại công lý cho con của họ. Không lâu sau cả chồng và cha mẹ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi, chỉ để lại một người vợ bất lực. Người vợ đó tên là Lệnh Tố.”

Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lệnh Tố đã nổi lên gợn sóng, nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Năm đó, hai đứa con bà chưa đầy 10 tuổi đã bị lũ súc sinh không có lương tâm lừa gạt, chuyền cho đám ác ma bi3n th4i đó đùa giỡn đến chết. Bà muốn công lý nhưng nhận được lại chỉ là thay nhau hậm họe phạt cảnh cáo. Chồng và cha mẹ vì đau buồn mà chẳng thể nào yên giấc, có lẽ vì vậy mà trên đường đến đồn cảnh sát họ mới gặp tai nạn xe hơi.

Bà không chờ đòi được công lý. Về sau phía Tây rút lui trên diện rộng, bà sơ tán không thành. Trong nhiều năm, mỗi ngày bà cứ tưởng tượng cảnh đám thủ ác này sẽ bị quái vật từ Lò Giết Mổ ăn hết. Do hầu hết trong số chúng là người nổi tiếng giàu có thế là bà hỏi tất cả những người sau này chạy trốn ra khỏi bức tường để ngóng tin tức, nhưng hỏi tới là chúng vẫn sống tốt, vẫn còn giàu có, gia đình hạnh phúc, thậm chí chẳng còn ai nhớ những tội nghiệt mà bọn chúng từng làm.

Bà liều mạng sống sót bên ngoài bức tường, song, mỗi ngày cứ sống như xác chết chỉ vì hận thù bên trong làm cho bà không cam lòng chết đi. Bà biết sự nhỏ bé của mình, đời này chẳng thể trả thù cho kẻ thù trong bức tường.

Ai ngờ, bà chẳng chờ được công lý thế nhưng lại chờ được Chúa Tể.

Ngày hôm đó, hồ chứa thẻ xuất hiện trên bầu trời, 10 thẻ rơi xuống trước mặt bà, bà nhận được Cánh Cửa Thần Kỳ và một cái rìu. Bà nghĩ rằng bà hiểu ý của Chúa Tể. Ngài đã cho bà chính nghĩa.

Một tuần này, bà vừa bận rộn lại thoải mái. Thông qua Cánh Cửa Thần Kỳ, bà đi lại tùy ý bên trong và bên ngoài bức tường; bà xuất hiện bên cạnh giường của chúng vào nửa đêm, để lại một lá thư báo trước trả thù khiến chúng sợ tới mức tè cả qua quần rồi mời một loạt vệ sĩ. Đáng tiếc dưới sức mạnh của Chúa Tể, chúng chỉ là con người nhỏ bé mà thôi.

Cuối cùng bà mang theo rìu chém chết sạch từng tên hung thủ. Đến lượt người cuối cùng, gã đã hoảng đến mức tinh thần gần như thất thường và chạy đến thế gia võ cổ để ờ nhờ. Gã hy vọng mình sẽ thoát khỏi một kiếp nạn. Đáng tiếc, nửa đêm bà vẫn xuất hiện như ma bên giường dọa gã tới mức không tự kiềm chế được chuyện bài tiết. Mãi tới lúc tắt thở, gã chẳng đợi được người tới giải cứu.

Tại thời điểm này, bà không còn bị hận thù dây dưa, người đáng chết đã chết hết, trái tim của bà được Chúa Tể cứu vớt, ban đêm cũng được ngủ ngon giấc. Quá khứ tan thành mây, bà như được tái sinh, không còn là một người mẹ tuyệt vọng, chẳng còn là một đứa trẻ mồ côi mất cha mẹ.

Tổng thống vô cùng áy náy dù là năm đó bà vẫn là một sinh viên đại học: “Mặc dù bây giờ nói mấy điều này cũng vô ích, tôi vẫn muốn xin lỗi bạn vì luật pháp không hoàn thiện cũng như một số cá thể mục ruỗng trong cơ cấu.”

Lệnh Tố chẳng dao động gì trước lời xin lỗi này bởi vì bà chẳng cần.

“Chúng tôi vẫn hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của bạn.”

Lệnh Tố: “Đừng có được một tấc lại tiến một bước.”

Tô Nại: “Chúng tôi hy vọng sẽ đạt được sự hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi thông qua cây cầu là bà với những người bên ngoài bức tường.”

Bước chân của Lệnh Tố đột nhiên dừng lại, bà nhìn về phía Tô Nại và Tổng thống bằng đôi mắt khiếp sợ.

Bà chẳng ngờ được đời này mình có thể nghe thấy những lời trơ trẽn thế này để hợp tác chung với bên ngoài tường? Với một nhóm người bị bỏ rơi bên ngoài bức tường?

Bức tường chia đất nước thành hai nửa, đồng thời mang đến hận thù. Sự oán giận và cảm giác phản bội trong lòng của những người bị bỏ rơi sẽ không biến mất theo thời gian.

“Năm đó từ bỏ phu phía Tây là chuyện bất khả kháng, đôi khi vì sự tồn vong của dân tộc mà cần đưa ra lựa chọn.”

Về sau tình hình được cải thiện một chút, không phải Chính phủ không bắt đầu kế hoạch đón những người bên ngoài bức tường trở lại. Thế nhưng những người ban đầu về thì hoặc là trở thành hung thủ kẻ giết người, hoặc là đầu quân vào các tổ chức tội phạm để làm chuyện ác tứ phía. Cảm giác bị phản bội và bỏ rơi cùng với nhiều lần gặp cảnh sinh tử cũng như các loại mất mát khác nhau bên ngoài bức tường khiến họ sinh ra lòng oán hận vô cùng lớn với tâm lý trả thù.

Thế giới đã biến thành dạng này, có quá nhiều nơi mà có lòng chẳng có sức. Cuối cùng kế hoạch đành phải bỏ dở.

Cho đến ngày nay, những người bên ngoài bức tường đã có tổ chức riêng của mình, muốn hợp nhất một lần nữa hiển nhiên thêm phần khó khăn hơn. Song, giờ đây đã có biến số, những người bên ngoài bức tường có tín ngưỡng, sự chú ý chuyển sang Chúa Tể và thẻ. So với việc đạt được sự chú ý của Chúa Tể và sở hữu thẻ, chuyện đã từng oán hận có lẽ không đáng để nhắc đến.

Kế hoạch hợp tác với những người bên ngoài tường ban đầu không nằm trong lịch trình, nhưng kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi. Bây giờ người bên ngoài bức tường đã có Cánh Cửa Thần Kỳ, chắc chắn khi Lệnh Tố trở về, họ muốn đi đâu là sẽ được đi đó. Có người muốn đến đây gây sự e là họ chẳng ngăn được. Đã không có cách nào kiểm soát, như vậy chỉ có thể tận lực biến họ thành bạn bè, không muốn gây ra một cuộc chiến tranh vô nghĩa.

Trong lòng Tô Nại không khỏi thở dài, hiếm khi cảm giác được lòng mệt mỏi thế này. Với tư cách là trưởng phòng Tòa 0, ông trùm môn Loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn của quốc gia, dốc lòng điều khiển tất cả các mối nguy hiểm tiềm ẩn trong nước như anh, sự thật chứng minh, người muốn đấu với Thần là không thể; một Cánh Cửa Thần Kỳ đã phá ngay tất cả kế hoạch ban đầu của anh.

Trong thoáng chốc anh cảm thấy Chúa Tể bí ẩn ở trên bầu trời quan sát nhân gian. Tất cả mọi người là những con kiến nhỏ trong lòng bàn tay Thần, Thần đã sắp xếp con đường phía trước. Ai nấy hoặc là sẵn sàng hoặc vô tình hoặc bị ép phải đi về phía con đường của số phận này, ấy thế họ không biết, cuối con đường này sẽ là gì.

Không biết cuối cùng Thần sẽ mang lại cho bọn họ cái gì.

...

Chẳng lâu sau khi mọi người đắm chìm trong một câu nói đầy khí phách cho của tổ quốc, họ dần thu lại cảm xúc khỏi cảm giác đầy nhiệt huyết này; kế đó lại có thêm cái gì đó bùng nổ.

Số lượng tìm kiếm trực tuyến về “thẻ” và “Chúa Tể” cho thấy tình trạng nổ tung, số người mua thẻ với giá cao ở trong tối lẫn ngoài sáng rõ ràng tăng vọt. Khát vọng đối với sức mạnh của nhân loại chẳng phân biệt tuổi giới tính, cứ thế mạnh mẽ đến mức khó tưởng tượng, chớ nói chi là ngay tại thời kỳ hỗn loạn này.

Sự tồn tại của Chúa Tể và thẻ bài đã không còn làm người ta nghi ngờ, hóa ra áo choàng đỏ không phải là giáo phái tà ác mà họ đang tin vào một vị thần thực sự! Thần mang đến thẻ bài, những người nhận được thẻ có thể kiểm soát cuộc đời của họ mà chẳng phải sợ Lò Giết Mổ nữa, không còn e sợ những tên sát nhân cuồng loạn! Không, có lẽ nhờ vậy họ vẫn có được quyền lực và địa vị!

“Chỉ cần cầu nguyện là được rồi à?”

“Tôi muốn tôi muốn tôi muốn...”

“...”

Ngày càng có nhiều cảm xúc cực đoan điên rồ hội tụ lại với nhau và dâng lên trời với mức độ càng nồng đậm. Chúng đi vào vào ngôi đền không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tràn vào cơ thể Giang Tinh Chước đang ngồi trong chỗ to như một cung điện.

Cô mỉm cười nhìn xuống thế giới, nỗi sợ hãi từ trong dòng chảy bên kia chảy vào một vị Chúa Tể khác đã phai mờ đến nỗi gần như biến mất. Giờ khắc này, họ đã mất đi nỗi khủng hoảng về Lò Giết Mổ, hoặc là nói chẳng còn đặt sự chú ý về nỗi sợ trước Lò Giết Mổ, chẳng còn đặt năng lực và tinh thần trong sự tuyệt vọng về một mai.

Lần tấn công này của tổ chức Lãnh địa Tham Lang không mang lại tuyệt vọng mà chính là hy vọng.

Bằng cách dùng Lò Giết Mổ, hầu hết mọi người trên thế giới này đã bị đùa bỡn cũng như nghiền ép bởi một vị Chúa Tể nhằm lấy được cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng. Phần lớn ai nấy chết lặng sống sót qua ngày hôm nay để rồi táng đởm trước ngày mai chẳng rõ; và đương nhiên Giang Tinh Chước không cho phép tình huống này tồn tại. Sau tất cả, một người chết cũng rất khó để nâng cao duc v0ng mãnh liệt, chỉ khi thấy được khả năng tồn tại của hy vọng, đầm nước đọng trong lòng còn sống, khi đó con người mới thấy h4m muốn và lấp đầy trạng thái tình cảm của mình, mới có tinh thần để khao khát và tham lam cái gì đấy.

Dòng chảy này đã là vật trong tay cô.

Nhưng để đánh bại cái thứ xuất hiện sớm hơn cô trong thế giới này 20 năm, cái tên Chúa Tể chẳng biết đã có bao nhiêu năng lượng và mạnh mẽ nhường nào, thì chỉ dòng chảy này thôi là chưa đủ. Những gì cô cần là chiếm hết tất cả thế giới này thành của riêng, cộng thêm cường độ và mức liên tục của nguồn năng lượng mà thế giới tạo ra cho cô, đã đủ để nghiền nát đối phương.

Nói cách khác chỉ có vô số tín ngưỡng điên rồ mới giúp cô tạo đường tắt và vượt mặt.

Nền tảng bị đánh tới mức thế này rồi, nên tiến vào giai đoạn kế tiếp.

- -----oOo------