- -----

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Đến cùng thì làm sao để triệu hồi Chúa Tể đã trở thành một nan đề vô cùng quan trọng trong thế kỷ.

“Chúng ta đã biết, trước mắt người thành công hiệu triệu Chúa Tể và đạt được tư cách rút thẻ có An Duệ và Hướng Cầm ở ngoài tường; bên trong tường là một nhà ba người họ Chu, Mộ Dung Ảnh cùng với Nhạc Du. Trước đây chúng ta nghĩ rằng những người gọi được Chúa tể bởi vì thẻ nòng cốt của họ xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô ấy, nhưng Nhạc Du lại không đủ điều kiện để rút thăm thẻ miễn phí. Bởi vậy có thể thấy không nhất định phải có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ mới làm Chúa Tể hạ phàm.”

“Nhưng vì sao An Duệ, Hướng Cầm, Mộ Dung Ảnh, một nhà ba người Chu Thư Ninh lại có thẻ nòng cốt xuất hiện mà Nhạc Du thì không?”

“Phân tích điểm chung của họ, tất cả đều cầu nguyện trong tuyệt vọng nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại chẳng có Nhạc Du? Sau khi rút thẻ hay trước khi rút thẻ thì Nhạc Du có có gì khác với mấy người kia?”

Các nhà tâm lý học trứ danh trong nước đã được Chính phủ mời đến, tập hợp một chỗ để phân tích, cố gắng tìm ra quy luật hạ phàm của Chúa Tể.

Họ lấy ra một video ghi lại cảnh sau đó Nhạc Du được các cơ quan Chính phủ dò hỏi. Trong video, Nhạc Du đã cẩn thận nói về tất cả những thay đổi tâm lý trong hoạt động nội tâm của mình và em trai khi gặp phải sự cố đó theo yêu cầu.

“Tôi đã rất sợ hãi và rất tức giận, không hiểu tại sao chúng tôi phải đối mặt với chuyện này rồi đột nhiên nhớ lại những gì Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt nói. Vì vậy tôi đã thử cầu nguyện, không nghĩ rằng...”

Tạm dừng.

“Thử cầu nguyện! Tôi hiểu rồi, cảm xúc cầu nguyện không đủ mãnh liệt! Thật ra trong lòng cậu ta không tin trên thế giới này có thần tồn tại, chẳng qua người ta may mắn mà thôi. Tuy nhiên, chúng ta có thể thấy được qua tư liệu rằng người có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ và có đủ điều kiện rút thăm thẻ miễn phí thì mỗi một cảm xúc cầu nguyện phải rất kịch liệt, sẵn sàng trả bằng tất cả để đổi được phép lạ xảy ra. Vì vậy sau khi rút thẻ, họ đã trở thành những tín đồ của Chúa tể thống trị.”

Cho đến trước mắt, suy đoán này khiến họ cảm thấy chính xác nhất.

Tô Nại ngồi trên ghế lặng lẽ lắng nghe họ, kế đó anh đứng dậy và rời đi ngay mà chẳng nói chẳng rằng.

Tổng thống đang ở phía sau bàn làm việc của mình, thấy anh bước tới bèn hỏi: “Sao thế?”

“Tôi nghĩ rằng có lẽ sự thật là họ sẽ trở thành những tín đồ của Chúa Tể, vì vậy thẻ nòng cốt của họ xuất hiện trong hồ chứa thẻ của Chúa Tể.” Tô Nại cho hay, “Bởi vì suy nghĩ ngược lại, sau khi anh em Nhạc Du được giải cứu bởi sự xuất hiện của Chúa Tể, dù cho lòng họ đầy biết ơn Chúa Tể, nhưng còn xa mới đến mức độ xem như là tín ngưỡng như bọn An Duệ Hướng Cầm. Nếu như khi đó để bọn họ rút thẻ thì sao đây? Tình cảm của bọn họ cũng không đạt tới trình độ tín ngưỡng.”

“Chúng ta có thể biết, vị này…, Thần, không tốt như chúng ta mong đợi, nhưng cũng không xấu xa như chúng ta hằng sợ. Thần đứng trung lập trong hỗn loạn, bất cứ ai muốn có được sức mạnh của Thần đều phải trả giá, bằng cách tin vào Thần hoặc trả tiền.”

Tổng thống trầm ngâm trong một thời gian và nói: “Nói cách khác, tín đồ chân chính sẽ có khả năng đánh tiếng với Ngài lớn hơn.”

“Tôi đoán vậy.”

“Tô Nại, anh có tin vào thần linh không?” Tổng thống đột nhiên nhìn anh và hỏi.

Tô Nại ngó bộ hờ hững, trước giờ toàn một bộ dáng vô dục vô cầu, cao ngạo hờ hững: “Không.”

Đức tin có nghĩa là cung cấp tất cả các linh hồn và tâm trí của mình giao cho người ta, anh tuyệt đối không bao giờ làm điều đó.

Tổng thống nhìn anh hồi lâu mới bảo: “Trước đây chúng ta đã luôn luôn tin rằng Lò Giết Mổ là một âm mưu xâm lược của người ngoài hành tinh, họ ở tinh cầu xa xôi nên chẳng có cách nào đến hành tinh chúng ta trong một thời gian ngắn. Thế nên họ thông qua lỗ sâu để gửi quái vật đến thế giới chúng ta, muốn mượn chúng và bàn tay của con người để tiêu diệt nhân loại, từ đó đạt được mục đích dọn sạch hành tinh, hoặc để cho nhân loại mất khả năng chiến đấu. Nhưng bây giờ, tôi nghi ngờ chân tướng là gì.”

Tô Nại: “Tôi không biết. Song, chúng ta thực sự cần thêm nhiều thẻ.”

Sự việc đã đến nước này đã không thể giấu được, cuộc chiến tranh giành thẻ đã kéo màn bắt đầu, muốn hay không thì tất cả chỉ đành bị buộc tham gia. May mắn thay, Chính phủ có một lợi thế do trời ưu ái khi là tuyển thủ hạt giống của trò chơi.

Thế là thật nhanh, giống như các quy tắc của Lò Giết Mổ được hacker công bố lúc trước, tin là tín đồ thì có khả năng gọi được Chúa tể càng cao đã bị hacker xâm nhập vào mạng lưới Chính phủ và công bố nó ra ngoài.

Mạng online sôi trào nhất thời, mấy cụm hot search cũng leo lên top, phần lớn người dân thường còn ở trong trạng thái hóng chuyện ly kỳ, mà trong bóng tối, thế lực khắp nơi đã bắt đầu có tâm tư rục rịch.

Giống như muốn chứng minh rằng họ đoán đúng, một sự kiện lớn vô cùng hệ trọng xảy ra.

Bên ngoài bức tường.

“Lạy Chúa, con rất nhớ Ngài rất nhiều, xin Ngài hướng dẫn con. Vòng tay Ngài là nơi linh hồn con trở về…” Hướng Cầm cầu nguyện ngày đêm như một cô gái si tình, toàn thân trên dưới tản ra hơi thể cuồng tín vô cùng rõ ràng. Ai cũng không hoài nghi cô sẽ vì Giang Tinh Chước mà gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

An Duệ dường như cũng thay dáng bộ, anh dọn dẹp một khách sạn ở Khu 6 để cải tạo nó thành nhà thờ, hàng ngày dẫn theo cư dân của Khu 6 cầu nguyện, vô cùng hiền lành ôn hòa. Nếu người dân gốc Khu 3 nhìn thấy anh, sợ rằng sẽ sợ hãi đến mức nước tiểu chảy cả. Anh vốn là một người đàn ông hiền lành với đôi mắt có ánh sáng, nụ cười có phần ngây thơ, thì nay anh mặc áo choàng đỏ, nhẹ nhàng và điềm đạm truyền giáo cho người ta như một linh mục, để cho ai nấy nhìn thấy là sợ hãi ngay.

Áo choàng đỏ được tham khảo từ áo choàng trên người Hướng Cầm. Giang Tinh Chước đã dùng màu đen nên đương nhiên bọn họ sẽ không dùng, mà cái trên người Hướng Cầm là do Giang Tinh Chước ban tặng, vô cùng đặc thù. Bọn họ cảm thấy có thể Giang Tinh Chước hy vọng tín đồ sẽ mặc thành bộ dáng như vậy.

Lúc này Khu 6 đã là khu vực an toàn nhất trên toàn thế giới bên ngoài bức tường, là xã hội trong mơ của cư dân của các khu vực khác. Thẻ SSR trong tay của An Duệ và Hướng Cầm đã trở thành một bảo vật mà ai nấy hằng khao khát và mơ ước.

Ban đầu chỉ có chưa tới 40,000 cư dân được che chở trong Khu 6, bằng một phần ba dân số của Khu 5 bên cạnh, vì liên quan tới việc Khu 6 chỉ tiếp nhận những người có thể làm việc. Thế mà ngày nay Khu 6 đã trở thành khu vực truyền giáo của Chúa tể, bắt đầu nhận những người tị nạn từ các khu khác. Ngoài việc chấp nhận người từ các khu bên ngoài trở thành người Khu 6, chỗ này cũng cho phép người dân từ các khu khác đến cầu nguyện, vì vậy số lượng người tụ tập hàng ngày trong vùng Khu 6 đã lên đến gần 100,000.

Trong số 100,000 người này, ngoại trừ lực lượng tinh anh ra ngoài hàng ngày để loại bỏ quái vật, hầu hết mọi người mặc áo choàng đỏ và nó đã trở thành một cảnh quan đặc biệt của thế giới bên ngoài bức tường. Trong đó vàng thau lẫn lộn, rất khó phân biệt tính đồ thật hay giả. Song, không thể nghi ngờ gì, đây là khu vực tập trung tín đồ của Chúa tể đông nhất vào thời điểm này và ở thế giới đây.

Mỗi buổi sáng từ 5 đến 7 giờ sáng là giờ cầu Thần, 8 đến 10 giờ tối, là giờ cầu đêm. Trong hai khoảng thời gian này, vô số người tụ tập tại quảng trường lớn phía trước nhà thờ. Đưa tầm mắt nhìn ra xa là cả mảng đỏ rực.

Ngày hôm nay, trước bình minh, bầu trời mới tang tảng sáng, dường như thế giới còn chưa thức dậy, những người mặc áo choàng đỏ đã đi ra khỏi nơi ở và tụ tập về phía quảng trường.

“Ha... Là một tín đồ mà vẫn phải dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó. Mỗi ngày trôi qua của người ngoài bức tường đúng là nhẹ nhõm hơn trong bức tường, ít nhất là không cần 996*, sau đó là có thể trở lại ngủ một giấc tuần hoàn.” Bọc trong chiếc áo choàng đỏ, Trần Đạt nói với vẻ buồn ngủ.

*996: làm từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, 6 ngày một tuần

Lý Tín bên cạnh cũng giả vờ là tín đồ thì thầm: “Cậu im lặng đi, chúng ta đi ra chưa đầy một tuần mà ông đây gầy nhom sụt gần 10 cân. Ngày ngày cứ húp cháo làm tôi sắp chết đói rồi. Mà đây là đang ở Khu 6 đấy, nếu ở mấy khu khác, một ngày mà húp được chén nước cháo cũng là không tệ.”

Nói xong, bụng hai người cùng lúc vang lên tiếng đói khát.

Trần Đạt: “Nói cũng đúng, hay là về lại cảnh 996 đi, nhiều ít gì cũng được ăn ngon uống sướng. A ha... quên đi đừng nghĩ nữa, tranh thủ thời gian xong việc để về trước ngủ bù đi rồi lại bàn.”

Lý Tín: “Cậu quên rồi? Sắp xếp nhân sự của ngày hôm qua là hôm nay cầu nguyện xong thì chúng ta phải đi khai hoang làm ruộng, không ngủ được.”

Trần Đạt: “...”

Chán nản cúi đầu đến quảng trường, đứng chưa được mấy phút là xung quanh họ đã có đủ dạng người mặc áo choàng đỏ, cả nam nữ già trẻ gì cũng có, đúng 5 giờ là đến gần như đủ hết.

An Duệ và Hướng Cầm sẽ thay phiên nhau chủ trì buổi cầu nguyện buổi sáng và buổi tối, sáng nay là do An Duệ làm.

Chỉ thấy anh ta đi lên bục ở phía trước quảng trường, mười ngón tay nắm tay nhau đặt trước ngực, những người bên dưới cũng theo đó mà làm động tác này, nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện.

Không có từ cầu nguyện đặc biệt gì, cầu nguyện là để nói bất cứ điều gì họ muốn nói với Chúa Tể từ trong nội tâm, chỉ cần thành kính và tôn trọng là đủ.

Trần Đạt đứng trong đám đông nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, suýt nữa là té vào người khác. Lý Tín kéo cậu ta lại và nhéo một cái, làm cho cậu thức dậy.

“Chưa từng thấy dạng truyền giáo như vậy, cầu nguyện gì cứ như một nhóm hát rong.” Trần Đạt khó chịu thì thầm bức xúc: “Thần kiểu gì mà yêu cầu thấp như vậy.”

“Suỵt!” Lý Tín cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu ta, mọi người đứng sát nhau thế thì sẽ bị người ta nghe thấy dù cho họ cũng biết chắc chắn sẽ có người ngủ thiếp đi, có người còn đến cầu nguyện với bữa ăn sáng. Chẳng hạn như một gia đình bốn người xung quanh, bụng họ kêu ồn ào muốn chết. Một số người cũng có ý đồ khác, ví dụ như một vài người ở Khu 4, trông dáng vẻ rất muốn xông lên giết An Duệ cướp thẻ bài có khác gì mấy con linh cẩu đâu. Nhưng thực sự có rất nhiều tín đồ chân thật, lỡ mà bị người ta nghe thấy nói không chừng bị đuổi ra ngoài.

Trần Đạt bĩu môi, đang toan nhắm mắt lại nữa thì chợt, một loại cảm giác kỳ diệu xuất hiện. Trong tích tắc đó, cậu ta cảm thấy một dòng điện khó hiểu lướt trên bề mặt da một lần.

Cảm giác này không chỉ có mỗi Trần Đạt thấy mà ngay cả Lý Tín cũng có, hay nói cách khác, toàn bộ ai nấy ở quảng trường có hết.

An Duệ ngẩng đầu lên nhìn vòm trời với vẻ khó tin xen lẫn vui mừng.

Mọi người cũng ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời xuất hiện một cảnh quan tuyệt vời đáng kinh ngạc, sương mù lấp lánh ánh sáng trắng ôn hòa xuất hiện từ hư không, nó cuộn lên, dây dưa rồi trở thành một vòng xoáy trắng, từ từ xoay quanh mắt xoáy.

Cảnh đẹp và huyền ảo dưới bầu trời ảm đạm chẳng có ánh nắng mặt trời như một kỳ tích xuất hiện, thật lộng lẫy.

Xoáy nước này đang co lại, nhanh chóng co lại thành một thứ gì đó nho nhỏ và đứng trên không Khu 6.

“Chúa!”

“Là Chúa đến sao?”

Quảng trường hỗn loạn, không biết ai đứng đầu, họ đột nhiên quỳ xuống thành một mảng lớn, thiếu điều muốn nằm úp sấp xuống. Tim của Trần Đạt và Lý Tín cũng không khỏi đập dồn dập, lia mắt nhìn bốn phía để tìm kiếm cái bóng trong truyền thuyết đó.

Hướng Cầm nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy vòng xoáy này thì mắt cô đầy vẻ hân hoan. Vòng xoáy này không phải chính là hồ chứa thẻ của Chúa sao? Nhưng khi mắt cô lia quanh quất thì nào có thấy cái bóng hình màu đen.

Giang Tinh Chước không xuất hiện, thứ xuất hiện chỉ có cái dường như là vòng xoáy sương trắng từ hồ chứa thẻ của cô. Nó lơ lửng giữa không trung, khiến người ta chẳng dời mắt được.

Đôi mắt An Duệ đầy nước mắt xúc động: “Nhất định là sự thành kính của chúng ta đã làm cho Chúa có cảm xúc, cho nên Ngài mới hạ thần tích này xuống.”

“Đây đây, là thật hay giả? Thật sự không phải là hình chiếu hình ảnh gì sao?” Trần Đạt toát mồ hôi lạnh ở trán, hỏi đồng bọn.

“Có vẻ như... không giống. Không đến mức bọn An Duệ và Hướng Cầm vì truyền giáo còn làm thêm trò bịp gạt người khác chứ?” Lý Tín phân tích, đồng thời đầu cậu ta cũng túa mồ hôi lạnh. Bọn họ không phải là tín đồ thật, khi nhìn thấy hình ảnh này thì trước tiên cảm thấy hoảng sợ, thứ không biết sẽ làm cho người ta sợ hãi.

Tại thời điểm này, từ mắt vòng xoáy có 10 thẻ phát ra ánh sáng bay ra và rơi vào trước mặt một người người phụ nữ trung niên trông xấu xí.

Người phụ nữ sùng đạo đến cùng cực, bà ấy vẫn còn cầu nguyện khi những người khác đã ngừng. Lúc thẻ bay đến trước mặt bà, bà hãy còn nhắm mắt cầu khẩn. Bà ấy mở mắt ra, nhìn thấy thẻ này thì ứa ngay nước mắt.

Chúa Tể không xuất hiện nhưng hồ chứa thẻ của Chúa tể lại hiện ra, một tín đồ sùng đạo đã đủ điều kiện để rút thẻ và được rút miễn phí.

Tin tức này rất nhanh đã bị gián điệp trà trộn trong nhóm tín đồ truyền cho ông chủ của mình, này thì các khu vực bên ngoài bức tường, này thì Chính phủ bên trong bức tường và các thế lực khác nhau.

Điều này chứng minh rằng đức tin phát ra thật lòng thực sự có thể nhận được phản ứng của Chúa, có được cơ hội rút thẻ.

“Nói cách khác, bây giờ chúng ta xác định được những người có tín ngưỡng sẽ có cơ hội rút thẻ càng cao và những người có tính ngưỡng giờ đây gặp hai khả năng. Một là triệu hồi thẳng ra hồ chứa thẻ, trong trường hợp này, không ai có thể rút thẻ ngoại trừ những tín đồ đã triệu hồi hồ chứa thẻ; nhưng nếu là thẻ không giới hạn thì nó có thể bị cướp khỏi tay người rút trúng. Hai là làm cảm động Chúa Tể, Chúa Tể tự mình xuất hiện, cô có thể sẽ cho tất cả mọi người trong tầm mắt mình nhìn thấy rút thẻ, chỉ cần có tiền.”

Các thế lực khắp nơi đạt được thêm một bước tổng kết, đồng thời vì nó mà nhao nhao hành động. Tóm lại mặc kệ họ có tin tưởng Giang Tinh Chước hay không, để tăng khả năng rút được thẻ, họ cần đưa một nhóm tín đồ ra ngoài trước tiên, thẻ bài là thứ quan trọng nhất!

...

Con Mắt Biết Tuốt một lần nữa mở rộng, Căn Phòng Vô Hình của Giang Tinh Chước cũng đã được nới rộng nhiều lần, biến thành một cung điện cũng coi như là xa hoa đứng giữa không trung.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài màu vàng, thông qua con Con Mắt Biết Tuốt để thu hết thế lực khắp nơi vào mắt, khóe miệng cô cong cong.

Thẻ lưu lạc bên ngoài không đủ, thế giới sẽ dần dần hỗn loạn mà người cầu nguyện sẽ ngày càng nhiều. Chắc chắn cô không thể luôn luôn xuất hiện một mình, như vậy có vẻ như cô rất nhàn rỗi, đi phát thẻ khắp nơi, thật chả có tí phóng cách gì. Bởi vậy lúc cần thì có hồ chứa thẻ tự động xuất hiện.

Con Mắt Biết Tuốt là thẻ cấp bậc UR, chỉ cần đủ năng lượng, cô muốn nó mở rộng đến mức độ nào là sẽ phát triển được tới mức đó. Cách đây không lâu, cô đã tăng thêm chức năng cảm ứng tín ngưỡng cho Con Mắt Biết Tuốt. Tức là trong phạm vi quan sát, nó cảm ứng được tín ngưỡng người nào đó đối với Giang Tinh Chước vượt qua một giá trị nhất định, thẻ nòng cốt của người này sẽ xuất hiện trong hồ chứa thẻ, rồi triệu hồi được hồ chứa thẻ, người này sẽ nhận được một lần cơ hội rút thẻ miễn phí.

Trong thế giới này, có người chưa từng thấy Giang Tinh Chước thế nên khi nhận được ân huệ từ cô lần đầu, họ sẽ có tín ngưỡng. Nhất định trong lòng phải có nỗi đau rất lớn và một khát vọng khó mà đạt được mới có thể được ăn cả ngã về không, một mực giao phó vận mệnh cho cô. Năng lượng mà dạng người này tạo ra có thể bù đắp phần năng lượng của gần một trăm người sợ hãi. Vì vậy, cung cấp cho họ lần rút thẻ miễn phí chẳng phải bị lỗ; mà khi họ nhận được thẻ, họ sẽ cung cấp cho cô nhiều hơn nữa.

Cái đợt tay không bắt sói này làm Giang Tinh Chước hưởng lợi rất tốt.

...

Một bên khác.

Sau khi nhà họ Văn lấy được thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, họ nghe bên họ Mộ Dung yêu cầu mình đưa lại thì cứ xem như gió thoảng bên tai, từ chối trả lại.

Thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim nào có phải là con dao nhỏ bình thường không có gì đáng giá, mà nó là thẻ SR do Vạn Dung bỏ ra vàng bạc thật đối lấy lần rút, làm sao có thể cho nhà họ Văn lấy khơi khơi như thế? Họ Mộ Dung thấy bọn họ như vậy chỉ đành tới cửa để đòi.

“Đến thì đến, nhà họ Văn chúng ta còn sợ nhà họ Mộ Dung bọn hắn chắc? Chính Mộ Dung Ảnh đó tự nói đưa tấm thẻ kia đưa cho Văn Thanh chúng ta mà giờ muốn lật lọng?”

“Đúng đấy, bàn về võ học, nhà họ Văn chúng ta không thua nhà họ Mộ Dung!”

Văn Thanh bày sắc mặt u ám, anh ta nghe vậy thì nghĩ thầm: Mộ Dung Ảnh nói là cho “mượn” chứ không phải là “tặng”. Nhưng rốt cuộc anh ta cũng chẳng thốt thành lời. Bởi vì thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim mà anh ta chịu đủ tra tấn, tất cả những tưởng của anh ta đã bị lật đổ hết; bất kể là người lớn hay là cha mẹ, ai nấy y như Mộ Dung Tuyết, mặt bẩn thỉu chẳng muốn ai biết nhất đã bày thẳng hết ra trước mặt anh ta, làm anh ta buồn nôn.

Ngay cả giờ đây thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim không còn trên người anh ta, anh ta lại chẳng thể quên những gì mình đã nghe, và anh ta chẳng còn tin tưởng bất cứ ai một lần nữa. Hễ anh ta nhìn thấy ai là trong lòng sẽ hoài nghi người này mặt ngoài là thế, song, trong lòng lại cất giấu điều gì.

“Ai đến đây? Mộ Dung Ảnh?”

Văn Thanh bất ngờ ngẩng đầu: “Cô ấy tới rồi à?”

“Hiện giờ Mộ Dung Ảnh là gia chủ, khả năng tự mình tới đây không lớn.”

Văn Thanh không kìm nén được mất mát trong lòng. Mộ Dung Ảnh... Là anh có lỗi với cô, là anh bị mù, mấy ngày nay anh luôn nhớ lại đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Mộ Dung Ảnh. Cô khác Mộ Dung Tuyết, cô thật sự ngây thơ lương thiện cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Nếu như không có Chúa Tể xuất hiện, giờ đây cô đã bị bọn anh hại chết.

Một người toàn vẹn như vậy mà bị anh làm tổn thương, ý trời là cô đã không thuộc về anh.

Nhà họ Văn không biết nhà họ Mộ Dung có thẻ Tăng Gấp Đôi, còn tưởng rằng thế lực hai nhà vẫn ngang nhau. Ấy thế bọn họ cũng không ngốc, cảm thấy có thể nhà họ Mộ Dung còn cất giấu thẻ bài khác cho nên lập tức cầu viện các gia tộc khác.

Bởi vì nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn lúc trước mưu toan giấu diếm thẻ bài, hành vi lén rút thẻ đã làm cho các gia tộc khác có hơi khó chịu. Ngoại trừ khó chịu ra, hiển nhiên họ cũng thèm khát thẻ bài trên tay mà có lẽ họ sẽ đạt được. Thế nên nhà họ Văn vừa lên tiếng là có ngay mấy gia tộc hưởng ứng, lập tức sai người chạy tới nhà họ Văn chuẩn bị điều tra một phen.

Chương 27: Cuộc chiến tranh đoạt thẻ bài

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Đến cùng thì làm sao để triệu hồi Chúa Tể đã trở thành một nan đề vô cùng quan trọng trong thế kỷ.

“Chúng ta đã biết, trước mắt người thành công hiệu triệu Chúa Tể và đạt được tư cách rút thẻ có An Duệ và Hướng Cầm ở ngoài tường; bên trong tường là một nhà ba người họ Chu, Mộ Dung Ảnh cùng với Nhạc Du. Trước đây chúng ta nghĩ rằng những người gọi được Chúa tể bởi vì thẻ nòng cốt của họ xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô ấy, nhưng Nhạc Du lại không đủ điều kiện để rút thăm thẻ miễn phí. Bởi vậy có thể thấy không nhất định phải có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ mới làm Chúa Tể hạ phàm.”

“Nhưng vì sao An Duệ, Hướng Cầm, Mộ Dung Ảnh, một nhà ba người Chu Thư Ninh lại có thẻ nòng cốt xuất hiện mà Nhạc Du thì không?”

“Phân tích điểm chung của họ, tất cả đều cầu nguyện trong tuyệt vọng nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại chẳng có Nhạc Du? Sau khi rút thẻ hay trước khi rút thẻ thì Nhạc Du có có gì khác với mấy người kia?”

Các nhà tâm lý học trứ danh trong nước đã được Chính phủ mời đến, tập hợp một chỗ để phân tích, cố gắng tìm ra quy luật hạ phàm của Chúa Tể.

Họ lấy ra một video ghi lại cảnh sau đó Nhạc Du được các cơ quan Chính phủ dò hỏi. Trong video, Nhạc Du đã cẩn thận nói về tất cả những thay đổi tâm lý trong hoạt động nội tâm của mình và em trai khi gặp phải sự cố đó theo yêu cầu.

“Tôi đã rất sợ hãi và rất tức giận, không hiểu tại sao chúng tôi phải đối mặt với chuyện này rồi đột nhiên nhớ lại những gì Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt nói. Vì vậy tôi đã thử cầu nguyện, không nghĩ rằng...”

Tạm dừng.

“Thử cầu nguyện! Tôi hiểu rồi, cảm xúc cầu nguyện không đủ mãnh liệt! Thật ra trong lòng cậu ta không tin trên thế giới này có thần tồn tại, chẳng qua người ta may mắn mà thôi. Tuy nhiên, chúng ta có thể thấy được qua tư liệu rằng người có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ và có đủ điều kiện rút thăm thẻ miễn phí thì mỗi một cảm xúc cầu nguyện phải rất kịch liệt, sẵn sàng trả bằng tất cả để đổi được phép lạ xảy ra. Vì vậy sau khi rút thẻ, họ đã trở thành những tín đồ của Chúa tể thống trị.”

Cho đến trước mắt, suy đoán này khiến họ cảm thấy chính xác nhất.

Tô Nại ngồi trên ghế lặng lẽ lắng nghe họ, kế đó anh đứng dậy và rời đi ngay mà chẳng nói chẳng rằng.

Tổng thống đang ở phía sau bàn làm việc của mình, thấy anh bước tới bèn hỏi: “Sao thế?”

“Tôi nghĩ rằng có lẽ sự thật là họ sẽ trở thành những tín đồ của Chúa Tể, vì vậy thẻ nòng cốt của họ xuất hiện trong hồ chứa thẻ của Chúa Tể.” Tô Nại cho hay, “Bởi vì suy nghĩ ngược lại, sau khi anh em Nhạc Du được giải cứu bởi sự xuất hiện của Chúa Tể, dù cho lòng họ đầy biết ơn Chúa Tể, nhưng còn xa mới đến mức độ xem như là tín ngưỡng như bọn An Duệ Hướng Cầm. Nếu như khi đó để bọn họ rút thẻ thì sao đây? Tình cảm của bọn họ cũng không đạt tới trình độ tín ngưỡng.”

“Chúng ta có thể biết, vị này…, Thần, không tốt như chúng ta mong đợi, nhưng cũng không xấu xa như chúng ta hằng sợ. Thần đứng trung lập trong hỗn loạn, bất cứ ai muốn có được sức mạnh của Thần đều phải trả giá, bằng cách tin vào Thần hoặc trả tiền.”

Tổng thống trầm ngâm trong một thời gian và nói: “Nói cách khác, tín đồ chân chính sẽ có khả năng đánh tiếng với Ngài lớn hơn.”

“Tôi đoán vậy.”

“Tô Nại, anh có tin vào thần linh không?” Tổng thống đột nhiên nhìn anh và hỏi.

Tô Nại ngó bộ hờ hững, trước giờ toàn một bộ dáng vô dục vô cầu, cao ngạo hờ hững: “Không.”

Đức tin có nghĩa là cung cấp tất cả các linh hồn và tâm trí của mình giao cho người ta, anh tuyệt đối không bao giờ làm điều đó.

Tổng thống nhìn anh hồi lâu mới bảo: “Trước đây chúng ta đã luôn luôn tin rằng Lò Giết Mổ là một âm mưu xâm lược của người ngoài hành tinh, họ ở tinh cầu xa xôi nên chẳng có cách nào đến hành tinh chúng ta trong một thời gian ngắn. Thế nên họ thông qua lỗ sâu để gửi quái vật đến thế giới chúng ta, muốn mượn chúng và bàn tay của con người để tiêu diệt nhân loại, từ đó đạt được mục đích dọn sạch hành tinh, hoặc để cho nhân loại mất khả năng chiến đấu. Nhưng bây giờ, tôi nghi ngờ chân tướng là gì.”

Tô Nại: “Tôi không biết. Song, chúng ta thực sự cần thêm nhiều thẻ.”

Sự việc đã đến nước này đã không thể giấu được, cuộc chiến tranh giành thẻ đã kéo màn bắt đầu, muốn hay không thì tất cả chỉ đành bị buộc tham gia. May mắn thay, Chính phủ có một lợi thế do trời ưu ái khi là tuyển thủ hạt giống của trò chơi.

Thế là thật nhanh, giống như các quy tắc của Lò Giết Mổ được hacker công bố lúc trước, tin là tín đồ thì có khả năng gọi được Chúa tể càng cao đã bị hacker xâm nhập vào mạng lưới Chính phủ và công bố nó ra ngoài.

Mạng online sôi trào nhất thời, mấy cụm hot search cũng leo lên top, phần lớn người dân thường còn ở trong trạng thái hóng chuyện ly kỳ, mà trong bóng tối, thế lực khắp nơi đã bắt đầu có tâm tư rục rịch.

Giống như muốn chứng minh rằng họ đoán đúng, một sự kiện lớn vô cùng hệ trọng xảy ra.

Bên ngoài bức tường.

“Lạy Chúa, con rất nhớ Ngài rất nhiều, xin Ngài hướng dẫn con. Vòng tay Ngài là nơi linh hồn con trở về…” Hướng Cầm cầu nguyện ngày đêm như một cô gái si tình, toàn thân trên dưới tản ra hơi thể cuồng tín vô cùng rõ ràng. Ai cũng không hoài nghi cô sẽ vì Giang Tinh Chước mà gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

An Duệ dường như cũng thay dáng bộ, anh dọn dẹp một khách sạn ở Khu 6 để cải tạo nó thành nhà thờ, hàng ngày dẫn theo cư dân của Khu 6 cầu nguyện, vô cùng hiền lành ôn hòa. Nếu người dân gốc Khu 3 nhìn thấy anh, sợ rằng sẽ sợ hãi đến mức nước tiểu chảy cả. Anh vốn là một người đàn ông hiền lành với đôi mắt có ánh sáng, nụ cười có phần ngây thơ, thì nay anh mặc áo choàng đỏ, nhẹ nhàng và điềm đạm truyền giáo cho người ta như một linh mục, để cho ai nấy nhìn thấy là sợ hãi ngay.

Áo choàng đỏ được tham khảo từ áo choàng trên người Hướng Cầm. Giang Tinh Chước đã dùng màu đen nên đương nhiên bọn họ sẽ không dùng, mà cái trên người Hướng Cầm là do Giang Tinh Chước ban tặng, vô cùng đặc thù. Bọn họ cảm thấy có thể Giang Tinh Chước hy vọng tín đồ sẽ mặc thành bộ dáng như vậy.

Lúc này Khu 6 đã là khu vực an toàn nhất trên toàn thế giới bên ngoài bức tường, là xã hội trong mơ của cư dân của các khu vực khác. Thẻ SSR trong tay của An Duệ và Hướng Cầm đã trở thành một bảo vật mà ai nấy hằng khao khát và mơ ước.

Ban đầu chỉ có chưa tới 40,000 cư dân được che chở trong Khu 6, bằng một phần ba dân số của Khu 5 bên cạnh, vì liên quan tới việc Khu 6 chỉ tiếp nhận những người có thể làm việc. Thế mà ngày nay Khu 6 đã trở thành khu vực truyền giáo của Chúa tể, bắt đầu nhận những người tị nạn từ các khu khác. Ngoài việc chấp nhận người từ các khu bên ngoài trở thành người Khu 6, chỗ này cũng cho phép người dân từ các khu khác đến cầu nguyện, vì vậy số lượng người tụ tập hàng ngày trong vùng Khu 6 đã lên đến gần 100,000.

Trong số 100,000 người này, ngoại trừ lực lượng tinh anh ra ngoài hàng ngày để loại bỏ quái vật, hầu hết mọi người mặc áo choàng đỏ và nó đã trở thành một cảnh quan đặc biệt của thế giới bên ngoài bức tường. Trong đó vàng thau lẫn lộn, rất khó phân biệt tính đồ thật hay giả. Song, không thể nghi ngờ gì, đây là khu vực tập trung tín đồ của Chúa tể đông nhất vào thời điểm này và ở thế giới đây.

Mỗi buổi sáng từ 5 đến 7 giờ sáng là giờ cầu Thần, 8 đến 10 giờ tối, là giờ cầu đêm. Trong hai khoảng thời gian này, vô số người tụ tập tại quảng trường lớn phía trước nhà thờ. Đưa tầm mắt nhìn ra xa là cả mảng đỏ rực.

Ngày hôm nay, trước bình minh, bầu trời mới tang tảng sáng, dường như thế giới còn chưa thức dậy, những người mặc áo choàng đỏ đã đi ra khỏi nơi ở và tụ tập về phía quảng trường.

“Ha... Là một tín đồ mà vẫn phải dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó. Mỗi ngày trôi qua của người ngoài bức tường đúng là nhẹ nhõm hơn trong bức tường, ít nhất là không cần 996*, sau đó là có thể trở lại ngủ một giấc tuần hoàn.” Bọc trong chiếc áo choàng đỏ, Trần Đạt nói với vẻ buồn ngủ.

*996: làm từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, 6 ngày một tuần

Lý Tín bên cạnh cũng giả vờ là tín đồ thì thầm: “Cậu im lặng đi, chúng ta đi ra chưa đầy một tuần mà ông đây gầy nhom sụt gần 10 cân. Ngày ngày cứ húp cháo làm tôi sắp chết đói rồi. Mà đây là đang ở Khu 6 đấy, nếu ở mấy khu khác, một ngày mà húp được chén nước cháo cũng là không tệ.”

Nói xong, bụng hai người cùng lúc vang lên tiếng đói khát.

Trần Đạt: “Nói cũng đúng, hay là về lại cảnh 996 đi, nhiều ít gì cũng được ăn ngon uống sướng. A ha... quên đi đừng nghĩ nữa, tranh thủ thời gian xong việc để về trước ngủ bù đi rồi lại bàn.”

Lý Tín: “Cậu quên rồi? Sắp xếp nhân sự của ngày hôm qua là hôm nay cầu nguyện xong thì chúng ta phải đi khai hoang làm ruộng, không ngủ được.”

Trần Đạt: “...”

Chán nản cúi đầu đến quảng trường, đứng chưa được mấy phút là xung quanh họ đã có đủ dạng người mặc áo choàng đỏ, cả nam nữ già trẻ gì cũng có, đúng 5 giờ là đến gần như đủ hết.

An Duệ và Hướng Cầm sẽ thay phiên nhau chủ trì buổi cầu nguyện buổi sáng và buổi tối, sáng nay là do An Duệ làm.

Chỉ thấy anh ta đi lên bục ở phía trước quảng trường, mười ngón tay nắm tay nhau đặt trước ngực, những người bên dưới cũng theo đó mà làm động tác này, nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện.

Không có từ cầu nguyện đặc biệt gì, cầu nguyện là để nói bất cứ điều gì họ muốn nói với Chúa Tể từ trong nội tâm, chỉ cần thành kính và tôn trọng là đủ.

Trần Đạt đứng trong đám đông nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, suýt nữa là té vào người khác. Lý Tín kéo cậu ta lại và nhéo một cái, làm cho cậu thức dậy.

“Chưa từng thấy dạng truyền giáo như vậy, cầu nguyện gì cứ như một nhóm hát rong.” Trần Đạt khó chịu thì thầm bức xúc: “Thần kiểu gì mà yêu cầu thấp như vậy.”

“Suỵt!” Lý Tín cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu ta, mọi người đứng sát nhau thế thì sẽ bị người ta nghe thấy dù cho họ cũng biết chắc chắn sẽ có người ngủ thiếp đi, có người còn đến cầu nguyện với bữa ăn sáng. Chẳng hạn như một gia đình bốn người xung quanh, bụng họ kêu ồn ào muốn chết. Một số người cũng có ý đồ khác, ví dụ như một vài người ở Khu 4, trông dáng vẻ rất muốn xông lên giết An Duệ cướp thẻ bài có khác gì mấy con linh cẩu đâu. Nhưng thực sự có rất nhiều tín đồ chân thật, lỡ mà bị người ta nghe thấy nói không chừng bị đuổi ra ngoài.

Trần Đạt bĩu môi, đang toan nhắm mắt lại nữa thì chợt, một loại cảm giác kỳ diệu xuất hiện. Trong tích tắc đó, cậu ta cảm thấy một dòng điện khó hiểu lướt trên bề mặt da một lần.

Cảm giác này không chỉ có mỗi Trần Đạt thấy mà ngay cả Lý Tín cũng có, hay nói cách khác, toàn bộ ai nấy ở quảng trường có hết.

An Duệ ngẩng đầu lên nhìn vòm trời với vẻ khó tin xen lẫn vui mừng.

Mọi người cũng ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời xuất hiện một cảnh quan tuyệt vời đáng kinh ngạc, sương mù lấp lánh ánh sáng trắng ôn hòa xuất hiện từ hư không, nó cuộn lên, dây dưa rồi trở thành một vòng xoáy trắng, từ từ xoay quanh mắt xoáy.

Cảnh đẹp và huyền ảo dưới bầu trời ảm đạm chẳng có ánh nắng mặt trời như một kỳ tích xuất hiện, thật lộng lẫy.

Xoáy nước này đang co lại, nhanh chóng co lại thành một thứ gì đó nho nhỏ và đứng trên không Khu 6.

“Chúa!”

“Là Chúa đến sao?”

Quảng trường hỗn loạn, không biết ai đứng đầu, họ đột nhiên quỳ xuống thành một mảng lớn, thiếu điều muốn nằm úp sấp xuống. Tim của Trần Đạt và Lý Tín cũng không khỏi đập dồn dập, lia mắt nhìn bốn phía để tìm kiếm cái bóng trong truyền thuyết đó.

Hướng Cầm nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy vòng xoáy này thì mắt cô đầy vẻ hân hoan. Vòng xoáy này không phải chính là hồ chứa thẻ của Chúa sao? Nhưng khi mắt cô lia quanh quất thì nào có thấy cái bóng hình màu đen.

Giang Tinh Chước không xuất hiện, thứ xuất hiện chỉ có cái dường như là vòng xoáy sương trắng từ hồ chứa thẻ của cô. Nó lơ lửng giữa không trung, khiến người ta chẳng dời mắt được.

Đôi mắt An Duệ đầy nước mắt xúc động: “Nhất định là sự thành kính của chúng ta đã làm cho Chúa có cảm xúc, cho nên Ngài mới hạ thần tích này xuống.”

“Đây đây, là thật hay giả? Thật sự không phải là hình chiếu hình ảnh gì sao?” Trần Đạt toát mồ hôi lạnh ở trán, hỏi đồng bọn.

“Có vẻ như... không giống. Không đến mức bọn An Duệ và Hướng Cầm vì truyền giáo còn làm thêm trò bịp gạt người khác chứ?” Lý Tín phân tích, đồng thời đầu cậu ta cũng túa mồ hôi lạnh. Bọn họ không phải là tín đồ thật, khi nhìn thấy hình ảnh này thì trước tiên cảm thấy hoảng sợ, thứ không biết sẽ làm cho người ta sợ hãi.

Tại thời điểm này, từ mắt vòng xoáy có 10 thẻ phát ra ánh sáng bay ra và rơi vào trước mặt một người người phụ nữ trung niên trông xấu xí.

Người phụ nữ sùng đạo đến cùng cực, bà ấy vẫn còn cầu nguyện khi những người khác đã ngừng. Lúc thẻ bay đến trước mặt bà, bà hãy còn nhắm mắt cầu khẩn. Bà ấy mở mắt ra, nhìn thấy thẻ này thì ứa ngay nước mắt.

Chúa Tể không xuất hiện nhưng hồ chứa thẻ của Chúa tể lại hiện ra, một tín đồ sùng đạo đã đủ điều kiện để rút thẻ và được rút miễn phí.

Tin tức này rất nhanh đã bị gián điệp trà trộn trong nhóm tín đồ truyền cho ông chủ của mình, này thì các khu vực bên ngoài bức tường, này thì Chính phủ bên trong bức tường và các thế lực khác nhau.

Điều này chứng minh rằng đức tin phát ra thật lòng thực sự có thể nhận được phản ứng của Chúa, có được cơ hội rút thẻ.

“Nói cách khác, bây giờ chúng ta xác định được những người có tín ngưỡng sẽ có cơ hội rút thẻ càng cao và những người có tính ngưỡng giờ đây gặp hai khả năng. Một là triệu hồi thẳng ra hồ chứa thẻ, trong trường hợp này, không ai có thể rút thẻ ngoại trừ những tín đồ đã triệu hồi hồ chứa thẻ; nhưng nếu là thẻ không giới hạn thì nó có thể bị cướp khỏi tay người rút trúng. Hai là làm cảm động Chúa Tể, Chúa Tể tự mình xuất hiện, cô có thể sẽ cho tất cả mọi người trong tầm mắt mình nhìn thấy rút thẻ, chỉ cần có tiền.”

Các thế lực khắp nơi đạt được thêm một bước tổng kết, đồng thời vì nó mà nhao nhao hành động. Tóm lại mặc kệ họ có tin tưởng Giang Tinh Chước hay không, để tăng khả năng rút được thẻ, họ cần đưa một nhóm tín đồ ra ngoài trước tiên, thẻ bài là thứ quan trọng nhất!

...

Con Mắt Biết Tuốt một lần nữa mở rộng, Căn Phòng Vô Hình của Giang Tinh Chước cũng đã được nới rộng nhiều lần, biến thành một cung điện cũng coi như là xa hoa đứng giữa không trung.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài màu vàng, thông qua con Con Mắt Biết Tuốt để thu hết thế lực khắp nơi vào mắt, khóe miệng cô cong cong.

Thẻ lưu lạc bên ngoài không đủ, thế giới sẽ dần dần hỗn loạn mà người cầu nguyện sẽ ngày càng nhiều. Chắc chắn cô không thể luôn luôn xuất hiện một mình, như vậy có vẻ như cô rất nhàn rỗi, đi phát thẻ khắp nơi, thật chả có tí phóng cách gì. Bởi vậy lúc cần thì có hồ chứa thẻ tự động xuất hiện.

Con Mắt Biết Tuốt là thẻ cấp bậc UR, chỉ cần đủ năng lượng, cô muốn nó mở rộng đến mức độ nào là sẽ phát triển được tới mức đó. Cách đây không lâu, cô đã tăng thêm chức năng cảm ứng tín ngưỡng cho Con Mắt Biết Tuốt. Tức là trong phạm vi quan sát, nó cảm ứng được tín ngưỡng người nào đó đối với Giang Tinh Chước vượt qua một giá trị nhất định, thẻ nòng cốt của người này sẽ xuất hiện trong hồ chứa thẻ, rồi triệu hồi được hồ chứa thẻ, người này sẽ nhận được một lần cơ hội rút thẻ miễn phí.

Trong thế giới này, có người chưa từng thấy Giang Tinh Chước thế nên khi nhận được ân huệ từ cô lần đầu, họ sẽ có tín ngưỡng. Nhất định trong lòng phải có nỗi đau rất lớn và một khát vọng khó mà đạt được mới có thể được ăn cả ngã về không, một mực giao phó vận mệnh cho cô. Năng lượng mà dạng người này tạo ra có thể bù đắp phần năng lượng của gần một trăm người sợ hãi. Vì vậy, cung cấp cho họ lần rút thẻ miễn phí chẳng phải bị lỗ; mà khi họ nhận được thẻ, họ sẽ cung cấp cho cô nhiều hơn nữa.

Cái đợt tay không bắt sói này làm Giang Tinh Chước hưởng lợi rất tốt.

...

Một bên khác.

Sau khi nhà họ Văn lấy được thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim, họ nghe bên họ Mộ Dung yêu cầu mình đưa lại thì cứ xem như gió thoảng bên tai, từ chối trả lại.

Thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim nào có phải là con dao nhỏ bình thường không có gì đáng giá, mà nó là thẻ SR do Vạn Dung bỏ ra vàng bạc thật đối lấy lần rút, làm sao có thể cho nhà họ Văn lấy khơi khơi như thế? Họ Mộ Dung thấy bọn họ như vậy chỉ đành tới cửa để đòi.

“Đến thì đến, nhà họ Văn chúng ta còn sợ nhà họ Mộ Dung bọn hắn chắc? Chính Mộ Dung Ảnh đó tự nói đưa tấm thẻ kia đưa cho Văn Thanh chúng ta mà giờ muốn lật lọng?”

“Đúng đấy, bàn về võ học, nhà họ Văn chúng ta không thua nhà họ Mộ Dung!”

Văn Thanh bày sắc mặt u ám, anh ta nghe vậy thì nghĩ thầm: Mộ Dung Ảnh nói là cho “mượn” chứ không phải là “tặng”. Nhưng rốt cuộc anh ta cũng chẳng thốt thành lời. Bởi vì thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim mà anh ta chịu đủ tra tấn, tất cả những tưởng của anh ta đã bị lật đổ hết; bất kể là người lớn hay là cha mẹ, ai nấy y như Mộ Dung Tuyết, mặt bẩn thỉu chẳng muốn ai biết nhất đã bày thẳng hết ra trước mặt anh ta, làm anh ta buồn nôn.

Ngay cả giờ đây thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim không còn trên người anh ta, anh ta lại chẳng thể quên những gì mình đã nghe, và anh ta chẳng còn tin tưởng bất cứ ai một lần nữa. Hễ anh ta nhìn thấy ai là trong lòng sẽ hoài nghi người này mặt ngoài là thế, song, trong lòng lại cất giấu điều gì.

“Ai đến đây? Mộ Dung Ảnh?”

Văn Thanh bất ngờ ngẩng đầu: “Cô ấy tới rồi à?”

“Hiện giờ Mộ Dung Ảnh là gia chủ, khả năng tự mình tới đây không lớn.”

Văn Thanh không kìm nén được mất mát trong lòng. Mộ Dung Ảnh... Là anh có lỗi với cô, là anh bị mù, mấy ngày nay anh luôn nhớ lại đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Mộ Dung Ảnh. Cô khác Mộ Dung Tuyết, cô thật sự ngây thơ lương thiện cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Nếu như không có Chúa Tể xuất hiện, giờ đây cô đã bị bọn anh hại chết.

Một người toàn vẹn như vậy mà bị anh làm tổn thương, ý trời là cô đã không thuộc về anh.

Nhà họ Văn không biết nhà họ Mộ Dung có thẻ Tăng Gấp Đôi, còn tưởng rằng thế lực hai nhà vẫn ngang nhau. Ấy thế bọn họ cũng không ngốc, cảm thấy có thể nhà họ Mộ Dung còn cất giấu thẻ bài khác cho nên lập tức cầu viện các gia tộc khác.

Bởi vì nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn lúc trước mưu toan giấu diếm thẻ bài, hành vi lén rút thẻ đã làm cho các gia tộc khác có hơi khó chịu. Ngoại trừ khó chịu ra, hiển nhiên họ cũng thèm khát thẻ bài trên tay mà có lẽ họ sẽ đạt được. Thế nên nhà họ Văn vừa lên tiếng là có ngay mấy gia tộc hưởng ứng, lập tức sai người chạy tới nhà họ Văn chuẩn bị điều tra một phen.

- -----oOo------