Edit + Beta: Basic Needs
………..
Cô tự mình tiến vào mới biết người chơi tiến vào trước đã đã cảm nhận được sự kinh khủng nhường nào.
Sáu người trong căn phòng này đều có khí thế hãi người. Lúc bọn họ đồng loạt nhìn qua đã tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ khôn cùng, khiến bất kỳ một người bình thường nào nhìn thấy cũng muốn quỳ xuống, đừng nói chi là một người đã tận mắt chứng kiến các cái chết khác nhau; giả mà là người không mạnh mẽ, chỉ thấy tuyệt vọng, ắt sẽ gục ngã ngay tại chỗ và bỏ cuộc.
Song, Giang Tinh Chước đứng vững vàng, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh.
Bảng dữ liệu trên màn hình hiển thị:
*Người chơi: Giang Tinh Chước
*Cấp bậc: Lv 0
*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)
*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn những người đang khiếp sợ, cô hơi cúi đầu: “Chào mọi người buổi trưa.”
“Cô là ai?!”
“Tôi nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây, muốn giao dịch với các vị.”
“Giao dịch?” Người đàn ông có xúc tu đứng dậy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đặt ở bên hông chậm rãi biến thành xúc tu vừa mềm mại lại mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, bàn tay của người đàn ông cầm liềm cũng đang thay đổi.
Dưới lớp tươi cười của Giang Tinh Chước là trái tim đập dồn như sấm, cơ màđại não cô vẫn suy nghĩ thật bình tĩnh về chuyện đại khái năng lượng sẽ tăng lên đến mức nào.
Con quỷ nhìn vào màn hình với biểu hiện mong đợi, nước miếng đầy tham lam chảy ra từ khóe miệng nứt nẻ.
3, 2, 1!
Các xúc tu lao về phía Giang Tinh Chước.
“Ha!”
Con quỷ nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
Giang Tinh Chước đứng yên, vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt và nhẹ nhàng. Trong vô hình, dường như có thứ gì đó đột ngột bộc phát ra khỏi cơ thể cô.
Xúc tu đột nhiên cứng đờ giữa không trung, cách đầu Giang Tinh Chước chưa tới nửa mét.
Tất cả mọi người có mặt dựng hết tóc gáy, giờ đây trên gương mặt chỉ có chút cảnh giác ban đầu đã tràn ngập kinh hãi.
Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ác quỷ hoang mang và ngạc nhiên. Nó phát hiện vừa rồi Giang Tinh Chước dùng hết tất cả điểm năng lượng nhằm sáng tạo ra một thứ.
Nhưng điểm năng lượng đó có thể làm được gì? Mục đích của ác quỷ là để cho người chơi bị giết, sau đó thành công nuốt chửng họ thông qua giao ước, hiển nhiên sẽ không thực sự cho phép họ có được trò chơi Chúa Tể. Trò chơi Chúa Tể mang theo không gian thử nghiệm này có cấp địa ngục, không ai vượt qua được kể từ khi nó lấy được đến bây giờ.
Những kẻ mạnh này sẽ tạo ra điểm ban đầu cho họ, nhưng không bao giờ quá nhiều; những thứ có thể sáng tạo ra đều không đủ để chống lại sự tấn công của người khác, dù là tạo ra khiên thì cũng mỏng như giấy, tạo ra cánh thì cũng yếu ớt như cánh gà con. Cho nên nó có thể luận lý thành chương để nuốt chửng những linh hồn mà nó vốn dĩ không nuốt được.
Vậy chính xác thì Giang Tinh Chước đã sử dụng một chút năng lượng nhỏ như vậy để tạo ra điều gì khiến họ sợ hãi nhường này?
Nhìn lại bảng dữ liệu của Giang Tinh Chước.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp độ: Lv 1 (Chúa tể thực tập)
*Điểm năng lượng: 0… 1245… 5832… 11190… (Năng lượng nha chóng quay về 0 sau đó nhanh chóng tăng lên, thật tuyệt, bạn đã bước đầu nắm được bản chất của trò chơi Chúa Tể.)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 1 (còn rất yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, hãy tiếp tục cố gắng!)
*Người đi theo: 6 (Số lượng người đi theo ít nhưng chất lượng tốt, xin vui lòng tiếp tục tạo ra cơn ác mộng!)
Cái gì? Điểm năng lượng vừa mới về không, sau một thời gian ngắn trở về 0 lại bắt đầu tăng vọt! Ác quỷ khiếp sợ không thôi, muốn nhìn xem Giang Tinh Chước vừa mới sáng tạo ra cái gì, nhưng như thế nào cũng không tìm được trên người cô thừa ra thêm vật gì.
Giang Tinh Chước vẫn giữ nguyên bộ dáng mỉm cười kia, vững vàng đứng tại chỗ. Ác quỷ chắc chắn không thể nhìn thấy những gì cô đã tạo ra, bởi vì cô đã tạo ra thứ vô hình. Từ dữ liệu của nhiều người chơi trước đó, cô biết được năng lượng tiêu cực mà những người này có thể tạo ra cho cô rất thấp, khiến những thứ được tạo ra rất yếu, ít nhất là rất khó để chống lại đòn thấn công của họ. Một khi đã như thế, cô từ bỏ những thứ hữu hình.
Cô vừa tạo ra một “cảm giác”. Loại cảm giác này không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, chỉ làm cho tất cả những người nhìn thấy cô cảm nhận được thực lực của cô thâm sâu khó lường, nguy hiểm đến cực điểm, là thứ không thể nhìn thẳng vào. Cảm giác Giang Tinh Chước tạo ra cho mình được đặt tên là “Vầng sáng Cthulhu”.
Bởi vì chỉ là một loại cảm giác lừa gạt, không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, nên quả nhiên như Giang Tinh Chước suy đoán, có thể dùng số điểm ít nhất tạo ra cú lừa lớn nhất.
Lúc này, xúc tu của gã đàn ông cách Giang Tinh Chước nửa mét, hắn chỉ cần thò về phía trước là có thể xuyên thủng đầu của cô, song hắn lại đột ngột gắng gượng, nào dám nhúc nhích nữa.
Cả người hắn toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt vừa rồi, một cảm giác kinh hoàng ùn ùn kéo tới nuốt chửng hắn như một cơn sóng thần cao trăm mét. Hắn chưa từng cảm nhận được loại cảm giác khinh khủng này từ trên người bất luận kẻ nào, như thể gười con gái trước mắt là sinh vật gì đó khủng b0 khó mà nói thành lời, không thể nhìn thẳng, sự tồn tại của cô cao hơn hắn rất nhiều.
Điều đáng sợ hơn là trước giây phút đó, họ không hề cảm thấy có bất kỳ mối đe dọa nào từ cô. Một người mạnh mẽ đến mức nào mới có thể che giấu hoàn toàn sức mạnh của mình và ngụy trang thành một kẻ yếu đuối vô hại?
Lúc này, hắn lại nhìn bộ dáng mỉm cười của Giang Tinh Chước, chỉ cảm thấy nụ cười kia thần bí khó lường, trong đôi mắt dịu dàng kia là sự thong dong tùy ý nhìn xuống con kiến hôi thuộc về cường giả có thể nghiền nát bọn họ. Đúng vậy, người có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong căn phòng này, sao có thể là hạng đầu đường xó chợ đây?
Xúc tu chậm rãi rụt về, cả người hắn ướt đẫm. May mắn, may mắn hắn kịp thời thu tay lại, bằng không hắn không dám tưởng tượng rốt cuộc mình sẽ có kết quả gì!
Không ai dám hành động hấp tấp. Phải biết rằng, người càng có địa vị có quyền thế thì càng sợ chết.
Giang Tinh Chước cảm nhận được năng lượng của mình đang tăng lên rất nhanh.
Ác quỷ há to miệng, đúng là chẳng tin được, rốt cuộc người con gái đó ấy đã làm gì? Không, cho dù cô ta làm cái gì cũng không thay đổi được cái kết, cho dù hiện tại năng lượng của cô đã tăng lên trên chục ngàn thì sao? Mỗi người trước mặt này đều có thể nghiền nát cô ta. Chỉ có 100,000 điểm năng lượng thì cô mới sáng tạo ra một thứ chống lại một người trong bọn họ được, nhưng còn tận 5 người còn lại, Giang Tinh Chước không thể thắng!
Giang Tinh Chước đương nhiên biết ảo giác chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi, những người này dường như đang thiết lập một âm mưu đáng sợ, vì vậy họ sẽ không bao giờ cho phép một thành viên đáng ngờ như cô rời đi một cách dễ dàng. “Ánh sáng ai thấy cái này sẽ cảm nhận được tôi là boss lớn” không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, thuần túy là ánh giáng giả bộ một khi bọn họ ra tay, lập tức sẽ vạch trần được chuyện cô đang giả thần làm quỷ.
Nhưng cô vẫn có hậu chiêu.
Cô mỉm cười và nói: “Tôi nghe thấy tiếng nói của duc v0ng gọi tôi đến chỗ này. Có muốn làm giao dịch với tôi không?”
“Giao dịch gì?” Người đàn ông lớn nhất trong 6 người, dường như cũng là trưởng nhóm, đã lên tiếng. Ánh mắt như hổ của ông ta lóe lên, ngó bộ nguy hiểm khôn cùng, tuyệt đối không phải là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Rút một bộ bài từ nhóm thẻ của tôi, một bộ 1,000 vạn.”
Cái gì mà rút thẻ, bọn họ hoàn toàn không biết có ý nghĩa gì, nhưng 1,000 vạn thực sự không phải là một con số lớn. Lúc này bọn họ không dám làm chuyện hấp tấp mà chỉ liếc mắt nhìn hành động của người phụ nữ bí ẩn, lại dùng ánh mắt trao đổi, kiếm khách cụt một tay nặng nề đáp lời.
“Được, 1,000 vạn đúng không, tôi sẽ làm.”
“Tiến hành giao dịch.”
Trước tiên Giang Tinh Chước dùng một vài điểm ít ỏi tạo ra một nhánh cây nhỏ không có tác dụng gì. Trong mắt những người khác, chỉ thấy trên tay người phụ nữ bí ẩn này xuất hiện một thanh gỗ nhỏ, ngó bộ đơn giản bình thường, song lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy đây nhất định là vũ khí thần bí gì đó.
Thanh gỗ nhỏ gõ nhẹ vào không trung một chút, một đám sương mù trắng xóa xuất hiện rồi ngưng tụ dần, hóa thành một vòng xoáy màu trắng.
Cảnh tượng kỳ ảo khiến 6 người càng cảnh giác cao độ.
Chỉ thấy từ trong mắt vòng xoáy bay ra mười tấm bài nổi lên ánh sáng trắng. Thẻ bay về phía người đàn ông cụt một tay, rồi dừng trước mặt gã ta.
Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của anh.”
Kiếm khách một tay cảnh giác nhìn Giang Tinh Chước một cái, chậm rãi đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng trắng biến mất, lộ ra mặt thẻ trong suốt, trên đó có chữ thư pháp và hoa văn dù không hiểu nhưng ẩn chứa hơi thở thần bí.
“Chúc mừng anh đã rút ra một viên thuốc phục hồi, có thể chữa trị 10% tổn thương của thân thể.”
Hả?
Khi người đàn ông một tay đang suy nghĩ, tấm thẻ hóa thành luồng ánh sáng và bay vào cơ thể gã ta.
Trong nháy mắt, gã căng thẳng cả người, da đầu hơi căng ra, ngón tay cái đẩy thanh kiếm ra khỏi bao kiếm.
Nhưng giây tiếp theo, gã ngây ngẩn cả người.
Cánh tay phải bị cắt cụt của gã bỗng nhiên nóng rực chẳng thôi, có thứ gì đó muốn xông ra, sau đó, một đoạn cánh tay vọt ra!
Thứ gì đây?
Chỉ có một đoạn, chỉ mười xen-ti-mét, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người bật ra khỏi ghế vì kinh ngạc.
Bọn họ đều biết kiếm khách một tay tìm cách khôi phục tay phải nhiều năm rồi, nhưng ngay cả người chữa thương nổi tiếng nhất cũng chỉ có thể nối lại cắt đứt tay của gã, không thể làm tay người ta dài ra từ chỗ bị đứt được; cái đó có khác gì hồi sinh người chết, làm xương trắng mọc ra thịt đâu?
Nhưng người phụ nữ thần bí này... Tấm thẻ đó...
Trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi.
Giang Tinh Chước nhìn phản ứng của bọn họ thì biết mình thành công. Lúc trước kiếm khách một tay này ra tay chém người là cô chú ý tới chân trái của gã thẳng hơn chân phải. Thường thì chân chống sẽ tương đối thẳng, mà chân phụ tương đối cong hơn một chút, nói cách khác, không phải kiếm khách thuận tay trái, mà do gã mất tay phải, vì vậy cô nghĩ gã sẽ quan tâm nếu mình có được tay phải hay không.
Vừa suy đoán, cô vừa âm thầm dùng điểm tạo ra viên thuốc này. Sở dĩ chỉ tạo ra viên thuốc có thể sửa chữa 10%, ngoại trừ bởi vì điểm quá ít, sáng tạo không được mức chữa trị 100% ra, hiển nhiên còn có nguyên nhân khác.
Nụ cười như có như không trên khóe miệng Giang Tinh Chước đã sâu hơn một chút.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp độ: Lv1 (Chúa tể thực tập)
*Điểm năng lượng: 0... 11245... 15832... 21190... (Năng lượng đang tăng lên nhanh chóng)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 1 (còn rất yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, hãy tiếp tục cố gắng!)
*Người đi theo: 6 (Số lượng người theo dõi ít nhưng chất lượng tốt, xin vui lòng tiếp tục tạo ra cơn ác mộng!)
Ác quỷ nhìn thấy số điểm năng lượng của Giang Tinh Chước sau khi tiêu hao nhanh chóng lại mở ra một làn sóng tăng trưởng nhanh hơn. Tại sao? Ác quỷ không hiểu Giang Tinh Chước đã làm như thế nào?!
Kiếm khách cụt một tay lập tức đưa tay chạm vào thẻ bài thứ hai.
Ánh sáng tan đi, để lộ ra phần thân thẻ trong suốt. Gã lập tức nhìn Giang Tinh Chước.
Cô mỉm cười mở lời: “Thật đáng tiếc, anh đã rút ra một thẻ bài trống.”
Sắc mặt gã sa sầm xuống, lập tức đi lật tấm thẻ bài thứ ba.
“Chúc mừng anh rút được một con dao vô cùng bình thường.”
Thẻ biến thành một con dao bình thường trong tay kiếm khách một tay.
“Cho tôi thuốc hồi phục khi nãy!”
“Cái này phải phụ thuộc vào vận may của anh. Có thể rút được cái gì, hoàn toàn phụ thuộc vào việc vận may và duc v0ng bên trong của anh có mãnh liệt hay không.” Giang Tinh Chước mỉm cười đáp, “Về mặt lý thuyết, miễn là h4m muốn đủ mạnh là có thể út được mọi thứ.”
Ngại ánh sáng boss lớn của Giang Tinh Chước, kiếm khách một tay chỉ có thể khắc chế sự lo lắng trong lòng, tiếp tục lật bài.
Thẻ thứ tư là một thẻ trống.
Thẻ thứ năm vẫn là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ sáu, lại là một con dao tầm thường không có gì đặc biệt.
Tại thời điểm gân xanh kiếm khách cụt tay nhảy nhót, rốt cuộc thẻ bài thứ bảy lại rút được một viên thuốc phúc hồi, làm cánh tay phải của gã mọc ra thêm 10cm. Điều này làm cho gân xanh trên mặt gã ta trong nháy mắt biến mất, trong mắt toát ra một chút mừng rỡ.
Tấm thẻ thứ tám và chín toàn là thẻ trống, chuyện này làm cho gã bình tĩnh hơn.
Tấm thứ mười là tấm cuối cùng, không hiểu tại vì sao mà làm cho tất cả mọi người có chút khẩn trương.
Chương 2: Thẻ bài
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Cô tự mình tiến vào mới biết người chơi tiến vào trước đã đã cảm nhận được sự kinh khủng nhường nào.
Sáu người trong căn phòng này đều có khí thế hãi người. Lúc bọn họ đồng loạt nhìn qua đã tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ khôn cùng, khiến bất kỳ một người bình thường nào nhìn thấy cũng muốn quỳ xuống, đừng nói chi là một người đã tận mắt chứng kiến các cái chết khác nhau; giả mà là người không mạnh mẽ, chỉ thấy tuyệt vọng, ắt sẽ gục ngã ngay tại chỗ và bỏ cuộc.
Song, Giang Tinh Chước đứng vững vàng, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh.
Bảng dữ liệu trên màn hình hiển thị:
*Người chơi: Giang Tinh Chước
*Cấp bậc: Lv 0
*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)
*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn những người đang khiếp sợ, cô hơi cúi đầu: “Chào mọi người buổi trưa.”
“Cô là ai?!”
“Tôi nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây, muốn giao dịch với các vị.”
“Giao dịch?” Người đàn ông có xúc tu đứng dậy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đặt ở bên hông chậm rãi biến thành xúc tu vừa mềm mại lại mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, bàn tay của người đàn ông cầm liềm cũng đang thay đổi.
Dưới lớp tươi cười của Giang Tinh Chước là trái tim đập dồn như sấm, cơ màđại não cô vẫn suy nghĩ thật bình tĩnh về chuyện đại khái năng lượng sẽ tăng lên đến mức nào.
Con quỷ nhìn vào màn hình với biểu hiện mong đợi, nước miếng đầy tham lam chảy ra từ khóe miệng nứt nẻ.
3, 2, 1!
Các xúc tu lao về phía Giang Tinh Chước.
“Ha!”
Con quỷ nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
Giang Tinh Chước đứng yên, vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt và nhẹ nhàng. Trong vô hình, dường như có thứ gì đó đột ngột bộc phát ra khỏi cơ thể cô.
Xúc tu đột nhiên cứng đờ giữa không trung, cách đầu Giang Tinh Chước chưa tới nửa mét.
Tất cả mọi người có mặt dựng hết tóc gáy, giờ đây trên gương mặt chỉ có chút cảnh giác ban đầu đã tràn ngập kinh hãi.
Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ác quỷ hoang mang và ngạc nhiên. Nó phát hiện vừa rồi Giang Tinh Chước dùng hết tất cả điểm năng lượng nhằm sáng tạo ra một thứ.
Nhưng điểm năng lượng đó có thể làm được gì? Mục đích của ác quỷ là để cho người chơi bị giết, sau đó thành công nuốt chửng họ thông qua giao ước, hiển nhiên sẽ không thực sự cho phép họ có được trò chơi Chúa Tể. Trò chơi Chúa Tể mang theo không gian thử nghiệm này có cấp địa ngục, không ai vượt qua được kể từ khi nó lấy được đến bây giờ.
Những kẻ mạnh này sẽ tạo ra điểm ban đầu cho họ, nhưng không bao giờ quá nhiều; những thứ có thể sáng tạo ra đều không đủ để chống lại sự tấn công của người khác, dù là tạo ra khiên thì cũng mỏng như giấy, tạo ra cánh thì cũng yếu ớt như cánh gà con. Cho nên nó có thể luận lý thành chương để nuốt chửng những linh hồn mà nó vốn dĩ không nuốt được.
Vậy chính xác thì Giang Tinh Chước đã sử dụng một chút năng lượng nhỏ như vậy để tạo ra điều gì khiến họ sợ hãi nhường này?
Nhìn lại bảng dữ liệu của Giang Tinh Chước.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp độ: Lv 1 (Chúa tể thực tập)
*Điểm năng lượng: 0… 1245… 5832… 11190… (Năng lượng nha chóng quay về 0 sau đó nhanh chóng tăng lên, thật tuyệt, bạn đã bước đầu nắm được bản chất của trò chơi Chúa Tể.)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 1 (còn rất yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, hãy tiếp tục cố gắng!)
*Người đi theo: 6 (Số lượng người đi theo ít nhưng chất lượng tốt, xin vui lòng tiếp tục tạo ra cơn ác mộng!)
Cái gì? Điểm năng lượng vừa mới về không, sau một thời gian ngắn trở về 0 lại bắt đầu tăng vọt! Ác quỷ khiếp sợ không thôi, muốn nhìn xem Giang Tinh Chước vừa mới sáng tạo ra cái gì, nhưng như thế nào cũng không tìm được trên người cô thừa ra thêm vật gì.
Giang Tinh Chước vẫn giữ nguyên bộ dáng mỉm cười kia, vững vàng đứng tại chỗ. Ác quỷ chắc chắn không thể nhìn thấy những gì cô đã tạo ra, bởi vì cô đã tạo ra thứ vô hình. Từ dữ liệu của nhiều người chơi trước đó, cô biết được năng lượng tiêu cực mà những người này có thể tạo ra cho cô rất thấp, khiến những thứ được tạo ra rất yếu, ít nhất là rất khó để chống lại đòn thấn công của họ. Một khi đã như thế, cô từ bỏ những thứ hữu hình.
Cô vừa tạo ra một “cảm giác”. Loại cảm giác này không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, chỉ làm cho tất cả những người nhìn thấy cô cảm nhận được thực lực của cô thâm sâu khó lường, nguy hiểm đến cực điểm, là thứ không thể nhìn thẳng vào. Cảm giác Giang Tinh Chước tạo ra cho mình được đặt tên là “Vầng sáng Cthulhu”.
Bởi vì chỉ là một loại cảm giác lừa gạt, không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, nên quả nhiên như Giang Tinh Chước suy đoán, có thể dùng số điểm ít nhất tạo ra cú lừa lớn nhất.
Lúc này, xúc tu của gã đàn ông cách Giang Tinh Chước nửa mét, hắn chỉ cần thò về phía trước là có thể xuyên thủng đầu của cô, song hắn lại đột ngột gắng gượng, nào dám nhúc nhích nữa.
Cả người hắn toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt vừa rồi, một cảm giác kinh hoàng ùn ùn kéo tới nuốt chửng hắn như một cơn sóng thần cao trăm mét. Hắn chưa từng cảm nhận được loại cảm giác khinh khủng này từ trên người bất luận kẻ nào, như thể gười con gái trước mắt là sinh vật gì đó khủng b0 khó mà nói thành lời, không thể nhìn thẳng, sự tồn tại của cô cao hơn hắn rất nhiều.
Điều đáng sợ hơn là trước giây phút đó, họ không hề cảm thấy có bất kỳ mối đe dọa nào từ cô. Một người mạnh mẽ đến mức nào mới có thể che giấu hoàn toàn sức mạnh của mình và ngụy trang thành một kẻ yếu đuối vô hại?
Lúc này, hắn lại nhìn bộ dáng mỉm cười của Giang Tinh Chước, chỉ cảm thấy nụ cười kia thần bí khó lường, trong đôi mắt dịu dàng kia là sự thong dong tùy ý nhìn xuống con kiến hôi thuộc về cường giả có thể nghiền nát bọn họ. Đúng vậy, người có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong căn phòng này, sao có thể là hạng đầu đường xó chợ đây?
Xúc tu chậm rãi rụt về, cả người hắn ướt đẫm. May mắn, may mắn hắn kịp thời thu tay lại, bằng không hắn không dám tưởng tượng rốt cuộc mình sẽ có kết quả gì!
Không ai dám hành động hấp tấp. Phải biết rằng, người càng có địa vị có quyền thế thì càng sợ chết.
Giang Tinh Chước cảm nhận được năng lượng của mình đang tăng lên rất nhanh.
Ác quỷ há to miệng, đúng là chẳng tin được, rốt cuộc người con gái đó ấy đã làm gì? Không, cho dù cô ta làm cái gì cũng không thay đổi được cái kết, cho dù hiện tại năng lượng của cô đã tăng lên trên chục ngàn thì sao? Mỗi người trước mặt này đều có thể nghiền nát cô ta. Chỉ có 100,000 điểm năng lượng thì cô mới sáng tạo ra một thứ chống lại một người trong bọn họ được, nhưng còn tận 5 người còn lại, Giang Tinh Chước không thể thắng!
Giang Tinh Chước đương nhiên biết ảo giác chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi, những người này dường như đang thiết lập một âm mưu đáng sợ, vì vậy họ sẽ không bao giờ cho phép một thành viên đáng ngờ như cô rời đi một cách dễ dàng. “Ánh sáng ai thấy cái này sẽ cảm nhận được tôi là boss lớn” không có bất kỳ lực sát thương thực chất nào, thuần túy là ánh giáng giả bộ một khi bọn họ ra tay, lập tức sẽ vạch trần được chuyện cô đang giả thần làm quỷ.
Nhưng cô vẫn có hậu chiêu.
Cô mỉm cười và nói: “Tôi nghe thấy tiếng nói của duc v0ng gọi tôi đến chỗ này. Có muốn làm giao dịch với tôi không?”
“Giao dịch gì?” Người đàn ông lớn nhất trong 6 người, dường như cũng là trưởng nhóm, đã lên tiếng. Ánh mắt như hổ của ông ta lóe lên, ngó bộ nguy hiểm khôn cùng, tuyệt đối không phải là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Rút một bộ bài từ nhóm thẻ của tôi, một bộ 1,000 vạn.”
Cái gì mà rút thẻ, bọn họ hoàn toàn không biết có ý nghĩa gì, nhưng 1,000 vạn thực sự không phải là một con số lớn. Lúc này bọn họ không dám làm chuyện hấp tấp mà chỉ liếc mắt nhìn hành động của người phụ nữ bí ẩn, lại dùng ánh mắt trao đổi, kiếm khách cụt một tay nặng nề đáp lời.
“Được, 1,000 vạn đúng không, tôi sẽ làm.”
“Tiến hành giao dịch.”
Trước tiên Giang Tinh Chước dùng một vài điểm ít ỏi tạo ra một nhánh cây nhỏ không có tác dụng gì. Trong mắt những người khác, chỉ thấy trên tay người phụ nữ bí ẩn này xuất hiện một thanh gỗ nhỏ, ngó bộ đơn giản bình thường, song lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy đây nhất định là vũ khí thần bí gì đó.
Thanh gỗ nhỏ gõ nhẹ vào không trung một chút, một đám sương mù trắng xóa xuất hiện rồi ngưng tụ dần, hóa thành một vòng xoáy màu trắng.
Cảnh tượng kỳ ảo khiến 6 người càng cảnh giác cao độ.
Chỉ thấy từ trong mắt vòng xoáy bay ra mười tấm bài nổi lên ánh sáng trắng. Thẻ bay về phía người đàn ông cụt một tay, rồi dừng trước mặt gã ta.
Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của anh.”
Kiếm khách một tay cảnh giác nhìn Giang Tinh Chước một cái, chậm rãi đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng trắng biến mất, lộ ra mặt thẻ trong suốt, trên đó có chữ thư pháp và hoa văn dù không hiểu nhưng ẩn chứa hơi thở thần bí.
“Chúc mừng anh đã rút ra một viên thuốc phục hồi, có thể chữa trị 10% tổn thương của thân thể.”
Hả?
Khi người đàn ông một tay đang suy nghĩ, tấm thẻ hóa thành luồng ánh sáng và bay vào cơ thể gã ta.
Trong nháy mắt, gã căng thẳng cả người, da đầu hơi căng ra, ngón tay cái đẩy thanh kiếm ra khỏi bao kiếm.
Nhưng giây tiếp theo, gã ngây ngẩn cả người.
Cánh tay phải bị cắt cụt của gã bỗng nhiên nóng rực chẳng thôi, có thứ gì đó muốn xông ra, sau đó, một đoạn cánh tay vọt ra!
Thứ gì đây?
Chỉ có một đoạn, chỉ mười xen-ti-mét, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người bật ra khỏi ghế vì kinh ngạc.
Bọn họ đều biết kiếm khách một tay tìm cách khôi phục tay phải nhiều năm rồi, nhưng ngay cả người chữa thương nổi tiếng nhất cũng chỉ có thể nối lại cắt đứt tay của gã, không thể làm tay người ta dài ra từ chỗ bị đứt được; cái đó có khác gì hồi sinh người chết, làm xương trắng mọc ra thịt đâu?
Nhưng người phụ nữ thần bí này... Tấm thẻ đó...
Trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi.
Giang Tinh Chước nhìn phản ứng của bọn họ thì biết mình thành công. Lúc trước kiếm khách một tay này ra tay chém người là cô chú ý tới chân trái của gã thẳng hơn chân phải. Thường thì chân chống sẽ tương đối thẳng, mà chân phụ tương đối cong hơn một chút, nói cách khác, không phải kiếm khách thuận tay trái, mà do gã mất tay phải, vì vậy cô nghĩ gã sẽ quan tâm nếu mình có được tay phải hay không.
Vừa suy đoán, cô vừa âm thầm dùng điểm tạo ra viên thuốc này. Sở dĩ chỉ tạo ra viên thuốc có thể sửa chữa 10%, ngoại trừ bởi vì điểm quá ít, sáng tạo không được mức chữa trị 100% ra, hiển nhiên còn có nguyên nhân khác.
Nụ cười như có như không trên khóe miệng Giang Tinh Chước đã sâu hơn một chút.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp độ: Lv1 (Chúa tể thực tập)
*Điểm năng lượng: 0... 11245... 15832... 21190... (Năng lượng đang tăng lên nhanh chóng)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv 1 (còn rất yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, hãy tiếp tục cố gắng!)
*Người đi theo: 6 (Số lượng người theo dõi ít nhưng chất lượng tốt, xin vui lòng tiếp tục tạo ra cơn ác mộng!)
Ác quỷ nhìn thấy số điểm năng lượng của Giang Tinh Chước sau khi tiêu hao nhanh chóng lại mở ra một làn sóng tăng trưởng nhanh hơn. Tại sao? Ác quỷ không hiểu Giang Tinh Chước đã làm như thế nào?!
Kiếm khách cụt một tay lập tức đưa tay chạm vào thẻ bài thứ hai.
Ánh sáng tan đi, để lộ ra phần thân thẻ trong suốt. Gã lập tức nhìn Giang Tinh Chước.
Cô mỉm cười mở lời: “Thật đáng tiếc, anh đã rút ra một thẻ bài trống.”
Sắc mặt gã sa sầm xuống, lập tức đi lật tấm thẻ bài thứ ba.
“Chúc mừng anh rút được một con dao vô cùng bình thường.”
Thẻ biến thành một con dao bình thường trong tay kiếm khách một tay.
“Cho tôi thuốc hồi phục khi nãy!”
“Cái này phải phụ thuộc vào vận may của anh. Có thể rút được cái gì, hoàn toàn phụ thuộc vào việc vận may và duc v0ng bên trong của anh có mãnh liệt hay không.” Giang Tinh Chước mỉm cười đáp, “Về mặt lý thuyết, miễn là h4m muốn đủ mạnh là có thể út được mọi thứ.”
Ngại ánh sáng boss lớn của Giang Tinh Chước, kiếm khách một tay chỉ có thể khắc chế sự lo lắng trong lòng, tiếp tục lật bài.
Thẻ thứ tư là một thẻ trống.
Thẻ thứ năm vẫn là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ sáu, lại là một con dao tầm thường không có gì đặc biệt.
Tại thời điểm gân xanh kiếm khách cụt tay nhảy nhót, rốt cuộc thẻ bài thứ bảy lại rút được một viên thuốc phúc hồi, làm cánh tay phải của gã mọc ra thêm 10cm. Điều này làm cho gân xanh trên mặt gã ta trong nháy mắt biến mất, trong mắt toát ra một chút mừng rỡ.
Tấm thẻ thứ tám và chín toàn là thẻ trống, chuyện này làm cho gã bình tĩnh hơn.
Tấm thứ mười là tấm cuối cùng, không hiểu tại vì sao mà làm cho tất cả mọi người có chút khẩn trương.
- -----oOo------