Mới đầu Tiêu Hành còn tưởng hai người xa nhau lâu quá nên Tạ Thầm không quen được ôm ngủ nữa, nhưng liên tiếp mấy đêm sau đều là như thế, Tiêu Hành cảm thấy Tạ Thầm có thể đang giận dỗi gì đó.

......!Nhưng cũng không đúng.

Người ta bình thường vợ chồng cãi nhau dù không tỏ thái độ nhưng ít nhất cũng phải chia phòng ngủ mấy ngày mới hết giận, sao vị này của hắn chẳng những cho hắn vào phòng ngủ mà còn để mặc hắn ngày ngày giày vò mình tới nửa đêm?

Hơn nữa ngoại trừ ban đêm không cho ôm thì những lúc khác đều giống như trước.

Tạ Thầm vẫn không biết đùa, mỗi khi thẹn thùng xấu hổ vẫn sẽ đỏ mặt trốn hắn, vẫn sẽ vụng trộm vào bếp phụ giúp hắn, thậm chí mỗi ngày được tháo vải một canh giờ Tạ Thầm cũng toàn dùng để nhìn hắn.

Không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, hắn đi đến đâu thì ánh mắt y theo đến đấy, bị bắt quả tang cũng chỉ dời mắt đi giây lát rồi nhanh chóng quay lại ngay.

Có lần Tiêu Hành kiểm kê đồ đạc trong kho, Tạ Thầm ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh cửa, khoanh tay rụt cổ trông mong nhìn qua hắn.

Đôi mắt đã chữa lành sáng ngời không có chút oán hận hay tức giận nào, chỉ tràn ngập yêu thương chan chứa khiến người ta khó lòng chịu được.

Tiêu Hành hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng đè người lên ván cửa hung hăng hôn một trận.

Ngay cả lúc đó Tạ Thầm cũng mở to mắt nhìn hắn, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút nào sẽ lãng phí một canh giờ ngắn ngủi.

Bất kỳ ai cũng sẽ không cảm thấy Tạ Thầm đang giận dỗi.

Vậy rốt cuộc là gì mới được chứ?

Tiêu Hành u sầu đến trưa, đợi ban đêm về phòng ngủ còn dựa vào đầu giường thở dài thườn thượt.

Tạ Thầm tắm xong đi vào, đứng cạnh chậu than sưởi tay một lát, lúc lên giường nghe Tiêu Hành than thở lại sột soạt chui ra khỏi chăn hỏi hắn sao vậy.

Tiêu Hành thầm nghĩ còn không phải vì ngươi hay sao, ngoài mặt lại không lộ ra, chỉ xua tay nói tâm tình không tốt ngủ không được, bảo Tạ Thầm ngủ trước đi.

Nói xong lại thở dài, vẻ mặt vô cùng sầu khổ.

Tạ Thầm ngây ngốc nhìn hắn một lát, kéo chăn nửa ngày cũng không thể nằm xuống, trước khi Tiêu Hành chuẩn bị thở dài lần nữa thì xích lại gần hỏi: "Sao tâm tình lại không tốt?"

"Không có gì." Tiêu Hành giật giật khóe miệng, "Ngươi ngủ đi, không cần để ý đến ta."

Tạ Thầm đâu thể nào mặc kệ, nhưng thấy bộ dạng hắn không muốn nhiều lời cũng không tiện hỏi thêm, nghĩ ngợi một hồi mới thử thăm dò: "Vậy......!làm sao tâm tình mới tốt lên?"

Tiêu Hành nghe vậy thì nhìn qua, đối diện với ánh mắt băn khoăn kia.

Đúng là ngốc thật sự.

Hắn thầm thở dài trong lòng rồi vươn cánh tay về phía Tạ Thầm: "Tới đây."

Lần này Tạ Thầm đã hiểu, không chút do dự chui vào lòng Tiêu Hành để hắn ôm mình.

"Giờ lại chịu để ta ôm rồi à?" Tiêu Hành hỏi.

Tạ Thầm nghiêng đầu mở to mắt nhìn hắn: "Ta vẫn luôn cho ngươi ôm mà."

"Vậy sao ngươi ngủ cách xa ta như vậy?" Tiêu Hành nói, "Chê ta ôm ngươi không thoải mái à?"

Tạ Thầm nghẹn họng, nhếch môi hồi lâu không lên tiếng.

"Nói đi." Tiêu Hành lạnh mặt.

Tạ Thầm lần đầu thấy hắn như vậy, sợ sệt rụt cổ lại.

Thật lâu sau mới lí nhí đáp: "......!Không phải."

"Vậy thì tại sao?" Sắc mặt Tiêu Hành lạnh hơn, giống như khổ sở lại giống như tức giận, trầm giọng hỏi, "Vì ta đi lâu quá nên ngươi không thích ta nữa sao?"

"Không phải!" Tạ Thầm lập tức phản bác, "Ta......"

Y ngập ngừng nhìn lảng đi chỗ khác nhưng bị Tiêu Hành nắm cằm bắt quay lại, không hiểu sao đỏ cả vành mắt..