Tất nhiên Trì Tái Hạ rất xinh đẹp.
Sinh viên Ban Quốc tế bọn họ, đa số đều sở hữu hai đặc điểm, một là điều kiện gia đình không tệ và học hành chẳng ra sao, hai là có tương đối nhiều tiền và thời gian nhàn rỗi để chăm sóc bản thân. Dù lúc trước ở Tĩnh Tây, so với Viện Thể dục và Học viện Điện ảnh, số người đẹp của Ban Quốc tế cũng không hề thua kém chút nào. Mà ở trong Ban Quốc tế người đẹp như mây, Trì Tái Hạ vẫn luôn là tiêu điểm, là tia sáng huỳnh quang dưới đèn. Vậy nên Khương Tuế Tuế không cảm thấy câu này của Hứa Định có vấn đề gì, thậm chí còn phụ họa vài câu. Trì Tái Hạ đưa lưng về phía bọn họ, xung quanh ồn ào, cô không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Nhưng sau lưng lành lạnh, cô luôn có cảm giác không thích hợp lắm. Cô nghi thần nghi quỷ quay đầu. Hai người kia chỉ đang giao lưu bình thường với các tổ viên khác. Đợi một lát, thừa dịp Khương Tuế Tuế không nói tiếp, Trì Tái Hạ kéo cô nàng sang, nhỏ giọng gặng hỏi: “Vừa rồi các cậu nói gì, vì sao tôi lại có cảm giác là lạ?” “Đang nói chuyện chia nhóm đó. À, tớ còn giải thích chuyện tuần trước với cậu ấy.” Khương Tuế Tuế kể lại một lượt cho Trì Tái Hạ, cuối cùng tự nhiên bảo: “Cậu ấy nghe thì bảo không có gì, chỉ thế thôi.” “Chỉ thế thôi?” Trì Tái Hạ nghi ngờ. Ban đầu Khương Tuế Tuế còn muốn nói “Chỉ thế thôi, cậu ấy còn khen cậu xinh đẹp nữa”, nhưng đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy với âm lượng cao đến mức chói tai, hoàn toàn lấn át tất cả tiếng ồn ào trong phòng học. Giảng viên trở về, thống kê cụ thể từng nhóm. Nhóm Trì Tái Hạ bao gồm mười người, ngoài Trì Tái Hạ và Khương Tuế Tuế là bạn cùng lớp, những người khác đều đến từ các Viện và Ban khác nhau. Để thuận tiện trao đổi sau này, Khương Tuế Tuế đề nghị hãy tạo một nhóm thảo luận. Mọi người không có ý kiến, đều phối hợp quét mã tham gia. Đợi mọi người trong phòng học thảo luận xong, trở về vị trí của mình, Khương Tuế Tuế mới rón rén lặng lẽ xích đến gần Trì Tái Hạ, chia sẻ điện thoại: “Xem nè, Wechat của Hứa Định!” Trì Tái Hạ nhìn thoáng qua. Hình đại diện là một bản thiết kế kiến trúc vẽ tay, kiểu màu trắng xám mà có thể thấy rất nhiều trong danh sách. Tên thì vẫn đặt tên thật, trông đơn giản cực kỳ, thích hợp với một tấm ảnh bìa nền trắng. Khương Tuế Tuế mở trang cá nhân của anh. Trang cá nhân của anh không thiết lập hiện thời gian, nhưng cũng chẳng đăng bao nhiêu bài. Đôi khi là ảnh chụp phong cảnh, thi thoảng là mô hình đã dựng xong, rất ít caption. Trì Tái Hạ không hứng thú lắm, Wechat của cô hơn một ngàn bạn bè, hoạt động thế này mỗi ngày cô đều có thể lướt qua vô số bài. “Mà từ này có ý gì nhỉ?” Khương Tuế Tuế chỉ vào chữ ký riêng dưới ảnh chân dung của Hứa Định, hỏi. Firm, một từ tiếng Anh đơn giản. Trì Tái Hạ liếc mắt, thuận miệng đáp: “Chắc là phim.” Khương Tuế Tuế: “Không phải phim là movie sao?” “Hai từ đó đều là phim.” Trì Tái Hạ trả lời không cần suy nghĩ. Cô vẫn có tí lòng tin với trình độ tiếng Anh của mình. Tuy không nhiều. Dứt lời chưa được mấy giây, cô cũng cảm thấy từ đơn này quả thật bề ngoài thì hơi giống, nhưng bên trong thì không giống. Cô bèn xích lại gần màn hình, sau khi nghiên cứu cẩn thận, giọng cũng trở nên do dự: “Hoặc là trang trại…?” Khương Tuế Tuế: “Tớ nhớ hình như trang trại là f-a-r-m.” “Thật sao?” Hai người nghiêng đầu nhìn nhau, hai đầu nhỏ tụ lại một chỗ, đôi bên đều thấy được vẻ khó hiểu đối với tri thức trong mắt nhau. Cuối cùng, vẫn là Khương Tuế Tuế nhớ đến trong điện thoại có phần mềm từ điển, mở ra tìm kiếm: “Ờm, là một tính từ, dùng để hình dung sự kiên trì, vững chãi.” “...” Nhàm chán. Trong lòng Trì Tái Hạ trợn mắt. - Chịu đựng môn học tự chọn này xong, trời bên ngoài đã tối. Lúc này, Trì Tái Hạ cũng không vội vã rời đi, cô chờ người trong phòng học tản ra gần hết rồi mới ra về với Khương Tuế Tuế. Tới bên ngoài tòa âm nhạc, Khương Tuế Tuế bắt gặp bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, thử thăm dò gọi: “Hội trưởng Hứa?” Hứa Định dừng bước, quay đầu. “Cậu làm gì…” Trì Tái Hạ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Khương Tuế Tuế mạnh mẽ kéo lên phía trước. Khương Tuế Tuế nhỏ giọng: “Cơ hội tốt như vậy, còn không mau tranh thủ thời gian tìm cách làm quen với người ta đi!” “Làm quen với cậu ta để???” “Mẹ tớ dạy, ở nhà dựa cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Ở trường học quen biết nhiều người sẽ không sai đâu, bằng không cậu cho rằng làm sao tớ quen được bạn của bạn trai cũ của cậu?” “...” Người ta đọc sách, cậu kết bạn kết bè, còn kiêu ngạo nữa chứ, nhất cậu rồi. Bước nhanh đến trước mặt Hứa Định, Khương Tuế Tuế nhiệt tình chào hỏi: “Hội trưởng Hứa, thật trùng hợp, con đường này…cậu muốn về ký túc xá sao?” Hứa Định ngẩng đầu, lễ phép “Ừ”. Khương Tuế Tuế chỉ đợi tiếng này của anh, cười tủm tỉm: “Chúng tớ cũng về ký túc xá, vừa vặn tiện đường.” Hứa Định không nói gì, nhưng vẫn gật đầu nhẹ, dường như còn phối hợp bước chậm lại. Đêm mùa thu, gió vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Nhưng trong khuôn viên trường vẫn rất ồn ào, tiếng đàn phát ra từ phòng đàn, sinh viên tụm lại tốp năm tốp ba, hoặc chạy xe đạp, hoặc tản bộ. Thư viện xây thành vòng tròn đồng tâm ở phía xa cũng sáng trưng. Trì Tái Hạ lười quấy rầy kế hoạch kết bạn của Khương Tuế Tuế, lướt điện thoại suốt cả đường, thỉnh thoảng cô mới qua loa đáp vài câu. Khương Tuế Tuế vẫn cân bằng hai bên, không bỏ rơi ai, lúc nói hai câu với người này, lúc lại trò chuyện hai câu với người kia. Khi đến dưới tòa ký túc xá nữ, cô nàng đã thuận nước đẩy thuyền, muốn kết bạn với Hứa Định: “Đúng rồi Hội trưởng Hứa, có tiện kết bạn Wechat không? Sau này có chuyện gì không hiểu, chúng tớ cũng dễ nhờ cậu chỉ dạy hơn ~” Hứa Định hơi khựng lại. Khương Tuế Tuế vội vàng bổ sung một câu: “Không tiện cũng không sao, tớ chỉ hỏi một chút thôi. Nếu thật sự có vấn đề gì thì chúng tớ có thể hỏi cậu qua nhóm thảo luận được rồi.” “Không có gì bất tiện cả.” Hứa Định mím mím môi: “Tôi đã khóa tính năng gửi lời mời rồi, bây giờ điện thoại hết pin, lát về phòng ngủ tôi sẽ gửi.” Hai mắt Khương Tuế Tuế sáng lên: “Được được được, phiền Hội trưởng rồi!” Cô nàng thấy thành công rồi thì ngừng lại đúng lúc, vội vàng nhanh trí bảo: “Vậy tạm biệt Hội trưởng, chúng tớ, lên lầu trước đây!” Nghe đến “lên lầu”, Trì Tái Hạ đang đắm chìm trong điện thoại di động bèn liếc mắt qua, cũng mơ hồ nói một câu “tạm biệt”. Chẳng qua miệng cô không mở ra tí nào, từ biểu cảm đến giọng nói đều lộ ra vẻ lấy lệ. Hứa Định gật gật đầu, đứng tại chỗ im lặng đưa mắt nhìn hai người lên tầng. Thật lâu sau, anh mới chậm rãi xoay người, cất bước rời đi. Đến chỗ rẽ cầu thang, Khương Tuế Tuế hào hứng ôm chặt cánh tay Trì Tái Hạ, kêu gào: “Á á á Trì Tái Hạ! Cậu nghe được không? Hứa Định nói lát về kết bạn với chúng ta đó! Không ngờ cậu ấy dễ nói chuyện như vậy!!!” “...” “Tỉnh đi, người ta có ý từ chối uyển chuyển. Đầu óc cậu ngâm nước sao, không nghe hiểu ư?” “?” “Đâu có!” “Đã nói đến mức điện thoại hết pin rồi, cậu còn muốn rõ ràng thêm bao nhiêu nữa?” Trì Tái Hạ cạn lời liếc mắt. Làm ơn đi, kể từ cấp ba cô đã hết dùng đến loại lý do y như giao mì sợi trễ một tiếng này rồi, được chứ? “Thật…?” Nghe giọng điệu chắc chắn của cô, Khương Tuế Tuế vốn cho rằng đã thành công rồi thì không khỏi bắt đầu dao động: “Nhưng tớ đã nói không tiện thì thôi, cậu ấy làm gì còn muốn kết bạn nữa, đây không phải vẽ thêm chuyện sao?” “Người lịch sự đều thế mà, có lẽ thấy từ chối trước mặt quá xấu hổ nên mới bảo một lát nữa sẽ gửi. Nhưng nếu không có gửi thì người khác cũng sẽ cho rằng cậu ta quên, không tiện hỏi, đúng không?” Trì Tái Hạ phân tích rõ ràng. Mặc dù Khương Tuế Tuế rất muốn bảo “Tớ hỏi có ý tốt thôi mà, việc này thì có gì mà ngại”, nhưng vẫn nhịn một chút, nuốt lời nói đại nghịch bất đạo xuống. Cô nàng cũng không muốn mình nhận một cái trợn mắt đâu. Nhưng Trì Tái Hạ nói cũng đúng, có thể vào được Bình Đại này hẳn không phải người bình thường rồi. Trông anh trầm tĩnh hướng nội, thật ra rất khéo léo, ngay cả sinh viên Ban Quốc tế cũng không hề khó chịu. Chỉ dựa vào cách đối xử với người ngoài thế này, ai nhìn thấy mà không muốn ném cho mấy chục phiếu chứ? Chỉ đáng tiếc là không kết bạn Wechat được, cô nàng thở dài. - Trì Tái Hạ trở về phòng ngủ, theo thường lệ tắm rửa một phen. Tuy phòng tắm hoàn toàn mới, nhưng mỗi ngày ở trong căn phòng chưa đến hai mét vuông, không có tinh dầu thơm bọt bong bóng để chịu đựng thử thách tắm bằng nước với nhiệt độ không ổn định, đối với Trì Tái Hạ, đây là sự bực mình chưa từng thấy. Tắm rửa xong, cô vừa lau đuôi tóc vừa đăng nhập trò chơi. Trong cột bạn tốt, tên của Minh Kính Phi Đài vẫn hiện màu xám. Cô mở chim cánh cụt, hỏi hôm nay anh có online không. Đối phương trả lời số 1, giải thích: “Mới tắm xong, chờ một lát.” “1111.” Bên này vừa hẹn với Minh Kính Phi Đài thì keng một tiếng, kênh trò chuyện riêng trong trò chơi lại vang lên. [Mật] Nhuyễn Đào: Hạ Hạ~ làm nhiệm vụ ngày không? Đúng lúc còn một chỗ trống đó! Nhuyễn Đào là người cùng bang, hai ngày trước cô trùng hợp gặp được ở vị trí gần nhiệm vụ. Đối phương rất nhiệt tình mời cô làm nhiệm vụ chung, hai người bèn thuận lý thành chương kết bạn với nhau. Nhắc tới, từ khi Trì Tái Hạ tiêu 40 ngàn vàng lấy đá quý, cộng thêm việc mỗi ngày đều diện phong cách thời trang khác nhau rêu rao khắp nơi, trong bang đột nhiên xuất hiện nhiều người quan tâm đến người mới hơn hẳn. Bạn tốt trong game của Trì Tái Hạ cũng từ ban đầu chỉ lác đác mấy người ít đến đáng thương phải mở rộng thành cần chia hai nhóm. [Mật] Mưa hè không ngớt: Không được, một vị trí không đủ, tôi đi với Minh Kính Phi Đài. Trì Tái Hạ thuận miệng trả lời. [Mật] Nhuyễn Đào: Minh Kính? Giỏi lắm Hạ Hạ! [không đơn giản nha]. [Mật] Nhuyễn Đào: Thành thật khai báo! Cậu với Minh Kính có mối quan hệ thế nào! Vừa tặng đá quý vừa thường xuyên đi chung với nhau! [Mật] Mưa hè không ngớt:? [Mật] Mưa hè không ngớt: Liên quan gì đến cô. Trì Tái Hạ không hiểu nổi, chỉ mới gặp nhau một lần, tại sao cô phải khai báo với cô ta chứ. Người này cũng hay thật, quản còn rộng hơn cả Khương Tuế Tuế. Đối phương dường như không nghĩ tới cô nói chuyện thẳng thắn như vậy, nghẹn họng, hồi lâu sau cũng không lên tiếng. Trì Tái Hạ không quan tâm cô ta, vừa nghĩ đến Khương Tuế Tuế thì cô nàng đã oanh tạc Wechat của cô. Cô cầm di động lên. Khương Tuế Tuế: [A a a a a a a.] Khương Tuế Tuế: [Kết bạn rồi kết bạn rồi!] Khương Tuế Tuế: [[Ảnh chụp màn hình]]. Khương Tuế Tuế: [Hứa Định kết bạn với tớ rồi! Có phải cũng kết bạn với cậu rồi không! Thấy chưa thấy chưa! Cậu chỉ lấy dạ tiểu Hạ đo lòng quân tử* thôi!!!] *Câu gốc: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Trì Tái Hạ: [?] Trì Tái Hạ: [Mắng ai đấy.] [Khương Tuế Tuế đã thu hồi một tin nhắn]. Trì Tái Hạ mở ảnh chụp màn hình ra nhìn. Quả thực đã kết bạn. Sao vị Hội trưởng Hứa này lại thành thật như thế. Cô vô thức rời khỏi cuộc trò chuyện, ấn mở lời mời kết bạn. Có thì vẫn có, còn rất nhiều nữa. Nhưng không có cái nào đến từ vị Hội trưởng Hứa kia. Chưa đến lượt mình à? Nghĩ như vậy, Trì Tái Hạ nhìn cài đặt Wechat, xác nhận mình không hề tắt tính năng nhận - gửi lời mời kết bạn thì trở về giao diện bạn mới, tốt tính chờ đợi tiếp. Một phút. Hai phút. Nhìn cột lời mời kết bạn gió êm sóng lặng như thể bị ngắt mạng, hình như cô bỗng hiểu ra gì đó. À, chỉ kết bạn với Khương Tuế Tuế mà không kết bạn với cô đúng không? Bây giờ chung một nhóm mà đã bắt đầu phân biệt đối xử đúng không? Thật buồn cười, không kết bạn thì không kết bạn! Wechat của Trì Tái Hạ cô là thứ ai muốn kết bạn thì có thể kết bạn à? Nhìn cái danh sách lời mời siêu dài này đi! Người muốn kết bạn với cô giống như cá vàng sang sông có biết không hả?! Trì Tái Hạ ném điện thoại di động lên bàn. Chưa được mấy giây, cô lại giận dữ cầm lên, vào nhóm chụp ảnh tìm avatar của Hứa Định, bấm vào. Khi Trì Tái Hạ đang muốn kéo người này vào sổ đen thì chợt nhìn thấy ba chữ “gửi tin nhắn”, ánh mắt lập tức cứng đờ. Đợi đã…gửi tin nhắn, không phải “gửi lời mời kết bạn” sao? Trì Tái Hạ bấm vào nút “gửi tin nhắn”, giao diện tự động nhảy đến cửa sổ nhắn tin. Nhưng khung chat nhắn tin trống rỗng. Cô bấm trở về cột bạn bè, dựa theo bảng chữ cái tìm đến chữ X*. *Hứa Định (xǔdìng). Trong danh sách bạn tốt dài thòng, rốt cuộc cô cũng thấy avatar bản thảo kiến trúc xám trắng xen lẫn trong đủ loại tên đa dạng mà cô chưa hề chú ý đến. Tên bạn tốt: Hứa Định. - ------------------- Có khi nào cái thành ngữ đó gọi là “Nhiều hơn cá diếc qua sông*” không, tiểu Hạ mù chữ. *Khi nhà Tây Tấn sụp đổ, Trung Nguyên hỗn loạn, Đông Tấn thành lập ở Giang Nam, các quý tộc phương Bắc lũ lượt kéo về đây, thế nên có người nói “Danh sĩ qua sông còn nhiều hơn cá diếc”. Sau này nó được dùng để miêu tả một trend có rất nhiều người chạy theo.