Trì Tái Hạ cứng họng.

Sao gọi là cô cũng không dùng được, thứ này… không phải thứ này quan trọng ở việc phối hợp à? Anh nói chuyện khó nghe thật á!

Cô vừa chớp mắt vừa há to miệng, nhưng hồi lâu sau cũng không thốt lên lời.

Chuyện này muốn cô nói thế nào đây? Bảo mình rảnh đến mức nhàm chán nên tò mò, hay bảo mình chưa trải đời? Quan trọng là nếu cô nói mình chợt hiếu kỳ về việc thế này thì cũng không đúng lắm.

Biết cô xấu hổ, Hứa Định cũng thức thời không nói tiếp nữa, chỉ lẳng lặng chuyển thùng rác qua vị trí ở bên kia giường mà hai người không nhìn thấy.

Trì Tái Hạ thấy thế thì lỗ tai càng đỏ hơn, ngón chân cũng không kìm được mà cụp xuống.

Cô đến trước bàn, tùy ý bưng ly sữa bò lên uống ừng ực cho xong rồi vội vàng nói: “Em ăn no rồi, anh, anh bưng ra ngoài nhé, em ngủ thêm một lát.”

Nghe vậy, Hứa Định đứng dậy bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn thoáng qua cô, rồi anh rút hai tờ khăn giấy từ hộp đựng khăn bên cạnh đưa cho cô.

Trì Tái Hạ tiện tay nhận khăn giấy, lau lung tung vài lần rồi nhỏ giọng lẩm bẩm “Em đi ngủ đây”, sau đó tránh né ánh mắt Hứa Định, mau chóng chui về ổ chăn.

Cô lăn trái lăn phải, dém tới dém lui, chỉ hai ba lần đã cuộn mình thành một bé tằm rụt đầu.

Hứa Định ngoảnh đầu nhìn cô, cũng không rời đi ngay.

Anh bước đến đầu giường.

Trì Tái Hạ cảnh giác, chỉ lộ ra nửa gương mặt, giọng nói buồn bực trong chăn: “Anh qua đây làm gì?”

Hứa Định không trả lời, anh nhìn cô, chậm rãi nghiêng người…

Ấn nút đóng mở màn cửa ngay đầu giường.

Màn cửa che nắng chậm rãi khép lại, phòng ngủ vốn không bật đèn đột nhiên tối sầm, chỉ còn mỗi ánh đèn đêm trong toilet tỏa ra nguồn sáng dìu dịu.

Trong căn phòng tối không thấy rõ, giọng Hứa Định cũng có vẻ hơi khàn khàn: “Ngủ đi, Hạ Hạ.”

Tay anh rời khỏi nút bấm, tự nhiên chạm vào đầu cô, khẽ xoa xoa, rồi vén lọn tóc ra sau tai cô, chỉnh lại góc chăn.

Thịch, thịch, thịch… dường như Trì Tái Hạ có thể nghe được rất rõ ràng tiếng tim đập của mình, như thể chúng đang gõ trống, khiến màng nhĩ cô chấn động.

Một giây trước khi Hứa Định sắp đứng dậy, không biết cô đã nghĩ gì mà bỗng giơ tay giữ chặt anh.

Không khí tựa như đã ngừng hô hấp trong phút chốc, rồi lập tức ngưng đọng chẳng hề báo trước.

Cơ thể Hứa Định cứng đờ.

Trì Tái Hạ có thể cảm giác bàn tay cô đang nắm chặt anh đã bắt đầu nóng lên, dường như lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, tất cả đều dính lên mu bàn tay anh, mang đến vài phần ẩm ướt.

Cô đứng dậy, hôn nhanh lên mặt anh một cái.

Sau đó cô vội vã nằm xuống, buông tay ra y như điện giật, co rụt người quay lại đưa lưng về phía anh, ngay cả đầu cũng chui một nửa vào trong chăn.

Ngay cả giọng cũng nghèn nghẹn: “Được rồi, anh có thể đi.”

Có vẻ Hứa Định vẫn chưa tỉnh táo lại, anh còn duy trì tư thế nửa nghiêng, bàn tay chống lên tủ đầu giường chậm rãi nắm chặt, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Một lúc lâu sau, anh hơi mất tự nhiên đứng thẳng, bộ phận nào đó trên cơ thể cứ như không kiểm soát được mà đồng bộ với lưng.

Trì Tái Hạ giả chết, nhưng vẫn luôn dựng tai lên.

Cô không nghe thấy tiếng bước chân, cũng có thể cảm nhận được hơi thở sau lưng chưa biến mất.

Anh không đi.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh cực kỳ.

Nhưng tại một nơi không hẳn là không gian hẹp như ở đây, bầu không khí đã bị cản trở rồi hòa quyện, hô hấp cũng buộc phải chậm dần.

Cô bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc anh, lỡ như bị đè lên giường cưỡng hôn thì làm sao bây giờ. Tuy có vẻ cô cũng rất muốn nếm thử cảm giác hôn nhau với anh, nhưng địa điểm không đúng lắm đâu.

Mà dựa theo tính cách của Hứa Định, anh cũng không phải người sẽ làm chuyện không phải phép như vậy… Thế nên, anh còn đứng ì ở đây làm gì?

Cô đang nghĩ lung tung, bỗng sau lưng vang lên giọng nói lộ rõ vẻ khàn khàn hơn so với lúc trước: “Hạ Hạ, anh có thể dùng toilet một chút không?”

Dùng toilet mà thôi, đương nhiên cô sẽ không từ chối, qua loa “Ừa” một tiếng. Nghe được âm thanh anh cất bước, cô lại vội vàng đổi sang nghiêng bên kia.

Chẳng qua anh dùng toilet hơi lâu, tiếng nước chảy ào ào vẫn luôn quanh quẩn bên tai.

Trì Tái Hạ suy nghĩ có phải mình đã hiểu lầm ý dùng toilet không, anh đang tắm ư? Hình như ở đây chỉ có ba nhà vệ sinh thôi, quả thật không tiện, nói không chừng tối qua anh còn chưa tắm.

Nhưng âm thanh nước chảy này, nghe không giống từ vòi hoa sen phun ra rồi rơi xuống sàn nhà, mà càng giống của bồn rửa tay hơn…

Thình lình, tiếng nước dừng lại.

Suy nghĩ của Trì Tái Hạ cũng bị cắt ngang theo.

Vành mắt Hứa Định đỏ ửng, mím chặt môi, hô hấp nặng nề không che giấu được.

Anh đứng trước bồn rửa mặt, kéo mấy tờ khăn giấy lau khô tay, hai tay chống lên mép đá cẩm thạch, cúi thấp đầu, yên lặng hít thở chậm thật lâu.

Trì Tái Hạ quả thật tò mò sắp chết rồi.

Anh làm bài trong toilet à, tiếng nước ngừng rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì cả.

Đợi hồi lâu sau, cô mới nghe được âm thanh đẩy cửa toilet.

Sau khi rời phòng, dường như anh đã đứng ở cửa ra vào một lát, rồi mới lập tức bước về phía bàn ăn.

Có tiếng vang rất nhỏ từ bàn ăn truyền đến.

Tiếng bước chân dần dần xa hơn.

Cuối cùng mới tới âm thanh đóng cửa phòng cực nhỏ.

Theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng này, bao lo lắng trong lòng Trì Tái Hạ cũng xem như đã chậm rãi biến mất.

Với thẻ đen của Quân Dật, thời gian trả phòng của tất cả khách sạn theo chuỗi đều sẽ tự động kéo dài đến hai giờ chiều. Ngoại trừ Hứa Định, một đám người bao gồm cả Trì Tái Hạ ngủ lại, đều đánh một giấc tới khoảng giữa trưa thì mới tỉnh.

Sau khi dùng bữa trưa ở khách sạn xong, mọi người chuẩn bị rời đi.

Thanh toán trực tiếp dùng tên Trì Lễ, Trì Tái Hạ chỉ cần ký tên là được.

Cô xem cũng chưa xem, ký tên vèo vèo lên giấy A4.

Sau khi tiếp tân khách sạn giữ lại thì đưa cô một bản.

Ban đầu cô lười cầm, nhưng Trần Kỷ thò lại gần, la hét muốn coi thử chi phí phòng sinh nhật của khách sạn cao cấp để mở mang tầm mắt một tí, Khương Tuế Tuế cũng hóng hớt duỗi đầu ra ngó hóa đơn. Trì Tái Hạ bèn đưa thẳng hóa đơn cho hai người họ.

Trần Kỷ: “Má ơi, đắt như thế hả?”

Khương Tuế Tuế cũng líu lưỡi, nhưng ngay sau đó đã nghi ngờ: “Chi phí phát sinh thêm… đồ tránh thai, đồ tránh thai?”

“Bao cao su à, ai dùng?” Trần Kỷ đùa giỡn, không hề nghĩ ngợi đã tiếp lời.

Đầu óc Trì Tái Hạ ong một tiếng, lập tức giật lại xem.

?

Viết cặn kẽ như vậy làm chi, ngủ một giấc tỉnh dậy, cô quên hẳn chuyện này rồi!

Cô không giật còn đỡ, dù sao ở đây cũng không chỉ có một cặp. Nhưng giật thế này có khác nào đang giấu đầu lòi đuôi đâu, ánh mắt mọi người cũng bắt đầu đảo quanh người cô và Hứa Định.

Lục Minh Châu ngạc nhiên, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt này hiển nhiên đang chất vấn “Không nên nhen, sao tiến độ của hai người nhanh dữ vậy?”. Khương Tuế Tuế càng choáng váng hơn, không phải muốn hôn Trì Tái Hạ cô thì phải nộp báo cáo kiểm tra sức khỏe trước ư? Ủa???

Trần Kỷ giật mình: “Hèn chi sáng nay đi toilet còn bắt gặp…”

Hứa Định liếc sang.

Trần Kỷ thức thời nuốt nửa câu “Đã bắt gặp người nào đó bước ra khỏi phòng nào đó” xuống, nhưng ẩn ý này ai nấy đều hiểu.

Bạn trai Khương Tuế Tuế còn điềm tĩnh đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện này cũng có gì đâu, người trưởng thành với nhau hết rồi.”

“Tôi, tôi không có!” Đầu óc Trì Tái Hạ như thắt nút: “Tôi chỉ chỉ…”

Cô đau tim quá, giờ giải thích sự thật hả? Nhưng hình như có giải thích sự thật cũng không khiến chuyện này trở nên bình thường hơn miếng nào.

“Tôi dùng, nhìn lầm, tưởng kẹo cao su.” Hứa Định thản nhiên nhận nồi: “Đi thôi, không còn sớm nữa, về trường học còn có việc.”

?

Có vẻ anh đang giải vây, mà hình như cũng không giải được bao nhiêu. Tuy mọi người ăn ý không nói gì hết, nhưng ánh mắt lại càng mập mờ hơn.

… Nếu giờ nói hai người họ ngay cả hôn còn chưa làm thì mấy ai tin chứ?

Lần đầu tiên, Trì Tái Hạ cảm nhận được việc gọi là hết đường chối cãi.

-

Trở về trường học, Trì Tái Hạ phải tự khai rất lâu trong nhóm thảo luận, rốt cuộc Lục Minh Châu với Khương Tuế Tuế mới tin là bọn họ thật sự không hề làm chuyện xấu đó trước mắt mọi người. Cơ mà, hai người đã chuyển sang việc chế giễu cô ngay cả hình dạng áo mưa ra sao cũng không biết.

Cô buồn bực quá chừng.

Sinh nhật nhận được vô số quà cáp, sau khi cầm về trường học, Khương Tuế Tuế và cô đã sắp xếp lại thật lâu.

Hứa Định tặng cô một món quà mà anh bảo không tiện di chuyển… một tòa kiến trúc lego.

Trì Tái Hạ chỉ hiểu lego trong đúng hai từ: xếp gỗ, còn lại thì không hề hiểu điểm đặc biệt của lego nằm ở đâu.

Cô ngắm một lúc lâu, ngoài việc cảm thấy tinh xảo đẹp mắt, cực kỳ nặng thì cũng không nhận ra điều gì khác. Hơn nữa, cô cũng không dám tùy tiện đụng lung tung, cảm giác sẽ rất dễ bị bung ra thành từng mảnh, chỉ đành dọn một góc trên bàn đặt nó lên.

Qua hết sinh nhật, chỉ còn hai ngày nghỉ tết Nguyên đán. Hai ngày này, Trì Tái Hạ và Hứa Định hầu như đều ở bên nhau, ăn cơm, xem phim, chơi game, trải qua cuộc sống thường ngày của cặp đôi bình thường.

Cả hai cũng không nhắc về nụ hôn thật nhẹ thật nhạt trong bóng tối tại căn phòng ở khách sạn kia.

Tối Chủ nhật, Hứa Định đang ngồi vẽ trong phòng chuyên dụng của Viện Kiến trúc, Trì Tái Hạ ngồi một bên học từ đơn IELTS, thật ra cô chỉ nói chuyện phiếm với đọc tiểu thuyết thôi.

Xem tới đoạn nữ chính trong tiểu thuyết vì trả tiền thừa mà tiện tay mua vé số trúng thưởng, cô mới chợt nhớ ra, hình như hôm nay là ngày quay thưởng tờ vé số Hứa Định tặng đó.

Cô lên mạng tìm thời gian cụ thể.

Thật trùng hợp, vừa vặn còn ba phút nữa sẽ bắt đầu quay thưởng.

Cô lắc lắc tay Hứa Định, đưa điện thoại cho anh xem: “Sắp mở quay xổ số rồi!”

Hứa Định nhìn sang, kịp phản ứng lại, bèn save tiến độ công trình, sau đó mở website ra, tìm livestream quay số bóng hai màu.

“5 triệu Nhân Dân tệ cho giải đặc biệt này sao? Nhất định phải theo đúng thứ tự mới tính hay chỉ cần trúng hết số trong dãy số là được? Làm sao để đổi? Anh là người mua, có phải chỉ mình anh mới có thể đổi không?”

Trì Tái Hạ giống hệt một em bé tò mò, trong chớp mắt đã hỏi liên tiếp mấy câu, thậm chí đã lo lắng tới vấn đề lúc đến đổi quà thì có thể bị người ta vây xem không.

Kiến thức này cũng nằm trong điểm mù tri thức của Hứa Định, anh đành vừa tìm hiểu vừa giải đáp cho cô.

“Giải đặc biệt thì phải xem hạn mức thưởng, không cố định.”

“Không cần theo thứ tự, giống hết là được.”

“Cầm vé số và giấy chứng minh thân phận là có thể đổi quà.”

Chỉ một lát sau, tiết mục đã bắt đầu.

MC thông báo trước mắt tổng tiền thưởng là 710 triệu Nhân Dân tệ, sau đó đề cập tới các thứ linh tinh như công chứng. Tiếp theo, nhanh chóng bước vào giai đoạn quay thưởng.

Ở trường quay tổng cộng đặt hai máy quay thưởng, một chiếc dùng để lắc 6 quả cầu đỏ, một chiếc dùng để lắc 1 quả cầu xanh. Quả cầu đỏ được quay trước.

33 quả cầu màu đỏ không ngừng xoay tròn trong máy quay, lập tức từng quả rớt xuống.

“12, 19, 03…” Trì Tái Hạ dò số, trái tim bắt đầu đập thình thịch: “Ba số, ba số đều trúng nha.”

Có thể trúng ba số, Hứa Định cũng có hơi ngạc nhiên.

“23, bốn số!” Trì Tái Hạ nắm chặt tay Hứa Định.

“09! Năm số!” Trì Tái Hạ hoàn toàn choáng váng. Không thể nào, số này cũng có?!

Trái tim của cô bay lên điểm cao nhất, khoảnh khắc quả cầu đỏ cuối cùng rớt xuống, thời gian như thể ngưng đọng…

31.

Số của quả cầu đỏ cuối cùng bọn họ mua là 07.

“A a a a không trúng, giận quá giận, còn thiếu đúng một số thôi!”

Càng tức hơn là, ngay sau đó quả cầu xanh mở ra số 01, cũng trúng. Tờ vé số Hứa Định tặng cho cô này chỉ sai một số là được giải đặc biệt đó!

Hứa Định xoa xoa đầu cô, vuốt lông nói: “Giải ba đã rất khá rồi.”

Trì Tái Hạ nâng gương mặt nhỏ lên, giận dỗi nói: “Nhưng chỉ cần đúng một số nữa thôi! Anh cùi quá!!!”

Hứa Định nhìn về phía tờ vé số: “Trách anh, số này là tháng sinh nhật của anh, lúc đó không tìm đủ con số có ý nghĩa…” Anh ngừng một chút: “Cơ mà, sau này sẽ xuất hiện thêm nhiều ngày kỷ niệm hơn, vậy sẽ càng có nhiều con số để lựa chọn.”

“Còn có thể có ngày kỷ niệm gì nữa?”

Hứa Định không đáp, hơi cụp mi mắt, ánh mắt anh đối diện với cô rồi nhẹ nhàng dời sang nơi khác.

Hôn? Trong đầu Trì Tái Hạ bỗng thoáng hiện lên suy nghĩ như thế, không kìm được mà thuận theo mạch suy luận để đoán tiếp. Ngày kỷ niệm hôn nhau, vậy tiếp theo sẽ làm gì nhỉ, ngày kỷ niệm làm… tình?

Ánh mắt cô tránh né, gương mặt bất chợt nóng bừng.

Cứu mạng, mẹ ơi đầu óc của con, sao mà đen tối quá!!!