“Không có!”
Trì Tái Hạ vô thức thề thốt phủ nhận. Phủ nhận xong, cô bưng ly cà phê lên, vừa uống từng hớp nhỏ vừa tránh né ánh mắt của Lục Minh Châu. “Không có thái quá như cậu ấy kể đâu, tao chỉ hơi nhàm chán… nên mới tùy tiện tìm một game nhỏ để chơi, cũng không gì hết.” Cô thể hiện thái độ không hề để ý, nói năng cũng mạch lạc lưu loát. “Game gì?” Lục Minh Châu không nhịn được mà gặng hỏi. Trì Tái Hạ tiếp tục chiến thuật uống cà phê, trong lòng chột dạ, trên mặt lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Chỉ là một game nạp tiền thay đồ, mày quan tâm nhiều như thế làm chi. Mà không phải mày muốn tao chơi game để phân tâm sao, vậy nên tao mới chơi đó!” Cô đánh trống lảng, tất nhiên đã khiến Lục Minh Châu nhớ đến chuyện cô chia tay Chu Tư Dương. Đang có người không quen ở đây, Lục Minh Châu cũng không tiện hỏi thêm nữa. “À đúng rồi, không phải các cậu có chuyện cần gặp à?” Trì Tái Hạ nhìn Hứa Định, rồi đưa mắt về phía Khương Tuế Tuế ở đối diện. Giờ cô chỉ một lòng muốn đuổi cái người làm lộ bí mật Khương Tuế Tuế này đi, để cô nàng đừng thốt ra mấy lời hoảng hồn, khiến cô bị lộ sạch nữa. Đáng tiếc thay, Khương Tuế Tuế hoàn toàn không hiểu được ánh mắt đầy ẩn ý này. “Không có chuyện gì hết, tớ chỉ mượn máy ảnh thôi. Không phải cậu nói hiện giờ cậu không có, đợi ra ngoài thực hành thì để người ta đem đến sao. Ngày mai lớp chúng ta có hoạt động cần dùng, tớ bèn hỏi mượn Hội trưởng Hứa luôn.” “Hội trưởng Hứa, cảm ơn cậu rất nhiều, còn phiền cậu đi một chuyến nữa!” “Không sao, vừa lúc tiện đường.” Hứa Định đặt máy ảnh lên bàn, đẩy về phía trước. Khương Tuế Tuế vội vàng cầm lên, sau đó chỉ chỉ máy ảnh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hội trưởng, chắc trong đây…không có gì mà không thể nhìn đâu nhỉ?” “Không có, cậu cứ thoải mái.” “Vậy để tớ khởi động máy thử một chút!” Khương Tuế Tuế hào hứng mở máy ảnh lên, loay hoay hai lần, sau đó giả vờ như rất giống mà giơ lên, tay nâng ống kính xoay tròn chỉnh chỉnh… Hai người đang ở trong ống kính ngay phía trước không phát hiện gì. Nữ sinh dựa vào ghế sô pha uống cà phê, nam sinh ngồi nghiêng về trước hơn, đang di chuyển ly nước lọc giúp người phục vụ bưng đồ ngọt đến. Rõ ràng là một khung cảnh không xuất hiện bất cứ tương tác nào, nhưng cũng không biết vì sao trong đầu Khương Tuế Tuế bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ “Ủa? Đẹp đôi quá!”, ngay sau đó ngón tay không chịu theo điều khiển mà đè màn trập. “Tách tách…” Nghe tiếng, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về hướng ống kính. “Tách tách tách tách…” Cùng làm động tác thế này trông càng đẹp đôi hơn! “Cậu làm gì?” Trì Tái Hạ không hiểu được. “Thử máy ảnh đó.” Khương Tuế Tuế nghiêm túc nhìn màn ảnh, qua loa đáp một tiếng, sau đó nghiêng đầu lén chia sẻ ảnh chụp cho Lục Minh Châu. Lục Minh Châu ghé tới gần xem. Cô nàng lập tức ngẩng đầu đối mặt với Khương Tuế Tuế, một suy nghĩ hoang đường bật ra trong đầu: Chuyện gì vậy, sao mà đẹp đôi dữ? Không như Khương Tuế Tuế, cô nàng đã quen Trì Tái Hạ rất lâu rồi, hiểu quá rõ tình sử quá khứ của Trì Tái Hạ. Chưa kể, hình như Trì đại tiểu thư đây chưa từng hẹn hò với kiểu bạn trai thế này. Người yêu cũ, các đối tượng mập mờ đa phần đều là biến chủng của Lương Kim Việt, không có ngoại lệ, mê chơi, không học hành, tính cách hướng ngoại. Tuy ai nấy cũng đẹp cao giàu có, nhưng ngay cả bảng tuần hoàn nguyên tố cũng đọc không xong. Trì Tái Hạ phát hiện vẻ kỳ lạ trong ánh mắt hai cô nàng, còn tưởng rằng Khương Tuế Tuế chụp hình dìm gì đó của cô, vội vàng đứng dậy khỏi ghế rồi vỗ bàn bảo: “Khương Tuế Tuế, cậu chụp gì đó? Đưa máy ảnh cho tôi, xóa ngay!” “Không có gì, chỉ thử chụp một tấm thôi, xóa đây…” Khương Tuế Tuế thành thật bấm xóa, còn đưa màn hình cho Trì Tái Hạ xem. Trì Tái Hạ không mắc mưu, không thèm nhìn kỹ đã thuần thục tìm được thùng rác, tiến hành xóa lần hai. Lần này Khương Tuế Tuế gấp gáp rồi: “Cậu làm thế chi, ảnh đẹp biết bao!” “Bớt nói!” Trì Tái Hạ không dao động, xóa xong tắt máy rồi mới nhét nó về trong tay Khương Tuế Tuế, cũng mặc kệ Khương Tuế Tuế đau lòng tiếc hận vì tấm ảnh đột nhiên xuất thần của mình. Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ. Trì Tái Hạ uống nhiều cà phê, một lát sau, cô bảo mình muốn đi vệ sinh. Cô đưa mắt nhìn sang Hứa Định ngồi bên ngoài, còn chưa kịp nói, người ta đã lễ phép đứng dậy, giọng nói dịu dàng: “Trùng hợp quá, tôi còn có việc, xin đi trước.” Anh nhìn về phía Trì Tái Hạ. Trì Tái Hạ run lên: “Ừ…vậy đi chung nhé.” Trong quán không có toilet, nhà vệ sinh gần nhất hẳn ở trong thư viện. Thế là hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng đồ ngọt. Ngoài cửa hàng, đã cuối thu nên làn gió đêm lạnh băng phả vào mặt, Trì Tái Hạ mặc váy, dây áo mỏng manh, ngay cả tay áo cũng không có. Gió thổi như thế, cô bất chợt run rẩy. Hứa Định nghiêng đầu nhìn một chút, im lặng cởi áo khoác ra đưa cô. “Cảm ơn.” Cô nhận lấy không chút do dự. Xưa nay nữ sinh xinh đẹp đều không thiếu nam sinh chăm sóc, chuyện nhỏ nhặt như mượn quần áo này, trong mắt cô thì thật sự rất bình thường. Cô vừa xuống cầu thang vừa khoác áo, được ủ trong chiếc áo khoác sạch sẽ này, dường như cơ thể cũng ấm lại không ít. “Tiết tự chọn sau tôi sẽ trả cậu, cậu không cần mặc gấp chứ?” “Không gấp.” Trì Tái Hạ gật gật đầu, bỗng dưng phát hiện giọng điệu nói chuyện của anh… sao cứ như cô đã từng quen biết vậy? Suy nghĩ chợt lóe lên, cô dừng bước: “Thế tôi đến thư viện đây, bye bye cậu?” Anh cũng dừng bước, đang muốn nói tạm biệt, ánh mắt lại ngừng một lát trên người Trì Tái Hạ, dường như nhớ đến gì đó: “Cậu có mang thẻ sinh viên không?” Cô vô thức lắc đầu, không hiểu vì sao anh hỏi thẻ sinh viên. “Thư viện phải quét thẻ sinh viên mới có thể vào.” “Thật à?” Trì Tái Hạ chần chừ. Cũng không thể trách cô vô tri, cô mới chuyển đến Thành Nam chưa được bao lâu, không biết rất nhiều chuyện. Huống hồ cô và thư viện vừa vô duyên vừa vô phận. Bắt đầu từ cấp ba, ngoài lúc nhận sách ra, cô cũng chưa từng chủ động bước nửa bước vào nơi khiến người ta phải thức đêm chiếm chỗ này. Hứa Định khẽ gật đầu, sau đó bổ sung: “Tôi có mang, dùng của tôi nhé.” Trì Tái Hạ cũng không nghĩ nhiều, cảm ơn một tiếng. Hai người cứ thuận nước đẩy thuyền như vậy mà đi thêm một đoạn và vào thư viện. Thư viện Bình Đại chia làm bốn khu Đông Tây Nam Bắc, mấy tòa nhà vây thành một vòng kín, lưu trữ hàng trăm triệu cuốn sách, bộ sưu tập khổng lồ khiến người ta choáng váng. Thẻ của Hứa Định thông qua máy quét, cửa mở ra, Trì Tái Hạ theo sau anh, bước vào. Rẽ mấy lần, đi một đoạn đường không dài không ngắn, Hứa Định dừng chân: “Phòng rửa tay ở trước mặt, cơ mà…cậu biết đường về không?” Hiểu đối phương đã nhận ra trình độ mù đường của cô, Trì Tái Hạ dứt khoát đáp: “Không biết, lần đầu tiên tôi đến thư viện. Cậu có thể chờ tôi không?” Hai người bốn mắt nhìn nhau, bởi vì chênh lệch chiều cao nên một người phải ngẩng đầu, còn một người thì hơi cúi. Cuối cùng, người nhìn xuống kia lặng lẽ né tránh. “Được, tôi chờ cậu.” Yết hầu của anh khẽ nhấp nhô. Trì Tái Hạ cũng không thấy gì không ổn, quay người đến toilet. - Ủa người đâu rồi? Khi Trì Tái Hạ ra khỏi toilet, nam sinh vừa mới bảo sẽ đợi cô đã không thấy đâu. Cô đang khó hiểu, nhìn quanh bốn phía. Vừa quay đầu lại, suýt nữa đã đụng vào lồng ngực người ta. Cô vô thức lùi về sau nửa bước, sờ sờ phần trán vốn không bị va trúng: “Cậu đi đâu vậy?” “Xin lỗi, tôi chợt nhớ phải tới phòng tự học lầu hai lấy vài cuốn sách.” Anh khẽ cười, hô hấp hơi nặng nề: “Chocolate, ăn không?” Trì Tái Hạ cúi đầu xem. Cô hơi ngạc nhiên. Kẹo chocolate mà anh đưa là một loại thường thấy, cảm giác và hương vị đều đặc biệt vô cùng, từ nhỏ cô đã rất thích. Đây cũng là một trong số ít những món có độ ngọt cao mà cô có thể chấp nhận. Vừa rồi ở cửa hàng đồ ngọt, cô cứ luôn uống cà phê, mấy món khác không đụng tới một miếng. Cô nhận lấy, còn chưa kịp nói cảm ơn, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lạ lẫm từ sau lưng truyền đến: “Hội trưởng?” Tống Ninh ôm vài cuốn sách nhìn Hứa Định, rồi dời mắt sang Trì Tái Hạ, trên mặt kinh ngạc rõ ràng. Hứa Định nhớ bọn họ từng đi chiêu sinh chung ở các lầu ký túc xá, bèn lễ phép gật đầu với cô nàng, nhưng rõ ràng không định nhiều lời. Tống Ninh cũng thức thời, chào hỏi xong thì đi tiếp. Chẳng qua mỗi bước đều rất chậm, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Năm nhất cô nàng đã chú ý đến Hứa Định, sớm đã thích bạn học cùng tuổi này, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc. Lần tới các lầu ký túc xá trước đó là thời cơ hiếm thấy, cô nàng cũng nắm chắc cơ hội, chủ động tấn công, kết quả lại không như ý. Nhưng cô nàng cũng chỉ muốn thử một chút, còn lâu mới đến mức không phải anh thì không được. Nhưng anh và Trì Tái Hạ…? Hiển nhiên, áo khoác trên người Trì Tái Hạ là của Hứa Định. Lý do cô xuất hiện ở thư viện cũng chỉ có thể là đi cùng Hứa Định. Tống Ninh suy luận liên tục, nhớ về cuộc trò chuyện rải rác sau khi kết thúc buổi chiêu sinh ở ký túc xá đêm đó, một tia sáng lướt qua, có vẻ cô nàng đã hiểu ra gì rồi… Thế nên vào lúc ấy, có một thoáng chốc anh bỗng phản ứng, cũng không phải vì thấy hứng thú với bạn học Nhất Trung, mà bởi lẽ cô nàng đã nhắc đến Trì Tái Hạ, anh để ý tới Trì Tái Hạ à? Cô nàng vẫn không nhịn được, bèn ngoảnh đầu lại. Bình tĩnh mà xem xét, quả thật hai người bọn họ đứng kế nhau rất xứng đôi. - Sau khi rời khỏi thư viện, hai con người “vừa lứa” kia lịch sự chào tạm biệt đối phương, mỗi người một ngả. Khương Tuế Tuế và Lục Minh Châu đã nhiệt tình thảo luận độ đẹp đôi của hai người được hồi lâu rồi. Khi Trì Tái Hạ mặc áo khoác của Hứa Định quay về cửa hàng đồ ngọt, ngay cả chuyện sau này sinh con ra sẽ đến tìm Hứa Định học thêm, hai cô nàng cũng đã sắp xếp đâu vào đấy. Khương Tuế Tuế: “Vừa rồi tớ quét mã mới phát hiện, trước lúc đi Hội trưởng Hứa đã trả tiền, nhưng cậu ấy không uống một ngụm nước nào!” Lục Minh Châu: “Cậu ấy còn cho mày mượn áo khoác.” Khương Tuế Tuế: “Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn thông minh, cũng có luôn!” Lục Minh Châu: “Không phải người này xịn hơn hẳn Trần Trác và Chu Tư Dương sao?” Trì Tái Hạ đưa tay: “Ngừng! Có thể đừng nhắc đến hai tên xui xẻo kia được không?” Lục Minh Châu: “Bởi vậy không phải tao đang đề cử một kiểu mới cho mày à?” Khương Tuế Tuế: “Ban nãy cậu không thấy được ảnh tớ chụp xứng đôi thế nào đâu!” “Người ta có lòng tốt cho mượn áo khoác, dẫn đi một đoạn đường thôi, có phải hai người bị bệnh không? Bạn trai tao tao sẽ tự tìm, không cần đến hai người quan tâm, tự lo cho mình đi. Phiền quá phiền à!” Bị tấn công dồn dập như vậy, Trì Tái Hạ chỉ đành chịu thua, quan trọng hơn chính là, khi Lục Minh Châu nhắc đến yêu đương, trong đầu cô lại lóe lên hình ảnh đại sư Thiền Tông và kiếm khách Quân Sơn trong game. Đậu má đúng là không xong! Trong lúc nhất thời, cô càng tâm hoảng ý loạn hơn. - Khương Tuế Tuế chỉ mượn máy ảnh để dùng cho hoạt động câu lạc bộ nửa ngày. Chạng vạng tối ngày tiếp theo, cô nàng trả lại chiếc máy ảnh đã sử dụng xong. Sau khi nói lời cảm ơn, cô nàng còn khen hiệu quả chụp ảnh của máy ảnh không tệ, thuận tiện tiếc hận lần thứ N vì tấm ảnh bị Trì Tái Hạ vô tình xóa bỏ hôm qua. Hứa Định miễn bình luận. Sau khi về phòng ngủ, anh kết nối máy ảnh với laptop. Đầu ngón tay gõ nhẹ, không bao lâu sau, tấm ảnh thần thánh mà Khương Tuế Tuế nhắc đến mãi dần hiện rõ trước mắt. Trong tấm ảnh, nữ sinh mắt ngọc mày ngài, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, động tác hoàn toàn đồng bộ với nam sinh bên cạnh. Anh khẽ cười, vẻ mặt trầm tĩnh mà yếu ớt. Lần gần nhất mà cả hai cùng xuất hiện trong một tấm ảnh, đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.