Đều đã là người ở chung với nhau hơn một năm, nằm chung giường không biết bao nhiêu lần, Triệu Vanh cũng sẽ không làm ra vẻ.

Kiều Nam Kỳ có nhu cầu, hắn cũng có.

Bọn họ cho dù bằng mặt không bằng lòng, thì vẫn là người quen thuộc với cơ thể đối phương nhất.

Triệu Vanh giơ tay lên chạm nhẹ vào nốt ruồi bên đuôi mắt trái của Kiều Nam Kỳ.

Xúc cảm ấm áp truyền tới, Kiều Nam Kỳ giống như ngơ ra một lát, ngay sau đó, tay người này đã đặt lên eo hắn, từ từ kéo người vào trong lòng.

Hắn không có từ chối, dựa theo lực kéo của Kiêù Nam Kỳ tiến về phía trước.

- ----

Sắc trời ngày càng tối, ánh sáng cùng bóng tối chạm ở giữa, một cái từ phía đông mà tới, một cái từ phía tây mà đi.

Cửa sổ sát đất trên tầng thượng có thể nhìn thấy hoàng hôn, giữa không trung ảm đạm lọt thêm chút ánh sáng lờ mờ.

Triệu Vanh nhắm hờ mắt, vẫn đang thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ, đầu óc trống rỗng.

Hắn thầm nghĩ ---- Kiều Nam Kỳ đúng là thứ chó, nhưng ở phương diện này vẫn đáng để khen ngợi.

Bên bàn làm việc là chiếc ghế sô pha êm ái, nhưng bọn họ căn bản không có cách nào sử dụng, chỉ có dựa vào bàn suốt.

Áo sơ mi của Triệu vanh đặt ở sau lưng hắn để giảm bớt một chút lạnh lẽo.

Gần sắp kết thúc, hai người không động đậy cũng không nói gì.

Hắn cúi đầu nhìn xuống tay Kiều Nam Kỳ.

Tay Kiều Nam Kỳ vẫn đặt trên vai hắn, không có gì trên ngón áp út.

Hắn nghiêng đầu, muốn dời đi sự chú ý, liền nhìn thấy cục rubik để trang trí được đẩy sang một bên.

Bình thường hắn đối với loại đồ chơi nhỏ này vẫn có chút hứng thú, vừa nhìn thấy đã đưa tay nhặt lên.

Xoay nửa ngày nhưng vẫn không giải được gì.

Trước mặt hắn, người đàn ông buông vai hắn ra, đưa bàn tay rộng hơn hắn rất nhiều cầm lấy khối rubik.

Bàn tay của người này có khớp xương rõ rệt, mỗi ngón tay như một chiếc xương quạt có thể uốn cong, thon dài hữu lực.

Đôi tay này lúc cầm bút ký tên, có thể tùy tiện ký ra những nét chữ đẹp đẽ mà sắc bén, nhưng khi đặt trên phím đàn, lại vừa thanh thoát đẹp mắt.

Triệu Vanh cực kỳ thích đôi tay này, đặc biệt là khi các ngón tay di chuyển.

....!Những lúc ở trên người hắn ấy.

Sự chú ý của hắn bị thu hút hoàn toàn bởi những ngón tay chuyển động linh hoạt của Kiều Nam Kỳ, ánh mắt chuyên chú không dời đi, lại bất ngờ nhận ra, khối rubik trước mặt đã xoay xong rồi.

Người này là nam chủ hoàn mỹ đã viết xuyên suốt cả cuốn sách, có rất nhiều thứ mà người thường không theo kịp.

Ngay cả chơi một tí mà cũng có thể tiện tay làm xong.

Kiều Nam Kỳ trước kia hẳn là chưa bao giờ chơi cái này.

Lúc Triệu Vanh cầm khối rubik lên chơi, khối rubik chuyển động có chút chậm, ở ngoài cũng vô cùng mới, không giống như kiểu thường xuyên có người động tới.

Hắn không biết vì sao người chưa bao giờ giải trí trong thời gian làm việc, lại đặt món đồ như thế này ở trong văn phòng của mình.

Hắn chớp mắt, lông mi khẽ run, giọng nói trong trẻo lúc này lại khàn khàn do dùng sử dụng quá nhiều: "...!Sao anh lại đặt cái này ---"

Bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.

Trợ lý Tiểu Ngô của Kiều Nam Kỳ ở bên ngoài ngập ngừng gọi: "Kiều tiên sinh?"

Kiều Nam Kỳ không thích tên của mình.

Người trong công ty đều gọi Kiều Nam Kỳ là Kiều tổng, nhưng Kiều Nam Kỳ cũng không phải chỉ có một cái công ty cùng ngành này, cho nên trợ lý và thư ký riêng của y vẫn gọi y là tiên sinh.

Triệu Vanh cũng biết điều này, hắn cũng chưa bao giờ có thể dễ dàng gọi tên đầy đủ của Kiều Nam Kỳ, nếu có mặt người khác, hắn cũng sẽ cùng gọi một tiếng Kiều tổng, Kiều tiên sinh, nếu là riêng tư, hắn cũng không gọi tên Kiều Nam Kỳ, chỉ đôi khi cố ý gọi y là Kiều đại thiếu.

Hiện tại cũng gọi ít đi.

Triệu Vanh nhìn thoáng qua cửa, "Kiều tiên sinh, người bận rộn nha."

Đôi tay hắn vẫn còn đặt trên vai của Kiều Nam Kỳ, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông.

Kiều Nam Kỳ kiềm chế lại mọi biểu tình trên mặt, ánh mắt nghiêm túc lại.

Người này trực tiếp đẩy hắn ra rồi nói: "Đừng chậm trễ, có việc phải làm."

Kiều Nam Kỳ trực tiếp đứng dậy, mang theo một cơn gió yếu ớt.

Triệu Vanh không kịp chuẩn bị đột nhiên bị y đẩy ra như vậy, phía sau lưng đập phải góc bàn, đau tới kêu lên một tiếng, mặt mũi nhíu hết lại với nhau.

Kiều tiên sinh cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lên tiếng nói với Triệu Vanh Cậu tự về đi, liền nhanh chóng vào phòng nhỏ trong văn phòng tắm rửa, lấy áo sơ mi dự phòng trong tủ quần áo mặc vào rồi đi khỏi văn phòng.

Triệu Vanh vẫn còn nửa ngồi trên bàn, âm thanh nói chuyện xuyên qua vách cửa đã truyền tới.

"Tiên sinh, Chung tiểu thư hỏi ngài, đêm nay cô ấy có thể làm bạn nữ tối nay của ngài được không?"

"Ai?"

"Là nữ minh tinh khoảng thời gian trước ký đại ngôn với công ty chi nhánh ạ."

Mặc dù trụ sở chính của Kiều Nam Kỳ thuộc về độc quyền nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nhưng các công ty chi nhánh đều là phân phối đưa sản phẩm ra thị trường.

"Bảo cô ấy mặc quần áo sáng màu.

Tôi tự đi, cậu ở lại đây, đưa Triệu Vanh về nhà."

Theo sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng xa của Kiều Nam Kỳ.

Cả người Triệt Vanh mệt mỏi tới mức trong lúc nhất thời cũng không thể động đậy.

Hắn tựa cạnh bàn một hồi lâu, trước đó Kiều Nam Kỳ ở đây thì không cảm thấy lạnh, nhưng người vừa đi, hắn nghỉ ngơi một hồi, không tới một lát đã lạnh tới hắt xì.

Hắn nhớ tới mặc quần áo, chống bàn đứng dậy nhìn xuống.

Áo hoodie màu lam nhạt vẫn luôn bị hắn đè ở phía sau, giờ đã nhăn nhún tới khó tin.

Triệu Vanh: "......".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

2.

Giọt Lệ Tình

3.

Bật Thốt Lên Nói Yêu Em

4.

Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

=====================================

Trợ lý Kiều Nam Kỳ vẫn còn đứng ở cửa.

Có thể không phải cậu ấy ở chiếu cố hắn, mà ngược lại lo lắng hắn ở trong văn phòng này làm cái gì đó, hoặc lục lọi hồ sơ này nọ.

Triệu Vanh kiếp trước đã nằm viện nhiều năm tuổi còn trẻ đã bị chuẩn đoán mắcc bệnh nan y qua đời, trước khi xuyên sách còn cái khổ gì mà chưa trải qua, cho nên hắn căn bản chả phải loại người trách trời trách đất gì cả.

Hắn nhìn chằm chằm áo sơ mi nhăn nhún của mình một hồi lâu, thế mà còn cảm thấy có chút buồn cười.

Từ kịch bản pháo hôi thăng cấp thành kịch bản tình nhân ngầm, nếu bỏ nhiều tâm tư hơn, có phải sẽ lấy được kịch bản nam ba độc ác luôn không?

- --- Kiều Nam Kỳ đúng là thứ chó mà.

Hắn thật lòng mà nghĩ như thế.

Trợ lý ở bên ngoài lại gõ cửa, hỏi hắn có cần hỗ trợ gì không.

Triệu Vanh lại từ chối.

Hắn tiến vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ một hồi.

Áo ban đầu không thể mặc lại được, Triệu Vanh liền đi tới trước cửa tủ quần áo dự phòng của Kiều Nam Kỳ.

Những quần áo trong tủ hắn đều vô cùng quen thuộc, tùy tiện lấy ra một cái, hắn còn có thể báo giá chính xác của nó.

Những thứ này đều là của hắn mua.

Kiều Nam Kỳ bởi vì sự kiện kia...!Tính đa nghi mạnh mẽ, trong nhà không có bât kỳ bảo mẫu hay quản gia.

Ngay cả tuyển một người giúp việc tới nhà quét dọn, Kiều Nam Kỳ cho dù có bận, cũng sẽ trực tiếp đứng một bên quan sát.

Còn những việc liên quan tới cá nhân, từ xưa Kiều Nam Kỳ trực tiếp giao cho cửa hàng quần áo.

Nhưng thỉnh thoảng có vài người trong cửa hàng muốn liên lạc, đôi khi card visit không biết bằng cách nào sẽ xuất hiện trong túi, điều này không gây hại gì, nhưng Kiều Nam Kỳ mỗi lần móc ra, tâm trạng sẽ luôn chịu ảnh hưởng.

Cho nên sau khi hai người ở bên nhau, người giúp việc là Triệu Vanh tỉ mỉ chọn, hắn cũng sẽ quan sát cẩn thận khi người kia tới nhà, quần áo cũng do hắn mua tất.

Bản thân hắn đã từng chịu khổ, mặc kệ kiếp trước là trẻ mồ côi, hay là trước khi được nhà họ Trần nhận sau khi xuyên sách, hắn đều trải qua những ngày gian khổ, không có môi trường trưởng thành như Kiều Nam Kỳ, không có cơ hội học những tri thức cùng lễ tiết dùng trong giao tiếp của giới thượng lưu, cũng không có tiền để đi bồi dưỡng ước mơ như sở thích cúa Kiều Nam Kỳ là piano hay violon, chỉ có duy nhất chuyện thế này, là hắn có thể chu đáo về mọi mặt.

Sau khi bọn họ ở chung, cho dù là ở nhà hay là công ty, Triệu Vanh vẫn không sắp xếp thỏa đáng, tất cả đồ dùng đều dựa theo thói quen của Kiều Nam Kỳ mà chuẩn bị tốt.

Kể từ đó Kiều Nam Kỳ cũng sẽ không khó chịu nhíu mày vì những chuyện này nữa.

Giờ phút này, Triệu Vanh đứng trước cửa tủ quần áo, phát hiện đa số áo sơ mi trắng đều có dấu vết thường xuyên sử dụng, mà một ít áo sơ mi sẫm màu thậm chí còn chưa tháo tag.

Hắn nghĩ nghĩ, lại cầm áo sơ mi màu đen hoàn toàn mới tinh mặc lên người, rồi mới đi ra văn phòng.

Trợ lý khóa cửa văn phòng, hỏi hắn có đưa về không.

Triệu Vanh tự giễu cười nói: "Tình nhân đủ tư cách sẽ tự mình về nhà."

Trợ lý không nghe rõ, hỏi hắn một câu, hắn cũng đã xoay người, tự mình xách theo quần áo nhăn nhúm rời đi.

Văn phòng của Kiều Nam Kỳ nằm trên tầng cao nhất, luôn có thang máy riêng biệt dùng để lên và xuống lầu.

Nhưng Kiều Nam Kỳ không ghi lại dấu vân tay của Triệu Vanh, hắn lại từ chối trợ lý hộ tống, cho nên chỉ có thể đi thang máy nhân viên đi xuống.

Đã quá giờ tan ca, cả tòa nhà vắng tanh, chỉ có một ít văn phòng là còn sáng đèn.

Triệu Vanh có chút mù đường, bây giờ đã quên hướng đi, lại không tiện đi hỏi người ta --- ngoại trừ vài cổ đông, những người khác đều không quen biết hắn, hắn cũng không biết giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Triệu Vanh lang thang trên tầng lầu cao nhất một hồi, lúc này mới tìm thấy thang máy nhân viên để đi xuống.

Khi thang máy từ từ đi xuống, Triệu Vanh đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút đau đau.

Hắn nhìn như quên ăn cơm rồi.

Dạ dày của hắn vốn không tốt mà đau lên, chỉ vài giây sau cái trán đã thấm mồ hôi lạnh.

Hắn khong muốn mất thất thố, cho nên bám vào tay vịn trong máy, ôm bụng che dạ dày cắn răng chịu đựng.

Thang máy Đing một tiếng, dừng ở lại tầng ngày thường hắn đi làm.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Tống Hân Hân và một nữ đồng nghiệp khác Triệu Vanh quen biết trước sau đi tới.

Lúc thấy Triệu Vanh, hai người ngơ ngác một chút mà quên cả chào hỏi.

Triệu Vanh lúc này hơi dựa vào mép thang máy, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cao 1m8, nhưng áo sơ mi đen trên người trông vẫn rộng thùng thình không vừa vặn.

Quan trọng nhất là, Tống Hân Hân nhớ rõ, Triệu Vanh hôm nay đi làm là mặc áo hoodie màu lam nhạt đang bị hắn cầm trên tay, tuy áo hoodie kia đã được gấp lại nhưng cũng có thể nhìn ra nó đã nhăn tới cỡ nào.

Mà lúc cô gặp Triệu Vanh, là lúc Triệu Vanh mặc áo hoodie màu xanh nhạt đi vào văn phòng của Kiều Nam Kỳ.

Đợi cho thang máy xuống một lần nữa, nữ đồng nghiệp bên cạnh Tống Hân Hân nhẹ nhàng chạm vào cô một cái, cô mới hỏi: "Tiểu Triệu, anh..."

Thanh niên dựa vào góc khẽ quay đầu lại nhìn cô.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt của thang máy, sắc mặt Triệu Vanh càng thêm tái nhợt.

Hắn cong khóe miệng cố gắng gượng cười với Tống Hân Hân, đôi mắt trong veo như phản chiếu lại ánh đèn.

Những điều Tống Hân Hân nghi ngờ cũng không thể nói thành lời.

Mà nữ đồng nghiệp kia càng không thân với Triệu Vanh, sau một lúc lâu cũng không mở miệng.

Hắn không nói chuyện, cũng không xin giúp đỡ.

Hắn đã quen chịu đựng một mình, không thích dựa dẫm vào người khác, cho nên chỉ có thể đứng thẳng người, chịu đựng đau dạ dày.

Khi đến tầng xe đậu, hắn dẫn đầu bước nhanh ra ngoài.

Vừa mới ngồi vào ghế điều khiển, Triệu Vanh chỉ cảm thấy bụng đau nhói ảnh hưởng tới cả lục phủ ngũ tạng, tay chân có chút run rẩy.

Loại trạng thái này không thể khởi động xe.

Triệu Vanh móc túi quần, bên trong chỉ có điện thoại, chìa khóa xe, chìa khóa nhà, túi tiền, còn có đồ báo nguy loại nhỏ mà mấy năm nay hắn vẫn mang theo bên người.

Duy nhất chỉ không có thuốc đau dạ dày.

Bình thường hắn luôn mang theo thuốc đau dạ dày bên mình, chỉ có hôm nay vội ra cửa mà quên mang theo.

Nhà dột gặp mưa đêm.

*

*: Đã nghèo khó còn khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở ngại.

Triệu Vanh lấy di động ra bấm số điện thoại không được lưu trong danh bạ nhưng đã được hắn khắc sâu vào trong đầu.

Không có người nhận.

Triệu Vanh lại gọi thêm hai cuộc.

Nhưng sang những tiếng tít tít kéo dài, cũng chỉ là giọng nữ máy móc vô cảm.

Triệu Vanh hít sâu một hơi.

Đôi khi bệnh tật thật sự làm người ta lu mờ lý trí, hắn giờ phút này mới phản ứng lại, cuộc điện thoại này vốn không nên gọi.

Một khắc khi ấn số điện thoại kia, đã định sẵn là sẽ không có trả lời.

- ----- di động đột nhiên rung lên.

Triệu Vanh cũng không thèm nhìn trực tiếp nhận cuộc: "Kiều ----"

"Tam thiếu" Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới tiếng rock and roll ồn ào, còn xen lẫn với tiếng la hét không biết của nam hay nữ, "Tới chơi không? Anh em mới tìm được một địa điểm mới này!"

"......"

Triệu Vanh trực tiếp cúp điện thoại Lưu Thuận.

Hắn gọi cho Phương Trác Quần.

Âm thanh tít tít chỉ vang lên bốn lần, giọng Phương Trác Quần ở đầu dây bên kia đã truyền tới: "Tìm ba mày có chuyện gì?"

"Ba mày đau dạ dày." Lúc hắn nói, âm thanh phát ra không còn chút sức lực nào, "Tôi gần chết ở trong bãi đậu xe công ty rồi."

- ----

Bệnh đau dạ dày của Triệu Vanh là bệnh cũ.

Triệu Vanh sau khi lái xe đưa hắn về nhà, dựa theo chỉ dẫn của hắn tìm thấy thuốc dạ dày trong ngắn kéo, nấu nước sôi mua cháo, bận sấp mặt một hồi, Triệu Vanh cuối cùng cũng đỡ một chút.

Hắn nằm ở trên sô pha, đắp chăn, cuộn tròn thân thể, mắt dán vào màn hình điện thoại.

Không có bất kỳ cuộc gọi lại nào.

Hắn thầm thở dài.

Phương Trác Quần đang tán chuyện với hắn: "Đúng rồi, người kia nhà cậu cũng thật lợi hại, tôi hôm nay đi làm xem tin tức, công ty của bọn họ lại có tiến triển kỹ thuật gì đó."

Điểm này Triệu Vanh không có cách bác bỏ: "Ừ."

"Đã lâu không tới nhà hai người, nhìn này, nơi này cũng ngăn nắp quá, như thể không có ai ở lại, hoàn toàn khác với ổ chó của tôi một trời một đất." Phương Trác Quần lại rót cho hắn một ly nước ấm, đặt ở trên bàn trà trước sô pha, hỏi hắn: "Sao lại không lên giường nằm? Cuộn tròn trên ghế sô pha không có thoải mái."

"Không sạch sẽ," Kiều Nam Kỳ có yêu cầu quá cao với môi trường sạch sẽ, nếu hắn không tắm rửa đổi áo ngủ mà đã lên giường, Kiều Nam Kỳ chuyện đầu tiên khi về nhà là thay khăn trải giường.

Đến lúc đó người lăn lộn cũng chỉ có hắn, hắn còn không bằng hiện tại nằm trên ghế sô pha, dù sao ghế trong nhà cũng rộng rãi.

"Ê, ngài từ khi nào ám ảnh bởi sạch sẽ tới vậy thế? Lắm chuyện."

"Có phiền không thế? Bạn gái cậu không phải gọi điện thoại tìm cậu à, đi mau, hôm nay phiền con rồi, con trai ngoan."

"Xê.

Tôi đi rồi, còn Kiều Nam Kỳ đâu? Sao còn chưa về?"

Triệu Vanh ngưng mặt.

"Bận công việc rồi."

"Công việc sao lại quan trọng bằng thân thể cậu."

Triệu Vanh nhếch môi.

Đừng nói thân thể, có bao nhiêu lọ thuốc đau dạ dày ở đầu giường ở phòng ngủ của bọn họ, ngăn kéo kia sợ Kiều Nam Kỳ cũng chưa từng kéo ra nữa kìa.

Cho dù có kéo ra, y cũng chỉ cảm thấy hắn bệnh tật ốm yếu, gây nhiều phiền toái.

"Cậu nói cậu đi, lúc chúng ta mới vừa quen biết, thân thể khá tốt.

Sau này mặc dù có tiền, cũng không biết từ khi nào đột nhiên lại bị đau dạ dày.

Tại sao lại như vậy?"

Tại sao lại như vậy?

Từ lúc hắn xuyên sách tới giờ, mười mấy năm qua, có thể liên quan tới những vấn đề này, cái nào mà không có liên quan tới Kiều Nam Kỳ?.