Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn

Vào ngày giỗ của Chu Xuyên, một trận mưa đổ xuống, mưa rơi rả rích, trên tầng mây còn có tiếng sấm rền không dứt.

Chu Cẩn đến nghĩa trang Ô Thành, đặt một bó hoa cúc trắng trước bia mộ của Chu Xuyên.

Cô lặng lẽ đứng đó một lúc, khẽ nghiêng chiếc ô trên tay như che chở bia mộ khỏi mưa gió.

Cô muốn được một mình trò chuyện với Chu Xuyên.

Giang Hàn Thanh cầm ô, đi tới nơi cách đó không xa, chăm chú nhìn bóng dáng Chu Cẩn.

Chu Cẩn cất lời: “Anh à, hôm nay thời tiết xấu, lại mưa nữa.

Thật tuyệt nếu sang năm chúng ta có thể cùng nhau phơi nắng vào thời điểm này.”

Giọng cô bình thản, như đang kể chuyện thường ngày cho anh nghe: “Vụ án đó có manh mối mới, lần này là công lao của Chiêm Vi.

Gần đây anh ấy rất tốt, được chuyển công tác đến sở tỉnh, lại còn kết hôn nữa.”

“Lần trước em gặp Chiêm Vi, có nghe anh ấy phàn nàn với em, nói rằng khi anh còn ở đó, cái gì cũng đều nhanh hơn anh ấy một bước.

Tập huấn chạy nhanh hơn anh ấy, thăng chức nhanh hơn anh ấy, thậm chí đính hôn cũng nhanh hơn anh ấy… Bây giờ cuối cùng cũng có thể đánh bại anh một lần.

Không bao lâu nữa, anh ấy sẽ lên chức bố rồi.”

Hốc mắt Chu Cẩn cay cay, nói: “Anh thua rồi sao?”

Ngay sau đó, cô nhướng mày mỉm cười một lần nữa, có chút nũng nịu nói: “Nhưng không sao, em giúp anh đoạt lại.”

Cô dừng lại một chút, ánh mắt chuyển đến trên người Giang Hàn Thanh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh rồi nói với Chu Xuyên: “Em kết hôn với anh ấy rồi.

Giang Hàn Thanh, anh nhớ không? Đứa trẻ mà trước đây sống cạnh nhà của chúng ta đó … “

Đối diện với ánh nhìn của cô, Giang Hàn Thanh có hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt cô cong lên, anh cũng khẽ mỉm cười.

“Anh ấy đối xử với em rất tốt, bố mẹ cũng rất thích anh ấy.” Lát sau, Chu Cẩn mới trầm giọng nói thêm: “Em cũng vậy.”

Chu Cẩn nói rất nhiều chuyện, những chuyện mà không thể tâm sự được với người ngoài nhưng lại có thể dễ dàng chia sẻ với Chu Xuyên.

Trước khi rời đi, Giang Hàn Thanh bước tới che ô cho Chu Cẩn.

Anh nhìn mái tóc ngắn ướt sũng của cô, thấp giọng nói: “Người em ướt hết rồi.”

“Không sao.” Chu Cẩn nói, “Em vừa giới thiệu anh với anh hai của em đấy.”

Giang Hàn Thanh hỏi: “Anh ấy hài lòng chứ?”

Chu Cẩn nghe xong, không khỏi nở nụ cười, gật đầu nói: “Hài lòng.”

“Thật tốt.”

Chu Cẩn cầm ô của mình lên, đưa tay gạt giọt nước trên vai Giang Hàn Thanh: “Đi thôi, em đi lấy xe.”

Sau khi Chu Cẩn rời đi, Giang Hàn Thanh dừng ở trước bia mộ hồi lâu không nhúc nhích.

Anh đứng đối diện với ngôi mộ, nhìn tấm ảnh đen trắng của Chu Xuyên trên tấm bia, sau đó nghiêm túc nói: “Em sẽ chăm sóc Chu Cẩn thật tốt.”

Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cán ô, cúi đầu trước Chu Xuyên.

Khi khom người, dường như đột nhiên anh thoáng nhìn thấy thứ gì đó, sống lưng anh bỗng khựng lại, ngay dưới những chùm hoa cúc trắng, phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo.

Giang Hàn Thanh thò tay vào lôi thứ đó ra – là một chiếc đồng hồ bỏ túi.

Khắc họa chi tiết cành thông đặc sắc trên phù hiệu cảnh sát.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi tột độ cuộn trào mãnh liệt nhấn chìm anh.

Giang Hàn Thanh mở cái đồng hồ ra, kim đồng hồ đã ngừng chạy, ngoài cái này ra, còn lại rỗng tuếch.

Anh nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhanh chóng lướt nhìn xung quanh.

Trong nghĩa trang không có nhiều người, chỉ có mưa lạnh không ngừng rơi.

Sắc mặt Giang Hàn Thanh tái nhợt, đôi đồng tử càng lộ ra một màu đen âm u.

Ngay lúc đó, cổ họng anh như đông cứng lại, anh lẩm bẩm: “Chu Cẩn!”

Chiếc ô rơi ‘bịch’ xuống đất, xoay vòng, Giang Hàn Thanh lao ra ngoài.

Từ xa anh nhìn thấy Chu Cẩn đứng bên cạnh chiếc xe, phía sau có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đang đi về phía cô.

Giang Hàn Thanh không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, sự sợ hãi đã khiến anh đánh mất khả năng phán đoán trong thời gian ngắn.

Anh rít lên: “Chu Cẩn!”

Chu Cẩn nghe thấy, mỉm cười vẫy tay với anh.

Giang Hàn Thịnh chạy như bay tới, trước khi người nọ chạm vào Chu Cẩn, anh mạnh mẽ lao đến ghì chặt xuống đất, nhanh gọn mà dứt khoát.

Anh hạ tay xuống, vừa chuẩn xác bóp cổ đối phương, dùng lực lớn đến mức suýt nữa bóp chết người nọ, vẻ mặt nhã nhặn dịu dàng thoáng chốc đã vô cùng hung dữ, tàn ác đến rợn người!

Chu Cẩn lạnh lùng hét lên: “Giang Hàn Thanh, anh đang làm gì thế?! Buông tay ra!”

Cô vội vàng ôm lấy cánh tay Giang Hàn Thanh, xuyên qua lớp áo sơ mi, cô có thể cảm nhận được cánh tay anh như sắt thép, cơ bắp căng cứng đến nỗi gần như run lên.

Người đàn ông bị bóp đến mức chân tay giãy dụa không ngừng, mũ lưỡi trai cũng nghiêng sang một bên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Là Nghiêm Bân.

Giang Hàn Thanh định thần lại, hai tay đột nhiên buông lỏng.

Không khí trong lành tràn vào cổ họng, cơn đau như xé rách khiến Nghiêm Bân khẽ co người lại, trong giây lát như thế, anh thực sự cảm thấy xương cổ họng mình sắp bị bẻ gãy.

“Anh ba!”

Chu Cẩn hoảng sợ, đẩy Giang Hàn Thanh ra, đỡ Nghiêm Bân đứng lên khỏi mặt đất.

Nghiêm Bân ôm cổ, ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nói như ống bô gãy: “Giang Hàn Thanh, tôi … mẹ nó … có phải cậu bị bệnh không?!”

Đây tuyệt đối không phải là Giang Hàn Thanh mà Chu Cẩn thường thấy.

Cho dù là ở con hẻm sau quán bar Phượng Hoàng Lửa, cô từng thấy Giang Hàn Thanh đánh nhau, nhưng cũng chỉ cảm thấy trong tính khí của anh cũng có chút sắc bén mà thôi.

Còn hiện tại sự thù địch đáng sợ trong mắt Giang Hàn Thanh vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, dường như biến thành một người khác vậy.

“…”

Tay Giang Hàn Thanh khẽ run, anh dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, ổn định lại thần trí rồi mới nói: “Xin lỗi, tôi tưởng…”

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cảnh giác xa lạ của Chu Cẩn, trái tim bất giác chùng xuống.

Giang Hàn Thanh im lặng.

Nghiêm Bân trì trệ một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn chóng mặt, gặp phải chuyện như này, anh ta mới nhận ra Giang Hàn Thanh không phải là thứ gì đó dễ chọc vào.

Nếu hôm đó không để tâm đến vẻ mặt của Chu Cẩn, có lẽ Giang Hàn Thanh sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta.

Nghiêm Bân đang dựa vào xe, cơ thể ướt đẫm nước mưa và bùn đất, Giang Hàn Thanh đứng trong mưa, cũng ướt sũng đến vô cùng thảm hại.

Nghiêm Bân nói: “… Vốn dĩ tôi muốn xin lỗi cậu.”

Hôm đó anh ta uống say quá, nói năng thiếu suy nghĩ hơn bình thường.

Anh ta luôn hy vọng Chu Cẩn được hạnh phúc, không cam lòng với kết thúc không rõ ràng như vậy của cô và Tưởng Thành, càng khổ tâm với sự bắt đầu mơ hồ của cô và Giang Hàn Thanh.

Nhưng cho đến ngày hôm đó, Chu Cẩn tức giận nói với anh ta: “Anh nói anh muốn tốt cho em thì có thể nói với em mà.

Giang Hàn Thanh không liên quan đến chuyện này, anh đừng có sỉ nhục người khác!”

Một lời nói đã hoàn toàn đánh gục sự tỉnh táo của anh ta.

Ngay cả có là bạn bè thân thiết đi nữa, cũng nên có ranh giới.

Lẽ ra anh ta không nên can thiệp vào sự lựa chọn của Chu Cẩn khi cô sẵn sàng giới thiệu Giang Hàn Thanh với anh.

Sau khi Nghiêm Bân tỉnh rượu, đắn đo suy nghĩ nửa ngày, quyết định gửi tin nhắn cho Chu Cẩn, xin lỗi cô.

Chu Cẩn trả lời, người đáng được nhận lời xin lỗi không phải là em.

Anh ta hiểu ý cô, đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, an ủi bản thân không muốn Chu Cẩn mất đi người bạn này nên mới xin lỗi dù không nghĩ mình có lỗi lầm gì.

Cuối cùng xụ mặt xuống, đến gặp Giang Hàn Thanh.

Trước khi đi gặp Giang Hàn Thanh, anh ta vẫn băn khoăn không biết nói như thế nào để không bị xấu mặt như vậy, bây giờ thì tốt rồi.

Nghiêm Bân nói: “Hai chúng ta hoà nhau.”

Nghiêm Bân qua thắp nén nhang cho Chu Xuyên, cũng không ở lại đó quá lâu.

Vốn dĩ anh ta định mời Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh cùng nhau dùng bữa, nhưng nhận ra bầu không khí giữa họ không ổn, nên nhanh chóng từ bỏ ý định này.

Đặc biệt là cổ họng của anh ta vẫn còn đau nhức dữ dội, quả thật Nghiêm Bân không thể thể hiện sự nhiệt tình của mình đối với “hung thủ” được.

Anh ta mượn cớ trong quán có việc, vội vã rời đi.

Trong xe, Giang Hàn Thanh đang ngồi ở ghế lái phụ, đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Trên người lấm lem bùn đất khiến cho anh cực kỳ khó chịu, thêm vào đó, còn có sự yên lặng trong khoảng thời gian dài khiến người khác không thoải mái.

Chu Cẩn bóp chặt tay lái, chậm chạp không có ý định lái xe.

Cuối cùng, cô nói: “Giang Hàn Thanh, em cần một lời giải thích.”.