Lại thêm mấy tháng trôi qua, quan hệ yêu đương của Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan vẫn như ban đầu.

Thậm chí anh còn cưng chiều cô nhiều hơn.

Hai người vẫn chưa cho bạn bè biết, trước mặt họ thì tỏ ra như lúc trước “tôi tấn công, em e ngại” nhưng hằng đêm thì quấn quýt nhau không rời.

Hà My biết thì biết nhưng cũng chẳng tiết lộ vì cô ấy bận quá nhiều việc.

Lúc nào rảnh rỗi thì Hoàng Nguyên sẽ đưa Huỳnh Đan sang Mỹ vài ngày để bồi đắp tình cảm với ba mẹ chồng.

Còn ba mẹ của cô thì anh tính cách khác, anh sẽ chờ đến lúc Yamamoto sang tên và có giấy tờ đầy đủ thì đến Nhật gặp ông bà và ra mắt gia đình ngoại của cô.

Một mùa noel lại bắt đầu, hôm nay Huỳnh Đan-Hoàng Nguyên cùng mọi người sẽ đến dinh thự Hàn Thiên đón giáng sinh với Triệu Vy và Hàn Chấn Phong.

Sau khi chuẩn bị xong, Huỳnh Đan đến phòng khách chờ Hà My tới đưa đi.

Hoàng Nguyên từ trong bếp mang ra cho cô một ly nước.

Ngồi xuống bên cạnh anh nói:

“Uống nước đi, sáng giờ em không uống rồi.

Sẽ khô môi đó.”

Huỳnh Đan hôn anh một cái ngoan ngoãn cầm ly nước uống một hơi nửa ly.

Cô nói với anh:

“Đúng là ông xã nha, lúc nào cũng để tâm đến em.

Yêu chết mất!”

Hoàng Nguyên đưa tay cưng nựng một bên gò má mịn màng rồi cất tiếng:

“Do được nghỉ lễ nên quan sát em kĩ hơn bình thường một chút.

Nếu đi làm sẽ không biết cục cưng ở nhà thế nào.

Anh muốn phải quan tâm em nhiều hơn nữa, không muốn để cục cưng thấy buồn vì anh bận nhiều việc mà quên mất em.

Cho nên những lúc rảnh rỗi thì sẽ để ý em nhiều hơn.

Có biết không?”

Huỳnh Đan cảm thấy vô cùng ngọt ngào tựa vào lòng anh sau đó đáp:

“Anh khác so với người bình thường mà.

Trên vai gánh biết bao nhiêu việc, em không lo cho anh thì thôi chứ buồn cái gì.

Với cả em không giúp gì được cho anh thì phải biết điều không làm anh bận tâm chứ.

Anh thương em như vậy mà em còn làm càn thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Ngoan, anh đâu có ép em, anh muốn cục cưng thoải mái mà.

Em cứ làm những gì em thích đừng sợ người ta nói ra vào.

Có anh ở đây, không sao hết.”

Từng lời Huỳnh Đan nói ra khiến Hoàng Nguyên thoáng đau lòng.

Anh biết cô luôn lo lắng nếu một mai chuyện cả hai yêu nhau rồi đi đến hôn nhân bị phanh phui ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ gì.

Ai nói anh áp lực chứ cục cưng nhà anh còn áp lực hơn.

Nhưng mà đó là do cô nghĩ, nếu kẻ nào dám lời ra tiếng vào thì anh diệt không để chúng làm cục cưng nhỏ buồn.

Anh lấy vợ để thương, để chiều chứ có phải lấy về để gánh cùng anh cực nhọc đâu.

Huỳnh Đan hạnh phúc ngẩng lên kề vào chiếc cằm cương nghị hôn một cái.

Cô thật may mắn vì đã chờ được hoàng tử của đời mình.

Một người đàn ông tốt và yêu cô vô điều kiện.

Cả hai âu yếm nói chuyện một lúc thì Hà My đến.

Nghe tiếng còi xe, Hoàng Nguyên đưa Huỳnh Đan ra cổng.

Nhìn thấy hai người tình cảm Hà My ngồi trong xe hạ cửa xuống trêu chọc:

“Nhỏ này yêu đương vào nhìn ngố quá đi.”

Huỳnh Đan bĩu môi một cái đáp trả:

“Có mày ế lâu năm nên thấy cái gì cũng xám xịt.

Chê nha!”

Rồi qua sang người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nói:

“Em đi trước nhé, anh xem chuẩn bị rồi đến coi chừng trễ hẹn sẽ không hay.”

Hoàng Nguyên cúi đầu điểm lên vầng trán thanh tú cái hôn thâm tình.

Giọng nói dịu dàng vang lên:

“Anh biết rồi, đến thì nhắn cho anh.”

“Dạ”

Huỳnh Đan nở nụ cười ngọt ngào sau đó Hoàng Nguyên mở cửa xe cho cô vào.

Hà My thật sự bị ăn cơm chó đến nghẹn, cô cất tiếng:

“Trời ạ, tưởng tượng đến lúc hai người công khai ra thì mọi người chắc bị ăn cơm chó sml luôn.

Sến rện.”

Huỳnh Đan ngượng ngùng lườm Hà My một cái còn Hoàng Nguyên lại bật cười thích thú.

Anh nói:

“Có gì thì gọi ngay cho anh nha! Giao cục cưng nhỏ của anh cho em đó.”

Hà My vờ nhăn mặt rồi vui vẻ đáp lại:

“Nó ở với em bao năm toàn em ấp ủ không đấy nên đừng lo.

Bây giờ có thêm anh thì được thêm một tấm khiên bảo vệ chắc chắn hơn thôi.

Em không có võ nhưng biết dùng súng nên trước khi gọi cho anh nếu có bất trắc xảy ra thì vẫn bảo vệ cho nhỏ Đan được lúc đầu.”

“Ừ, đi đi, lát nữa anh cùng mấy người Hoàng Long đến sau.”

Hoàng Nguyên khẽ cười ôn nhu dặn dò hai người.

Khi thấy chiếc siêu xe khuất bóng khỏi con hẻm thì mới đi vào nhà chuẩn bị.

*Dinh thự Hàn Thiên

Mọi người cùng quây quần bên bàn ăn đêm giáng sinh với vô số món ăn được chế biến và trưng bày bắt mắt.

Huỳnh Đan lén nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình thì thấy anh cũng đang nhìn mình.

Bởi vì cả hai chưa công khai nên đối với bạn bè thân thiết thì vẫn là tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Em ngượng tôi tiến.

Triệu Vy vốn từ lâu đã là thuyền trưởng của chiến hạm Đan-Nguyên nên tinh mắt bắt được chi tiết cả hai lén lút nhìn nhau.

Mỉm cười tinh nghịch, Triệu Vy khẽ cất tiếng:

“Ăn đi nào đừng nhìn nữa.

Tiểu Đan nha, cậu mà nhìn anh Hoàng Nguyên nữa thì có mà rớt mắt ra ngoài ấy.”

Huỳnh Đan ngượng ngùng dời mắt đi, trái tim đập loạn.

Cô nói với Triệu Vy:

“Mình nhìn cái gì đâu chứ, cậu nhìn nhầm thì có.”

Mọi người cười lên riêng Hoàng Nguyên lại dùng đôi mắt cưng chiều mà nhìn cô.

May là anh vẫn giữ được vẻ ban đầu khi chưa bày tỏ với Huỳnh Đan nếu không trước mặt tất cả mọi người sẽ còn làm hơn thế.

Anh yêu cô vô cùng.

Bữa tiệc diễn ra ấm áp trong không khí se lạnh của giáng sinh.

Ăn xong mọi người kéo nhau ra phòng khách ăn bánh, uốn nước và trò chuyện.

Đồng thời có tiết mục tặng quà cho nhau nữa.

Đương nhiên mấy người đàn ông phải chuẩn bị quà cho tất cả các cô nhưng riêng với người thương thì có thêm một phần quà khác và đó là bí mật chỉ để tặng riêng khi không có mọi người.

Còn ai thích ai, yêu ai là chuyện của người đó.

Cho nên Hoàng Nguyên chỉ tặng quà trước cho Huỳnh Đan như mấy cô bạn còn quà chính thì để về nhà sẽ đưa cho cô.

Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi khi các cô chơi ma sói và các anh thì ngồi theo dõi.

Trước lúc trò chơi diễn ra đã có một cuộc trò chuyện bí mật giữa Hàn Chấn Phong với mọi người trừ Triệu Vy.

Mãi cho đến khi trò chơi kết thúc cũng chính là lúc một sự việc bất ngờ xảy đến.

Hàn Chấn Phong cầu hôn Triệu Vy.

Buổi cầu hôn lãng mạn đêm giáng sinh khiến cho tất cả đều trở nên vui mừng và chúc phúc cho hai người họ.

Khi mọi người lần nữa trò chuyện và ăn nhẹ thì các cô quyết định bốc thăm để chọn cô dâu phụ cho Triệu Vy vì Hàn Chấn Phong đã ấn định ngày tổ chức hôn lễ.

Kết quả thu được thì Huỳnh Đan là cô dâu phụ và Hoàng Nguyên tự nguyện làm chú rễ phụ.

Ai ai cũng hào hứng với kết quả này.

Huỳnh Đan có điện thoại khi đang trò chuyện cùng mọi người nên ra ngoài nghe.

Chẳng biết Hoàng Nguyên làm thế nào đó để đánh lạc hướng tất cả, nối gót cô đi ra theo.

Trong lúc Huỳnh Đan mải mê ngắm nhìn những cánh hoa tường vi bay trong gió và nói chuyện điện thoại thì một vòng tay từ sau khẽ ôm lấy eo cô.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Huỳnh Đan mới hoàn hồn lại, bàn tay đặt lên cánh tay ở eo mình.

Vừa nói qua điện thoại cô vừa xoay đầu nhỏ giọng với người ở phía sau:

“Anh đừng quấy, lỡ có người ra ngoài này thì sao?”

“Kệ họ, bất quá anh nói anh không nhịn được nên bày tỏ với em.”

Tiếng người đàn ông trầm ấm vang lên còn kèm theo tiếng cười khẽ.

Huỳnh Đan mỉm cười hạnh phúc nhưng cũng sợ lắm.

Đang giấu mà bị lộ thì sẽ rối ngay.

Mấy cái đứa tiểu yêu bạn cô dễ gì mà bỏ qua, nó sẽ hỏi cho ra chuyện luôn.

Cô muốn khi nào anh ổn thoả mọi việc rồi mới công khai.

Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện qua điện thoại rồi tắt máy.

Huỳnh Đan xoay người nhéo vào bờ hông săn chắc, hai mắt trừng với người đàn ông rồi nói:

“Anh mau buông em ra đi mà.

Lát về rồi cho anh ôm thoả thích được không?”

Khoé môi cong lên một đường tuấn tú, Hoàng Nguyên không buông mà còn ôm chặt eo cô.

Bộ dáng vô cùng lưu manh không ngại bày ra trước mắt Huỳnh Đan khiến trái tim cô đập liên hồi, đáy lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào khó tả.

Giọng nói trầm ấm khẽ vang lên:

“Chỉ ôm thôi hả cục cưng?”

Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng trước câu hỏi hết sức dụng ý của người đàn ông.

Bàn tay trắng mịn đập nhẹ lên lồng ngực mạnh mẽ rồi nũng nịu trả lời:

“Thì….thì….anh muốn làm gì sau đó thì làm….Xấu quá đi!”

Tiếng cười nhỏ thích thú của Hoàng Nguyên vang lên sau đó.

Anh cọ chóp mũi lên chóp mũi nhỏ xinh, môi mấp máy thì thầm:

“Hôn anh”

Huỳnh Đan e lệ rủ mắt sau đó dâng đôi môi ngọt ngào chạm lên đôi môi bạc mỏng.

Tức khắc người đàn ông đã mạnh mẽ chiếm lấy mật ngọt từ đôi môi đỏ mọng, cánh môi mút lấy sự ngọt ngào khiến anh mê đắm.

Huỳnh Đan dù sợ nhưng vì bị mê hoặc nên đã cùng anh trầm luân trong nụ hôn thâm tình.

Khi cảm thấy như sắp mất đi hô hấp, cô mới đánh lên cánh tay nam tính thay lời nói muốn Hoàng Nguyên dừng lại.

Đôi con ngươi sâu thẳm đầy nóng bỏng nhìn cô khiến Huỳnh Đan như muốn bừng cháy, mặt nóng ran, người cũng nóng lên kì lạ.

Cô mắng yêu anh một tiếng rồi chạy vào nhà.

“Càn quấy”

Hoàng Nguyên sủng nịnh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn yêu kiều chối chạy của cô mà bật cười.

Đêm nay là giáng sinh, anh sẽ cho cô một đêm giáng sinh đầy ngọt ngào nhưng không lạnh mà ngược lại sẽ nóng, nóng đến độ chỉ muốn nhập làm một với anh để tìm lấy khoái cảm…….