Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 33: Hứa Nguyệt Hâm có nghĩa là niềm hân hoan

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Thoắt cái, bầu không khí trở nên im phăng phắc.

Thấy ánh mắt nảy lửa của mẹ Bạch, cô hơi sững lại rồi lập tức cúi đầu giả đò: Gì? Ai biết gì đâu.

“Đúng dịp được nghỉ hè thì đừng quá cắm đầu vào bài vở.” Bạch Lẫm nhìn em gái đang cúi đầu, tự phong mình là người anh trai mẫu mực, “Nghe thấy chưa?”

Bạch Trác lắc đầu, không thèm nhìn mặt anh hai, thờ ờ phun ra một câu: “Em không chuyển đâu.”

“Em…”

“Em cái gì mà em!” Mẹ trợn ngược mắt cắt ngang lời ông anh, “Nếu con có thời gian nói này nói nọ em gái mình thì sao không để dành mà tự ngẫm về bản thân đi. Sắp 30 tuổi đầu đến nơi rồi mà ngày nào cũng chỉ biết lông bông vớ vẩn, khi nào mới chịu lớn đây hả!”

Bạch Lẫm: “…”

Chẳng hiểu sao đang yên đang lành cớ gì mẹ lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng bà đã nói như vậy thì không lý gì anh ấy lại đi nhận, vì nó liên quan đến lòng tự tôn cá nhân, thế là Bạch Lẫm ỉu xìu đáp lại: “Ơ kìa mẹ, chắc con còn phải học nốt một đợt đào tạo bắt buộc nữa thì mới có thể bước vào giai đoạn lập nghiệp mà.”

Anh ấy nói đúng sự thật, nhưng lời này có vẻ như không có trọng lượng mấy, Bạch Lẫm rất sợ cơn giận vô cớ này của mẹ.

“Có khác là bao hả?” Mắt bà bừng bừng tóe lửa, “Cứ làm như qua hai đợt là anh sẽ lớn lắm, không đi làm mấy chuyện tầm phơ tầm phào nữa ấy nhỉ?”

Bạch Lẫm: “…”

Quả thật là anh ấy không làm được.

Bạch Lẫm ấp úng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng phân bua cho mình: “Ngành thiết kế truyện tranh là chuyên ngành xếp thứ hai có tiếng ở trường con, năm nào thi đại học cạnh tranh cũng cực kỳ khốc liệt với tỷ lệ chọi cao ngất ngưỡng, những người được nhận vào đều là…”

“Là gì hử! Là để con dối trên gạt dưới rồi muốn làm gì thì làm đó sao!” Bà trưng ra vẻ nói mãi mà vẫn nước đổ đầu vịt, “Ngoài việc múa may với cái bàn phím ra thì còn làm được chuyện gì hay ho chắc!”

“…”

Người bị bắt bẻ sắp 30 mà vẫn vô công rỗi nghề đành từ bỏ việc giãy giụa: “Mẹ nói chí phải.”

“Mẹ nói đúng mà anh cũng có nghe đâu.” Mẹ Bạch nói thật lòng, “Kêu ghét món này món kia, mồm thì ăn lia lịa. Biết bao đứa trẻ còn không có cơm để ăn ngoài kia kìa… Nói nhiều cốt cũng để con nên người chứ đừng có làm ra vẻ mình bị ép uổng không bằng, về nhà ăn bữa cơm mà làm như đi khổ sai thế à.”

Bạch Lẫm bị mắng đến đứng hình: “???”

Bạch Trác cúi xuống nén cười, đến khi không thể nhịn nổi nữa cô mới khẽ gõ đũa lên thành bát, gắp một miếng măng non bỏ vào miệng, rồi hất nhẹ cằm về phía mẹ.

Ông anh thấy hành động ra dấu của cô, hết nhìn bàn thức ăn thịnh soạn không giống với thường ngày mà mẹ mình hay nấu, lại quay sang dòm nét mặt đang cau có của mẹ.

Bấy giờ Bạch Lẫm mới bừng tỉnh: “…”

Anh ấy vội gắp món cá ở trước mặt, cảm giác ăn phải thứ mặn chát là đã hoàn toàn ngộ ra tất cả.

“Úi, ngon quá!” Bạch Lẫm giả bộ thảng thốt, vừa gắp từng món ăn trên bàn vừa xuýt xoa khen ngợi, “Sao món nào cũng hợp khẩu vị của con đến lạ luôn!”

“Thật à?” Mẹ Bạch hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn chẳng buồn vạch trần cái trình diễn xuất giả trân của anh, cộc lốc hỏi, “Ngon đến vậy?”

“Dạ vâng!” Anh ấy gật đầu như gà mổ thóc, “Đích thực là những món ăn ngon nhất trần đời, con vô cùng…”

Bà đặt muỗng xuống, ngắt lời thằng con trai: “Nếu vậy thì toàn bộ món trên bàn này con ăn hết đi, hôm nay ăn không hết thì mai ăn tiếp.”

Thế rồi bà liếc xéo anh ấy, dùng giọng điệu cương quyết một là một, hai là hai: “Không được lãng phí một hạt nào hết.”

Bạch Lẫm: “…”

Thấy ánh mắt quả quyết không thể thương lượng thêm của bà, anh ấy nhìn lại trên bàn vẫn còn đến bốn, năm món. Bạch Lẫm đau hết cả đầu, bèn đánh mắt tìm kiếm đồng bọn về phía Bạch Trác: “Em gái…”

Bạch Trác không hề ngẩng đầu: “Cố lên.”

Ông anh nghẹn họng nhìn trân trối con em vô tình.

Tối nào cô cũng chỉ ăn vừa đủ, tuy nhiên sở dĩ hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày nên cô gắp thêm mấy món nữa, húp một bát canh rồi mới đặt muỗng xuống.

Cô tính ngồi nán lại thêm một lát, song khi bắt gặp ánh mắt như van lơn của anh trai mình, Bạch Trác khựng lại chút rồi loáng một cái thưa với mẹ xong, cô đã quay lưng lên thẳng lầu, đi về phòng.

Tận đến lúc đóng cửa phòng lại, dường như nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi cô, cô cực kì thích cảm giác quây quần bên gia đình thế này, thật sự thoải mái hơn trước kia xiết bao.

Sau khi đi rửa mặt, cô ngồi vào bàn học, tuy nhiên cô không học bài cũng không giải đề, chỉ nhìn chăm chăm vào dãy số của người nào đó trên chiếc điện thoại, muốn gọi điện nhưng sực nhớ đến cái ôm kia.

Không biết sao giờ hồi tưởng lại cô cứ thấy mình giống kẻ tranh thủ chấm mút lúc người ta gặp hoạn nạn vậy.

Mặt cô ngày càng đỏ lựng lên, song khi nghĩ tới mùi sát khuẩn trên người anh, cô tức thì lạnh mặt đi.

“Tút tút… A lô?”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh như cố đè nén của Hứa Yếm, có thể nghe ra được sự dịu dàng trong chất giọng ấy, “Bạch Trác à?” 

“Hứa Yếm.” Cô nhoài người trên bàn, gối cằm lên cánh tay, thỏ thẻ cất lời, “Chào buổi tối.”

Giờ đã là chín giờ rưỡi, anh chẳng nói chẳng rằng, bên kia bỗng vang lên hàng loạt tiếng ồn ào, ngay sau đó nó nhỏ dần, ắt hẳn anh đã bịt kín loa của điện thoại lại.

Hứa Yếm bước nhanh ra chỗ khác, cách xa nơi kia, nhờ thế mà những tiếng động kia cũng lặng bớt.

Lúc này xung quanh đã yên ắng trở lại, Bạch Trác mới nhổm người dậy, lo lắng hỏi: “Anh vẫn còn ở bệnh viện chưa về sao?”

Vài giây sau, Hứa Yếm mới đáp: “Không phải.”

Chưa kịp nghĩ đã lỡ miệng, cô mím môi, ngượng nghịu giải thích: “Hôm nay em ngửi thấy mùi sát khuẩn của bệnh viện trên người anh, ban nãy còn có tiếng nói chuyện…”

Trong những âm thanh ầm ĩ vừa rồi, có một tiếng tri hô của người nhà đang gọi “Bác sĩ”.

Dù gì cũng đã nói toẹt ra rồi, Bạch Trác dè dặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không sao cả.”

Anh đã nói vậy chứng tỏ anh không muốn nhắc tới, trong lòng cô bỗng thấy hụt hẫng, rồi cũng mau chóng đổi đề tài: “Vậy…”

Hai người lại cùng đồng thanh lên tiếng: “Người nhà…”

Bạch Trác bất ngờ, cả người cô căng cứng lại, trong phút chốc cô đã quên sạch hết những điều mình định nói.

Thấy cô không nói gì, Hứa Yếm mới tiếp câu: “… Lúc chở Nguyệt Hâm đi học thì không cẩn thận bị đụng trúng.”

“Nhưng không nghiêm trọng lắm,” Hứa Yếm nói thêm, “Ở lại quan sát hai, ba ngày là có thể xuất viện rồi.”

Nghe vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng dần được thả lỏng, cô lẩm bẩm: “Nguyệt Hâm…”

Vừa thốt ra cái tên này, cô bỗng dừng lại.

Hứa Yếm nhận ra điều này, anh giải thích: “Em gái tôi.”

Trái tim cô như thể bị bóp nghẹt.

Hứa Nguyệt Hâm, em gái của Hứa Yếm. 

Nguyệt Hâm nghĩa là nỗi niềm hân hoan. 

Đặt một cái tên đầy thâm thúy như thế, bà ta cứ làm như sợ không ai biết mình đang nghĩ gì.

Cô cố nén sự chua xót trong lòng, bất thình lình gọi: “Anh ơi.”

Một lát sau, Hứa Yếm mới trả lời lại: “Hửm?”

Bạch Trác cụp mắt, nghiêm túc bảo: “Kể cả em có gọi anh như vậy thì em cũng không phải kiểu em gái anh.”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Bạch Trác cắn môi dưới rồi nói nốt câu, “Thế nên sau này anh đừng dùng lý do đó để chối từ em.”

Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia hóa im lìm.

Tựa như có thể nghe thấy cả âm thanh hít thở của anh và tiếng trái tim cô đang loạn nhịp.

Mãi một hồi lâu sau, Hứa Yếm mới khẽ cất giọng: “Tôi đi ngủ trước.”

Nói xong, không đợi Bạch Trác lên tiếng đã cúp máy trước.

Nghe tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, đôi môi đang mím chặt của cô dần dần cười ngoác đến tận mang tai.

Anh đang ngại sao?

Bạch Trác đối chiếu giọng Hứa Yếm mới nói khi nãy nghe khác hẳn thường ngày, cuối cùng đi đến kết luận: Anh đang xấu hổ.

Vui không tả nổi!

Trước khi ngủ, cô gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon đến anh, cuối câu còn không quên chêm thêm hai chữ “anh nhé”để trêu anh.

Tối hôm đó, ngay cả trong giấc ngủ cô cũng chỉ toàn mơ thấy mộng đẹp, nó ngọt ngào hệt như cây kẹo bông gòn.

Hơn nửa tháng tiếp theo, hai người không gọi điện cho nhau lần nào nữa, thỉnh thoảng sau khi học bài xong cô mới gửi vài ba tin nhắn cho anh.

Thế nên lúc Ôn Ngôn chạy sang nhà kéo cô khỏi đống sách vở để ra ngoài dạo phố, Bạch Trác đã không nén được phấn khích.

Cô âm thầm dẫn bạn mình tới trường số 1 tại Mạn Thành một chuyến, trên danh nghĩa là tới tham quan nơi mà cô đang học tập và sinh sống.

Trước tiên cô đưa bạn mình tới căn nhà thuê để thăm thú một hồi, rồi tiếp đó hai người thả bộ trên những con phố xung quanh trường học.

Dọc đường đi, lòng cô lúc nào cũng nôn nao.

Tuy nhiên hai người đã dạo hết một vòng mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người mà cô hằng mong. Sắp đến trưa rồi, không đủ thời gian để lượn lờ thêm được nữa, cô bèn ra quyết định chiều nay sẽ đến tiệm tạp hóa của Trịnh Kỳ.

Bạch Trác muốn rủ Ôn Ngôn đến cửa hàng bánh bao chiên kia để ăn cơm trưa, cô bạn của cô được cái không kén ăn, nên chắc hẳn là cũng sẽ thích quán đó.

Ôn Ngôn nghe xong thì ngạc nhiên há hốc miệng: “Mười mấy năm trước cậu còn chẳng ăn lấy một miếng! Thế mà lúc sinh thời tớ còn được cậu dẫn đi ăn bánh bao chiên nữa cơ đấy!”

Ai ngờ nghe thế, Bạch Trác cũng sửng sốt không kém: “Cậu nói sao cơ?”

“Cậu không nhớ à, hồi lớp một hay lớp hai gì đó tớ không nhớ rõ nữa, nhưng thôi không liên quan.” Cô ấy tỏ vẻ kích động y như đang kể lại chuyện gì kinh thiên động địa, vừa lắc tay cô vừa nói, “Khi ấy hai mắt cậu đỏ hoe luôn á!”

Chuyện cách đây đã lâu lắm rồi nhưng cô ấy vẫn nhớ như in, bởi chính do đôi mắt đỏ hoe của bạn mình.

Từ trước đến nay Ôn Ngôn chưa từng trông thấy bạn mình rưng rưng bao giờ nên hết sức luống cuống, còn tưởng có biến gì xảy ra. Cô ấy bèn nhìn theo hướng mắt của cô, thấy bạn mình đang đau đáu nhìn cái bánh bao chiên trên tay người ta với vẻ mặt tủi thân.

Bạch Trác hơi nhíu mày, gắng nhớ lại chuyện này xảy ra vào lúc nào.

“Lúc ấy cậu suýt nữa khóc thật luôn ý.” Ôn Ngôn kể thêm để bạn nhớ lại chuyện đó, “Sau hôm ấy tớ đã mua thiệt nhiều bánh bao chiên cho cậu, thế mà cậu chẳng ăn miếng nào, nhớ ra chưa?”

Tuy thế chỉ có duy nhất lần đó, sau này Bạch Trác chưa bao giờ lộ ra nét mặt đó lần nào nữa, vì vậy mà Ôn Ngôn khắc sâu chuyện này.

Khi đó Ôn Ngôn còn quá nhỏ, cứ định ninh là Bạch Trác muốn ăn, thế là cô nhóc đã đi mua cho bạn mình ngập bánh bao chiên. Nào ngờ mua về xong, Bạch Trác chỉ cúi gằm mặt xuống mà không hề ăn.

Nói đến đây, hình như Bạch Trác cũng có chút ấn tượng, nhưng cô chẳng nhớ nổi biểu cảm lúc đó của mình ra sao.

“Tiểu Bạch,” Ôn Ngôn hỏi, “Tớ có thể biết lúc đó sao cậu lại xúc động như vậy không?”

Chuyện này làm cô ấy hoang mang suốt mấy năm nay, cho đến tận bây giờ vẫn không thể lý giải nổi sao bạn thân lại rưng rưng chực bật khóc chỉ vì mấy cái bánh bao chiên.

Bạch Trác đã nhớ lại được câu chuyện kia, song cô lắc đầu, vấn đề không nằm ở mấy cái bánh bao, mà là lúc nhìn thấy chúng cô lại nhớ đến người ấy.

Sau này, khi cô lớn và hiểu chuyện hơn một chút, cô đã giữ kín những tâm tư ấy sâu dưới đáy lòng để không phải nghĩ ngợi về chúng nữa, thậm chí cô còn tự huyễn hoặc rằng mình không hề bận tâm.

Bạch Trác gần như đã quên cả chuyện này, dù bạn thân của cô vẫn còn nhớ mồn một thế nhưng lại chưa từng gợi nhắc lần nào.

“Cậu nói mau, không được lắc đầu, tớ không tin chuyện đó không có nguyên do nào.” Thấy cô lắc đầu, Ôn Ngôn mè nheo, “Là người bạn thân nhất của cậu, tớ có quyền được biết…”

Dọc đường đi, hai người cười nói tíu tít, đi ngang qua con hẻm nhỏ hồi mới chuyển trường cô đã bám đuôi anh.

Tới nơi, Bạch Trác đứng đối diện cửa hàng và giới thiệu hệt như lần đó Hứa Yếm đã nói: “Chính là ở đây.”

Lúc hai người qua đường xong, Ôn Ngôn kéo cô lại: “Dừng lại, để tớ ghi lại những khoảnh khắc đẹp nào.”

Ôn Ngôn lấy điện thoại ra, mở camera trước: Hai người cười thật tươi, tựa đầu vào nhau, phía sau lưng là cửa hàng bánh bánh chiên kia, tách cái khung cảnh này được ghi lại dưới dạng ảnh tĩnh.

Ôn Ngôn lưu bức hình lại, rồi đổi góc chụp mới: “Chụp thêm tấm nữa.”

Ôn Ngôn giơ máy nằm ngang để được góc rộng hơn, bắt rõ nét cửa hàng kia, đang tính ấn nút chụp thì bỗng dưng Bạch Trác thấy bóng lưng của người nào đó trên điện thoại, cô đột ngột ngoảnh lại sau.

“Ôi trời, cậu đừng có nhúc nhích.” Trong ảnh chụp đúng góc nghiêng của Bạch Trác, tuy lạ nhưng cũng không tồi, Ôn Ngôn lưu ngay bức ảnh lại, chuẩn bị chụp thêm, “Cậu quay lại đây mau.”

Thấy Bạch Trác vẫn đang bất động trong tư thế kia, cô ấy mới thắc mắc hỏi: “Tiểu Bạch?”

Vừa dứt lời, cô ấy nhìn theo tầm mắt của bạn mình đang xuyên qua ô cửa kính, cuối cùng dừng lại trên hình ảnh hai chàng trai đang ngồi trò chuyện gần cửa.

Ôn Ngôn còn tưởng mình nhìn lầm, bèn căng mắt lần nữa để chắc chắn rằng Bạch Trác đang nhìn chăm chăm thứ gì, hai cậu con trai kia trông cũng khá bảnh đấy chứ.

Ôn Ngôn đầy vẻ phấn khởi, cứ tưởng là cuối cùng sau khi chuyển trường, bạn thân cũng bắt đầu quen biết nhiều bạn mới, thế nên hào hứng hỏi: “Tiểu Bạch, cậu quen họ à? Hay là vào ngồi cùng bàn luôn nhé?”

Bạch Trác đang cau mày nhìn chằm chằm chỗ đó, nghe thấy bạn hỏi nhưng cô chỉ cắn môi mà không trả lời.

Nom nét mặt có phần nghiêm trọng của cô, Ôn Ngôn hơi chưng hửng, lại nhìn lần nữa mới phát hiện ra có điều gì đó bất ổn, xem xong đến cả cô ấy cũng bất giác nhăn nhó.

Dù không trông thấy biểu cảm của người đang xoay lưng về phía bọn họ, nhưng gương mặt của kẻ đang ngồi quay mặt ra hướng hai người thì toát lên vẻ không mấy thân thiện.

Đứng cách chỗ bọn chúng một quãng xa nên không nghe được đám đó đang nói gì, nhưng ngay cả vậy, chỉ cần nhìn vào cử chỉ và thái độ của kẻ kia cũng biết sặc mùi côn đồ, biểu hiện của sự khiêu khích và chế nhạo.

Tên kia bất chợt nở một nụ cười khả ố, hắn ta cầm lấy một cái bánh bao trên bàn lên, thè lưỡi ra liếm với vẻ thách thức, rồi há mồm ngoạm một phát.

Lúc này người ngồi phía đối diện mới đáp trả lại, anh vứt đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, dựa lưng vào ghế, giương mắt nhìn tên vênh váo đang đớp bánh bao, bất ngờ giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc bảo lại đây.

Hắn thấy động tác này của anh thì nhét vội nửa cái bánh bao còn lại vào mồm, đổ người tới trước và đồng thời cười khinh khỉnh.

Trong miệng vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói chuyện. Song có vẻ anh không đủ kiên nhẫn đợi hắn sáp lại gần, anh vươn cánh tay dài ra, túm chặt lấy cổ áo của tên kia và lôi tới, cùng lúc nhấc tay trái lên. Tên kia chới với mất thăng bằng, thế là một phát đập sầm đầu xuống bàn.

“Rầm”, Ôn Ngôn đứng cách đó mấy mét nhưng vẫn nghe được rõ ràng tiếng động, đó là âm thanh phát ra do đầu người đập mạnh vào mặt bàn gỗ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, hẳn là tên kia còn chưa kịp nuốt xong đồ ăn trong miệng nữa.

Hành động cực tàn nhẫn và dứt khoát này làm cô ấy bạt hồn bạt vía, thất thanh kêu lên: “Trời ơi!”

Người vừa tạo ra tiếng động đáng sợ lúc nãy lập tức thả tay ra, thấy nhân viên phục vụ cứ đứng đực đó, chần chừ không dám tiến lên, anh bèn đặt tiền cơm trên bàn rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.

Thằng thanh niên kia ngồi im re suốt giờ mới dám động đậy, hắn đặt hai tay sau cổ, run rẩy ngẩng đầu dậy thế nhưng không sao ngẩng nổi.

Trên mặt hắn ta hãy còn hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Trên bàn còn có đĩa đựng bánh bao chiên vẫn chưa ăn xong, không phải loại đĩa dẹt mà là đĩa vuông sâu với các góc cạnh hơi nhọn.

Nếu Ôn Ngôn không nhìn lầm thì trên bàn không chỉ có mỗi cái đĩa đó.

Đập mặt xuống bàn mạnh như vậy, không biết sẽ đau đến cỡ nào, khéo còn ảnh hưởng tới cả phần bên trong đầu nữa.

Ôn Ngôn chưa từng trông thấy trường hợp này, lần đầu tiên chứng kiến cảnh người khác ra tay độc ác như vậy, nghĩ lại mà trong lòng vẫn thấy sợ hãi. Cô ấy co rúm người lại, vội vàng lắc tay Bạch Trác, hoảng hốt khuyên: “Tiểu Bạch, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, đổi cửa hàng khác đi.”

Nhưng Bạch Trác vẫn đứng như trời trồng, lẳng lặng nhìn người cách đó mấy mét tựa như chẳng hề bị chuyện kia đả động đến.

Người nọ toan mở cười ra ngoài, bỗng bắt gặp cô thì ngừng bước.

“Tiểu Bạch.” Ôn Ngôn kéo tay cô, thì thào, “Lần sau tới đây ăn cũng được.”

Giờ cô ấy không có tâm trạng nào để ăn bánh bao chiên nữa.

“Không sao đâu.” Bạch Trác sốc lại tinh thần, vỗ nhẹ lên tay bạn mình, an ủi, “Cậu không cần sợ người đó.”

Sau này cô và Hứa Yếm sẽ ở bên nhau mãi mãi, nên Bạch Trác hy vọng người bạn thân nhất của cô có thể sớm làm quen và đón nhận anh, chứ không phải là sợ sệt anh.

Cô không muốn vì chuyện này mà tạo thành ấn tượng xấu với bạn.

“Tiểu Bạch…” Song Ôn Ngôn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây ngay, nên không thể nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, còn tưởng Bạch Trác không thấy sợ, cô ấy mới nhỏ giọng thương lượng, “Chúng ta…”

Đương lúc Ôn Ngôn đang thì thào bên tai cô thì người nọ đã cất bước đi tiếp, anh cụp mắt xuống, mở cửa bước ra ngoài.

Bạch Trác đang định chào hỏi thì thấy anh hơi khựng lại, thế rồi anh rẽ trái và mất hút.

Đi ngược chiều với nơi cô đang đứng.

Một thoáng qua ấy, cô cảm thấy tim mình như đau thắt lại.

HẾT CHƯƠNG 33