Thiết Trạch Hi đánh xong một trận rank thì đứng sau Chủ Công xem hắn chơi game, Chủ Công thao tác tướng của mình chuẩn xác như có sẵn kịch bản, hắn và Tiểu Kiều hợp sức ép cho cặp đôi đường dưới bên kia phải lùi về tận nhà chính, sau đó mới hỏi Lão Thiết không chơi game mà đứng đây nhìn gì. Lão Thiết cúi đầu liếc điện thoại trong tay, tốc độ gõ rất nhanh không rõ đang nhắn gì, gửi tin xong liền nói với Chủ Công: “Tôi muốn hút thuốc, đi cùng đi.”

Chủ Công ồ một tiếng rồi lại quay về giao diện game, thuận miệng đáp: “Chờ đánh xong ván này đã.”

“Đi bây giờ luôn.” Thiết Trạch Hi thừa dịp Chủ Công cho tướng về nhà mua trang bị, không lo gặp nguy hiểm thì kéo tay hắn. Chủ Công vẫn dùng dằng xin đánh nốt ván, Thiết Trạch Hi không nói lời nào, chỉ tiếp tục kéo tay Chủ Công, còn dặn dò Bạch Mặc đang ngồi hóng hớt bên cạnh, “Trận của cậu xong rồi, qua đánh hộ Chủ Công nốt ván này đi.”

Dù mấy người ở đây ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra Thiết Trạch Hi không phải đòi đi hút thuốc mà hắn muốn kéo Chủ Công đi nói chuyện riêng. Chủ Công đương nhiên cũng nhận ra ý của Thiết Trạch Hi, đứng lên ra ngoài cùng Lão Thiết, không quên dặn dò Bạch Mặc đang ngồi ghế của mình: “Đánh cho tử tế, đừng có bóp hỗ trợ nhà tôi.”

Bạch Mặc thề sống thề chết anh cứ yên tâm đi đi, Tiểu Kiều quay đầu về phía Chủ Công, Chủ Công nói với cậu: “Nếu nó bóp cậu thì cứ nói với tôi, về tôi sẽ đập cho một trận.”

Bạch Tịch ngồi bên cạnh phản pháo: “Nói về đánh nhau thì tôi với thằng em không có đối thủ nha, LPL các vị toàn rác rưởi hết!”

Khi Bạch Tịch dứt lời thì Chủ Công và Thiết Trạch Hi đã ra khỏi phòng huấn luyện, cả hai hoàn toàn không có hứng thú đứng lại đấu võ mồm với cậu ta, hai người im lặng đi thẳng đến phòng hút thuốc. Mãi đến khi Thiết Trạch Hi đóng cửa phòng lại, Chủ Công mới đứng dựa vào tường, châm thuốc hỏi: “Có chuyện gì?”

Thiết Trạch Hi cũng móc bao thuốc ra, ngón tay thon dài xinh đẹp thành thạo cầm một điếu, châm lửa rít một hơi rồi mới nói: “Cậu không nói gì với đồng đội về việc chuyển nhượng à?”

“Không.” Chủ Công tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, đáp, “Bọn họ vẫn nghĩ tôi về nhà nghỉ phép.”

Thiết Trạch Hi nhíu mày, ánh nhìn về phía Chủ Công cũng nghiêm túc hơn: “Vốn tôi không định nhiều lời về chuyện HP các cậu, thế nhưng khi Tiểu Lục và Đại Oa đọc thông báo, biết giờ chúng ta cùng đội thì tìm tôi liên tục, xin tôi nói với bọn họ địa chỉ của chúng ta. Bọn họ nói gọi điện cậu không nghe, kêu có chuyện gấp muốn tìm cậu nói chuyện.”

Chủ Công vẫn làm ra vẻ chẳng liên quan tới mình: “Cũng chẳng còn chung đội nữa, làm gì có việc gấp mà nói, đừng có cho bọn họ địa chỉ đấy.”

Trước kia Thiết Trạch Hi là đường trên của đội tuyển CD, quan hệ với mấy thành viên đội tuyển HP của Chủ Công không tệ, hắn cũng đã xem video cảnh Chủ Công đánh đồng đội, người Chủ Công đánh chính là đường trên 666 và hỗ trợ Guo. Vốn Thiết Trạch Hi cũng cho là Chủ Công xích mích với đồng đội nên mới chuyển nhượng, nhưng giờ hai thành viên HP cố liên hệ với hắn như vậy dường như cũng không có bức xúc gì với Chủ Công, thậm chí còn hoàn toàn không cam tâm khi biết Chủ Công chuyển nhượng. Thiết Trạch Hi nhịn không được mà mở miệng khuyên nhủ: “Đã làm đồng đội bao năm như vậy rồi, có chuyện gì thì gặp mặt nói rõ ràng đi, từng là anh em cùng chung chiến tuyến, giờ như người dưng nước lã cũng buồn.”

“Như đám CD đối xử với anh sao?”

Chủ Công nói khiến Thiết Trạch Hi ngây ngẩn cả người, hắn nhìn về phía Chủ Công, ánh mắt của Chủ Công vẫn ôn hòa như cũ, hoàn toàn không có ý chọc tức hắn, người này vốn không thích quanh co lòng vòng, nghĩ gì nói đó. Thiết Trạch Hi nhếch môi nhưng nụ cười kia lại quá đỗi gượng gạo, hắn nặng nề rít một hơi thuốc: “Đúng rồi đấy, đừng như cách tụi Hạp Tử đối xử với tôi.”

Chủ Công lâm vào trầm mặc, Thiết Trạch Hi cũng không nói gì thêm, hai người chỉ im lặng đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành viên của đội Thiết Trạch Hi và Chủ Công quen biết đã lâu, Chủ Công cũng tương tự, quan hệ với những người ở CD rất tốt, hắn vẫn nhớ có mùa giải, đội tuyển CD và đội tuyển HP bọn họ tranh nhau suất cuối cùng để đi Chung Kết Thế Giới. Trận đấu ấy Lão Thiết tới muộn, hơn nữa còn say khướt lên đánh, chẳng có gì bất ngờ, trận đó CD thua trắng 3-0 trong tay HP. Đội tuyển CD vì biểu hiện của Thiết Trạch Hi mà mất đi tấm vé được đi Chung Kết Thế Giới, thậm chí đó còn là trận đấu cuối cùng mà Max – đội trưởng cũ của bọn họ thi đấu, người đi rừng Hạp Tử không kiềm chế được, gục xuống bàn mà khóc thất thanh, còn Thiết Trạch Hi cứ thế đứng một bên, sững sờ nhìn đồng đội của mình. Sau trận đấu, Thiết Trạch Hi đương nhiên bị liên minh xử phạt rất nặng, hắn bị cấm thi đấu một năm, đội tuyển CD cũng hủy hợp đồng với hắn. Trong suốt một năm đó, đội tuyển CD hoàn toàn không nói câu nào với Thiết Trạch Hi. Kỳ thực Chủ Công có thể thông cảm cho đám Hạp Tử, chính Thiết Trạch Hi là người đã hủy hoại cơ hội cuối cùng được tham gia Chung Kết Thế Giới trong cuộc đời tuyển thủ của Max, nếu là hắn có lẽ cũng sẽ không dễ dàng nguôi giận.

Người phá vỡ bầu không khí im lặng không phải Chủ Công mà lại là Lão Thiết, hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, nói: “Có đôi khi một quyết định bốc đồng sẽ tạo thành tiếc nuối mãi mãi không thể vãn hồi. Là một người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, gặp đám Tiểu Lục Đại Oa đi, có lời gì thì nói ra, mọi người vẫn là anh em.”

Chủ Công rầu rĩ ừ một tiếng, hắn biết rõ trong lòng Tiểu Lục và Đại Oa muốn khuyên hắn quay về HP, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, muốn về cũng không thể về nữa. Hắn đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều mới đồng ý đến GG, HP có hai ngoại binh người Hàn đương nhiên sẽ rất mạnh, nhưng hắn muốn gia nhập một đội tuyển thuần Hoa hơn. Huống hồ Tiểu OK giờ đã 17, đủ tuổi thi đấu, đó là đồ đệ một tay hắn dạy dỗ, vừa có năng khiếu lại vừa chăm chỉ. Nhưng ngày nào hắn còn chưa giải nghệ, đứa nhỏ ấy sẽ mãi mãi chỉ làm phận dự bị không thể ngóc đầu lên. Mấy năm qua đội tuyển của khu vực LPL đều ngã ngựa tại vòng tứ kết của Chung Kết Thế Giới, đôi lúc hắn có cảm giác, thế hệ này của bọn họ sẽ chỉ đến thế mà thôi, sớm nhường chỗ cho đàn em, có khi lớp người mới lại chính là hi vọng của LPL.

Điếu thuốc trong tay Chủ Công dần tàn lụi, hắn vứt đầu lọc đi rồi nói nên quay lại thôi, anh đừng nói địa chỉ cho bọn họ biết. Thiết Trạch Hi cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói, khuyên hết những gì nên khuyên rồi, cuối cùng vẫn tôn trọng suy nghĩ của Chủ Công, hắn ừ một tiếng, bước theo sau Chủ Công ra khỏi phòng hút thuốc. Chủ Công nghĩ một chút rồi vẫn nói một câu: “Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, đối với tôi, đối với anh đều như nhau cả, chúng ta có trách nhiệm mới cần gánh vác, bắt đầu lại từ đầu, có khi đám già đầu chúng ta lại bùng nổ chưa biết chừng.”

“Tôi có thể bắt đầu lại, nhưng Max thì không.” Thiết Trạch Hi tự cười nhạo mình, cụp mắt hạ giọng nói, “Không qua được đâu, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ qua được.”

Chủ Công còn định nói thêm gì đó, nhưng Thiết Trạch Hi đã nhanh chân bước lên phía trước, Chủ Công nghĩ một hồi rồi cũng chỉ đi theo sau chứ không lên tiếng nữa. Thực ra chính hắn cũng chẳng biết nên nói cái gì, Chủ Công buồn bực vò đầu bứt tóc, chuyện gì không biết nữa.

Khi hai người quay về phòng huấn luyện thì Kiều Mục và chuyên gia phân tích Tứ Nguyệt đều có mặt, các thành viên khác đánh xong cũng không tìm trận nữa. Chủ Công và Lão Thiết ngồi về vị trí của mình, Kiều Mục nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Đấu tập một trận đi, đừng nghĩ nhiều, cứ chọn tướng mà các cậu thích và am hiểu, mọi người phối hợp một lần xem sao.”

Hôm nay vốn không phải lịch đấu, Thiết Trạch Hi và Văn Hạo Du vừa quay lại phòng huấn luyện cũng chẳng hiểu có chuyện gì, Văn Hạo Du mở miệng hỏi: “Đánh với ai?”

Bạch Mặc phấn khích muốn thử, trả lời: “Với lão tài xế, đánh qua bao nhiêu lần rồi, bại tướng thôi, chẳng có gì đáng sợ.”

Lão tài xế trong miệng Bạch Mặc là đội tuyển CAR, trước đây khi Bạch Tịch và Bạch Mặc còn ở WO cũ, CAR cũng là một đội tuyển xếp hạng nhất giải LSPL. WO nhờ vào việc giành chức vô địch LSPL mới giành được slot thăng hạng lên LPL, còn đội tuyển CAR khi ấy thua WO trong tiếc nuối lại giành được tấm vé thứ hai lên LPL bằng cách đánh bại áp đảo một đội tuyển phải trụ hạng ở LPL. Bọn họ cũng là đội tuyển đầu tiên trong lịch sử thăng hạng lên chuyên nghiệp nhờ vào việc đánh bại một đội tuyển LPL.

Đội tuyển CAR mới thăng hạng lên LPL cũng gặp khó khăn trong việc tìm đội đấu tập. LPL đầy lịch không hẹn nổi, LSPL thì chênh lệch thực lực quá lớn, đấu tập cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì. Huấn luyện viên của CAR chủ động tìm đến Kiều Mục muốn luyện tập cùng GG, đương nhiên GG chung mục đích lập tức đồng ý, cũng thẳng thắn hẹn ngày đấu luôn.

Bạch Tịch và Bạch Mặc ngồi một bên nhớ lại trước đây bọn họ đánh với CAR như thế nào, Lão Thiết ngồi ở ghế của mình không nói một lời, không thèm để ý. Tiểu Kiều thì thẳng thắn coi như gió thoảng bên tai, chỉ có Chủ Công ghét bỏ càm ràm: “Mấy người tưởng tôi không xem trận chung kết LSPL chắc, 3-2 lật kèo may mắn thắng mà thôi, chém gió vừa vừa.”

Bạch Tịch cãi lại: “Lịch sử được viết nên bởi người chiến thắng, người thắng là ai, là tôi và Bạch Mặc, thế nên tụi này nói cái gì thì là cái đó.”

Chủ Công nhìn Bạch Tịch bằng ánh mắt như nhìn trẻ thiểu năng, sau đó lại thêm một câu đồ ngu ngốc của Tương Ngôn đằng sau truyền tới, Bạch Tịch chuyển sang mắng Tương Ngôn, Tương Ngôn lại nói: “Anh của tôi là Tương Dư.”

Chuyên gia phân tích chiến thuật Tứ Nguyệt cầm cuốn sổ trong tay vỗ đầu Bạch Tịch: “Nghiêm túc chút đi, phải đấu tập bây giờ.”

“Ây da Nguyệt tẩu đánh em ngu bây giờ.” Bạch Tịch la lớn vẫn muốn nói tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Kiều Mục, trong mắt anh không đọc ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên liếc nhìn, thậm chí còn nhìn rất ôn hòa nhưng cũng đủ để Bạch Tịch lập tức ngậm miệng, quay người nghiêm túc nhìn vào máy tính của mình.

Kiều Mục cũng không phải người quá nghiêm nghị, từ trước đến nay ấn tượng của người khác về anh đều là làm việc cẩn thận, xử sự ôn hòa, ít nói lại nghiêm túc. Thế nhưng trong đội ai nấy đều rất nghe lời anh, vì thái độ làm người của anh, vì những vinh dự mang tên anh trong quá khứ, chính những điều đó khiến anh chiếm được sự tôn trọng của phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp, bao gồm cả những thiếu niên của đội tuyển GG này. Hoặc có thể nói, nếu những thành viên này không có tình cảm đặc biệt đối với Kiều Mục thì họ cũng sẽ không ngồi đây, tại gaming house của GG.

Mọi người yên tĩnh lại, bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu tập. Kỳ thực trình độ của CAR và GG vẫn có chênh lệch. Tuy Chủ Công nói tại trận chung kết LSPL, WO thắng CAR là nhờ may mắn, nhưng khi ấy WO chỉ có mỗi cặp đôi ngôi sao Bạch Tịch và Bạch Mặc gồng gánh. Hiện tại GG thì khác, ba vị trí còn lại của GG được thay bằng ba người mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn Bạch Tịch và Bạch Mặc. Khiếm khuyết của đội tuyển GG hiện tại không phải là kỹ năng mà là ở rèn luyện.

Đấu tập sẽ giản lược hơn rất nhiều so với đấu thông thường, thành viên đông đủ, không còn vấn đề gì nữa là có thể bắt đầu. Mặc dù một trận đấu chính quy sẽ phải có giai đoạn Cấm-Chọn*, nhưng với trận đấu tập đầu tiên này, cả Kiều Mục và Tứ Nguyệt đều chưa có quá nhiều suy tính, mục đích trận này chỉ để hiểu rõ về mọi người hơn, cứ chọn lựa thoải mái không cần để ý thắng thua, làm quen cách đánh của mỗi thành viên là được.

*Cấm-Chọn (hay còn gọi là Ban-Pick): Trước trận đấu sẽ có giai đoạn cấm sử dụng và chọn lựa các vị tướng trong trận đấu, sẽ có rất nhiều chiến thuật, cạm bẫy và bố trí khiến đội bạn không thể lấy được vị tướng thuận tay, hoặc thông qua những lượt chọn sau để lấy được những vị tướng khắc chế tướng của đối thủ.

Thời kỳ hoàng kim của đội tuyển CD năm ấy khi Kiều Mục là đội trưởng, Thiết Trạch Hi vẫn chỉ là một tên nhóc trong trại huấn luyện, có thể nói các thành viên cũ đã chứng kiến Thiết Trạch Hi từ một thiếu niên khắc khổ chịu khó vươn lên thành đường trên mạnh nhất LPL, rồi cũng chứng kiến cảnh hắn say rượu, phong độ tuột dốc rồi bị cấm thi đấu. Kiều Mục biết rõ về bể tướng của Thiết Trạch Hi hơn so với những người khác, anh thấy Thiết Trạch Hi có vẻ không vui, liền đặt tay lên vai hắn, hỏi: “Có muốn chọn Fiora để show kỹ năng một chút không?”

Thiết Trạch Hi gật đầu thuận theo: “Được.”

Nghe Thiết Trạch Hi muốn chọn Fiora, Bạch Tịch lập tức nói: “Vậy tôi muốn chọn Lee Sin, tôi cũng muốn khoe thông thạo.”

Bạch Mặc không cam lòng yếu thế: “Đã thế tôi sẽ chọn Yasuo đi đường giữa, tôi cũng phải show.”

Chủ Công cười nhạo một tiếng, hơi quay đầu nhìn về phía Kiều Mục: “Vậy tôi chơi Vayne, tôi cũng sẽ khoe thông thạo.”

Nhìn bốn vị đồng đội tìm chết chọn một đống tướng vừa không có bất cứ hiệu ứng khống chế nào lại còn máu mỏng, Tiểu Kiều bình thản mở miệng: “Vậy em sẽ đánh Miss Fortune hỗ trợ hen.”

Bốn vị đồng đội cùng trợn mắt nhìn về phía Tiểu Kiều, vốn tưởng Tiểu Kiều sẽ chọn một vị tướng tanker để bù chống chịu cho đội hình, ai dè Tiểu Kiều lại chọn một vị tướng xạ thủ máu siêu mỏng đã thế còn không có chiêu giữ mạng để đánh hỗ trợ. Cảm nhận được ánh mắt chỉ trích vô lý của đồng đội, Tiểu Kiều bình thản nói: “Chẳng phải muốn show sao, nào thì cùng show.”
Hết chương 13.