Nếu phải dùng một từ để diễn tả cảm xúc của VV lúc này, thì đó chính là — khiếp sợ.

Y vui vẻ dắt Lông vàng bự đến nhà Ôn Uyển Nhu, thấy không ai mở cửa liền gọi điện cho hắn, giây phút biết tin người bạn thân nhất của mình vào bệnh viện, còn mắc căn bệnh đáng sợ như u não, y thực sự đã sững sờ không nói nên lời!

VV dắt Lông vàng bự đứng trên đường bắt taxi, lái xe vừa thấy y mang theo chó liền không ai muốn đưa y đi. Y còn đang sốt ruột, Sa Loạn bỗng gọi điện nói đi ăn cơm, VV vừa nghe thấy Sa Loạn bảo đang lái xe ở gần khu vực này, lập tức bảo hắn lái tới đây, phải biết là bình thường, y nhìn thấy đại gia này chỉ hận không thể đi đường vòng, chứ nào dám quyết đoán sai khiến cậu ta như vậy.

Không biết lúc trước Sa Loạn làm gì, mang về một chiếc xe việt dã chói mù mắt người, bánh xe còn dính đầy bùn đất, VV hỏi bóng hỏi gió mãi mà vẫn không hỏi ra nhà Sa Loạn làm nghề gì. Giờ VV vô hạn cảm kích cái tên bên ngoài thì hoành tráng kiêu căng bên trong thì mắc bệnh cung xử nữ này. Y để Lông vàng bự ngồi ở ghế sau, nói, “Đến bệnh viện, Thần Ca đang nằm viện, tôi đến thăm cậu ấy.”

Sa Loạn quẹo phải, hỏi, “Bệnh gì? Coi anh bị doạ thành vậy.”

VV đang nghĩ xem lát tới nơi phải an ủi thế nào, không nghe Sa Loạn hỏi, y chậm nửa nhịp ‘Hả’ một câu.

Sa Loạn nhìn chăm chú đèn đỏ phía trước, vươn tay vỗ vỗ đầu VV, “Đừng hoảng.”

Nói thật.

Giờ Thần Ca có chút mờ mịt.

Từ lần ba Ôn và mẹ Ôn đến, cửa phòng bệnh của cậu luôn trong trạng thái có bốn bảo tiêu trông coi, trong phòng còn có hai thím mặt mũi nom hiền lành cẩn thận chăm sóc. Muốn ngủ thì có Ôn Uyển Nhu đẹp giai vỗ lưng, đói bụng thì có hai thím làm đồ ăn thanh đạm ngon lành cho, quả thực không phải đang dưỡng bệnh, mà là phu nhân nhà giàu ở cữ mới đúng, đến cả y tá tới tiêm cho cậu cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái, khiến Thần Ca làm dân thường hai mươi mấy năm cuộc đời, sắp chết đến nơi hiểu được cảm giác của một đại gia.

Không biết vì ba Ôn bề bộn nhiều việc hay bởi lần đầu tiên gặp đã mất mặt, mà từ lần đó đến giờ không thấy ông đến nữa, còn mẹ Ôn thì ngày ngày đều đúng giờ đến bệnh viện thăm cậu. Biết cậu thực sự bị bệnh gì, bà lo lắng hỏi đi hỏi lại Thần Ca xem con giai bà có làm gì quá khích hay không, mãi đến lúc biết con mình ngoại trừ có cảm giác mê mang choáng váng do bị đả kích quá lớn thì vẫn tiếp tục yêu thương nhiệt thành, bà mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Thần Ca biết cả nhà Ôn Uyển Nhu đều muốn tốt cho mình, điều khiến cậu càng thêm xúc động chính là, sau khi cậu sinh bệnh, Ôn Uyển Nhu chu đáo cẩn thận hơn trước rất nhiều, thỉnh thoản hắn lại đột nhiên bàn với Thần Ca một vài chuyện tương lai, như vấn đề công việc của cậu mai sau, hay nơi bọn họ sẽ đến để kết hôn chẳng hạn.

Ba Ôn đã dặn dò bệnh viện, cho nên bệnh viện bắt đầu tiến hành bước đầu trị liệu cho Thần Ca. Song cậu không hiểu được tại sao lúc trước cậu không quá đau đầu, đến lúc trị liệu đầu lại đau không chịu nổi, sáng nào cậu cũng bị cơn đau đánh thức, sau đó nhìn thấy khuôn mặt thiếp đi của Ôn Uyển Nhu đang nằm trên chiếc giường con bên cạnh.

Tuy bệnh viện đã trấn an cậu là bệnh tình của cậu không quá nghiêm trọng, nhưng đôi khi Thần Ca nghĩ, nếu thực sự không thể quay trở về từ bàn mổ, thì dù sao ở điểm cuối sinh mệnh cậu đã gặp được Ôn Uyển Nhu, coi như cậu cũng may mắn lắm rồi.

Trái ngược hẳn với sự bình tĩnh của Thần Ca, Ôn Uyển Nhu sắp điên rồi.

Bệnh viện Ôn Đình Như sắp xếp phải đợi chuyến bay hai ngày sau, nhưng bệnh viện hiện tại lại khuyên phối hợp hoá trị, chứ chỉ truyền dịch không như bây giờ thì không có hiệu quả, cho dù Ôn Uyển Nhu đã nhấn mạnh hai ngày nữa sẽ đưa cậu lên bàn mổ, song bệnh viện vẫn kiên trì đề nghị tiến hành hoá trị, hơn nữa bác sĩ đảm nhiệm còn hỏi trước mặt Thần Ca rằng, tại sao người nhà ký tên cho cậu không phải ba mẹ mà lại là tình nhân.

Ôn Uyển Nhu thở dài, dụi tắt điếu thuốc trên tay, phủi quần áo đến khi chắc chắn không còn mùi thuốc lá mới quay về phòng bệnh.

Thần Ca đang nằm trên giường nghe nhạc, Ôn Uyển Nhu xoa tóc cậu, hỏi, “Còn khó chịu không?”

“Em đỡ hơn nhiều rồi.” Thần Ca mỉm cười, “Anh ra ngoài làm gì thế?”

“VV gọi điện cho anh, anh nói cho cậu ấy biết em bị ốm, cậu ấy bảo lát sẽ tới đây.” Ôn Uyển Nhu ngồi xuống bên cạnh Thần Ca.

“Sao?” Thần Ca lộ vẻ khó xử.

Ôn Uyển Nhu, “Thần Thần, thực ra anh cảm thấy em nói cho bọn họ biết em sinh bệnh cũng có sao đâu.”

“Em biết mình không giấu được chuyện này,” Thần Ca nói, “Nhưng em chỉ sợ bọn họ lo lắng, không phải bệnh viện nói tỷ lệ phục hồi cao lắm sao…. Không thì anh báo cho ba mẹ em đi, em không dám.”

Ôn Uyển Nhu ngẩn ra, “Anh biết nói quan hệ của hai đứa mình thế nào?”

“Ăn ngay nói thật đi,” Thần Ca vươn tay nhéo má Ôn Uyển Nhu, “Dù sao sau khi khỏi bệnh em vẫn sẽ ở bên anh, chẳng bằng giờ thú thật, hai người họ lo lắng bệnh tình của em, sẽ không quá làm khó anh.”

Ôn Uyển Nhu cúi xuống hôn lên trán Thần Ca, “Được.”