Ôn Uyển Nhu nghĩ mình sắp thương tâm chết rồi.

Hắn dành cả đời đi yêu một người, thế nhưng người ta lại chẳng cần tình yêu ấy, nhận ra điều này khiến bao nhiêu khí phách ngang ngược quyết làm một phát của hắn tan sạch.

Thần Ca nằm trên giường thì cảm giác được sức lực của mình đang dần quay trở lại, cậu cẩn thận đẩy tấm vải bịt mắt mình, vô tình quơ phải sợi dây vòng quay tai mình, kéo xuống xem, mợ! Là nút bịt tai chống ồn!

Hẳn nào cậu không nghe thấy gì!

Cậu nghe được tiếng vải cọ sát, biết người vừa đè lên người mình vẫn còn nằm trên giường, cậu âm thầm dồn lực, tính chờ đến khi người kia lại gần sẽ tung mạnh một đấm lên mặt hắn!

“Thần Thần, anh không muốn chia tay với em.”

Phút chốc nghe được một câu như thế, Thần Ca kinh ngạc, còn tưởng tai mình có vấn đề.

Ôn Uyển Nhu sụt sịt, hắn đưa lưng về phía Thần Ca, tưởng cậu không nghe thấy gì, một mình lẩm bẩm lầu bầu, “Anh thích em đến vậy cơ mà, có phải anh đã làm gì khiến em chán ghét không? Không thì anh lại phẫu thuật thẩm mỹ, trước để em đi, sau đó đổi một thân phận khác tiếp cận em. Em bảo muốn thi chứng nhận giáo viên, vậy anh cũng thi, về sau làm đồng nghiệp của em…. Không, đồng nghiệp không ổn, anh đến trường học luôn thì hơn, làm học sinh của em, để tầm mắt em mai sau đều dồn lên người anh, đúng, cứ quyết định vậy đi, mai anh phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi thành dáng vẻ em thích…”

Thần Ca, “…”

Cậu ngập ngừng, chậm rãi quay đầu lại.

Rồi sau đó thấy được, bóng lưng đau khổ vật vã của Ôn Uyển Nhu.

Thần Ca nhức hết cả đầu, cậu cau mày tựa vào gối, Ôn Uyển Nhu bên cạnh nơm nớp lo sợ cầm tờ giấy quạt cho cậu.

“Thần Thần…” Ôn Uyển Nhu dè dặt mở miệng.

Thần Ca, “Anh câm miệng đi.”

Ôn Uyển Nhu vội vàng khép miệng lại.

Thần Ca hít sâu một hơi, “Giờ em rất giận, anh có biết vì sao không?”

Ôn Uyển Nhu đáp, “Là vì anh.”

“Vì anh làm sao?”

Ôn Uyển Nhu lắc đầu, “Nguyên nhân quá nhiều, nói không hết.”

“Tự anh cũng biết hả!” Thần Ca nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy hắn là lại nổi điên, “Tự đấm mình một quả đi.”

Ôn Uyển Nhu nghĩ nghĩ, thả giấy xuống, nắm tay hung hăng đấm mình một cái.

Thần Ca đang định bảo đấm không đủ mạnh, đấm lại quả khác mạnh hơn đi, liền nhìn thấy mũi Ôn Uyển Nhu chậm rãi chảy hai dòng máu tươi, ấy thế mà hắn vừa đấm xong liền ngoan ngoãn cầm giấy lên quạt cho cậu.

“Anh!” Thần Ca hết nói, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn chịu không nổi dáng vẻ chẳng thèm để tâm của Ôn Uyển Nhu, rút giấy ăn ở tủ đưa cho hắn, hung dữ nói, “Tự lau đi!”

Hai mắt Ôn Uyển Nhu loé sáng, vẻ mặt chân thành thâm tình nói, “Không, anh không đau.”

Thần Ca không thèm quan tâm tới tên ngốc này, “Em không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh thấy anh như thế có hay không? Hả? Lừa em vui lắm đúng không? Còn dám giả vờ làm tội phạm?! Anh có biết vừa nãy em bị doạ thế nào không? Còn nữa, sao lúc em dậy không có tí sức nào? Anh làm cái gì rồi?!”

Ôn Uyển Nhu chột dạ đáp, “Anh cho em một ít thuốc…Không có tác dụng phụ với cơ thể đâu.”

“Anh giỏi lắm,” Thần Ca sắp bị hắn chọc điên rồi, châm chọc nói, “Em đúng là đã xem nhẹ anh rồi, vừa nãy còn nói muốn phẫu thuật thẩm mỹ tiếp cận em? Anh đóng Vô gian đạo chắc? Có phải cho anh cái máy tính là anh có thể đánh cắp cơ mật quốc gia không? Em phục anh thật đấy!”

“Thần Thần em đừng giận mà…” Máu mũi Ôn Uyển Nhu sắp chảy xuống giường rồi.

Thần Ca rút giấy, vo vo thành một cục, ra lệnh, “Nâng mặt lên.”

Ôn Uyển Nhu nghe lời ngẩng đầu.

Thần Ca nhét giấy vào mũi hắn, “Ngửa đầu, không được nhúc nhích.”

Ôn Uyển Nhu ngửa một lúc, xong cái cúi đầu, nói, “Em yêu à, em không chia tay với anh nữa đúng không?”

Thần Ca bị dáng vẻ này của hắn làm cho lòng không thoải mái, “Về sau anh đừng tới tìm em nữa, chia tay chính là chia tay, thực ra hai ta hẹn hò còn chưa được hai tuần, ra đường tuỳ tiện vớ một người cũng sẽ tốt hơn em.”

“Thần Thần em đừng như vậy!” Ôn Uyển Nhu tự dưng gào lên, doạ Thần Ca giật nảy người.

Ôn Uyển Nhu bình tĩnh lại, từ tốn nói, “Đừng nói hai từ ‘chia tay’ được không! Em nói cho anh biết đi, anh đã làm gì khiến em không hài lòng? Em nói đi, anh sẽ sửa, em bảo gì anh sẽ sửa cái đấy! Về sau anh sẽ không kết hôn, chỉ cần em hứa không chia tay, cả đời này anh sẽ chỉ thích mình em thôi được không?”

Thần Ca bị hắn gào sợ chết khiếp, nghe được lời hắn nói, cậu kìm không được ôm lấy bả vai hắn, chôn mặt trước ngực hắn, “Không phải anh không tốt, là do em không tốt, em không xứng với anh, chia tay cũng là để tốt cho anh thôi.” (Câu chia tay kinh điển)

Ôn Uyển Nhu cũng ôm Thần Ca, hôn lên đỉnh đầu cậu, “Em yêu à, em là tốt nhất, em là người tốt nhất mà anh gặp trên đời, là anh không xứng với em mới phải, em đừng nói chia tay, anh nhất định sẽ không chia tay đâu.”

Thần Ca cọ cọ vai Ôn Uyển Nhu, bao nhiêu tình cảm yêu thương đều bị hắn dẫn ra, lòng đầy chua xót, thế nhưng cậu vẫn cố giả bộ thoải mái, “Chúng ta mới hẹn hò được bao lâu, anh có biết em là người thế nào đâu mà nói em tốt nhất, anh xem điều kiện phần cứng phần mềm của anh đều ổn, muốn tìm người yêu kiểu gì không có, tội gì phải ở bên em?”

Ôn Uyển Nhu rốt cuộc cũng nhận ra giọng điệu Thần Ca không ổn, ngực hắn hơi nóng lên, hắn không biết liệu có phải là Thần Ca khóc không, hai tay ôm cậu không dám nơi lỏng, “Nhưng mà anh chỉ thích mình em, em có biết anh đã đặt mục tiêu cuộc đời lên người em bao nhiêu năm rồi không, về sau đừng dễ dàng nói chia tay như vậy, lần này anh đã nghĩ thông suốt rồi, về sau hai chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, vài năm nữa thì nhận nuôi một đứa nhỏ, bên nhà anh không gây áp lực gì, ba mẹ anh đã biết em từ lâu, đều là do trước kia anh không suy nghĩ thấu đáo, về sau sẽ không như vậy nữa, không bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay em nữa.”

“Trước kia anh muốn chia tay với em?” Thần Ca sụt sịt mũi, cậu có chút xấu hổ, lúc chia tay Ôn Uyển Nhu cậu không khóc, lúc nói chuyện với mẹ cũng không khóc, thế mà giờ lại khóc. Cậu đẩy Ôn Uyển Nhu ra, cúi đầu lau nước mắt, “Uyển Nhu, không phải em không muốn, mà là em không thể ở bên anh, anh đừng hỏi nguyên nhân cụ thể, để em đi đi, em không muốn liên luỵ anh.”

Ôn Uyển Nhu không ngờ Thần Ca thế mà vẫn muốn chia tay, hắn bắt lấy bả vai Thần Ca, “Vì sao không thể ở bên anh? Không phải trước kia ta vẫn ở bên nhau sao? Có phải hôm nay em đến nhà mẹ em, mẹ em đã nói gì không?”

“Uyển Nhu, anh đừng phản ứng kích động như vậy.” Thần Ca thở dài, “Vốn em không định nói cho anh biết, nhưng nếu anh thực sự muốn biết, vậy em sẽ nói…Em bị bệnh.”

“Bệnh gì?” Ôn Uyển Nhu nhíu chặt mày.

“…U não.” Thần Ca quay mặt đi, không dám đối diện với Ôn Uyển Nhu.

Khi Thần Ca và Ôn Uyển Nhu đến bệnh viện, chỉ hai tiếng nữa là tới giờ bệnh viện nghỉ khám.

Từ lúc xuống xe đến khi vào thang máy lên lầu, Ôn Uyển Nhu ngã bốn lần, Thần Ca vốn định để hắn ngồi trong xe chờ mình, song nhìn thấy vẻ mất hồn mất vía của hắn, cậu bỗng tham lam muốn hắn ở bên mình, liền ích kỉ không nói gì.

Thời điểm bác sĩ nhìn thấy hai người, suýt nữa thì ông tưởng Ôn Uyển Nhu là bệnh nhân, Thần Ca xấu hổ cười gượng, ngồi xuống ghế, “Tôi mới là Thần Ca.”

“À… Bệnh án của cậu đâu?” Bác sĩ vừa tìm kết quả ct não của Thần Ca vừa hỏi.

Bảo tiêu đứng sau Ôn Uyển Nhu lập tức hai tay đưa bệnh án cho bác sĩ.

Bác sĩ có chút kỳ quái liếc mắt nhìn người qua đường này, giữ lý trí không đuổi người ta đi, chỉ vào bóng mờ trong ct, “Chúng tôi nghi ngờ khu vực này là khối u, song vì vị trí này bị sọ não che, cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng, tôi không biết hai người muốn hoá trị hay phẫu thuật cắt bỏ, nhưng căn bệnh này vẫn có khả năng chữa trị thành công, mong bệnh nhân và người nhà giữ thái độ bình tĩnh, vẫn còn hi vọng.”

Thần Ca thở phào, tuy giờ tâm tình cậu đương nhiên không được tốt, nhưng ít ra cũng không hậm hực uất ức như trước, không phải vẫn có cơ may hồi phục sao, cậu gật đầu, “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ chần chờ nhìn Ôn Uyển Nhu, “Vậy còn vị tiên sinh này?”

Thần Ca quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Uyển Nhu nắm chặt hai tay, gân xanh nổi đầy trên trán, cậu vội vàng nắm tay hắn, “Không thì anh ra ngoài trước đi.”

“Không.” Ôn Uyển Nhu hít sâu một hơi, “Em để anh ở bên cạnh em đi, anh sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Thần Ca không nói gì, mãi mới nói, “Em không sao, anh….đừng như vậy.”

Ôn Uyển Nhu dùng sức nện xuống bàn, đứng dậy ôm đầu Thần Ca, hôn lên mặt cậu một cái, rồi đá cửa bước ra ngoài.

Bác sĩ nhìn người đàn ông như tên điên này rời đi, ho khan một tiếng.

Thần Ca bị ông yêu thương bắn đầy mưa xuân lên mặt, dùng cổ tay áo xoa xoa, nói, “Không có gì, bác sĩ nói tiếp đi.”

Bác sĩ, “Thực ra bệnh u não này không đáng sợ như mọi người tưởng tượng, tỷ lệ chữa khỏi khá cao, hơn nữa nếu ta cắt bỏ khối u và trị liệu phụ trợ trước khi nó lan rộng, thì trên cơ bản cậu vẫn có thể sống thêm bốn năm mươi năm, nhìn cậu trẻ như vậy, đừng quá căng thẳng.”

Thần Ca, “Ý bác sĩ là…Nếu giờ tôi phẫu thuật, dù là u ác thì vẫn có thể khỏi bệnh đúng không?”

Bác sĩ, “Khụ, trên lý thuyết là vậy, cậu có đi cùng người nhà không? Bảo họ vào đi.”

“À, vâng.” Thần Ca không giấu nổi vui sướng, cậu mở cửa, nhìn thấy Ôn Uyển Nhu đang ngồi xổm góc tường, hai bảo tiêu đứng một trái một phải bên cạnh hắn, cậu đi tới túm tay áo hắn, “Bác sĩ bảo anh vào.”

Ôn Uyển Nhu ngửa mặt, hai mắt xuất hiện tơ máu đỏ ngầu, Thần Ca nhìn mà đau lòng, xoa đầu hắn, “Bác sĩ nói em không sao.”

Ôn Uyển Nhu bật dậy, suýt nữa thì đứng không vững, may có bảo tiêu đỡ giúp hắn không ngã sấp xuống, hắn hỏi, “Bác sĩ nói gì?”

Thần Ca trả lời, “Tỷ lệ chữa khỏi bệnh này khá lớn, nói em không nên từ bỏ chữa trị, ông ấy không nói cụ thể với em, bảo người nhà vào, em trước đi xuống nộp tiền viện phí.”

Ôn Uyển Nhu đáp, “Để bọn họ đi đi, em tìm một chỗ ngồi là dược, lát anh đi tìm em.”

“Ừ.” Thần Ca ngó ngó, thấy không ai nhìn liền hôn lên má Ôn Uyển Nhu, “Anh thấy em nói chưa, em không sao mà.”

Ôn Uyển Nhu gượng cười, đẩy cửa vào phòng.

Bác sĩ thấy Ôn Uyển Nhu vào, xoay ct về phía hắn, để hắn nhìn rõ, hỏi, “Anh là gì của bệnh nhân.”

Ôn Uyển Nhu trả lời, “Tôi là người yêu của cậu ấy.”

Bác sĩ thở dài, trầm giọng nói, “Anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chúng ta lập tức sắp xếp hội chẩn, cần mau chóng bắt đầu trị liệu, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

————————————-

Do bạn Thần Thần nội lực quá mạnh, rút nút tai cái phựt nên màn biến thái nó kết thúc hơi nhanh (và lãng xẹt) =)))

Nút tai chống ồn là cái này:

ear

防噪音耳塞-JLL300

p056758784864-item-1845xf2x0600x0414-m

Có 1 loại có dây kéo 1 loại không có, loại không có nó mà tụt vào tai thì chết mợ mất, với cả do đầu óc không được trong sáng lắm nên lúc nhìn trên mạng mềnh thấy có mấy cái nhìn như ‘sẽ toi’ ấy (´∀`) (o〃∇〃)