“Chuyện này, ta cũng thực muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?” Nữ nhân tự xưng là Phượng Trữ nhìn chằm chằm Phượng Trữ nói:

Phượng Trữ cũng nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi nói ngươi là Phượng Trữ, ngươi liền thật là vậy sao?” Nàng ngừng lại một chút, lại nói: “Vô luận như thế nào, chúng ta không lý do mà giống nhau như vậy:”

Nữ nhân kia nhíu mày, Phượng Trữ cũng nhăn mặt, nàng vẫn như cũ không thể tin được chính mình không phải Phượng Trữ, nàng nói: “Tối hôm đó, ta ở bờ sông tỉnh lại, Lam Hổ hướng ta hỏi này nọ ở đâu? Đó là chuyện sớm nhất mà ta nhớ rõ kể từ khi ta có trí nhớ tới nay:”

“Hắn nghĩ ngươi là ta:”

“Sau đó người Long gia tới, hắn liền chạy mất:”

Nữ nhân tự xưng là Phượng Trữ rũ mắt xuống, cắn cắn môi: “Hắn quả nhiên là tính chỉ cần bảo vật không để ý tới sự sống chết của ta:” Nàng hồi phục lại giương mắt nhìn chằm chằm Phượng Trữ, hỏi: “Có phải Long gia sớm có dự mưu, đem ngươi đến, vào ngày ta trộm bảo đó, cố ý đặt ngươi ở đó để lừa Lam Hổ cắn câu hay không?”

Phượng Trữ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nữ nhân kia ngẫm lại, lẩm bẩm nói: “Nương cùng Lam Hổ đều nói, ngươi là người Long gia tìm đến giả trang ta, để lừa bọn họ cắn câu:” Nhưng nay, nàng ta thấy nàng, lại cảm thấy chuyện có kỳ quái:

Phượng Trữ chống đầu, cảm thấy choáng váng lợi hại: “Ta linh tinh nhớ rõ, ta là bị một sát thủ Tuyệt Hồn Lâu đánh rớt xuống nước:”

“Liền khéo như vậy?” Nữ nhân kia không thể tin:

“Liền khéo như vậy!” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sắp thở không ra hơi:”Nếu ta không phải là Phượng Trữ, vậy ta là ai? Ta làm sao có thể không phải là Phượng Trữ?”

Nữ nhân kia không nói lời nào, lẳng lặng nhìn nàng: Phượng Trữ giương mắt trừng lại: “Vậy nay ngươi muốn thế nào?”

Nữ nhân kia tự hỏi, nàng muốn thế nào? Nàng không biết a:

“Ta nghe nói có người giả mạo cho ta, nguyên là có chút tò mò, nhưng Long gia ta không muốn trở về, Lam Hổ cùng nương đều nói chuyện này giao cho bọn họ làm, kêu ta chờ: Nhưng hôm nay thấy ngươi, không ngờ lại giống nhau như vậy, ta lại cảm thấy sự tình sợ là không đơn giản như vậy:”

“Nương nói ta là giả mạo?” Phượng Trữ thì thào nói: “Vậy cha thì sao?” Một đường đi tìm bảo này, Phượng Trác Quân đối nàng thật là quan ái, là một phụ thân thật tình đối nữ nhi đau sủng, nàng cảm giác được, nàng làm sao có thể không phải là nữ nhi của ông chứ?

“Sau khi ta rời khỏi Long gia, vẫn chưa gặp qua cha: Lam Hổ tìm tới nương, nương liền tới gặp ta, bà nói chuyện này trước không muốn nói cho cha, sợ phức tạp, chờ sự tình chấm dứt lại cùng cha nói:”

“Chấm dứt? Là chấm dứt như thế nào?” Phượng Trữ có chút muốn khóc, lại cảm thấy buồn cười: “Bà ấy nói chấm dứt, chính là đem ta là thứ gọi là giả mạo giết, sau đó cho ngươi là thứ gọi là chính quy trở về sao?”

“Ta không có nhưng năng trở về Long gia:” Nữ nhân kia cắn răng: “Ta khó khăn lắm mới thoát ra, vô luận đã trải qua cái gì, cũng không tính lại quay đầu:”

“Cho dù vì ngươi là chính danh, cũng không có thể giết ta, bà ấy cũng nhận định ta là con rối Long gia tìm đến, sao không đem ngươi đến, giáp mặt vạch trần ta chẳng phải là rất tốt sao? Như vậy không phải càng dễ dàng cũng có hiệu quả sao?”

Nữ nhân kia sửng sốt, Phượng Trữ cắn răng một cái: “Cho nên này nói không thông, ta mới là Phượng Trữ thật, ta không có trí nhớ, các ngươi liền nghĩ đến lừa ta: Nương một lòng muốn bảo vật, muốn vì Phượng gia báo cừu, ta không có trí nhớ, nếu không theo lời nói của bà ta, nghe bà ta phân phó, vô tình cản trở đường đi của bà ấy, bà ta liền tìm ngươi tới diễn chuyện này, có phải thế không?” Phượng Trữ nói xong, kích động đứng lên: “Ta không muốn lại nghe ngươi nói lời vô căn cứ, không khẩu bạch nha, ngươi cái chứng cớ gì cũng không có, ngươi nói, ta cũng có thể tự suy diễn: Long Tam là tướng công của ta, Bảo Nhi là nữ nhi của ta, ngươi không chia rẽ được chúng ta:”

“Nguyên lai ngươi là thật sự ở cùng Long Tam?” Nữ nhân kia cau mày bĩu môi, bộ dáng hèn mọn:

Thái độ của nàng làm cho Phượng Trữ giận dữ, lớn tiếng trả lời: “Long Tam là tướng công tốt nhất, dù cho ta không phải, ta chính là thích hắn, ta liền cùng hắn ở một chỗ, ngươi có thể quản sao?”

Nữ nhân kia cũng giận: “Ngươi trước mặt phu nhân chính quy là ta, nói ngươi cùng tướng công của ta có gian tình, thật đúng là đồ không có mặt mũi:”

“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, trước mặt Long Tam phu nhân là ta, bịa đặt Long Tam là phu của ngươi, còn cùng người khác bỏ trốn, đến nay vẫn cùng gian phu ở chung một chỗ, ngươi có mặt mũi quá nhỉ, ta thật xấu hổ thay ngươi:” Phượng Trữ không chút nào yếu thế:

“Ngươi biết rõ lời nói của ta đều là sự thật, ngươi mạnh miệng không chịu tiếp thu cũng vô dụng:” Nữ nhân kia không để ý tới Phượng Trữ châm chọc, trực tiếp nói ra trọng điểm:

Phượng Trữ cũng nâng đầu, cứng rắn nói: “Đơi đến khi ngươi thật sự xuất ra chứng cớ, mà không phải chỉ dựa vào mồm mép, ngươi lại tới tìm ta đi:”

Nàng nói xong xoay người liền đi đến cửa trước, nữ nhân kia đứng lên, vội la lên: “Vô luận ngươi đối thân phận thật giả nghĩ như thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hai chúng ta đến tột cùng vì sao lại giống nhau như vậy chứ?”

Phượng Trữ dừng lại, nàng đứng một hồi, bỗng nhiên xoay người lại hỏi: “Ngươi lúc trước, vì sao phải gả vào Long gia?”

Nữ nhân kia sửng sốt, đáp: “Ta từ nhỏ, nương cùng cha luôn nói Long Phượng gia cừu, ta thân là một phần tử của Phượng gia, tự nhiên là muốn tẫn một phần lực giúp báo thù:”

“Vậy vì sao lại phải rời khỏi Long gia?”

Nữ nhân kia trầm mặc một hồi, cuối cùng trả lời: “Vô hưu vô chỉ tịch mịch cùng khinh thị, so với cừu hận càng đáng sợ:”

Phượng Trữ gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng nhiên thốt ra một câu: “Xứng đáng!” Sau đó xoay người sải bước đi:

“Ngươi…” Nàng kia chỉ vào Phượng Trữ muốn mắng, lại chỉ có thể nhìn bóng dáng của nàng biến mất ở trước mắt:

Nàng rốt cuộc là ai?

Phượng Trữ thẳng thắn lưng đi tới, nàng rẽ ra khỏi ngõ nhỏ này, đi trở về đường lớn, nơi này tuy là trấn nhỏ, nhưng cũng náo nhiệt, giờ phút này trên đường lớn xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt ầm ĩ: Phượng Trữ lại cảm thấy bi thương đau khổ, cô đơn:

Nàng là ai? Nàng là ai? Nàng là ai?

Nàng từ bên bờ tỉnh lại, nàng bị mang về Long gia, nàng hỏi Dư nương: “Ta là ai?” Dư nương thực mất hứng đáp: “Ngươi gọi là Phượng Trữ, là Long gia Tam phu nhân:”

Phượng Trữ cảm thấy trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh sáng từ đèn lồng ven đường làm mắt nàng đau:

“Tướng công của ta đâu? Ta bị bệnh hắn không đến xem ta sao?” Đây là miệng nàng lần đầu tiên nhắc tới Long Tam, khi đó nàng không biết hắn, nhưng nàng hiện tại thương hắn như vậy, nàng không thể không có hắn:

“Ta chính là Long Tam:” Khi đó hắn nhìn ánh mắt của nàng nói, nàng ngốc hồ hồ, cảm thấy chính mình bị trêu đùa:

“Chỉ cần thật tình đối đãi, nhất định có thể có điều hồi báo:” Những lời này là ai đối nàng nói? Kẻ lừa đảo, đại lừa đảo! Nàng thật tình đối đãi, nhưng là vận mệnh luôn cùng nàng nói giỡn: Nàng nghĩ nàng chính là Phượng Trữ, nàng hy vọng nàng chính là Phượng Trữ!

“Bảo Nhi là nữ nhi của chúng ta, ta che chở nàng, cũng che chở Bảo Nhi:” Lời nói của Long Tam vương bên tai, hốc mắt Phượng Trữ nóng lên, thật muốn khóc:

“Chúng ta là vợ chồng, nên phải ở cùng nhau, nàng dù sao cũng nên có thói quen:” Thời điểm Long Tam nói lời này, ánh mắt rất sáng, thanh âm ôn nhu dễ nghe như vậy: Phượng Trữ cảm thấy tức ngực buồn bã, hai chân giống như lún vào vũng bùn không nhổ ra được:

Nàng là Phượng Trữ, nàng mới là Phượng Trữ!

Nàng cố gắng mấy năm nay, rốt cục thích ứng thân phận làm cho nàng thống hận này, rốt cục tìm được hạnh phúc, vì sao lão thiên gia luôn không thể đối nàng tốt:

“Long Tam, đừng bỏ lại ta, đừng bỏ lại ta…” Phượng Trữ kéo chân dịch từng bước, trong đầu ông ông tác hưởng, nàng thật sự là thật choáng váng, thực không thoải mái:”Long Tam, đừng bỏ lại ta…” Trên mặt có bọt nước xẹt qua, chẳng lẽ trời mưa? Phượng Trữ ngơ ngác đứng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bầu trời không mây:

“Phượng Nhi…” Nàng tựa hồ nghe thấy có người gọi nàng, là Long Tam sao?

Tầm mắt Phượng Trữ còn chưa kịp chuyển, người nọ đã đến trước mặt, quả thật là Long Tam: Hắn cau mày, vẻ mặt thân thiết, nắm tay Phượng Trữ từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá, xác định trên người nàng không có thương tổn mới mở miệng hỏi: “Nàng làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình thế này?”

Phượng Trữ chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn, há miệng thở dốc, trong lòng nói thầm: “Long Tam, có một nữ nhân bộ dạng giống ta như đúc nhảy ra nói nàng ta mới là Phượng Trữ, nàng ta muốn không cho ta làm nương tử của ngươi, ngươi mau đi giáo huấn nàng ta đi, đánh nàng ta hung hăng một chút:” Nhưng nàng cố gắng muốn nói, lại nói không nên lời, nàng sợ hãi, nàng nhìn Long Tam, lại há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “Không có cá đường dấm chua, cũng không có vịt ô mai:”

“A?” Long Tam kinh ngạc nhíu mày: “Sao lại thích khóc thế này?” Hắn đưa tay lau mặt cho Phượng Trữ, Phượng Trữ lúc này mới phát hiện chính mình đang khóc:

Long Tam thở dài: “Ta nói nương tử a, người ta bệnh là mệt thành bệnh, nàng là ăn thành bệnh, người ta khóc là khóc vì khổ sở, tại sao nàng là khóc vì thích?”

Phượng Trữ rõ ràng bổ nhào vào trong lòng Long Tam, oa oa khóc lớn lên: Long Tam vỗ về đầu nàng nói: “Hôm nay là làm sao vậy, ban ngày vẫn tốt đẹp thế kia, tại sao đến buổi tối lại bắt đầu nháo: Đại nương đã nói cho ta, không phải nàng đi tửu lâu ăn sao? Thế rồi sao, bọn họ kia cũng không có à?”

Phượng Trữ không thể nói, chỉ gật gật đầu, Long Tam đau lòng cực kỳ, hắn biết quỷ ầm ĩ nhà hắn có bao nhiêu tham ăn, vì thế dỗ nói: “Không có thì không ăn, được không? Đại nương làm cơm nàng không thích ăn, trở về ta làm cho nàng mì huân thịt trứng gà ăn, nàng thích nhất mì này ta làm mà, trở về liền làm, được không?”

Phượng Trữ trừ bỏ gật đầu cũng không làm gì khác, trong lòng nàng loạn tới cực điểm, nếu nàng thật sự không phải Phượng Trữ, kia làm sao bây giờ? Nàng không phải của vợ Long Tam, nàng không phải nương của Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng sẽ mất đi bọn họ?

Nàng ngẩng đầu nhìn Long Tam, Long Tam đối nàng ôn nhu cười, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?” Phượng Trữ lắc đầu, vì thế Long Tam nắm tay nàng, chậm rãi hướng về chỗ ở:

Về tới nhà, Long Tam quả nhiên là đi phòng bếp nhóm lửa khai bếp làm mì cho nàng ăn, Phượng Trữ liền đứng ở một bên nhìn hắn, lửa trong lò ánh lên làm mặt của hắn ửng đỏ, hắn nhu diện đoàn, thiết thái, lấy hành thái, động tác nhanh nhẹn: Phượng Trữ ngây ngốc nhìn hắn, hắn khoan khoan bả vai, cánh tay dùng sức, ôn nhu bên cạnh, trong lòng Phượng Trữ nghĩ: đây là tướng công của ta, ta ai cũng không cho:

Nhưng suy nghĩ một hồi, trong lòng nàng lại bắt đầu lo lắng, nếu nàng không phải Phượng Trữ, vậy nàng là ai?

Nước trong nồi sôi trào ra, Long Tam mở nắp nồi, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Phượng Trữ bị thổi hết vào người, nàng chớp chớp mắt, lại nháy mắt, Long Tam quay đầu đối nàng cười: “Rất nhanh sẽ xong, đừng có gấp, mèo nhỏ tham ăn:”

Hắn lời còn chưa dứt, lại thấy Phượng Trữ hướng về phía hắn ngã xuống, Long Tam hoảng hốt vứt hết những thứ trong tay sang một bên, đưa tay tiếp được nàng:

Phượng Trữ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cư nhiên là hôn mê bất tỉnh: