Rồng Bay Phượng Múa

Chương 62: Tranh giành tình nhân

Long Tam một đường ra roi thúc ngựa, lại liên hệ vận dụng không ít quan hệ vài năm nay ở trên giang hồ, thế này mới có thể xác định hành tung Phượng Trữ, tuy đã bắt kịp mấy lần, nhưng lại bị nàng không coi vào đâu bỏ trốn:

Long Tam xác nhận nương tử bảo bối còn đang giận hắn, bởi vì số lần nàng ở dưới mí mắt của hắn chạy trốn rất nhiều, còn có thể thực kiêu ngạo khiến hắn khó coi:

Tỷ như vu hãm hắn là kẻ trộm, hãm hại hắn khi dễ đứa nhỏ, còn có mời một đám nữ nhân tới quấn lấy hắn, sau đó hắn liền thấy nàng lại trừng mắt nhìn đám nữ nhân kia rồi lại nhìn hắn cười đểu, cuối cùng lắc lắc đầu dậm chân “thùng thùng” chạy trốn:

Trong lòng Long Tam hiểu được, nếu nương tử của hắn thực sự để tâm, chẳng những bản sự đào thoát truy tung cực tốt, bản sự phản truy tung cũng không tệ: Hắn tìm hiểu tung tích của nàng đồng thời bản thân cũng bị nàng theo dõi, cho nên nàng biết hành tung của hắn, biết khi nào thì có thể bỏ hắn xa:

Long Tam lần này đuổi tới Phù Xuân trấn, theo cước trình cùng phương hướng của Phượng Trữ nên cũng đến đây: Thôn trấn không lớn, cho nên tìm hiểu tin tức gì cũng không khó: Long Tam lược lược vừa hỏi, không ít người biết trấn trên này hai ngày qua có một cô nương từ ngoài đến, bởi vì nàng ở chợ trên trấn đi dạo khá lâu, còn nghe nói nàng mướn một con thuyền nhỏ, chuẩn bị ngày mai qua sông đi về hướng bắc: Long Tam nghe xong, vội vàng đuổi tới bến bên sông, nơi đó có hai cái nhà đò, vừa nghe vấn đề của Long Tam liền nhất tề gật đầu:

“Là có một vị cô nương trẻ tuổi, mướn thuyền của Vương bá: Ngày mai trời sáng liền xuất phát qua sông, tiền cũng đã thanh toán:”

“Công tử a, công tử muốn qua sông hay không, thuyền của ta so với Vương bá nhanh hơn, đi của ta đi:”

“Của ta là tốt nhất rồi, công tử: Ngồi thuyền của ta đi, ta có thể thu tiền rẻ một chút:”

Long Tam khoát tay, lại hỏi: “Thời điểm nàng mướn thuyền, có nói gì thêm không? Thuyền của Vương bá là cái loại nào?”

Hai thuyền phu kia có chút không kiên nhẫn : “Công tử, ta nói cho công tử nghe, Vương bá đã già rồi, không có khí lực gì, bình thường cũng ít khi vận chuyển cái gì, công tử xem hiện tại sắc trời tối đen, ông ấy cũng không dám đi thuyền, đã sớm về nhà rồi: Cô nương kia là hảo tâm mướn thuyền của ông ấy, ông ấy thấy chỉ là một cô nương nên còn nhận chở, công tử to con ngựa khỏe, sợ là Vương bá không chịu chở: Công tử có phải muốn tìm cái cô nương kia hay không a? Vậy càng nên để chúng ta chở công tử qua sông, nếu hiện tại không đặt thuyền, sáng mai không ít người qua sông, đến lúc đó không có thuyền, công tử sẽ hối hận:”

Long Tam cười cười: “Nói cũng đúng, ta đây liền đặt thuyền của ông đi:” Nhà đò kia mặt mày hớn hở, liên tục tán thưởng: Lại cùng Long Tam khoa trương thở dài tán gẫu chưởng thuyền đi thuyền như thế nào như thế nào hảo linh tinh, thu tiền đặt cọc của Long Tam, hẹn ngày mai trời sáng tại đây chờ:

Long Tam lại nhớ tới trấn trên, tìm một vòng cũng không có tìm được Phượng Trữ, nhưng thật ra hỏi thăm được nàng ở tiệm ăn tốt nhất trong trấn ăn một bữa ăn, nhưng cũng không ở trọ: Số lượng khách sạn ở trấn trên không nhiều lắm, Long Tam tìm hết tất cả một lần, đều không có Phượng Trữ, hắn thở dài, theo ánh trăng đi tới độ khẩu, tính ôm cây đợi thỏ:

Trời vừa sáng, trên độ khẩu trấn nhỏ liền xuất hiện không ít người, rất nhiều người bản địa muốn tới trên núi đối diện đánh sài hái thuốc hái trái cây: Một thân ảnh nữ tử tuổi còn trẻ nhảy lên con thuyền duy nhất ở độ khẩu có một lão nhân gia đang chờ, thuyền nhỏ lắc lắc lắc lắc, rất nhanh bơi nhanh ra giữa sông: Một nam tử tuổi còn trẻ rất nhanh từ chỗ tối chạy ra, leo nhanh lên một chiếc thuyền nhỏ khác, thuyền nhỏ nhanh chóng bơi ra ngoài, thẳng hướng thuyền nhỏ của lão nhân gia kia đuổi theo:

Thái dương chậm rãi dâng lên, nắng sớm tràn khắp mặt sông, làm cho ngân nga sông lớn như phủ một tầng kim sa, hai bờ sông là rừng xanh núi cao, cảnh trí thật sự là làm cho người ta lưu luyến không rời: Nhưng dưới cảnh nắng sớm xinh đẹp, lại xảy ra một hồi ngoài ý muốn:

Một lão nhân chèo thuyền nhỏ ở phía trước hoảng a hoảng, phía sau một con thuyền nhỏ ra sức đuổi theo, nhưng là càng đuổi càng chậm, càng đuổi lại càng chìm, chỉ chốc lát, trong khoang thuyền đầy nước, thuyền phu oa oa kêu, nhảy xuống sông bơi hướng vào bờ: Người trẻ tuổi trên thuyền cũng vội vàng nhảy xuống sông, chật vật không chịu nổi:

Rất xa bờ sông bên kia, Phượng Trữ núp trong bụi cỏ quan sát tình huống giữa sông, nhìn đến người trẻ tuổi trên thuyền kia nhảy sông chạy trốn, cười ha ha: “Xứng đáng, kẻ đại lừa đảo, cho ngươi khi dễ ta, cho ngươi gạt ta, hừ!”

Nàng nhảy dựng lên, vỗ vỗ bùn trên người, vừa lòng mà chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu, lại hoảng sợ: Nàng vừa mới nhìn thấy người vừa nhảy xuống sông kia đang đứng ở sau lưng nàng:

Long Tam thở dài, kêu: “Phượng nhi…” Nàng bỏ chạy lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên có thể nói chuyện cùng nàng:

Phượng Trữ nhìn hắn, cau mày nghĩ nửa ngày, hỏi: “Trên thuyền kia là ai?”

“Một vị tiểu ca ta mướn:”

Phượng Trữ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ cư nhiên là giống nàng: Nàng “hừ” một tiếng, thực mất hứng hỏi: “Ngươi là làm sao mà biết được?” Hắn rõ ràng là cắn câu, mướn thuyền, còn ở thôn trấn tìm nàng:

“Phượng nhi, nàng sợ nước:” Long Tam lại muốn thở dài, nương tử nghịch ngợm này của hắn muốn đem hắn chỉnh đến khóc mới cam tâm sao? “Vừa nghe nói nàng mướn thuyền đi đường thủy là ta đã không tin: Nàng xem, nàng ngay cả xem chuyện náo nhiệt, cũng phải chọn nơi xa một chút nằm úp sấp xem, nàng làm sao dám ngồi thuyền?”

Phượng Trữ dậm chân: “Ai nha, ta đã lo lắng là ngươi còn nhớ rõ chuyện này:”

“Ta đương nhiên nhớ rõ, ta từ trong nước cứu nàng lên, nàng gặp ác mộng đã lâu, vì sợ nước mà khóc không biết bao nhiêu lần, ta làm sao có thể quên:” Long Tam nói ra khí, đến gần nàng, muốn kéo tay nàng lại bị hất ra: “Phượng nhi, ta sai lầm rồi, ta không nên giấu giếm nàng lừa nàng, ta biết nàng còn giận ta, nàng muốn đánh kiểu gì cũng được, ta đều theo ý nàng, nàng tội gì phải làm cái biện pháp như vậy, nếu lại dọa ra ác mộng thì làm sao bây giờ?”

“Đây là biện pháp tốt, khiến ngươi chật vật chật vật, ta thích nhất:” Phượng Trữ chọc chọc ngực của hắn: “Nếu nói ngươi cái gì cũng làm theo ý ta, vậy tại sao không thuận theo biện pháp của ta ngồi vào trên thuyền kia đi?”

“Nếu ta đi, chẳng phải là lại không thấy nàng:” Long Tam ngón tay nhỏ bé của nàng đang chọc ngực hắn, ôn nhu nói: “Nàng bày mưu nói ta bên đường chọn vợ, làm một đống cô nương hướng ta quăng khăn tay, ta cũng không phải là chịu đựng sao? Nàng muốn hết giận, ta không phải vẫn đều rất phối hợp sao?”

Nói đến đây Phượng Trữ lại bực mình: “Người ta quăng khăn tay, tại sao ngươi không né? Các nàng sờ ngươi làm sao lại không phản kháng?”

Dấm chua của nàng làm cho Long Tam bật cười, rõ ràng phá rối là nàng, tại sao khi thực hiện được lại cáu kỉnh không hài lòng cũng là nàng?

“Cười cái gì mà cười? Bị nữ nhân khác sờ soạng có cái gì mà đắc ý?”

“Nào có nào có, vi phu vẫn thủ thân như ngọc, một cái đầu ngón tay cũng không cho các nàng ta chạm vào:”

“Hừ, nếu ngươi đúng như ngọc thì tốt rồi, ta đây liền đem ngươi đi bán đổi tiền:” Phượng Trữ trừng Long Tam vài lần, xoay người chuẩn bị đi:

Long Tam gắt gao đi theo sau nàng, nói: “Phượng nhi, nàng đừng tức giận, nhưng là một người xuất môn bên ngoài thật là có nguy hiểm, để cho ta đi cùng nàng được không?

“Không được:” Phượng Trữ nghĩ cũng không thèm nghĩ:

“Vì sao?”

“Bởi vì ta tức giận:”

Quỷ hẹp hòi này, lâu như vậy còn tại giận: Long Tam không có biện pháp, không thể nghĩ được cái gì để nói, đành phải nhắm mắt theo đuôi ở đi theo nàng:

Đi một đoạn đã lâu, đi tới sơn hạ trấn khẩu, Phượng Trữ quay đầu lại: “Ngươi đừng đi theo ta:”

“Không được:”

“Vì sao?”

“Bởi vì ta nhớ nàng:”

Phượng Trữ trong lòng có chút đắc ý, lại có chút vui mừng, nhưng là nghĩ tuyệt không có thể khinh địch như vậy liền tha thứ hắn, lúc trước nàng chính là rất nghe lời rất dễ dàng tin tưởng, cho nên mới bị bọn họ khi dễ như vậy:

Lập tức nàng trừng mắt, giả bộ tức giận : “Không cho nhớ, không được nhớ!”

“Chính là nhớ, là rất nhớ:” Mắt thấy Phượng Trữ làm nũng hướng hắn bày ra tiểu tính tình, Long Tam khoanh hai tay trước ngực, cảm thấy tâm tình phá lệ tốt:

“Xấu!”

“Nàng cũng vậy!”

Phượng Trữ nói một câu bị chọc một câu, vừa thẹn vừa giận, dậm chân nói to: “Long Tam gia xấu, quăng người chết!”

“Long Tam phu nhân xấu, cho nên Long Tam gia cũng đành xấu theo, bằng không không phân xứng:” Long Tam hai tay ngứa, nhìn ánh mắt Phượng Trữ sáng long lanh, khuôn mặt phấn phác phác, hảo tưởng kiểm tra, hắn đã lâu chưa cùng nàng thân cận, thật sự là nhớ đến cực điểm:

Phượng Trữ bĩu môi tức giận, một chút không cảm thấy cùng Long Tam tiến hành loại đối thoại nhàm chán lại ngây thơ này có cái gì không đúng, Long Tam vươn tay, đang muốn chạm vào hai má của nàng, chợt nghe xa xa có cái thanh âm nam tử kêu: “Phượng cô nương…”

Long Tam quay đầu thì thấy, người gọi là một vị tráng sĩ mặc áo trắng trẻ tuổi, lưng đeo thanh kiếm, tay nắm cương con ngựa, bên cạnh là một chiếc xe ngựa, xem bộ dáng kia, hiển nhiên là đang đợi người: Chẳng lẽ, là hẹn cùng Phượng Trữ, ở trấn khẩu chờ nàng cùng lên đường?

Phượng Trữ hướng người nọ lớn tiếng đáp lời: “Mã đại ca, đợi ta:”

Long Tam mặt đều đen, khóe miệng mân chặt chẽ, nhìn chằm chằm Phượng Trữ: Trong lòng Phượng Trữ để ý việc bị hắn nhìn thấy, nhỏ giọng ồn ào: “Nhìn cái gì vậy, ngươi có thể có người giúp đỡ, tại sao ta lại không có?”

“Phượng cô nương?” Long Tam nheo mắt, thanh âm âm u rất nguy hiểm:

“Cô nương thì làm sao? Long Tam gia thành thân ba năm vẫn là chưa hôn, ta đi giang hồ ba tháng, làm cô nương thì làm sao?” Phượng Trữ khoanh tay ôm ngực, nâng đầu đúng lý hợp tình trừng hắn:

Sau một lúc lâu Long Tam nhìn chằm chằm nàng, hai mắt híp lại, ra ngoài Phượng Trữ dự kiến, trong ánh mắt của hắn lộ ra không phải tàn nhẫn, mà là đau lòng cùng ưu thương:

Phượng Trữ một chút chột dạ, nàng lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, đừng quá suy nghĩ a, ta là thanh thanh bạch bạch, đường đường chính chính, ngô, ta là nói, sau khi ta một lòng theo ngươi là thanh trong sạch bạch, đường đường chính chính, chuyện quá khứ cũng không tính:” Nàng nói đến chuyện đã qua, nhớ tới Long Tam đối sở tác sở vi của nàng, lại thẳng thắt lưng: “Tóm lại, ta sẽ tự mình tìm về trí nhớ, chuyện tìm hiểu tin tức, nếu là thân phận phu nhân Long gia sẽ không tiện, cho nên mới phải giấu diếm…”

“Giấu diếm liền giấu diếm, nhưng chiêu cuồng phong lãng điệp đi theo sau nàng, này lại là một chuyện khác:” Long Tam không hờn giận: “Nàng muốn tìm trí nhớ, ta đi cùng nàng, đuổi hắn đi:”

“Mới không cần, Mã đại ca là người tốt, hắn là chính nhân quân tử, không giống Long Tam gia ngươi đâu, nơi nơi lưu tình:” Phượng Trữ hừ hừ, cũng thực bất mãn:

“Ta khi nào nơi nơi lưu tình?”

“Ngươi đi đến chỗ nào cũng đều có nữ nhân bên cạnh, chẳng lẽ không đúng sự thật? Chính ngươi đếm đi, từ trong nhà đến giang hồ, ngươi quen biết, giúp đỡ, tri kỷ, bằng hữu, có bao nhiêu người là nữ?” Phượng Trữ càng nói càng giận: “Ta tự mình cũng nhìn thấy vài người:”

“Ta cùng các nàng ấy không có gì là không minh bạch: Trong tâm ta chỉ có nàng, sẽ không dính đến nửa cánh hoa đào: Nàng nghĩ xem, thời gian dài như vậy, ta có cái diễm sự gì khiến cho ngươi khó coi không?”

“Cái kia cái gì mà cung chủ gì đó chẳng lẽ không tính?” Việc này Phượng Trữ còn nhớ nha:

“Đó mà kêu diễm sự? Kia rõ ràng là tai họa: Nàng không thể không phân rõ phải trái:”

“Ta đây mặc kệ, kia cũng là ngươi trêu chọc nữ nhân đưa tới họa: Ta làm gì mà không phân rõ phải trái, ta chính là không phân rõ phải trái đó, làm sao chứ?”

“Ta đây cũng không có gì để nói, dù sao nàng không thể cùng nam nhân khác lên đường, tướng công của nàng là ta còn chưa có chết:” Long Tam cắn răng nói:

Lúc này cái Mã đại ca kia lại đây vô giúp vui, hắn không biết Long Tam cùng Phượng Trữ sao lại thế này, chỉ biết là hai người này cãi nhau lợi hại, liền đi gần vài bước hỏi: “Phượng cô nương, là bằng hữu của cô sao? Cô có việc gì không?”

“Không phải là bằng hữu, ta không sao, một hồi nữa sẽ xong:” Phượng Trữ hướng Mã Tân Vân vẫy vẫy tay, dùng hành động thực tế hướng Long Tam tỏ vẻ, yêu cầu của hắn nàng sẽ không làm theo:

Long Tam híp mắt lại nhìn chằm chằm nàng, Phượng Trữ không cam lòng yếu thế nhìn thẳng hắn, cũng đáp lễ bằng ánh mắt sắc bén: Mã Tân Vân không rõ cho nên có chút lo lắng nhìn trái nhìn phải:

Long Tam mạnh tay, một tay chụp lấy Phượng Trữ kéo vào trong lòng, nâng cái gáy nàng, hôn lên môi của nàng: Hắn cũng dùng hành động thực tế cùng Phượng Trữ nói, muốn hắn đem nàng cho người khác là tuyệt đối không được:

Mã Tân Vân ở một bên thấy tình cảnh vậy, chấn động, hắn hét lớn một tiếng: “Đăng đồ tử, mau buông Phượng cô nương ra:” Sau đó nhanh chóng rút bảo kiếm ra, hướng ra phía sau Long Tam đâm tới: