Alex đứng trước biệt thự Blydon nhìn chằm chằm vào cổng dành cho gia nhân. Anh đã thấy vẻ sợ hãi rõ rệt trong đôi mắt Meg nên đồng ý không đi cùng cô vào trong. Anh giận dữ và lo lắng vì cô có thể bị phạt khi đi chợ về muộn. Mặc dù đã gặp vợ chồng bá tước xứ Worth vài lần, nhưng xét cho cùng, anh vẫn chưa biết nhiều về họ. Anh không biết cuộc sống trong gia đình họ thế nào. Một số gia đình trong giới thượng lưu đối xử rất tử tế với gia nhân. Và mặc dù không chịu tin rằng mình có những tình cảm khác đối với Meg ngoài dục vọng, anh vẫn sợ hãi khi nghĩ cô có thể bị đuổi đi hoặc bị đánh đập. Trong anh có sự thôi thúc mạnh mẽ phải vào tận bếp nhà Blydon để kiểm tra xem cô có được đối xử như một nữ anh hùng hay không. Alex thở dài, hơi bực vì sự lo lắng của mình. Anh không chắc cô đã hoàn toàn bình phục sau cú ngã. Tất cả những gì anh muốn làm lúc này là bế Meg trên tay, đưa lên phòng của cô, vào giường và đặt miếng chườm lạnh dễ chịu lên trán. Anh rên siết với hình ảnh vẽ ra trong đầu. Giả sử đưa được cô vào giường, thì anh nghi ngờ việc mình có thể kiềm chế được bản thân không leo lên nằm cạnh.

“Alex!” Sophie thò đầu ra khỏi xe ngựa. “Anh đang chờ gì thế?”

Alex rời mắt khỏi biệt thự. “Không có gì, Soph, không có gì cả. Anh chỉ hơi lo cho Meg. Em có nghĩ là cô ấy ổn cả không? Vợ chồng bá tước xứ Worth là kiểu người thế nào?”

“Ồ, họ dễ thương lắm. Em đã gặp họ ở mấy bữa tiệc rồi.”

“Anh cũng thế, nhưng điều đó không có nghĩa họ là những người đức cao vọng trọng.”

Sophie thở dài mở to mắt. “Nếu anh chịu khó dành hơn một phút ở các bữa tiệc mà mẹ em và em bắt anh dự, thì anh sẽ biết rằng nhà Blydon chỉ có thể nói là tuyệt vời. Họ rất tử tế và không hề hẹp hòi. Mẹ quý phu nhân Worth cực kỳ. Em nghĩ rằng họ uống trà với nhau ít nhất hai lần một tháng. Em không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng cho Meg, vì bây giờ chúng ta đã biết cô ấy làm việc ở đây. Em không cho rằng phu nhân Worth để cho bất kỳ ai bị ngược đãi trong nhà mình đâu.”

“Hy vọng là em đúng. Chúng ta nợ Meg rất nhiều. Xem cô ấy sống có ổn không là điều cỏn con nhất chúng ta có thể làm cho cô ấy.”

“Đừng nghĩ rằng em không biết điều đó, anh trai yêu quý ạ. Em dự định tuần này đến thăm phu nhân Worth để kể cho bà ấy về việc Meg đã cứu Charlie. Chắc chắn bà ấy sẽ không để cho lòng dũng cảm như vậy không được đền đáp xứng đáng.”

Alex leo lên xe ngựa và ngồi xuống ghế bọc nhung khi xe lăn bánh. “Ý hay đấy, Sophie.”

“Nhẽ ra tối nay em phải đi rồi đây này, nhưng em thực sự thấy không đủ sức.”

“Nhẽ ra tối nay em phải đi, nghĩa là sao?”

“Đúng mà, Alex, anh phải quan tâm theo dõi mọi việc chứ. Phu nhân Worth tổ chức vũ hội lớn tối nay. Em chắc chắn anh cũng được mời. Anh bao giờ cũng được mời đến mọi sự kiện mặc dù anh không bao giờ đi. Nếu anh không bắt đầu...”

“Tha cho anh khỏi bài giảng anh-sẽ-không-bao-giờ-gặp-được-người-phụ-nữ-tốt-để-cưới-vợ-và-sinh-con-nối-dõi. Anh đã nghe rồi và không quan tâm đâu.”

Sophie ném về phía anh ánh mắt giận dữ. “Vâng, đúng thế, và anh cũng biết rõ chẳng kém gì em rằng anh không thể ở vậy suốt đời. Tất cả những gì anh làm chỉ là nhậu nhẹt với bạn bè, và họ cũng xỏ lá như anh.”

Alex toét miệng cười ngang tàng. “Thực ra, Soph ạ, không phải là anh thiếu bạn gái.”

“Ối trời!” Sophie bắt đầu xổ ra. “Anh nói điều đó chỉ tổ làm em bực mình. Em biết là anh không thiếu. Những người đàn bà đó không đáng được nhắc đến khi có sự hiện diện của em.”

“Những người đàn bà mà em vừa nhắc đến một cách lịch thiệp ấy, không muốn gì hơn ở anh, ngoài vài thứ đồ trang sức rẻ tiền, đó chính là lý do tại sao anh chọn lên giường với họ. Ít nhất thì họ cũng trung thực về ham muốn vật chất của mình.”

“Anh lại thế rồi! Anh biết rằng em ghét nghe những chuyện lăng nhăng đó của anh cơ mà. Em thề, Alex, em cho anh cái bạt tai giờ đấy.”

“Đừng có đạo đức giả nữa, Sophie. Cả hai chúng ta đều biết rằng em thích nghe cái được gọi là chuyện lăng nhăng của anh. Em chỉ giả bộ đoan trang kiểu cách thái quá nên không công nhận thôi.”

Sophie chịu thua khi Alex cao ngạo nhướng một bên mày lên. Anh hoàn toàn đúng. Cô rất thích nghe kể về những cuộc phiêu lưu của anh – tình ái hoặc gì đó. Cô chỉ không muốn công nhận vì điều đó sẽ làm anh khoái chí. Ngoài ra, làm sao cô có thể theo đuổi cuộc trường chinh bắt anh cưới vợ nếu anh biết rằng cô thích thú với cách sống của anh? Cô ra đòn cuối cùng. “Anh biết rằng anh sẽ phải có người thừa kế, Alex.”

Alex cúi người về phía em gái cười tinh quái. “Anh hình dung là anh vẫn đủ khỏe để làm con đực giống sinh ra một thằng con trai sau mười, thậm chí mười lăm năm nữa. Nhưng nếu em muốn, anh rất vui lòng cho em tên và địa chỉ người tình mới nhất của anh. Chắc rằng cô ấy có thể chứng nhận khả năng đàn ông của anh.”

“Mẹ ơi, khả năng đàn ông là gì ạ?” Charlie chen vào.

“Nhiều năm nữa con mới phải lo lắng về chuyện ấy,” Sophie gạt đi ngay. Sau đó nói bằng giọng thì thào, “Alex, em thề là anh phải thận trọng với những điều mình nói ra trước mặt thằng bé. Nó tuyệt đối coi anh là thần tượng. Tháng sau không chừng nó lại kể cho tất cả các cô hầu của chúng ta về khả năng đàn ông của anh đấy.”

Alex cười to. “Thôi được, anh sẽ ăn nói cẩn thận, nếu chỉ để bảo vệ các cô hầu của em khỏi sa ngã trước ham muốn dục vọng. Bây giờ, em có thể làm em gái ngoan, kể cho anh nghe về vũ hội tối nay không?”

Sophie rướn lông mày. “Sao bỗng nhiên anh quan tâm đến hoạt động xã giao thế”

“Anh chỉ muốn kiểm tra tình hình của Meg. Anh sẽ chỉ đến mười lăm phút như mọi khi rồi rời khỏi đó.”

“Phu nhân Worth muốn giới thiệu cô cháu gái người Mỹ với giới thượng lưu ở đây,” Sophie giải thích. “Em nghe nói sự kiện lớn lắm.”

“Vậy sao em không đi?”

“Em không muốn đi khi Oliver vắng nhà, với lại,” cô mỉm cười ngượng nghịu, tay xoa bụng, “em lại mang thai rồi.”

“Không phải thế chứ! Thật tuyệt!” Alex ngoác miệng cười và nồng nhiệt ôm hôn em gái. Bản tính Alex không thích chuyện hôn nhân và con cái của bản thân, nhưng anh rất thích dành thời gian chơi với Charlie và rộn ràng sung sướng khi sắp có thêm cháu. “A, về đến nơi rồi,” anh nói khi xe ngựa dừng lại trước nhà Sophie. “Hãy thận trọng nhé, em gái. Đừng làm gì quá sức.” Anh hôn vào má Sophie và vỗ vỗ tay cô.

Sophie cầm tay Alex để anh giúp cô xuống xe ngựa. “Thực ra, Alex, bụng em vẫn chưa lộ. Em không nghĩ rằng anh phải đưa em về giường đâu.”

“Tất nhiên rồi, em gái, nhưng em cần cẩn thận. Tuyệt đối không được cưỡi ngựa trong công viên đâu đấy.”

Sophie mỉm cười trước sự quan tâm của anh trai. “Ngoài cách sống phóng đãng của anh, Alex, anh thực sự là một ông bác gương mẫu. Cứ xem Charlie yêu quý anh đến mức nào thì biết.”

Alex nhìn xuống cậu bé. Y như rằng, cậu bé túm áo bác, nài nỉ vào nhà chơi. Alex vò tóc nó. “Để lần khác nhé, cún con. Bác hứa.”

“Anh thấy đấy, Alex,” Sophie bắt đầu, “em biết chắc anh sẽ là một người chồng, người cha tuyệt vời, chỉ cần anh dành thời gian tìm một người phụ nữ xứng đáng thôi.”

Alex khoanh tay. “Đừng bắt đầu nói chuyện đó lúc này. Anh nghe giảng cả ngày đủ rồi. Ngoài ra anh còn phải chuẩn bị dự cái vũ hội chết tiệt kia nữa.” Anh vẫy tay chào rồi trèo vào xe ngựa, ra lệnh cho người xà ích đưa mình về dinh thự của gã độc thân.

Đứng ở bậc cửa, Sophie cầm tay Charlie, vẫy tay chào. Ít nhất thì anh ấy cũng đi dự tiệc tối nay. Thế là bắt đầu rồi. Nếu may mắn, anh ấy sẽ gặp được ai đó phù hợp.

Khi Emma mở mắt lần nữa, cô đang nằm trên giường mình. Cơn đau đầu đã giảm đi nhiều, nhưng cảm giác đau hông bù lại không kém. Belle đang vùi đầu vào cuốn sách bọc da ở ghế bên cạnh.

“Ôi, chào chị,” Belle nhỏ nhẹ nói ngay khi cô nhận thấy Emma đã tỉnh lại. “Chị làm chúng em sợ quá.” Cô ngồi dậy, bước qua quãng ngắn đến chỗ chị họ, và ngồi ghé và mép giường.

Emma chống tay nhỏm dậy để nhìn Belle rõ hơn. “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Chị bị bất tỉnh.”

“Lại bất tỉnh à?”

“Lại bất tỉnh!”

“Đúng ra, lần đầu không phải là chị bị bất tỉnh. Nó giống như một cú đập vào đầu ấy.”

“Cái gì!”

“Đúng ra, đó không hẳn là cú đập vào đầu, “Emma vội chữa lại. “Chị bị ngã đập đầu xuống đất.”

“Ôi trời,” Belle thì thào. “Chị ổn chứ?”

“Chị nghĩ thế,” Emma đáp, cẩn thận xoa chỗ sưng đang to ra phía trên tai phải. “Làm sao chị lên đây được? Chị còn nhớ lần cuối cùng chị đang ở trong bếp.”

“Em đưa chị lên.”

“Em đưa chị lên bốn đợt cầu thang à?”

“Phải, bác bếp giúp.”

“Ôi, Chúa ơi.” Emma nhăn mặt trước ý nghĩ bác bếp bê cô lên bốn đợt cầu thang. “Ngại quá.”

“Cả Mary và Susie nữa,” Belle nói thêm.

Xấu hổ hết mức, Emma vùi mình vào giường như thể cố biến mất dưới những lớp chăn lùng nhùng.

“Thực ra, cũng không khó lắm,” Belle tiếp tục nói không chú ý tới vẻ khốn khổ của Emma. “Trước hết, chúng em quấn chị vào chiếc chăn. Sau đó, em ôm đầu chị, bác bếp cầm chân, còn Mary và Susie bê đoạn giữa.”

“Thế mà chị không tỉnh?”

“Chị có kêu vài tiếng là lạ khi chúng em đi vòng qua góc ở chiếu nghỉ thứ hai, nhưng không, chị bất tỉnh hoàn toàn?

“Tiếng kêu lạ?”

Vẻ mặt Belle chuyển thành ngượng ngùng. “Vâng, thực ra nó có liên quan gì đó đến việc chị đâm phải trụ cuối khi chúng em đi vòng qua góc.”

Mắt Emma mở to, ánh mắt lướt xuống chỗ đau ở hông bên phải mà cô vừa lơ đãng xoa lên.

Belle cười như mếu. “Rất có thể hông chị va phải trụ cuối. Em nhớ hình như chúng em làm chị va phải chỗ nào đó quãng giữa.”

Bỗng nhiên, một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu Emma. “Thế còn mẹ em thì sao?”

“Không ai kể cho bà chính xác chuyện gì xảy ra,” Belle nói.

“Nhưng bà chắc chắn phải nghe thấy có tiếng nhốn nháo chứ.”

“Vâng, có, mẹ gọi em ra ngay khi chúng ta lên đến đây.”

“Sao nữa?” Emma thúc giục.

“Em nói với bà là chị bị ngất.”

“Ngất à?” Mắt Emma mở to nghi hoặc.

Belle gật đầu. “Vì quá phấn khích với vũ hội lớn đầu tiên của chị, thế thôi.”

“Nhưng thật nực cười! Chị có bao giờ ngất đâu!”

“Em biết.”

“Cô Caroline biết chị không bao giờ ngất!”

“Em biết. Chị không thuộc loại người hay ngất.”

“Bà không thực sự tin em, đúng không?”

“Không tin tí nào,” Belle nói bằng giọng tự giễu, gõ nhẹ ngón tay gầy lên quyển sách. “Nhưng có thể đôi khi mẹ khéo xử tuyệt vời, nên bà cứ để chuyện này ở đấy. Chỉ cần chị xuất hiện ở vũ hội đêm nay một cách khỏe mạnh và tươi tắn thì bà sẽ không nói một lời. Em chắc chắn thế.”

Emma thu mình ngồi dậy để có thể kiểm tra tất cả những chỗ đau nhức. “Thật là một ngày nực cười,” cô thở dài.

“Hử?” Belle rời mắt khỏi quyển sách mà cô vừa bắt đầu đọc tiếp, ngước nhìn lên. “Chị vừa nói gì à?”

“Chẳng có gì hay cả.”

“Ồ.” Belle lại nhìn xuống quyển sách.

“Em đang đọc cái quái gì thế?”

“Tất cả đều tốt đẹp nếu kết thúc tốt đẹp. Shakespeare.”

Emma thấy cần thiết phải bảo vệ cho học vấn của mình. “Chị biết ai viết cuốn đó.”

“Hừm? Vâng, tất nhiên là chị biết.” Belle mỉm cười lơ đãng. “Em mang vào đọc trong lúc đợi chị tỉnh dậy.”

“Buồn nhỉ. Em nghĩ là chị sẽ bất tỉnh bao lâu?”

“Em biết đâu đấy. Em chưa ngất bao giờ.”

“Chị không ngất,” Emma nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

“Vâng thì chị không ngất.”

Emma thở dài khi nhìn lên vẻ mặt ngây ngô châm chọc của cô em họ. “Chị đoán em muốn chị kể xem chuyện xảy ra thế nào.”

“Chỉ khi nào chị muốn.” Belle mở lại cuốn sách bọc da ra đọc tiếp. “Em có tất cả thời gian trên thế giới, chị biết đấy,” cô nói thêm, và lại nhìn lên Emma. “Em đã quyết định đọc tất cả các tác phẩm của Shakespeare. Em bắt đầu từ kịch, sau đó đến thơ.”

“Em nói nghiêm túc chứ?”

“Hoàn toàn nghiêm túc. Em sẽ đọc theo thứ tự bảng chữ cái.”

“Em có biết như thế mất bao nhiêu thời gian không?”

“Tất nhiên. Nhưng em cũng thấy rằng với cung cách này của chị, em sẽ rất có nhiều thời gian ngồi bên giường chị.”

Emma nheo mắt. “Em có ý gì?”

“Ai biết được sau bao lâu nữa chị lại bất tỉnh?”

“Chị khẳng định là chị không có kế hoạch đó trong tương lai gần.”

Belle mỉm cười dịu dàng. “Em đoán là chị không có. Nhưng nếu chị không kể chuyện gì đã xảy ra chiều nay thí có thể chính em sẽ làm chị bất tỉnh đấy.”

Nhiều giờ sau, Emma ngồi vào bàn trang điểm, co rúm lại trong khi Meg, cô hầu của mình, cuống quýt làm tóc. Belle ngồi bên cạnh cũng đang chịu đựng sự tra tấn tương tự.

“Em không nghĩ chị đã kể cho em hết mọi chuyện đâu.” Belle trách.

“Chị kể hết rồi,” Emma dài giọng. “Chị bị ngã sau khi đẩy cậu bé ra khỏi đường chạy của chiếc xe ngựa thuê. Rồi chị bị đập đầu xuống.”

“Thế còn đôi hoa tai?”

“Mẹ cậu bé tặng chị. Chị ấy nghĩ chị là cô hầu. Chị định mai đến thăm chị ấy để trả lại. Em còn muốn nghe chuyện đó bao nhiêu lần nữa?”

“Em không biết,” Belle nheo mắt nghi ngờ. “Em nghĩ chị vẫn còn giấu gì đó.”

“Chị đã cứu cậu bé. Chị được tặng đôi hoa tai. Thế thôi.” Emma gật đầu thật mạnh với Belle để khẳng định.

“Emma, chị đi tận một tiếng! Phải có chuyện gì đó xảy ra từ khi đẩy ngã cậu bé đến khi được tặng đôi hoa tai chứ!”

“Chị bị bất tỉnh, chỉ có thế thôi! Em nghĩ chị bị người đàn ông bí ẩn nào đó bỏ bùa mê chắc?” Emma thầm rên rỉ khi nhận thấy sự suy đoán này sao mà gần với sự thật quá. Cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã không kể cho Belle câu chuyện kỳ lạ diễn ra giữa cô với công tước Ashbourne. Họ thường kể cho nhau nghe mọi chuyện. Nhưng Emma có cảm giác lạ lùng là muốn khư khư giữ lấy kỷ niệm về thời gian ở bên công tước, và cô không thích chia sẻ nó với bất kỳ ai, kể cả Belle.

“Phải, em nghĩ rằng sẽ cực kỳ nổi tiếng khi được chính nữ bá tước Wilding tặng đôi hoa tai,” Belle cười khoái chí, đôi mắt xanh tươi sáng lấp lánh vui mừng. “Em biết Sophie khá rõ. Cô ấy không lớn hơn tuổi chị em mình nhiều đâu. Mẹ em và mẹ cô ấy là bạn thân. Họ sẽ kêu rú lên khi nghe cậu chuyện xảy ra. Dù sao có lẽ chúng ta không nên nói gì. Em không nghĩ mẹ ủng hộ việc chị đi ra ngoài trong trang phục cô hầu đâu. Song tình huống cũng thật buồn cười. Em không thể tin được Sophie lại tặng chị đồ trang sức để bảo đảm tương lai cho chị. Tại sao ư, với tài sản của mình, chị có thể mua bán cả chúng em.”

“Mua bán thì cũng khó đấy,” Emma lạnh nhạt nói, mắt nhìn thẳng vào chuỗi ngọc trai quanh cổ Belle. “Với lại, cô ấy nghĩ rằng chị là người hầu.”

“Em biết. Dù sao thì cũng buồn cười quá. Em ước gì Sophie sẽ đến dự tối nay. Em muốn xem vẻ mặt cô ấy khi bước vào vũ phòng thấy ‘cô rửa bát’ phục sức thật lộng lẫy.”

“Belle, như thế thật là độc ác đấy. Chiều nay nữ bá tước đã quẫn trí lắm rồi. Cô ấy suýt mất đứa con trai.”

“Chị bảo em độc ác hả? Chị là chúa bày trò đùa cợt cơ mà? Có phải chính chị đã gửi cho Ned tội nghiệp bức thư tình giả của Clarissa Trent không?”

Emma cố nén nụ cười nhăn nhở ranh mãnh. “Kể ra làm thế cũng hơi quá.”

“Quá quá chứ còn gì nữa,” Belle tuyên bố với vẻ mỉa mai không giấu giếm. “Chẳng có gì đáng nói nếu như Ned không mê đắm con ranh đó đến vô vọng thế.”

Emma nhìn đi chỗ khác vẻ vô tội. “Thì làm sao chị biết được chuyện đó? Chị vẫn còn chưa ra mắt lần đầu tiên mà. Chị còn chưa biết chuyện sốt dẻo ấy.”

“Anh ấy nhắc tên cô ta hàng trăm lần mỗi ngày.”

Emma “hừm” và nhìn cô em họ vẻ nghi hoặc. “Thực ra như thế là hay nhất đấy chứ. Bây giờ chúng ta đã biết được bản chất quỷ quyệt của Clarissa. Trong chuyện này thì chị đã cứu anh trai em khỏi số phận bi thảm rồi.”

“Em nghĩ thế,” Belle thú nhận, “nhưng Ned tan nát cõi lòng khi bày tỏ tình yêu với con bé đó mà nó lại thẳng thừng tuyên bố là đang theo đuổi một công tước lắm tiền.”

“Chị nghĩ cậu ấy buồn vì cô ta không hoàn hảo như cậu ấy tưởng tượng hơn là việc cô ta không đáp lại tình cảm của mình. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi. Chị đã rút được bài học cho mình – không can thiệp vào chuyện tình cảm của Ned nữa. Cho dù chị có làm đúng. Hãy cho chị biết, tại sao tối nay Sophie lại không đến?”

“Em không biết chắc. Có lẽ chồng cô ấy đang đi công tác xa vài tháng tận vùng Tây Ấn. Em nghĩ cô ấy nhớ chồng. Đó là một cặp tâm đầu ý hợp, chị biết đấy.” Belle thở dài mơ mộng.

“Như vậy có lẽ là tốt nhất – mặc dù như thế thì em mất cơ hội được nhìn thấy vẻ choáng váng của cô ấy. Cô ấy sẽ được một vố kinh ngạc nhất trong đời nếu thấy chị đêm nay. Chị nghĩ rằng sẽ tiện hơn cho mọi người nếu chị chỉ ghé qua thăm họ vào sáng mai.”

“Có lẽ chị nói đúng. Dù sao, hãy nói rằng em có thể đi cùng chị. Em muốn có mặt ở đó khi cô ấy gặp chị.”

“Được, được, tất nhiên là em có thể... Ối!” Emma la lên khi Meg kéo tóc cô hơi mạnh.

“Đừng phàn nàn nữa, quý cô Emma,” Meg gắt gỏng. “Phải vất vả và chịu đau một tí thì mới đẹp được chứ.”

“Trời ơi! Nếu phải đau đến thế thì chị không cần đẹp đâu. Cứ để tóc chị buông xuống. Như vậy thoải mái hơn nhiều.”

Meg trông vẻ khổ sở. “Em không thể làm thế được. Như vậy không hợp thời chút nào.”

“Ôi, thôi được, cứ làm bất kỳ thứ gì em muốn. Cố làm sao càng đỡ đau càng tốt.”

Belle cười tôi. “Ôi, Emma, em không biết làm cách nào chị chịu được hết mùa vũ hội này đây.”

“Chị cũng không biết nữa. Hình như chị cũng không nhớ được phải hành xử thế nào cho đúng.”

“Chị đừng lắc đầu nữa!” Meg la lên. “Nếu không, chúng ta sẽ ngồi đây hết buổi tối và chị sẽ lỡ vũ hội đấy.”

“Với cái đầu đau đến thế thì lỡ vũ hội không phải là việc tồi tệ,” Emma lẩm bẩm.

“Chị nói gì?” Belle lơ đãng hỏi.

“Không có gì.” Emma không muốn Belle biết cái u trên đầu cô thực sự to đến mức nào. Belle chắc chắn sẽ kể cho mẹ, và Emma biết cô mình sẽ lo lắng đến phát ốm. Buổi dạ hội sẽ bị hủy hoại nếu cô không phớt lờ cơn đau và mỉm cười suốt buổi tiệc. “Sao em không kể cho chị nghe thêm về Sophie?” Emma nói, chỉ cốt để gợi chuyện.

“Sophie à? Cô ấy là một người đáng yêu. Nhưng mà, nói nhiều quá.”

Emma cười khúc khích. “Chị thấy rồi.”

“Cô ấy và chồng cực kỳ hết lòng với nhau. Em biết là cô ấy đang nhớ chồng khủng khiếp.”

“Cô ấy còn ruột thịt nào nữa không?”

Belle rướn lông mày trước sự quan tâm của Emma.

“Chị chỉ muốn biết có bao nhiêu người biết được cuộc chạy trốn nho nhỏ của mình,” Emma vội nói.

“Một mẹ. Một anh trai.”

“Thật à?” Emma cố nói bình thường, nhưng giọng cô thì thào phấn khích.

“Phải em nghĩ anh ta khoảng hai mươi chín tuổi. Anh ấy cực kỳ đẹp trai, tóc đen dày và đôi mắt xanh chưa từng thấy.”

Emma cảm thấy cơn ghen nhói lên, nhưng nhanh chóng nén lại. Người đàn ông này là một gã thô lỗ cao ngạo và trơ trẽn, và cô chắc chắn mình sẽ không mảy may quan tâm đến anh ta. Không quan trọng việc nụ hôn của anh ta là điều thú vị nhất xảy ra kể từ khi cô đến London. “Em có vẻ quan tâm đến anh ta đấy, Belle,” cô thận trọng nói.

“Công tước Ashbourne ư? Chị chắc đang đùa. Anh ta là gã đẹp trai, nhưng rất nguy hiểm. Anh ta không bao giờ giao du với con cái nhà lành, mà chỉ với gái thôi, chị hiểu ý em đấy. Thực ra thì em cũng không hề quen biết anh ta, nhưng” – Belle cúi người về phía trước vẻ mưu mô – “em nghe nói anh ta làm tan nát trái tim phụ nữ khắp nước Anh. Và cả lục địa.”

“Anh ta có vẻ thú vị đấy.”

“Thú vị, đúng. Phù hợp thì không hề. Ba mẹ sẽ phát điên lên mất nếu em quyến rũ anh ta làm chồng. Anh ta thích sống độc thân và nhiều năm nữa cũng chẳng buồn lấy vợ đâu. Em lấy chuỗi ngọc trai ra cá đấy. Và khi anh ta lấy vợ, đó chắc chắn là một con bé ngu ngốc dễ dàng bị xỏ mũi và sẽ bị phớt lờ ngay sau khi sinh ra người thừa kế.”

“Ôi.” Emma tự hỏi tại sao cô bỗng nhiên cảm thấy buồn lòng đến thế.

“Tối nay anh ta không đến đâu. Em biết chắc thế. Tất nhiên anh ta có được mời. Anh ta được mời đến tất cả các sự kiện, nhưng không bao giờ dự trừ khi gia đình anh ta nhất quyết bắt đi. Có lẽ anh ta có hàng tá những cô bồ xinh đẹp rải rác khắp London. Mà chắc chắc chị không muốn gặp anh ta đâu. Lúc nào anh ta cũng mang bộ mặt cau có và có lẽ sẽ cắn đứt đầu chị nếu chị nói với anh ta hai từ.”

“Lạy Chúa, có vẻ anh ta là kẻ khó chịu nhất trên đời.”

“Ôi, chính xác thì cũng không phải là ‘khó chịu’. Ned luôn mồm khen anh ta. Họ cùng tham gia một câu lạc bộ. Anh ấy bảo bạn bè mình ai cũng ngưỡng mộ anh ta. Đúng hơn là họ muốn giống như anh ta.” Belle nhún vai. “Anh ta giàu một cách tội lỗi, và đẹp trai thậm chí còn trên cả tội lỗi. Em nghĩ rằng anh ta căm ghét mấy thứ sự kiện xã hội, không đủ kiên nhẫn để giả bộ, vì thế anh ta luôn cau có với bất kỳ ai khiến anh ta không thích. Bạn bè em hầu như ai cũng sợ anh ta, song họ không nghĩ được âm mưu gì để khiến anh ta phải quỳ gối trước hôn nhân.”

“Anh ta quả là đáng nể vì có được quyền lực lớn thế,” Emma nhận xét.

“Ồ, phải. Cái cách anh ta xoay vần cuộc đời theo ý mình quả là tởm. Dường như mọi người đều phải nhún mình trước anh ta.”

“Tại sao?”

“Thì đó, tước hiệu của anh ta là một việc; anh ta là công tước, chị biết đấy. Và như em đã nói, anh ta vô cùng giàu có. Nhưng nếu tận mắt nhìn thấy anh ta thì chị sẽ hiểu ý em. Từ con người anh ta thực sự rỉ ra quyền lực. Anh ta quả là kỳ quái.”

“Belle!” Emma cười to. “Mẹ em sẽ ngất nếu bà nghe thấy em nói chuyện như vậy.”

“Tần suất ngất của mẹ em cũng ở mức như chị đấy.”

“Vậy thì bà sẽ bị choáng váng.” Emma đùa. Nhưng trong lòng, cô thở phào khoan khoái khi Belle cam đoan rằng Alex sẽ không dự vũ hội. Đầu cô vẫn còn đau, và cô cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Không có chuyện cô nhún mình trước gã công tước ngạo mạn ấy, nhưng với vết thương này, cô không đủ sức đối mặt với anh ta thêm một lần nữa.