Cô gái xinh đẹp họ Dương, tên gọi Dương Cầm. Lâm An mặc dù mới tới xưởng làm không lâu nhưng cũng đã sớm nghe qua về cô ấy. Hiện giờ nhìn thấy cô ở phía xa nhìn mình mỉm cười, cậu luống cuống cúi đầu, mặt tự nhiên lại đỏ lên. Tiểu Dương ở bên ấy khẽ mỉm cười, ghé vào tai Từ Tân nói gì đó. Từ Tân nhìn về phía Lâm An một cái, sau đó lắc đầu.

Lâm An đi theo Đinh Hoa và Trần Gia Lâu, ngồi đại vào mấy chỗ còn trống . Mông vừa đặt xuống ghế Đinh Hoa đã lại cười hê hê, "Sao, cuối cùng vẫn phải đến ha!" Vừa dứt câu, một chén rượu đã cạn. "Anh nói mày nghe nè, lão Đại thực ra cũng để ý mày lắm chớ. Sợ mày không biết đường, còn đích thân quay lại đón qua đây. Đổi lại là mấy anh em khác, cho dù là bụng dạ có không thoải mái cỡ nào cũng phải tự lết chân mà đến nhá!"

Nói xong cầm lên một chai rượu, rót một chén đưa đến trước mặt Lâm An, "Uống không?"

Lâm An hé môi, nhưng không lên tiếng. Đinh Hoa làm cho phải phép vậy thôi chứ cũng chẳng trông chờ gì vào chuyện thằng nhóc này sẽ tiếp rượu thật. Thấy cậu không đáp lời, cũng lờ đi luôn, tính tự mình uống luôn chén này. Nào ngờ rượu còn chưa kịp đưa đến bên môi, tên nhóc đã vươn tay ra giật lấy. Đinh Hoa giật mình, hấp háy cười lên, "Ấy da, thằng nhóc này, mượn rượu giải sầu đấy à?"

Lâm An nắm ly trong tay, đầu hơi nghiêng nghiêng, rồi hai ngụm ừng ực uống hết chén rượu.

Đinh Hoa tự thấy bản thân hăng hái hết mình mà người ta chẳng có vẻ gì là vui lây, cũng lười nói thêm nữa. Gã đặt chai rượu xuống bàn, rồi xoay người đi về phía Trần Gia Lâu và một đám anh em đã hò hét.

Chờ tới lúc quay lại xem, một chai rượu đã chẳng còn bao nhiêu. Trong lòng gã thầm nghĩ không ổn, vội vàng tới xem người đang nằm úp sấp trên bàn. Gã kéo Lâm An ngồi dậy, cậu mở mắt ra, trông vẫn còn minh mẫn tỉnh táo lắm.

Đinh Hoa thấy cậu không sao, trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Thằng nhóc này vốn đã không biết uống. Lần trước thách nó uống 3 chén, trên đường về đã ói đến đầu óc choáng váng, mặt trắng bệch dọa bọn hắn sợ chết khiếp.

Hôm nay thế mà vẫn còn chống đỡ được. Uống hết một chai rồi, cũng chưa thấy có gì bất thường.

Trần Gia Lâu còn đang ở phía bên kia chúc tụng cặp uyên ương, cũng chạy sang đây nhìn xem Lâm An ra sao. Lâm An nhìn trái nhìn phải, mắt cong cong cười một cái. Trần Gia Lâu vỗ vỗ Đinh Hoa, kết luận, không có việc gì, say chút thôi.

Nói xong liền lôi Đinh Hoa đi sang bàn náo nhiệt nhất mà Từ Tân đang ngồi, trên tay cầm chai rượu, nói là muốn chúc chị dâu.

Đinh Hoa tung ta tung tăng rời đi, hoàn toàn quên luôn Lâm An ở trong góc, giờ đã lẫn vào trong đám anh em phía sau.

Tới bàn bên đó, Trần Gia Lâu và Đinh Hoa vừa xuất hiện, đám anh em số khổ bàn đó hai mắt liền sáng bừng. Trước là e ngại có phụ nữ ở đây, hơn nữa tác phong cuồng phóng của lão Đại trước nay giờ không thấy đâu nữa, cực chuyên tâm tiếp chuyện bạn gái. Thế là mọi người trên bàn chỉ có thể làm bộ tư văn nho nhã, nhẹ nhàng cầm cái bát, gắp cái thức ăn, thi thoảng lại nói dăm đôi câu, vô cùng nhàm chán. Vừa thấy đám Đinh Hoa chạy qua, cả lũ liền hưng phấn hết sức. Đinh Hoa nói mấy câu dạo đầu có cũng như không, một đám đồng loạt nâng cốc đứng lên.

Đinh Hoa hề hề cười, nháy mắt với Trần Gia Lâu, lại nói với Dương Cầm đang im lặng ngồi đó, "Chị dâu không phải sợ, bọn này đều là anh em tốt của lão Đại. Tối nay mừng cho lão Đại, không nói nhiều lời, kính chị!"

Vừa nói xong, một ngụm uống hết. Thế là bàn này đến bàn kia cũng nối đuôi nhau tiến lên, kề vai sát cánh, bên này nói đùa bên kia chửi bậy, đều hiện nguyên hình. Không ít người cũng lấy lí do mời rượu mà uống đến suиɠ sướиɠ, mồm miệng cũng không giữ gìn, trêu chọc khiến Dương Cầm mặt đỏ bừng, hận không thể trốn vào lòng Từ Tân.

Tinh thần mọi người càng lúc càng lên cao, ồn ào đòi Từ Tân phải hôn một cái. Từ Tân vụng về chối mấy lần, rồi ôm chầm lấy người hôn chụt một cái lên má.

Tiệm ăn lúc đó như bùng nổ, một tràng huýt gió trầm trồ không ngừng. Đột nhiên không biết tên nào não úng nước lại cười hô hố, nói năng linh tinh, "Ấy da thời điểm này có phải Nhị tẩu nên tới kính Đại tẩu một ly không nhỉ..."

Cả phòng chợt lạnh.

Tên kia đột nhiên nhận ra mình vạ mồm, nhìn trái nhìn phải rồi cười gượng, "Cái đó, đó là, đùa đùa giỡn thôi! Chị dâu đừng để bụng nha... Đại ca chúng tôi tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, không có..." Vừa nói vừa liếc ngang dọc, túm được Lâm An đang bị kẹp trong đám người đẩy lên trước, "Tới tới, tiểu Lâm nói hai câu nào, đừng chỉ đứng đó..."

Lâm An cầm ly, tay chân luống cuống đứng trước đám người, mặt đã đỏ đến rối tinh rối mù.

Cậu ngẩng đầu vội nhìn người nọ còn đang nhàn nhã ngồi ở phía đối diện, lại cúi đầu nhìn cái ly trong tay đến xuất thần. Đột nhiên tiến lên trước, cầm bình rượu trên bàn, rót hơn nửa chén, ngửa cổ một hơi uống cạn. Uống xong, hơi thở dồn dập, nói, "Chị, chào chị dâu ạ."

Trần Gia Lâu thấy không khí lại nóng lên, lập tức cười hì hì giải thích, "Chị dâu à, đây là tiểu Lâm. Nó là đứa hiếm hoi trong đám này có học hành chút văn hóa, da mặt có hơi mỏng, bọn chúng hay đùa giỡn linh tinh thôi, chị đừng để bụng nhé."

Dương Cầm thấy người bước tới là con trai, lòng cũng không căng thẳng nữa, cười khúc khích kéo Từ Tân đứng lên. Mặt cô đã hơi hồng, nâng chén, uống cạn một hơi rồi vừa cười vừa chớp mắt nói, "Tôi cũng kính mọi người một chén, mọi người không cần gò ép quá, tôi không sao hết." Vừa nói, vừa nửa mừng vui nửa thẹn thùng nhìn Từ Tân.

Từ Tân nhéo nhéo tay cô, ánh mắt lại thi thoảng quét qua người nọ ở cách đó không xa.

Lâm An bị kẹp trong một đám người, trái đẩy phải xô, bên tai đều là lời trêu chọc đùa cợt.

Lâm tử hôm nay giỏi quá nha, đủ 'man', uống với anh một ly nữa nào?

Lâm An lắc đầu, dưới chân xiêu vẹo, mãi mới đứng được vững. Vừa muốn cầm lấy ly, Đinh Hoa đã từ phía sau tiến tới ngăn lại, nói gì đó rồi kéo Lâm An đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa oán trách: Còn chưa ngã mà... Lão Đại gấp cái gì không biết...

Lâm An đi theo sau, lảo đảo, "Anh Đinh, anh Đinh, sao lại đi rồi?"

Đinh Hoa quay lại trừng mắt với cậu, "Còn không phải vì thằng nhóc mày hả!" Lâm An mờ mịt nhìn gã, Đinh Hoa nhìn trời, sau đó nghiêng đầu giục, "Đi lẹ lên, trước cho mày về đã."

Lâm An đứng yên không nhúc nhích. Gã nhướn mày, hít vào thở ra một hơi, rồi không nhịn được nói, "Ê, rốt cuộc đi hay không!"

Lâm An di chân trên đất, sau đó mới nhấc bước đi theo.

Đến cửa khu kí túc, Đinh Hoa thấy cậu vẫn đi thẳng được, trề môi hỏi, "Đến đây rồi, tự mình về được chứ?"

Lâm An im lặng gật đầu, lảo đảo xiêu vẻo đi về phía cổng. Đinh Hoa nhìn theo một đoạn, sau đó xoay người rời đi liền.

Trở lại quán ăn, gã khí phách vạn trượng xông vào, hướng Từ Tân ra dấu ngón trỏ ý nói đã đưa người về an toàn. Từ Tân gật đầu, dời mắt đi.

Tầm 9h tối, Dương Cầm nói muộn rồi, muốn về phòng kí túc. Từ Tân nhìn các anh em vẫn còn cười đùa hăng hái, thế là kéo người đứng lên, nhắn mọi người rằng khó có dịp hội tụ đông đủ thế này, cứ vui chơi thêm chút nữa. Nói xong hắn rời đi, để lại phía sau một tràng huýt gió không có ý tứ trong sáng gì.

Tiễn bạn gái tới lúc không thể tiễn thêm được nữa, Dương Cầm kéo Từ Tân lại, ở dưới đèn đường nói thêm một lúc lâu, sau đó mới lưu luyến đi vào cổng.

Từ Tân cứ đứng yên, chờ tới khi Dương Cầm hoàn toàn đi khuất, hắn mới xoay người rời đi. Hắn trở lại đường đến con hẻm, đi đến đường lớn lại đột nhiên chuyển hướng, đi về kí túc xá.

Từ Tân chọn đường đi vòng ra phía sau khu nhà, lại thấy cửa sổ tối đen. Hắn hơi nhíu mày, dõi mắt nhìn lại thêm lần nữa, xác định là đèn không hề bật.

Ngủ rồi à?

Từ Tân đứng dưới nhìn lên một hồi, rồi vòng qua sân cỏ đi về phía tòa nhà.

Bởi vì mọi người hôm nay hầu như đều đã tụ tập ở quán ăn trong hẻm rồi, cho nên con dường này đặc biệt yên tĩnh, cũng rất tối.

Từ Tân vừa đi vừa đá mấy cái lon rỗng trên đường, chậm chậm đi về phía gian phòng của mình.

Một bóng đen, co ro ngồi ở lối nhỏ trước cửa kí túc.

Từ Tân dừng chân lại, rút ra một điếu thuốc. Hắn nhéo mắt nhìn cái bóng kia hồi lâu, mới tiến lại gần. Lâm An chẳng nhận ra động tĩnh gì, im lặng ngồi dưới đất, tay bó gối, đầu gục trên tay, hình như đã ngủ thiếp đi.

Từ Tân ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ đầu gối cậu, thấp giọng gọi, "Lâm An." Người nọ không có phản ứng, hắn lại tiến gần hơn một chút, gọi thêm một tiếng, "Lâm An?"

Vẫn không đáp lại.

Từ Tân rít một hơi thuốc, chậm rãi phả khói vào không khí nóng bức. Hắn đột nhiên nhớ lại lúc dạy người này hút thuốc, có thể nói kết quả là một thảm trạng không nỡ nhìn. Hắn lớn đến thế này, mấy chuyện này đều là không học tự hiểu, chưa từng thấy ai hút thuốc mà lại thê thảm như thế. Hút một hơi mà ho đến muốn lòi cả phổi, nước mắt ròng ròng. Khóc thôi chưa tính, ngày hôm sau hai mắt còn sưng đỏ như con thỏ, sợ bị hắn phát hiện rồi lại bị mắng không có tiền đồ, liền cúi gằm mặt làm việc. Cuối cùng bị hắn bất thình lình vỗ vào lưng, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn quanh. Đến lúc nhìn thấy vẻ mặt hắn vừa buồn cười vừa tức giận, mặt lại đỏ bừng, ấp úng cả nửa ngày mới đặc biệt phun ra một câu, "Anh Từ, sau này em có thể không hút cái đó nữa được không?"

Từ Tân còn cố ý trêu chọc, day day tay giả bộ nghe không rõ, nheo mặt hỏi, "Cái gì?"

Người nọ thụt lùi về sau, do dự hồi lâu mới lại lấy dung khí nhỏ giọng nói lại một lần, "Không, không muốn hút thuốc."

Từ Tân cố ý trầm mặt, dọa cho cục bông nhỏ vừa lui về sau vừa co rúm, cuống quít sửa miệng, "Em, em sẽ cố gắng học..."

Hắn đương nhiên sẽ không làm khó cậu chuyện nhỏ nhặt này. Sau đó, hắn còn dạy thằng nhóc đánh nhau tán gái, có điều cũng chẳng được gì. Đánh nhau, bắp đùi nó còn không bằng cánh tay người ta. Tán gái à, trông nó còn xinh xắn hơn khối đứa con gái ấy chứ.

Thế nhưng khiến Từ Tân cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn thế nhưng lại ở cùng một chỗ với thằng nhóc cả ngày chỉ lẽo đẽo đi theo sau mà cái gì cũng không biết này.

Hắn ở đằng trước hô một tiếng là có người răm rắp tiếp lời, tên nhóc kia ở phía sau cũng nhỏ giọng ứng tiếng. Nhưng chỉ cần vừa thoáng quay đầu lại, là sẽ thấy cậu hơi đỏ mặt. Hắn chỉ cần đánh mắt qua là thằng nhóc liền sẽ cà lăm gọi "Anh, anh Từ."

Bắt đầu từ "Anh Từ, em có thể không hút thuốc không đánh nhau không nói chuyện với đám con gái được không" cho đến "Anh Từ, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, đánh đấm không văn minh, còn có, đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút." Tất cả chỉ trong một tháng ngắn ngủi.

Từ Tân thấy người nọ cuộn tròn dựa vào vào tường, tiến lại dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cậu, "Lâm An, tỉnh tỉnh"

Người nọ cuối cùng cũng nhúc nhích một chút, nhưng chỉ hơi lắc nhẹ đầu.

Từ Tân phả một hơi thuốc, sờ sờ hai bên túi quần của cậu, phát hiện quả nhiên là trống rỗng không có gì.

Hóa ra là quên mang chìa khóa.

Hết cách. Hắn chỉ đành kéo người nọ đỡ dậy. Ai ngờ vừa kéo được đứng lên, cậu ta liền mở mắt.

Từ Tân ngạc nhiên, sau đó cười hỏi, "Tỉnh rồi? Sao lại ngồi trước cửa mà không vào?"

Lâm An ngơ ngác nhìn hắn, không đáp.

Từ Tân nhíu mày, huơ huơ ba ngón tay trước mặt cậu, "Số mấy đây?". Đôi con người nhìn theo ngón tay di chuyển qua lại, đờ đẫn, vẫn không lên tiếng. Từ Tân lại vỗ nhè nhẹ lên mặt cậu, sau đó kéo người lên lưng. Đang chuẩn bị móc chìa khóa ra mở cửa, lại cảm nhận được hơi thở phả lên mặt mình, ngay sau đó là một giọng mũi rất nhỏ.

"Anh Từ..."

Từ Tân vừa cắm chìa vào ổ khóa, vừa trầm giọng ứng tiếng đáp lại.

"Hửm?"

"Anh Từ."

Từ Tân cổ tay giật giật, lại không vặn chìa mở cửa. Hắn thầm chửi thề một tiếng, trên mặt đột nhiên lại nong nóng, có thứ gì dính sát lên mặt.

Từ Tân cả người cứng đờ, hắn quay sang nhìn người nọ. Không hề báo trước, đối diện với một đôi mắt sáng đến dị thường.