Gần một trăm năm theo đuổi, hắn lôi cả tâm can bày ra cho người ta xem, người ta nhìn cũng không nhìn, chỉ rút kiếm ra chặt chân hắn, nếu hắn không thực sự thích thì làm sao có thể duy trì?

Lại nói, khi đó hắn cũng không biết hóa ra mình lại theo đuổi một cái giả nữ nhân!

Lần đầu tiên hắn gặp 'nàng', chính là lần 'nàng' cùng với sư phụ đi thăm bằng hữu ở Bàn Sơn.

Khi đó hắn nghe bọn tiểu yêu quanh nhà kháo nhau chân núi Bàn Sơn có một loại quả to gần bằng bàn tay, giống như quả mơ nhưng lại màu đen mọng nước, ăn vào liền thấy tan trong miệng, chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng lại muốn thêm miếng nữa. Hắn nghe tới chảy nước miếng, tặc lưỡi từ đây tới Bàn Sơn chỉ cách nửa ngày, mặc dù Bàn Sơn là địa bàn của lão bà bà Bạch Tầm thuộc Hồ tộc, nhưng hắn chỉ tới ăn quả, cũng không muốn gây hấn, Bạch lão sẽ không gây khó dễ cho hắn.

Khi hắn gặp nàng, trên mồm còn đang gặm thứ quả kia, quanh mép dính đầy nước quả, trong người thì nhét đầy quả tươi lộm cộm.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một nữ nhân đẹp đến như vậy, đẹp đến mức không thuộc về phàm trần. Cũng chẳng biết khi đó hắn bị cái gì, thậm chí còn cười ngốc đưa thứ quả mọng nước kia hỏi nàng có muốn ăn thử hay không. Kết quả là nhận lấy ánh mắt khinh thường của nàng, còn nữ nhân nhan sắc bình thường bên cạnh nàng thì cười nhạo hắn đến gập người lại.

Sau này hắn mới biết nàng là thập tam thái tổ sư cô của phái Thanh Thanh, mà cái nữ nhân tầm thường kia hóa ra lại là sư phụ nàng, Hoa Linh thượng tiên nổi tiếng khắp Thổ quốc!

Mặc dù so với nữ nhân khác nàng có chút cao lớn, nhưng khi đứng trước hắn nàng vẫn thấp hơn một cái đầu. Nữ nhân bình thường chỉ đứng được tới ngang ngực hắn, nàng đứng cạnh hắn lại vừa vặn xứng đôi, đối với hắn khi đó, nàng quả là tuyệt phối với mình. Hắn thậm chí còn mơ tưởng được cùng nàng tình tứ sánh vai, còn cho rằng trong thiên hạ này để làm phu nhân của hắn không ai thích hợp hơn nàng!

Hắn sống hơn ngàn năm rồi, đó là lần đầu tiên hắn nguyện ý theo đuổi nữ nhân, không thể không nói hắn hoàn toàn mù tịt. Hắn thậm chí còn mạo muội thỉnh giáo sư phụ.

Cái gì?

Hắn đương nhiên là có sư phụ chứ! Mặc dù hắn chưa từng gặp qua người, nhưng chính người đã điểm hóa hắn, nhìn ra được hắn có tiềm năng, hướng hắn đến con đường tu tiên. Chỉ cần lúc hắn tu luyện có điều khúc mắc, giọng nói của sư phụ sẽ kịp thời truyền đến, đả thông bế tắc cho hắn, cho nên hắn hoàn toàn tin tưởng vào lời sư phụ.

Khi hắn to gan muốn hỏi người làm sao có thể theo đuổi nữ nhân, người chỉ nhàn nhạt trả lời: “Nước chảy đá mòn, vô sỉ mới lừa được vợ.”

Cho nên, bất chấp nàng phát thệ chỉ cần gặp hắn một lần liền chặt chân hắn một lần, thi thoảng kiếm được thứ ngon hắn sẽ mang cho nàng một ít, tìm được món đồ quí sẽ dâng cho nàng nhìn qua, chặt chân hắn thì thế nào? Hắn là Rết tinh, thứ hắn không thiếu nhất là chân!

Chỉ cần khiến nàng tiếp xúc với hắn thật nhiều, hắn không tin nước chảy đá không mòn. Hắn áp dụng triệt để vế thứ nhất trong lời nói của sư phụ, thậm chí còn áp dụng luôn cả vế thứ hai.

Chỉ có điều.

“Vợ” thì đã lừa về được.

Nhưng vỏn vẹn ba ngày, giấc mộng trăm năm của hắn đều vỡ tan tành.

Cả người nàng đều là thương tích do hắn gây ra, thân thể hắn thì chi chít hàng trăm vết chém, vết kiếm do nàng đâm ở tim còn chưa hề lành hẳn, nếu chỉ chệch một ly sẽ xuyên thủng tim hắn, hắn có chết cũng là điều không nghi ngờ.

Nàng đứng trước mặt hắn, yêu cầu hắn đưa thuốc giải để cứu sư phụ nàng. Hắn còn vô sỉ đưa ra điều kiện chỉ cần nàng ở cùng hắn suốt đời suốt kiếp, muốn hắn cứu cả Thanh Sơn cũng không phải vấn đề.

Để trả lời hắn, nàng thoát y phục trước mặt hắn…

“Ta vốn là nam nhân, sao có thể cùng ngươi cái gì gọi là ‘suốt đời suốt kiếp?”

Chà…

Sau đó à?

Khi hắn tỉnh táo lại thì hay tay đã nhuốm đầy máu của ‘nàng’ rồi.

Tên giả nữ nhân kia thậm chí còn cam chịu để cho hắn đánh, trong lúc cuồng loạn hắn đã hủy đi nửa khuôn mặt hắn từng ngày đêm nhớ mong. Nhưng phát tiết xong rồi hắn lại thấy lòng trống rỗng. Nhìn thấy người kia cả người tàn tạ chỉ còn lại một hơi thở, chất độc đáng tự hào của hắn đang phát tác trên cơ thể bê bết máu me, đáng lẽ hắn phải thấy vui mới đúng chứ?

Hắn bất lực để lại thuốc giải, sau đó rời đi, tìm một nơi tĩnh dưỡng hồi phục vết thương.

Nhìn người kia khỏe mạnh lành lặn trở lại, nhìn người kia thành thân với Hoa Linh, còn sinh ra hài tử, hắn đã từng phẫn nộ, đã từng tức giận. Phát hiện bản thân hóa ra chỉ là một bước đệm để kẻ khác thành đôi, hắn lại càng căm phẫn. Thậm chí còn muốn trả thù đứa nhỏ vô tội…

Khi Song Linh hỏi hắn, “thúc thích phụ thân ta… có phải hay không?”, hắn còn đang tự hỏi lại có phải hay không.

Cho tới khi hắn biết chắc chắn câu trả lời, Song Linh đã không còn thấy bóng dáng.

Rốt cuộc thì, hắn đã biết tình cảm của mình đặt ở đâu.

Nhưng nàng lại bước ra xa khỏi hắn rồi.

...

Động Thanh Linh mấy trăm năm mới có người bước vào, mà người kia còn là nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên!

Các đệ tử phái Thanh Thanh ban đầu còn hào hứng, sau lại lo ngại, cho dù có là thiên tài ngàn năm có một, nhưng chỉ có hơn mười năm đạo hạnh lại muốn khiêu chiến bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi, không phải là muốn đi tìm chết chứ?

Ngược lại với những lo lắng của các đệ tử, phu thê Hoa Linh từ sau khi nàng nhập quan lại chẳng hề để ý đến, vẫn tình tứ, vẫn vui vẻ bồi dưỡng Hi Linh khiến người người dậm chân! Có nhầm không vậy? Nàng dù sao cũng là nhi nữ của hai người đó? Chẳng lẽ lên làm tiên nhân rồi đều vô tình như vậy, đến nhi nữ của mình cũng không cần!?

...

Năm thứ nhất hồi hộp đi qua, ngay cả mưa giông sấm chớp thông thường cũng khiến người ta giật mình hoảng hốt, vội vã nhìn về phía động Thanh Linh kiểm tra, lại thở phào một hơi vì bên đó không có động tĩnh gì.

Năm thứ hai trời yên biển lặng, có người bắt đầu cười cợt bàn tán, thiên kiếp là cái gì, một tiểu bán tiên mười lăm tuổi nói muốn lịch kiếp là dễ dàng có được sao? Xem ra tiểu Song Linh vẫn chưa tu luyện đạt đến thiên kiếp, bọn họ lo lắng thật sự dư thừa.

Năm thứ ba trôi qua, vẫn chưa thực sự có dấu hiệu gì của Lôi kiếp, người ta cũng liền buông xuống trông chờ, cho dù thực sự có lôi kiếp, có lẽ cũng là chuyện của mấy chục hoặc cả trăm năm sau, bọn họ không cần sốt ruột nữa. Ai nấy lại quay về làm chuyện của mình.

Năm thứ mười, chẳng còn mấy ai nhớ tới có một người vẫn đang tu luyện ở trong động kia nữa, dù phái Thanh Thanh có đến vài trăm vị bán tiên, nhưng có ai muốn thực sự táng thân dưới lôi kiếp?

Bọn họ chỉ ngờ ngợ, dường như trong núi Thanh Sơn đã có điều gì khác biệt.

Đại yêu Rết tinh mười năm qua chưa từng xuất hiện, những yêu quái lắt nhắt không còn e sợ, lại bị hấp dẫn bởi tiên khí cực thịnh của Thanh Sơn, lũ lượt kéo nhau về cư trú. Đệ tử Thanh Sơn không cần truy bắt Rết tinh, nhưng phải dọn dẹp phiền toái do bọn tiểu yêu tinh gây ra, vất vả hơn gấp mấy lần.

Động Thanh Linh nằm trong núi sâu, nếu không có việc gì thì cũng chẳng có người qua lại. Suốt mười năm, không ai biết có một con rết ngày ngày vẫn bám bên ngoài vách động, nhẩm tính từng ngày chờ người bên trong ra ngoài.