Giữa tháng tư, sáng sớm vừa mới đổ một trận mưa rào, cho nên bây giờ dưới chân núi thời tiết khó có được một ngày mát mẻ.

Hậu viên Vô Thường cung cũng hiếm khi yên tĩnh, dưới tán hồng mai đỏ rực, một nam tử ngồi trên xe lăn gỗ ngẩng đầu đón cánh hoa rơi trên mũi, một nửa khuôn mặt hắn quấn băng chỉ để lộ từ mũi đến miệng, gương mặt góc cạnh có phần hơi thô, tóc dài xõa tung, vai rộng ngực lớn, dù chỉ ngồi một chỗ nhưng nhìn qua vóc dáng cũng không hề thấp bé. Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi, nàng mặc váy áo xanh lá, bám ở một bên tay vịn xe lăn không ngừng líu lo bắt chuyện với hắn.

“Đại thúc cao lớn, có thật thúc chính là yêu quái không? Sao thúc là yêu quái mà đại tỷ ta lại chăm sóc cho thúc? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái chân chính đó! Thúc là yêu quái gì vậy? Thúc có ăn thịt người không? Thúc tu luyện lâu chưa? Tại sao thúc lại bị thương?” Tiếng trẻ con non nớt, Thải Linh chớp chớp hỏi.

“Tỷ tỷ… phụ thân nói không cho chúng ta lại gần vị đại thúc này…” Uyển Linh khép nép hơn, đứng ở một góc xa xa yếu ớt gọi Thải Linh. Nàng vẫn thấy cái vị to lớn bên kia trông rất đáng sợ…

“Ừm… ta là một Rết tinh.” Rết tinh gật đầu, ra vẻ nghiền ngẫm nhớ lại. “Tu luyện cũng lâu rồi, chắc phải hơn ngàn năm.”

“Oa! Lâu như vậy? Mẫu thân của ta cũng chỉ mới hơn bảy trăm tuổi! Vậy là mẫu thân ta cũng phải gọi thúc là đại thúc sao? Vậy ta phải gọi thúc là gì? Có phải gọi giống như Trương Sinh sư huynh gọi là tiền bối không?”

“Không cần, ngươi thích gọi sao thì gọi đi.”

“Vậy ta vẫn gọi giống tỷ tỷ, gọi thúc là Rết thúc thúc thôi.”

“Cũng được.”

“Tại sao đại tỷ của ta lại chăm sóc thúc thúc vậy?”

“Là bởi vì ta bị thương.”

“Tại sao thúc bị thương? Có phải do thúc đi gây sự đánh nhau nên mới bị thương không?”

“… Cũng gần thế.”

“Vậy thúc có phải người xấu không?”

Khóe miệng giật giật, Rết tinh thật muốn nhìn rõ đứa nhỏ này, giọng điệu không biết đề phòng người lạ như thế sao lại giống nhóc con hồi nhỏ vậy không biết. “Nếu ta là người xấu, có phải đã bị đại tỷ ngươi trừng trị rồi hay không?”

“Đúng rồi! Đại tỷ rất hay ra ngoài trừng trị kẻ xấu.” Thải Linh gật gật, các sư tỷ dưới núi thường hay ca ngợi đại tỷ của nàng lắm. “Đại tỷ chăm sóc cho thúc, vậy thì thúc không phải kẻ xấu.”

Lý luận kiểu gì vậy…

“Thấy chưa, thúc ấy cũng đâu có đáng sợ lắm đâu!” Thải Linh quay về khía Uyển Linh, vẫy vẫy, “Uyển Nhi, thúc ấy không phải người xấu!”

Uyển Linh vẫn chưa tin hoàn toàn, nàng vẫn còn hơi bài xích hắn, cũng không có tiến lên mà chỉ hỏi vọng lại. “Thúc, yêu quái đại thúc, thúc đã từng ăn thịt người chưa?”

Rết tinh suy nghĩ một chút, bỗng quỷ dị cười một tiếng, “Rồi, đã từng ăn qua.”

“Ô ô! Thật sự?” Thải Linh mở lớn đôi mắt vốn to như hai viên trân châu, hết sức phấn khích hỏi. “Thúc thật sự từng ăn thịt người?”

“Đúng rồi, ăn rất ngon.” Rết tinh nghiền ngẫm, dựa theo tiếng nói phát ra, hắn xác định phương hướng, chính xác nắm được cái đầu nhỏ của Thải Linh. “Hơn nữa, thịt trẻ con chính là ngon nhất!”

“Á á… Cứu mạng!”

Thải Linh chớp chớp nhìn Uyển Linh bên kia khóc thét lên, bỗng phá lên cười. “Ahahah! Sao muội lại nhát như vậy chứ?” Xong rồi rất tự nhiên rời khỏi ma trảo của Rết tinh chạy tới chỗ muội muội.

“Huhuhu… Yêu quái đại thúc muốn ăn thịt tỷ tỷ… huhu…” Uyển Linh cũng không vì được dỗ dành mà hoàn hồn, ngồi mọp xuống đất khóc thút thít.

Được rồi, kẻ gây chuyện âm thầm hối lỗi, hắn không nên chơi trò hù dọa trẻ con này, nghe tiếng khóc ngày càng lớn, hắn lại càng bối rối giải thích: “Đừng có khóc mà, ta chỉ đùa chút thôi, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn thịt người, một miếng cũng không động luôn!”

“Trong sách nói yêu quái tu luyện chính là ăn thịt người, thức ăn chính là con người, thúc là yêu quái ngàn năm, không ăn thịt người ai mà tin… Oa oa oa!!!” Uyển Linh mặc kệ Thải Linh dỗ, càng khóc lớn hơn.

“Ây! Ta không có ăn thật mà, ta chỉ ăn đồ ngọt thôi.”

“Thúc lừa con nít! Yêu quái nào lại thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt chỉ dành cho con nít thôi.” Uyển Linh cũng không kém cạnh, rất hùng hồn chỉ vào hắn.

“Thật mà…” Hắn thấy hơi chột dạ, nhưng mà hắn nói cũng là sự thật, hắn chỉ ăn đồ ngọt thôi mà… “Không tin, vậy ta ăn cho ngươi xem.” Nói rồi liền sờ trong ngực áo, lấy ra được một bọc kẹo mạch nha, bỏ vào mồm nhai.

“…”

“…”

“Ai… ai biết được đó có phải kẹo hay không!?” Uyển Linh bặm môi, liếc nhìn Thải Linh.

“Không tin? Vậy ngươi nếm thử xem!”

“Thực sự? Nhỡ có độc thì sao?”

“… Vậy thì ta phải chết trước rồi.” Không phải hắn đang nhai kẹo trong đó sao?

“Không sao! Để ta thử xem!” Thải Linh nhanh tay, cướp lấy gói giấy từ trên tay hắn, nhanh nhẹn bỏ một cục kẹo vào mồm. “Oa! Là mạch nha hương quế! Thứ này rất hiếm đó!”

“Vậy sao? Ta cũng muốn ăn!” Giọng nói của Uyển Linh hết sức vui vẻ, hoàn toàn chẳng nghe ra chút nức nở nào hồi nãy…

"..."

Chết tiệt! Kẹo mạch nha hương quế nhóc con mang cho hắn!

“Hai cái tiểu quỷ!” Hắn hừ mũi. Thì ra hai nhóc quỷ này hợp sức lừa hắn mất cảnh giác.

“Thế nào? Mới có nửa ngày mà đã thân thiết như vậy?” Từ đằng xa, Song Linh bê tới một cái khay, bên trên bày một tô lớn cùng ba tô nhỏ, nhìn bên này rôm rả cũng thấy vui vẻ.

“Tỷ tỷ! Rết thúc thúc cho bọn muội ăn kẹo mạch nha! Oa! Thơm quá! Là món gì đây?” Thải Linh chạy về phía trước, nhận ra cái tô Song Linh bưng trên khay, Song Linh vừa đặt khay xuống bàn đá bên cạnh, nàng đã nhanh tay mở nắp đậy ra, hai mắt lập tức sáng lên. “Oaaa! Là chè trôi nước ngũ sắc!”

Chỉ thấy, bên trong tô nổi dập dềnh rất nhiều viên bánh trôi hồng, xanh, tím, vàng, trắng rất bắt mắt, bên trên rải hạt vừng, nước chè ngọt ngào, thơm thơm cay cay vị gừng.

Để cho hai đứa trẻ giành nhau phần còn lại trong tô, Song Linh múc riêng ra hơn mười viên bánh trôi đủ màu vào một bát, mang tới chố Rết tinh.

“Trở về rồi?” Nhận ra là nàng, Rết tinh bất giác vui vẻ hơn.

“Hiếm có ngày mát mẻ như vậy, ta muốn về sớm một chút cùng thúc đi dạo, không nghĩ đám nhỏ và thúc lại hợp nhau như vậy.” Song Linh cười cười, nhớ lại hình ảnh lúc hắn cùng với Thải Linh Uyển Linh, có lẽ ngày xưa cùng với nàng cũng một dạng như vậy. “Ta nói, thúc lúc nào cũng hợp với tiểu hài tử hết.”

“Hừm, còn phải xem là ai.” Rết tinh hừ mũi, không cho là đúng. “Các nàng so với ngươi chỉ còn kém cái tính ương ngạnh thích gì làm nấy, nhưng mà cũng không chững chạc được như ngươi.” Cái tính ương ngạnh còn không phải do hắn dung túng mà ra? Khi đó nàng chỉ có một mình, lại dưới con mắt kì vọng của nhiều người như vậy, lúc nào cũng phải cố gắng thể hiện, đương nhiên sẽ không thể vô tư như hai nhóc này.

“Ta biết ta tốt nhất mà.” Song Linh rất không có tư cách cười lớn, nhận lại là cái hừ mũi khinh bỉ của hắn.

Tâm trạng tốt hơn, Rết tinh cũng thả lỏng hơn,

Thời gian này nàng lại không bám dính hắn như hồi xưa nữa khiến hắn hơi buồn, so với lúc hắn còn là cương thi thì hình như bây giờ nàng còn tránh né chung đụng với hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy bất mãn. Nhưng mỗi lần được ở gần nàng, nhận được sự quan tâm của nàng thì mấy cái cảm xúc tiêu cực lại bị ném đến phương trời nào luôn.

Gì…

Cái này… lẽ nào là tâm trạng của nàng dâu nhỏ bị lạnh nhạt?

Đương nhiên hắn chẳng nhận ra điều này rồi, hắn chỉ cảm thấy một mình ngồi chờ nàng ghé qua không bằng tự mình kiếm niềm vui, cho nên mới ra ngoài giỡn với đám trẻ một chút.

“Cho thúc, chắc là bị hai đứa nhỏ lừa hết kẹo mạch nha rồi chứ gì?” Nàng nín cười nói.

“Hừm, không vấn đề. Ta cũng không tính toán chút đồ đó.” Kẹo mạch nha là nhóc con mua cho hắn, hiện tại hết rồi, hắn càng có cớ đòi nàng mua thêm thứ khác. Ví dụ như bánh trôi chẳng hạn? Tâm tình cực tốt, Rết tinh nhận cái thìa sứ, bắt đầu mò vào trong bát múc bánh trôi, nhưng mà hắn chỉ đụng đụng rồi vợt vợt, không nhìn thấy, chẳng múc được viên nào.

“Đây.” Song Linh giành lấy thìa sứ, tự mình múc một viên đưa lên bên miệng hắn, sau đó mong đợi nhìn biểu cảm của hắn khi ăn. “Thấy sao?”

“Ừ, ngon lắm, mà hơi ít nhân thì phải.” Rết tinh gật đầu tán thưởng, dùng kinh nghiệm vài trăm năm ăn đồ ngọt nhận xét rất chân thành. “Hơi ít ngọt một chút, vì cho nhiều gừng nên vị ngọt bị lấn át, hơi cay. Vỏ bánh cũng dày hơn bình thường, luộc không kĩ sẽ bị sống. Nhưng tổng thể thì ngon.” Nuốt xong một miếng, còn rất thức thời há mồm chờ miếng tiếp theo, cơ mà chờ mãi cũng chẳng thấy.

“Hừ! Uổng công ta tự mình xuống bếp làm để thúc chê lên chê xuống!” Song Linh khịt mũi, rất không phúc hậu múc hạt lớn nhất trong chén tống vào mồm hắn, mạnh đến mức cái đầu hắn cũng bị đẩy ngửa ra sau luôn.

Rết tinh chột dạ, xương hàm ê ẩm nhưng cũng rất ngoan ngoãn nhai nhai cho hết viên bánh rồi nuốt xuống, tự nhủ thầm ‘làm viên to viên nhỏ như vậy, rõ ràng nặn bánh cũng không đều’, nhưng có cho mười cái mạng hắn cũng chẳng dám nói. “Thực ra thì, ta nói đó, trừ hơi… thiếu vị một chút, còn lại cũng rất ngon mà.” Được rồi, đứng trước mái hiên phải biết cúi đầu, hơn nữa hắn cũng không nói dối, là nhóc con làm cho hắn, có đắng ngắt hắn cũng ăn mà. Xong rồi lại há mồm…

Song Linh bây giờ mới tủm tỉm, xúc tiếp một thìa đưa lên cho hắn. “Coi như thúc biết điều!”

“Tỷ tỷ! Bọn muội ăn hết rồi!” Thải Linh cùng Uyển Linh đồng thanh hô, hai đứa nhỏ ít được ăn đồ nhân gian, hơn nữa cũng không kén chọn như ai đó, rất nhanh đã xử lý hết tô chè.

“Tỷ tỷ, chỉ có nhiêu đây thôi à?”

Nhận thấy ánh mắt nóng rực chiếu từ đằng sau, Rết tinh rất bất bình, hai tay đưa ra bao lấy bát chè của mình cùng với tay Song Linh trên đó. “Nhóc con! Ăn hết rồi cũng đừng hòng cướp của lão tử!”

Kẹo mạch nha đã cho các ngươi, bánh trôi ngũ sắc nhóc con tự làm cũng muốn hắn nhường sao? Đừng mơ!

“Đừng có nháo, chỗ phụ thân với mẫu thân tỷ cũng có mang qua, phụ thân chắc chắn không ăn nhiều đâu, mẫu thân cũng không hảo ngọt, hai muội qua đó có khi lại còn đó!”

Song Linh rất tốt bụng nhắc nhở, hai đứa nhóc nghe xong mắt liền sáng lên, chẳng thèm chào lại liền chạy tới sương phòng phía tây. Quả nhiên, bên chỗ phụ thân và mẫu thân vẫn còn hơn một nửa, hai vị lão nhân thừa biết đám nhỏ sẽ chạy qua bên này đòi ăn, cho nên cố tình để phần các nàng.

Còn lại Rết tinh với Song Linh bên này, ta một miếng ngươi một miếng, vui đến quên trời.