Sau nửa giờ truy tìm, Nicholai tìm thấy Dr. Richard Aquino trên tầng bốn bệnh viện lớn nhất thành phố Raccoon. Thấy tên Watchdog đó khiến hắn vui sướng một cách không thể giải thích được, kể cả với chính hắn. Cảm nhận mọi thứ đều diễn ra theo đúng như mong muốn…

…và ta là kẻ quyết định tất cả. Chút nữa thôi, sẽ chỉ còn ba đứa, ba con cún cho ta săn lùng trong vùng đất những cái xác đi lang thang, hắn mơ mộng. Còn gì tuyệt hơn thế này?

Aquino vừa khóa cửa sau lưng, gương mặt hoảng sợ đầm đìa mồ hôi đảo mắt xung quanh. Ông ta cất vào túi chìa khóa rồi hướng về hành lang dẫn tới thang máy, tay đẩy cặp kính đã nhòe nhoẹt lên sống mũi. Nicholai buồn cười vì ông ta không hề mang theo vũ khí. Nicholai bước nửa người ra ngoài sáng, định bụng sẽ tiêu khiển một chút. Nicholai đến được bệnh viện sau một giờ đồng hồ, chạy nhiều hơn đi, tên chuột nhắt tiến sĩ Aquino đó lại có gan tìm cách trốn hắn – dù đang nhìn ông ta, Nicholai có cảm giác nhà khoa học này không biết mình đang bị săn đuổi và chỉ tình cờ chạy trốn Nicholai. Aquino giống loại người có thể đi lạc ngay trong nhà mình; ngay bây giờ, tên “watchdog” cũng không nhận ra được hắn không còn một mình nữa, không nhận ra Nicholai chỉ cách hắn có 3 mét.

“Tiến sĩ!” Nicholai gọi lớn, Aquino nhảy dựng lên, miệng há hốc, tay vung lia lịa trước mặt; bất ngờ hiện rõ trên gương mặt. Nicholai không khỏi cười thầm. (“cười…mỉm chi cọp”-^_^-Seraphy)

“Anh, anh là ai?” Aquino lắp bắp. Ông ta có mái tóc xấu và đôi mắt xanh đẫm nước.

Nicholai bước lại gần, cố ý hăm dọa nhà khoa học bằng thể hình của hắn. “Tôi thuộc Umbrella. Tôi tới để xem ông đã phát triển vaccine tới đâu cùng vài chuyện khác. ”

“Thuộc Umbrella ư?Tôi không – vaccine gì chứ, tôi không biết anh đang nói gì cả. ”

Không vũ khí, không kĩ năng chiến đấu, hắn thậm chí không nói dối được. Hắn “rực rỡ” thật (mỉa mai đây mà-Seraphy)

Nicholai hạ giọng xuống một cách bí ẩn. “Tôi thuộc Watchdog, tiến sĩ à. Gần đây ông không gửi tin tức gì. Họ đang lo lắng đấy. ”

Aquino như muốn sụp xuống vì mừng. “Ồ, nếu anh biết về…tôi cứ nghĩ anh là…phải, vaccin, tôi bận lắm; à, đối tác của tôi muốn quá trình tổng hợp ban đầu chia thành nhiều giai đoạn, vậy nên không có mẫu hoàn chỉnh, nhưng tôi chắc chắn đó chỉ là vấn đề kết hợp các nguyên tố, mọi thứ đã sẵn sàng rồi. ” Vị tiến sĩ gần như nói lảm nhảm để báo cáo. ”

Nicholai lắc đầu khiêu khích, tiếp tục vai diễn của hắn. “Và ông tự mình làm toàn bộ à?”

Aquino mỉm cười yếu ớt. “Cùng sự giúp đỡ từ trợ lý của tôi, Doughlas, Chúa cứu rỗi linh hồn anh ta. Tôi e là tôi đã trở nên xơ xác sau cái chết của anh ta, ngày hôm trước. Lý do tôi lại quên báo cáo…”

Ông ngừng lại, rồi lại nở một nụ cười.

“Vậy…anh là người họ gửi tới để lấy mẫu – Franklin, phải không?”

Nicholai không thể tin vào may mắn của hắn, hay đúng hơn sự khờ khạo của Aquino; con người này sắp đưa thứ thuốc giải TGViral thần thánh ra ánh sáng, và chỉ vì Nicholai nói Umbrella đã gửi hắn tới. Và bây giờ một mục tiêu khác của hắn lại sắp xuất hiện…

“Phải, đúng thế. ” Nicholai nói trôi chảy. “Ken Franklin. Tiến sĩ, vaccine đâu rồi?”

Aquino lục chìa khóa “Ở trong đây. Tôi vừa giấu nó – phần vaccine cơ bản, ý tôi là, chúng tôi giữ chất dung môi riêng chỗ khác – tôi giấu ở đây để đảm bảo an toàn, đợi tới khi anh tới. Tôi nghĩ anh sẽ đến đêm mai cơ…không, tối kia cơ, anh tới sớm hơn tôi mong đấy. ”

Ông ta mở cửa rồi ra hiệu vào trong. “Có một cái tủ lạnh khóa mã đằng sau bức tranh lòe loẹt đó – tặng phẩm mới đây từ một bệnh nhân khá giả, một người lập dị theo ý tôi, không nó cũng chẳng quan trọng mấy…”

Nicholai bước qua tên tiến sĩ ngờ nghệch, xua hắn ra, vẫn thấy sững sờ vì Aquino được chọn làm Watchdog, khi hắn chợt nhận ra đã để tên khoa học gia ở sau lưng hắn. Trong khoảnh khắc, một tình huống diễn ra trong đầu Nicholai – tên tiến sĩ ngớ ngẩn, nói nhiều, làm kẻ địch của hắn mất cảnh giác, khiến họ đánh giá thấp khả năng của hắn…

Tiềm thức ấy chỉ diễn ra trong tíc tắc, và Nicholai hành động.

Hắn cúi xuống vung tay ra sau, chụp lấy hai cẳng chân Aquino kéo mạnh làm ông ta té xuống.

Aquino kêu lên rồi đổ xuống người Nicholai. Một ống xilanh rớt xuống sàn, Aquino cố nhào tới nó, nhưng Nicholai vẫn đang giữ đôi chân xương xẩu của ông. Vị tiến sĩ không có chút cơ bắp nào cả. Thật sự, Nicholai dễ dàng vừa giữ chặt tên tiến sĩ đang vùng vẫy vừa đưa tay kia lấy con dao buộc cạnh giày.

Nicholai ngồi dậy, kéo giật Aquino lại gần, đâm con dao vào cổ họng ông.

Tay Aquino đưa lên bưng lấy cổ khi Nicholai rút dao ra, ông nhìn tên giết người bằng cặp mắt mở to, bàng hoàng, máu phun qua kẽ ngón tay, tim ông vẫn tiếp tục đập.

Nicholai nhìn lại ông, cười hả hê không chút thương xót. Aquino dù sao cũng phải chết, việc ông ta tấn công Nicholai làm hắn thấy cái chết đó là cần thiết và thỏa mãn với hắn.

Vị tiến sĩ đổ xuống, tay vẫn giữ lấy cái cổ họng đang rỉ máu, bất tỉnh. Ông chết ngay sau đó, co giật lần cuối và vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.

“Ông chết trước tôi là phải, ” Nicholai nói. Hắn lục tìm cái xác đang lạnh dần, trong đó còn nhiều ống xilanh nữa và một mảnh giấy ghi 4 số - không nghi ngờ gì là mã khóa tủ. Aquino hẳn không ngờ Nicholai sẽ quanh quẩn ở đây và trộm vacxin. Nicholai đứng thẳng dậy bước tới cái tủ lạnh, vừa tính toán lại kế hoạch của mình, điều hắn luôn cố làm mỗi khi có chuyện bất ngờ xảy ra. Aquino đang đợi Ken Franklin tới lấy mẫu thuốc, đồng nghĩa với việc Franklin sẽ xuất hiện, trừ khi lão nói dối. Aquino tỏ ra rất thuyết phục vì lão đã nói thật, một kỹ năng xuất sắc để đánh lạc hướng một kẻ địch…

…vậy là mình tổng hợp vacxin, có thể đi săn một lát trong khi đợi trung sĩ Franklin xuất hiện, xử hắn – rồi phá hủy bệnh viện cùng nghiên cứu của Aquino. Nếu Umbrella đang theo dõi, chúng sẽ nghĩ mọi việc đang diễn ra theo kế hoạch. Sau đó chỉ còn Chan và tên công nhân nhà máy, Terence Foster…

Mikhail và hai tên khốn kiếp kia, chúng chẳng còn quan trọng nữa. Là một kẻ sắp trở thành Watchdog duy nhất sống sót có thông tin để kiếm chác, Nicholai còn đáng giá cả triệu. Nhưng với vacxin TG trong tay hắn, sẽ không có giới hạn trong khoản tiền Umbrella có thể sẽ trả cho hắn.

Cùng thời gian họ tới phòng sau của tòa nhà, Jill đã gần bỏ cuộc. Họ đã đi khắp nơi, mở khóa (ahèm, nói là cạy khóa thì đúng hơn-^^), lục lọi từng căn phòng bày biện đồ đạc nghệ thuật, bước qua những cái xác và tạo thêm vài cái mới. Ô kính vỡ ngoài tu viện của ngôi tháp đả để lọt vài cái xác sống vào, họ gặp phải một con nhện nữa trong hành lanh ngoài thư viện.

Trên đường đi, cô kể cho Carlos nghe một chút về khu đất xung quanh biệt thự Spencer và chính ngôi biệt thự đó, về lịch sử mà cô đã đào lên sau nhiệm vụ thảm khốc của S. T. A. R. S.. Spencer già nua, một trong những người sáng lập Umbrella, là một kẻ cuồng tín với những nơi giấu bí mật, những lối đi ẩn, đã thuê George Trevor, kiến trúc sư nổi tiếng về tính sáng tạo, thiết kế ngôi biệt thự và giúp sửa chữa vài mốc ranh giới lịch sử của thành phố, nối vài nơi của Racoon tới ngôi biệt thự cổ quái của Spencer.

“Mọi chuyện diễn ra từ 30 năm trước, ” Jill nói, “và lão già lúc đõ hoàn toàn đã mất trí rồi, vì thế mọi chuyện cứ trôi qua. Sau khi mọi việc hoàn thành, lão niêm phong ngôi biệt thự và di dời trụ sở Umbrella tới Châu Âu. ”

“Chuyện gì đã xảy ra với George Trevor?” Carlos hỏi. Họ dừng lại trước một cảnh cổng, một trong số cái cuối cùng.

“Ồ, đó là phần hay nhất, ” Jill nói. “Ông ta biến mất ngay trước khi Spencer rời đi. Từ đó không ai thấy ông ta nữa. ”

Carlos chậm rãi lắc đầu. “Cô biết không, nơi đó làm sao mà sống được chứ?”

Jill gật đầu tán thành, đẩy cửa mở, bước lùi lại và sẵn sàng khẩu revolver. “Yeah. Tôi cũng nghĩ thế đó. ”

Không một thứ gì chuyển động. Bên phải là một chồng những ghế. Ba bức tượng bán thân nữ trước mặt họ. Bên trái họ có hai cái xác, một cặp, vẫn đang ôm nhau, Jill phải nhăn mặt quay đi – trên bức tường phía nam, một bức tranh vẽ ba cái đồng hộ yên vị trong khung ảnh vàng.

Họ bước vào phòng, Jill hồi hộp quan sát chung quanh. Mọi thứ có vẻ bình thường…

…nhưng cũng giống căn phòng trong biệt thự bỗng chốc biến thành cái máy nén rác khổng lồ. (Jill của chúng ta mém trở thành rác nén lúc đó -_-). Bất giác, Jill lùi lại, lấy một cái ghế giữ cho cửa mở trước khi đến nhìn kĩ bức tranh.

Tranh theo một thể loại nào đó. Có thể gọi là tranh ghép. Ba người phụ nữ trong ba bức tranh riêng biệt, mỗi bức có một đồng hồ bát giác – bức đầu và cuối chỉ nửa đêm, bức ở giữa chỉ 5 giờ. Dưới đáy mỗi khung tranh là một cái khay nhỏ, giống cái bát. Trên đó ghi nữ thần quá khứ, hiện tại, và tương lại, từ trái qua phải.

“Trên tấm bưu thiếp, nó nói chắp tay lại, ” Carlos nói. “Ám chỉ kim đồng hồ, phải không?”

Jill gật. “Yeah, có vẻ hợp lý đấy. Từ tối nghĩa cũng đủ phiền rồi. ” (trên tấm postcar là hand, kim đồng hồ tiếng E cũng là clock hand)

Cô chạm nhẹ tay vào khay bức tranh ở giữa, một phụ nữ đang nhảy múa. Một tiếng click nhỏ xíu, dưới sức nặng cánh tay, cái khay trượt xuống. Cùng lúc, kim đồng hồ bắt đầu quay.

Jill giật tay lại, lo sợ cô đã kích hoạt một hệ thống nào đó, kim đồng hồ lại quay về vị trí cũ. Không gì khác xảy ra.

“Chắp tay lại…, ” cô lẩm nhẩm. “Anh có nghĩ họ muốn nói kim đồng hồ phải chỉ cùng một giờ không?Hay là theo nghĩa đen, kim đồng hồ phải thẳng hàng?”

Carlos nhún vai, đưa tay chạm vào khay bức tranh nữ thần tương lai, bức trông ghê tởm nhất. Nữ thần quá khứ là một cô gái trẻ ngồi trên đồi, nữ thần hiện tại là một phụ nữ đang nhảy múa…và nữ thần tương lai là một hình hài phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát, cơ thể gợi cảm, nhưng đầu là một hộp sọ hói đang cười.

Jill cố trấn áp cơn rùng mình và không để đầu óc suy diễn về cái chết sắp xảy ra, làm như mình chưa nghĩ đủ về việc đó không bằng.

Cái khay Carlos chạm vào trượt xuống, lại lần nữa, kim đồng hồ ở bức tranh nữ thần hiện tại chuyển động. Xem ra, hai đồng hồ kia cố định ở nửa đêm.

Jill lùi lại, khoanh tay, suy nghĩ – rồi đột nhiên cô hiểu ra, cô biết cách giải câu đố này, nếu không nói là đáp án chính xác. Cô nhìn quanh, hi vọng những mảnh thiếu ở gần đó, và cô mỉm cười khi trông thấy ba bức tượng – à, sự đối xứng – và những vật lấp lánh trong những ngón tay mảnh khảnh của các bức tượng.

“Đây là câu đố về sự cân bằng, ” Jill nói, bước về phía mấy bức tượng. Lại gần nhìn kĩ, cô thấy mỗi bức tượng giữ một cái khay trên đó là một viên đá cỡ nắm tay. Cô cầm lên, nhấc từng quả, nhận ra sự khác nhau về trọng lượng của chúng.

“Ba viên đá, ba khay, ” cô tiếp tục, đi ngược về phía bức tranh đưa viên đá đen – cô không rõ làm từ đá vỏ chai hay mã não đen cho Carlos. Viên còn lại trong suốt, thứ ba là viên hổ phách như đang phát sáng.

“Và mục tiêu là làm cho đồng hồ ở giữa chỉ vào nửa đêm, ” Carlos nói, hiểu ra.

Jill gật đầu. “Tôi chắc là có cách giải thích nào đó, màu sắc chẳng hạn, như là đen đồng nghĩa với chết chóc, có thể…hoặc là theo toán học. Không quan trọng, chúng ta thử hết các cách sắp xếp cũng không lâu đâu. ”

Họ bắt đầu, thử từng viên lên từng khay, rồi dùng cả ba viên, Jill thận trọng quan sát kim đồng hồ hiện tại di chuyển với từng viên đá đặt lên. Trông như mỗi viên đá có một giá trị khác nhau, tùy theo nó ở khay nào. Jill bắt đầu thấy cô có thể hiểu tường tận – chắc chắn là toán học – khi họ vô tình tìm được đáp án.

Với viên pha lê ở quá khứ, đá ve chai đen ở hiện tại, và hổ phác ở tương lai, đồng hồ ở hiện tại điểm nửa đêm, ngân lên êm ái. Kim đồng hồ bắt đầu đi ngược lại kèm theo âm thanh cọ xát – rồi mặt đồng hồ rớt xuống, bị đẩy ra bởi một hệ thống nào đó Jill không thấy được. Trong lỗ trống vừa xuất hiện, là bánh răng vàng lấp lánh thiếu trong hệ thống chuông của tòa tháp.

Giấu giếm, bọn khốn, nhưng giấu chưa kỹ đâu.

Carlos đang nhăn mày, rõ ràng có ý không hiểu. “Cái quái gì đây trời?Ai lại đem giấu bánh răng chứ, mà lại giấu ở chỗ phức tạp vậy nữa chứ?”

Jill lấy cái bánh răng lấp lánh ra khỏi chỗ giấu, nhớ tới suy nghĩ của chính cô cũng về đề tài này chỉ sáu tuần trước, khi đang đứng trong hành lang tối tăm biệt thự Spencer. Tại sao, tại sao phải bí mật kĩ như thế?Tư liệu Trent đưa cho cô trước nhiệm vụ chứa đầy gợi ý cho những câu đố ở ngôi biệt thự, may mắn cho cô; không có nó, có lẽ cô đã không bao giờ ra được. Đa phần những hệ thống nhỏ kì quái đó đều quá phức tạp để ứng dụng, tiết kiêm thời gian hay vận hành. Mục đích của nó là gì chứ?

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Jill kết luận hội đồng giám đốc thực sự của Umbrella, những kẻ không ai biết mặt, là những tên điên mắc chứng hoang tưởng. Chúng tự xem mình là trẻ con, chơi trò trinh thám và đặt cược với sinh mệnh người khác, chỉ vì chúng có thể. Vì chưa từng ai giải thích cho chúng biết là giấu đồ chơi và làm bản đồ kho báu là việc người ta bỏ khi lớn lên.

Vì không ai ngăn chúng cả. Vẫn chưa ai cả.

Đột nhiên cô muốn gạt chuyện đó đi, lắp bánh răng vào chỗ thiếu để rung chuông và thoát khỏi nơi này. Jill nói đơn giản hơn Carlos. “Chúng là bọn quái dị, thế thôi. Đám hạng A đều điên khùng cả. Anh sẵn sàng rời khỏi đây chưa?”

Carlos tỉnh táo gật đầu, nhìn căn phòng lần cuối, họ rời đi từ lối đã vào.