Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Sherry rất hoảng sợ, nhưng gã X đã chết rồi và đó hẳn là một tên quái vật từ đầu đến chân, tuy không phải gã ở trạm xe nhưng vẫn là một thứ quái vật thật sự, một kẻ chăm chăm muốn xé xác cô bé thành từng mảnh…

…nhưng cô bé không có thì giờ để suy nghĩ khi Claire chạy nước rút, đẩy cô bé quay lại con đường họ đã đi vào, qua phòng máy, qua hành lang có cái hốc trườn rồi vòng qua góc…

…và Sherry hét lên khi một con zombie khập khiễng tiến về phía họ, một sinh vật trắng bệch như thây ma với khung xương xám xịt, Claire giương súng lên và bắn…

…và cái đầu trắng toát khô khốc bị xoi lủng lỗ, con zombie đổ sụp xuống nền, Claire kéo cô bé bước qua cái xác và chạy đến cánh cửa cuối hành lang.

Ở đó có một thang máy. Sherry đổ người tựa vào vách sau khi Claire đẩy cô bé vào trong, ra sức lấy hơi trong lúc Claire nhấn nút điều khiển. So với tốc độ chạy trốn gã X lúc nãy thì cái thang này đi xuống chậm chạp như rùa, chậm chạp và còn ồn ào nữa.

“Chúng ta sẽ đến kịp”, Claire thở hổn hển. “Còn một chút nữa thôi.”

Sherry gật đầu, tim cô bé đập mạnh thêm khi giọng phát thanh thông báo còn bốn phút nữa để đến điểm an toàn.

----

Leon thậm chí không còn muốn đứng dậy và cất bước nữa. Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp, bình thản của cô ấy trong khoảnh khắc trước khi rơi xuống… “cô ấy đi rồi. Ada chết rồi.”

Anh chạm tay vào khẩu Beretta, nỗi đau đớn dày vò khi anh nhặt nó lên, hơi ấm của cô ấy vẫn còn vương lại trên đó – và nó quá nhẹ, nhẹ đến một nửa bởi chưa được nạp đạn. Thậm chí nó không có băng đạn nào. Cô ấy không định làm hại anh; cô ấy nói dối, nói dối từ đầu đến cuối, nhưng chưa hề có ý định làm anh tổn thương một chút nào.

“…bốn phút để tiếp cận khoảng cách an toàn. Mọi ngườ còn lại phải di tản ngay lập tức. Vui lòng trình diện ở tầng dưới cùng…”

Bốn phút. Anh có bốn phút để đi khỏi đây và hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Ada.

Anh đứng dậy và quay gót về phía cửa rồi dừng lại, cho tay vào túi lấy ra ống thủy tinh chứa đầy thứ chất lỏng màu tía. Anh biết mình không có dư thời gian, nhưng cũng chỉ mất có vài giây để ra sức ném mạnh nó ra đằng sau, cho nó bay đi xa hết mức có thể.

“Nếu cái phòng thí nghiệm đã gây ra chết chóc cho vô số người bị đốt cháy, thì hãy để G-Virus cháy cùng với nó.”

“Phải.”

----

Cửa thang máy bật mở và có một xe điện bên ngoài, một xe điện ngầm bí mật có màu bạc lấp lánh. Nó yên tĩnh, tối tăm, và không phải là một cỗ máy tiện nghi mạnh mẽ như Claire đã hy vọng, nhưng đó vẫn là một phương tiện đào tẩu đẹp đẽ nhất mà cô có thể mong đợi.

Sherry đang nắm tay cô, cả hai lao về phía cửa trước cái xe điện ba toa, còi báo động vẫn réo vang, âm thanh vọng khắp đường hầm bê tông. Một giọng nữ từ tốn, cái giọng mà Claire đã phát ghét từ nãy giờ, báo rằng họ còn ba phút để đến cự ly an toàn.

Cả hai nhanh chóng lên tàu. Claire nhận thấy một điều là chẳng có cái ghế nào, chỉ một khoảng không gian rộng hoác trống trải dành cho hành khách đứng. Hộp điều khiển nằm bên trái.

“Lên đường thôi”, Claire nói, và một tia hy vọng ngời sáng trên khuôn mặt vừa mệt mỏi vừa bẩn thỉu của Sherry, khiến cho trái tim Claire rộn lên trong thoáng chốc.

“Ôi, bé cưng…”

Claire nhìn nhanh ra chỗ khác, hy vọng nó sẽ vận hành được, lòng thầm nhủ rằng nếu xe điện không hoạt động, cô sẽ tự mình đưa Sherry đi qua đường hầm. Bất cứ giá nào cũng không để cho niềm hy vọng mong manh của cô bé bị dập tắt.

----

Mật mã và đĩa truy cập anh tìm thấy đã mở được cánh cửa mà Ada nói, khung cửa to lớn mở ra một hành lang ngắn. Chỉ còn ba phút, Leon chạy nước rút xuống quãng đường lạnh lẽo, qua một cánh cửa rộng lớn khác, một ký hiệu chất độc hóa học nằm ngang phía trước, và rồi thấy mình đang trong kho hàng.

Anh không có thì giờ để nhìn và quan sát nó, mục tiêu ưu tiên lúc này là đến được thang máy trước khi giọng nói ghi âm thông báo rằng anh không thể sống sót rời khỏi khu nghiên cứu. Leon chạy ra phía sau lưng của kho hàng rộng lớn được sơn một màu đỏ kỳ quặc, tìm thấy bảng điều khiển thang máy chở hàng, đập vào nút đi xuống, sẵn sàng nhảy và biến đi…

…và chẳng có gì xảy ra cả, ngoài một dãy đèn nhỏ trên cửa thang máy… có lẽ khoảng hai mươi cái, đang nhấp nháy theo chiều đi xuống. Chậm thật chậm.

Leon rướn tới trước và đập vào nút lần nữa, cảm thấy một nỗi thất vọng điếng người khi thang máy đi xuống, dừng lại gần như hàng phút ở mỗi tầng, trong lúc tiếng còi vẫn réo vang và bộ đếm lùi của tiến trình tự hủy phòng thí nghiệm càng lúc càng gần đến điểm cuối.

“Lạy Chúa”. Anh quay người, nghĩ mình chắc sẽ hét toáng lên nếu còn phải chờ thêm nữa…

…và lần đầu tiên, anh quan sát được kỹ căn phòng này. Hai cái kệ cao lớn chạy dọc phòng đang chứa một thứ “hàng hóa” gì đó, có khoảng nửa tá ống trụ rất lớn bằng kính nằm trên mỗi kệ, chúng không chứa gì khác ngoài một loại chất lỏng màu đỏ, và Leon phát ốm khi nhìn chúng. Mỗi ống trụ đủ lớn để chứa một người trưởng thành, và anh tự hỏi không biết nó có công dụng gì.

“Công dụng gì cũng thây kệ, chúng sẽ nổ tung trong vài phút nữa, và mình cũng theo nó luôn nếu cái thứ chết tiệt này không chịu đi LÊN…”

Anh quay lại phía thang máy, gần như hân hoan vì có cái để mà tức giận, để mà nản lòng, để có thể cảm nhận được điều gì khác hơn ngoài sự mất mát…

…và trần nhà bên trên thang máy bắt đầu lắc lư rung chuyển. Leon lùi ra sau, chĩa khẩu Magnum vào lớp kim loại rắn chắc khi nó sụp xuống và toác ra…

…và một con quái vật phóng xuống, cùng một loại với con quỷ đã làm Ada bị thương, con quỷ đã suýt giết anh…

“Birkin chăng?”

…và theo cái cách nó lộn ngược đầu ra sau rồi tru lên, âm thanh hung tợn đầy ác ý át hẳn tiếng còi báo động, anh tin chắc rằng nó đến để hoàn tất phần việc còn dang dở.

----

Xe điện ngầm đã sẵn sàng, nó đã được cấp điện và sẵn sàng chạy – ngoại trừ việc cánh cửa mở lối ra khỏi đường hầm có vẻ trục trặc, ánh đèn xanh hiện đầy trên bàn điều khiển, và một chấm đỏ cho biết là phải mở cánh cổng thủ công.

Hai phút để đến cự ly an toàn.

“Không làm được, chúng ta sẽ không bao giờ làm được.”

“Ở yên đây”, Claire nói và phóng ra ngoài tìm chỗ mở cổng, cầu nguyện mình sẽ không gặp trở ngại gì.

----

Leon quay gót chạy khi con quái vật bắt đầu tiến tới, mỗi sải chân mạnh mẽ của nó là một lần căn phòng chấn động, tiếng rống kinh hồn của nó vọng lại khắp các vách tường.

“Nghĩ cách gì đi!”

Hỏa lực súng săn vẫn chưa đủ mạnh, anh phải bắn trúng một nơi nào đó có thể làm nó tổn thương, mắt chẳng hạn, với khẩu Magnum này…

Leon chạy về phía cửa, anh quay lưng và bắt đầu bắn, nhắm khẩu Magnum vào mặt nó…

…có điều khuôn mặt nó lại đang biến đổi lần nữa, răng rớt ra, rơi xuống theo tiếng tru, những cái răng to đùng nhọn lởm chởm trượt ra khỏi nơi từng là cái miệng rồi nằm lại trên trên lồng ngực lay động không ngừng, và một tiếng gầm khác phát ra từ cái cổ họng đang đột biến.

Leon thấy bên sườn của nó giương ra hai cánh tay mới. Các cánh tay đã thành hình, khuỷu tay vồng lên, những ngón tay mập mạp phủ đầy móng vuốt đang chui ra khỏi cổ tay.

Đoàng - đoàng – đoàng!

Những phát súng chụm sát vào nhau, xuyên thẳng vào lớp màng mỏng trong mắt trái của nó. Con quái vật rống lên, lần này đầy đau đớn, và Leon thấy những mảnh xương vỡ cùng với một thứ chất lỏng màu tía vọt ra, một dòng máu đỏ sẫm trùm lên hốc mắt màu vàng.

Nó lắc lư cái đầu từ sau ra trước khiến cho máu tuôn ra nhiều hơn, rồi ngồi xổm xuống như một con ếch đột biến và phóng vào không trung, toàn thân búng lên cao rồi lượn sang phải và đáp xuống một trong hai cái kệ cao bảy foot với một tiếng gầm gừ của thú vật.

“Khốn kiếp. Sao mà nó có thể làm được như thế chứ.”

Anh không thể thấy được mắt của nó nữa, không thể thấy gì khác ngoài cái lưng khi nó ngồi sụp xuống và lại tiếp tục biến đổi, rồi anh nghe những tiếng động ướt át và chứng kiến những khối u của xương sống trồi lên trên thớ thịt màu tía sau lưng nó.

Anh chẳng có lòng dạ nào chờ thưởng thức xem nó sẽ biến thành cái quái gì, nhưng thang máy vẫn chưa lên tới, và anh chỉ còn hai phút chết tiệt nữa.

Leon nạp một băng đạn mới và bắn vào bất cứ chỗ nào anh nhìn được – một hình thù có sáu chân, một hình thù không còn có vẻ gì là con người nữa. Phát đạn ghim vào một bên bờ vai gân guốc, và nó nhảy vọt lên rồi đáp xuống đất như một con nhện cách chỗ anh vài feet. Khuôn ngực của nó bây giờ là một bức vách lởm chởm những răng và mấu hết sức quái dị, chúng hé ra rồi khép lại theo từng nhịp thở – và khi nó cất tiếng tru lên lần nữa, âm thanh nghe như tiếng khóc của ác quỷ, không giống bất cứ thứ gì anh đã từng nghe, giống như tiếng gào thét chết chóc của cả ngàn linh hồn bị đọa.

Leon nã thêm hai phát vào giữa đám răng di động đó và trượt ra xa, cùng lúc anh nghe có tiếng cong sắc gọn báo hiệu thang máy đến nơi xen lẫn trong tiếng còi báo động inh ỏi, một thứ âm điệu đầy hân hoan và kịp lúc.

----

Claire chạy ra đằng trước xe điện, nhìn theo một dãy những đòn bẩy và công tắc gắn trên vách đường hầm. Cô cau mày, rồi tìm thấy một cái màu trắng đỏ sau gần mười giây và gạt nó xuống. Tiếng kim loại kêu rít lên đâu đó phía trước xe điện, và Claire quay mình chạy trở lại chỗ cửa xe…

…và cô lại nghe thấy có tiếng kim loại, tiếng thép bị xé toạc ra, bị bẻ cong và làm biến dạng, phát ra đâu đó phía sau xe điện, đâu đó sau lưng đường hầm…

“Không đâu, không thể nào.”

Cô nhìn đăm đăm về phía sau xe điện, nhìn qua những thanh kim loại của cánh cổng kín mít dẫn vào trong bóng tối, và nghe thấy tiếng va chạm của xương vào bê tông, những âm thanh nặng nề lặp đi lặp lại.

“Tiếng bước chân.”

Claire bổ nhào về phía cửa xe, nhất quyết không tin đó là gã X, tuyệt đối không phải – hắn đã bị nấu chảy ra, bị tiêu đời rồi, và họ đâu có có còn giữ G-Virus nữa…

…và cô phát giác thấy một chuyển động lướt qua những thanh chắn trong bóng tối cách chừng ba mươi bước. Chuyển động của một vật thể khá cao, một làn khói cuộn lên trong bóng đêm – và một mùi vừa thối vừa đắng nghét của thứ gì đó bị thiêu cháy xộc vào mũi. Nó lù lù bước ra khỏi bóng tối, bước đến phía sau xe điện, nắm tay đồ sộ cháy đen đang giơ lên…

RẦM!

…và cả toa xe rung chuyển. Claire nhận ra không phải ai khác ngoài gã X, chính xác hơn là những gì còn lại của hắn, một loài ác quỷ đến từ địa ngục.

Cô đã nạp sẵn đạn vào súng trong lúc đang đi thang máy, còn mười một viên cả thảy; hoàn toàn không đủ, nhưng đó là tất cả những gì có được lúc này.

Claire giương khẩu súng của Irons, tự hỏi phải chăng mọi chuyện thế là hết.

----

Leon vụt chạy, vòng qua cái kệ bên tay phải để hướng đến thang máy, tiếng bước chân dồn dập như sấm đang bám sát theo anh, khiến anh không dám dừng bước.

Một khúc quanh nữa, trở lại giữa phòng…

…và một cú va chạm sau lưng đẩy anh tới trước, té sấp, con quái vật đã lao vào anh và những thớ thịt đàn hồi nóng hổi của nó đã ném anh xuống sàn.

Leon lăn tròn trên mặt đất và thấy nó đã ở phía trên mình, hàm răng nhễu nước đang lơ lửng và sắp sửa cắm vào sọ của anh, những cẳng chân mập ú ghìm chặt anh xuống. Cái khối u có vẻ là mắt của nó vẫn ở chỗ cũ, đang mở trừng trừng trên bờ vai, nhìn anh chằm chằm. Leon tỳ báng súng vào cái cằm nhễu nước, vừa siết cò vừa gào lên, trút hết những viên đạn hạng nặng vào cái đầu đang quẫy mạnh của nó.

Con quái vật gào lên, giãy giụa và ngã lăn ra khỏi người Leon. Anh bật dậy như chớp và đâm bổ thẳng đến chỗ thang máy đang mở. Sinh vật quái đản khổng lồ kia vẫn đang gào thét trong lúc Leon chạy nước rút vào trong thang máy, rồi quay lại và ấn nút đi xuống…

…và trông thấy nó đang run lên bần bật, đang biến đổi, gào thét, đang khạc ra những mảnh xương lẫn thịt và máu, rồi cũng quay lại và hướng đến thang máy. Nó xông đến rất nhanh với những bước nhảy đến khó tin trong lúc cánh cửa đóng lại hết sức chậm chạp, sinh vật kinh khủng đó sắp sửa lao vào…

…và khẩu súng săn trong tay Leon khai hỏa. Phát đạn ghim trúng ngực và đẩy nó lùi lại…

…cửa đã đóng, Leon đang đi xuống, và chỉ còn một phút…