*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện đầu tiên cần phải giải quyết là bài tập. Tôi không thể có ngoại lệ nào đặt ấm no lên vị trí thứ nhất.

Đã từ rất lâu rồi tôi không còn phải ngửa tay xin tiền Hạ Giai nữa, tính sơ sơ chút tài sản trong tay, còn không đạt được cầm cự đến 2 tháng, nói cách khác, vào tháng đầu tiên tôi phải tìm được việc làm thích hợp, rồi mới có thể đảm bảo được chi tiêu cho tháng tiếp theo.

Công việc làm thêm ngoài giờ lên đại học có không ít, ít ra đáng tin cậy hơn đi làm bên ngoài, đường cũng tiện hơn. Có lần nghe đàn chị trong lúc đi kiểm túc phòng ký túc nói rằng ban quản lý thư viện nhà trường sẽ cùng với đoàn tuyển người, tôi cũng ra quyết định, sau kỳ huấn luyện quân sự sẽ đi phỏng vấn.

Thứ hai chính là sáng tác. Tôi muốn làm một nghệ nhân như Phí Na vậy, trường phái thực lực sáng tác kiêm cả hát, có thể vừa hát vừa giữ chỗ bên công ty đĩa, nhìn về điều kiện lẫn kinh nghiệm, con đường tuyển chọn và ký hợp đồng trở thành nghệ nhân dưới quyền quản lý đều không phù hợp với tôi, cũng chỉ có điều này, nó còn kéo dài và rắc rối hơn tôi nghĩ nhiều.

Nhưng tôi lại thích.

Thời gian sinh niềm yêu thích còn trước cả Cung Tuyển Dạ nữa là.

Cuối cùng chính là anh.

Gọi trạng thái hiện tại là “Nơi đất khách” cũng không được đúng lắm, nhưng hai chúng tôi đã rất nhiều ngày không gặp rồi, nói không nhớ là giả. Cảm xúc mông lung xa vời những khi sống chung với nhau bỗng chốc dâng cao rõ rệt sau khi xa nhau, thậm chí 2 hôm tối ngủ mơ thấy anh, tuy rằng nội dung 2 hôm cách một trời một vực, đêm trước mới cùng nhau ngắm áng mây cuộn rồi tan trong tiết xuân về hoa nở tháng ngày qua, hôm sau là thành tận thế anh mang tôi đi chạy nạn còn đứng lên chiến đấu với thế lực ác.

Những thứ ấy tôi đều kể với anh trong điện thoại, anh nghe rồi cười cho đã trước, sau đó mới trầm giọng hỏi tôi, thực sự không có mộng xuân nào sao?

Vớ vẩn. Có cũng không nói cho anh.

Trước đây tôi luôn cảm thấy anh rất bận rộn, làm những công tác tưởng thì ngầu nghề nhưng thật ra lại rất hao tâm, ai ngờ anh lại rỗi hơi chọc người ta tức điên chứ, từ sáng sớm lúc rời giường, đến buổi trưa nghỉ ngơi, trong bữa tối, ban đêm làm bài, bất cứ thời điểm nào cũng có thể nhận được tin nhắn của anh, có lúc là “Trên đường về thấy một con chó mực, sau đó thì ta nhường đường cho nó” các kiểu, không rõ có phải là ký sự ngắn về các tình huống ly kỳ hằng ngày không, có khi thì chỉ có hai tiếng “Cục cưng” làm tôi phải nén cảm giác ngứa ngáy cùng với xiêu lòng khó tả mà gọi lại cho anh, quan tâm vị “Thanh thiếu niên” trên lưng 2 chữ cô đơn này chút.

Mỗi ngày quấy rối qua điện thoại phỏng chừng đã trở thành sự nghiệp huy hoàng vĩ đại nhất trong cuộc đời anh. Mà chết cái là tôi lại dính chiêu cực kỳ.

Khi anh biết tôi phải tiếp tục tìm việc kiếm tiền, không biết đã lợi dụng thủ đoan gì mà lại dụ ra được số tài khoản ngân hàng của tôi từ miệng Phí Na (sau đó thì nữ sĩ Phí Na kêu oan với tôi: Cô tiên tôi đây làm sao đấu lại chả chứ), tự tiện chuyển qua một khoản lớn.

Nhận được thông báo chuyển tiền từ ngân hàng, lúc này tôi liền khóa được mục tiêu, gọi điện chuẩn bị đàm luận một phen, anh vừa bắt máy đã chặn lời trước, “Ế, papa lỡ gõ dư một số 0 rồi.”

“…”

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, đổi tên lưu trong danh bạ điện thoại từ đầy đủ họ tên quy củ thành “Papa”. Một học sinh bé nhỏ đang trong tình đầu và người đàn ông giao thiệp rộng rãi có tấm lòng dụng tâm lương khổ của người cha già.

Vu Xán đang gặm táo đi tới từ phía sau lơ đãng liếc qua thấy, cậu ta hâm mộ hận nói, bố cậu thương cậu ghê cơ…

Bóng lưng trông vô cùng đìu hiu.

Tôi cảm thấy vẫn nên nghiêm túc nói chuyện với Cung Tuyển Dạ một phen về vấn đề này.

Tiền bạc giống như công dụng của nó vậy, đều là vấn đề đáng tranh luận không chịu thua giữa cánh đàn ông.

Tôi nói, em có gì cần nhờ anh chắc chắn sẽ không ngại mà lên tiếng, nhưng chuyện này bản thân em cũng không gặp khó khăn gì, đừng để em thấy mình như vô dụng như vậy chứ được không?

Anh xì một tiếng, như hiểu rõ hết vậy, nói là em thôi đi, Hạ Tiểu Tức em nghĩ ta không hiểu em sao, em có xuống dốc đến đầu đường xó chợ cũng không xin giúp đỡ từ ta, ta biết em muốn mình có bản lĩnh hơn, nhưng có qua có lại em hiểu chứ? Gặp chút chuyện em có thể tìm trăm ngàn lý do để mình gượng chống, ta có thể không can thiệp được sao? Nhóc tì rõ là ương bướng.

Tôi bị anh nói mà cứng họng không trả lời được, chuyển sang phương diện khác, tôi ra vẻ tức giận mà trầm giọng, anh nghe em hay nghe chính anh.

Lời vừa nói, quả thật là anh xuôi lòng theo, nói một tràng, rồi rồi rồi nghe em nghe em, sau này ta có làm gì cũng hỏi ý kiến em trước, cục cưng à em bao giờ thì về papa nhớ cưng ríu ra ríu rít.

Tôi ở đầu bên này nhếch khóe miệng thành nụ cười.

– Vì không dám cười ra tiếng để bạn cùng phòng nhận ra, trưng bản mặt đơ ra rất hiệu quả.

“Nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật.

Trường học sắp xếp thời gian cho các hoạt động rất sít sao, huấn luyện quân sự hơn nửa tháng, kiểm tra chất lượng 2 ngày, phân ban và thời khóa biểu vừa được thông báo, hội học sinh chiêu nạp người mới 2 ngày nữa, sau 2 ngày được nghỉ, chính là ba ngày dịp 1 tháng 10.

Sau khi đến thư viện đăng ký với quản lý về, đã là hơn 10 giờ sáng. Hôm nay trời quang mây, ánh mặt trời chói chang hoa cả mắt, trời không nóng, gió nhẹ thổi. Tôi đứng ở cổng thông với khu dạy học, hai bên đường đầy những sạp quầy của hội đoàn, trước sạp treo những tấm áp phích vẽ tay và biển quảng cáo, náo nhiệt cứ như hội chợ vậy.

Tôi nhìn đăm đăm phía chân trời dày đặc tầng mây mà thất thần, quấn tai nghe trên cổ tay, đi dọc theo lối đi, cuối cùng dừng lại trước gian hàng của câu lạc bộ nghệ thuật, hỏi xin người trông quầy ngồi phía trong cái bàn màu vàng tờ đơn, tỏ ý muốn tham gia.

Đây là lần đầu tiên tôi có ý tham gia hoạt động tập thể, vì nghe nói là lên đại học phải dành thời gian đi giao lưu, xã giao, tạo ấn tượng, tôi cần phải khắc phục cái sự “Cô độc” từ trong xương đi, rèn luyện dần đối với tôi mà nói trăm lợi vô hại.

Điền hết sở trường và họ tên, nữ sinh vẫn đang nhìn tôi xấu hổ lên tiếng, như không quá chắc chắn mà hỏi, “Xin hỏi cậu… Có phải là…. Hạ Tức không?”

Tôi có chút mờ mịt. Còn có ai nữa sao?

Thấy tôi không đáp, cô nàng vội lấy di động ra, mở một trang web chia sẻ âm nhạc, kéo đến menu bảng xếp hạng các ca khúc mới, tự xác nhận nhiều lần, sau đó mới chỉ cho tôi xem, “… Là trùng tên hay… Thật sự là cậu sao!”

Cô nàng chỉ bài hát “Niệm phá” ấy.

Phía sau chữ Feat ghi rõ mồn một tên tôi.