Tôi không xác định bây giờ đã là mấy giờ, sắc trời buổi sớm đều là một màu lam nhạt trong vắt, chút gió mát hiên ngang thổi vào cửa sổ phòng khách tầng trệt, nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc vang lên khi dao động.

Anh ngậm một ngụm nước nóng, nhiệt độ truyền đến trong khi hôn.

Tôi không phát ra được tiếng nào, kềm chế nhịp tim đập loạn, phối hợp với anh từ từ nuốt, khi dòng nước ngọt mát đã cạn sạch, chúng tôi cũng chỉ còn lại môi lưỡi giao triền thuần túy.

Mà tôi càng lúc càng khát nhiều hơn, sinh lý vượt trên cả tâm lý, chút kề cận như thế này đối với tôi mà nói thì không đủ bao nhiêu, càng thiếu, càng muốn nhiều hơn nữa.

Anh cuối cùng cũng chịu thả tôi ra mà hô hấp, ánh mắt trêu đùa bắt giữ phản ứng của tôi, nụ hôn không hề gián đoạn, từ xương đòn lõm vào đến lồng ngực kiềm nén tiếng thở dốc, tôi bị luồng hô hấp nóng bỏng phả lên mà căng thẳng yết hầu – cả hai đều có phản ứng.

Anh cắn môi tôi cởi thắt lưng, một tay vịn bờ vai anh, tay kia theo bản năng kiếm tìm trượt lên, anh nâng hông cọ một cái, dáng vẻ cau mày mỉm cười gợi cảm vô cùng.

Cho nên hết thảy nên hay không nên đều chỉ là mượn cớ lấp liếm.

“Hạ Tức.”

Tôi vẫn chìm trong lâng lâng sau khi được phát tiết, không nỡ buông khỏi cái ôm, bất chợt bị một ngón tay trơn trượt để ở khe hẹp mặt sau, toàn thân như lâm đại địch mà cứng còng một cái.

Anh cũng cảm nhận được, chút do dự chỉ chần chừ trong thời gian một cái hít thở, cũng không động tay.

“Em cũng biết là ta sẽ không mềm lòng.”

Anh rúc vào hõm cổ tôi, kề sát nhau không một khe hở đến tiếng tim đập vẫn nghe rõ, hơi thở nặng nhọc mà sốt ruột, như con thú hoang sắp sửa cắn nát cổ họng tôi vậy.

“Nhưng em đã chuẩn bị tốt rồi, ta tôn trọng ý kiến của em.”

“Tiếp theo ta sẽ cắm vào đấy, ” Anh nói, “Em có khóc cũng không dừng đâu.”

Cho đến khi tôi ngồi trong bồn tắm mát xa của nhà anh, gối lên gỗ Sauna ngay viền bồn ngửa đầu nhìn trần nhà, tôi mới cảm giác rằng mình đã tỉnh.

Thân thể cứ như túi da bị vét cho rỗng ruột vậy, chuyện đã diễn ra tối hôm trước như lướt qua mắt, xen kẽ những âm thanh lẫn hình ảnh rất thật, thỉnh thoảng lại bị hơi nóng bốc lên cắt đứt, mang tôi quay về thực tại.

Như vừa bước vào một hồi ảo giác mơ hồ, bởi vì tôi vẫn là đứa trẻ nghèo đứng giữa ước mơ và cuộc sống như ngàn cân treo sợi tóc, sống trong căn nhà được cho, kỳ nghỉ này còn phải lo cho phí chi tiêu nửa năm đại học, dù có bây giờ không lúc nào cũng ưu sầu vì miếng ăn, tôi nghèo đã quen, rất sợ bất trắc một ngày, vĩnh viễn nghẹn ứ trong lòng, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Chân trái gác ra ngoài bồn tắm, vẻ mặt không cảm xúc nhìn đám bong bóng màu trắng sữa trên mặt nước, vốc miếng nước hất lên mặt.

Hư vô sau cuồng hoan hóa ra không phải nói điêu.

Cung Tuyển Dạ ở nơi tôi chỉ cần đưa tay là thấy, quay sang cái gương cạo râu.

Anh vừa xuống phòng tắm dưới lầu tắm táp, trên người còn vương vệt nước chưa khô, nói đêm hôm trước về nhà bỏ quên cái rương tiền ngoài sàn hành lang ấy, nó đượcđặt trên bồn rửa tay đá thạch anh.”

Tôi hỏi, trong đó có bao nhiêu tiền?

Anh hồi lâu không đáp, mà hỏi, “Muốn tiền sao?”

Tiếng nước nhỏ giọt thanh thúy mà biến ảo, tôi ngước lên trần nhà, gạch men sứ màu xanh thẫm đậm nhạt không đều, nhắm mắt lại, “Tất nhiên rồi.”

“Em cảm thấy ta sẽ nói gì tiếp?”

Anh ngồi lên thành bồn, bật chốt an toàn sâu hoắm của cái gương, ổ khóa màu xám bạc bật tung, từng cuộn tiền giấy trong một thoáng bại lộ trong không khí.

Anh cầm lên một xấp, cong gập nó rồi gảy, ” ‘Tôi bất hạnh từ nhỏ, khuyết thiếu tình thương, nội tâm quái gở, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được hạnh phúc’? Không đâu cục cưng à, ta không có tầm thường đến vậy.”

“Tinh thần héo hon sao có thể có được của cải giàu sang khủng như thế được.”Anh cười, “Fuck that shit”

Tôi trợn to mắt, nhìn nắm tay mở ra giữa không trung của anh.

Rất nhiều và liên tiếp tờ tiền mặt bị anh ném đi, chỉ chốc sau lập tức trôi nổi trên mặt nước, tiền giấy ướt nhẹp khi chìm khi nổi, nhuộm đỏ đôi mắt tôi.

Ngọn nguồn của tội ác.

“Ta có thể mua tất cả những thứ trước đây chưa từng có cho cuộc sống về sau của em, miễn là em hứa với ta.”

“Dù cho bất cứ thời điểm nào, giống như quãng thời gian em nghèo rớt mùng tơi cũng không được sợ sống. Đừng yêu tiền, yêu ta này.”

“Em nếu muốn, cứ để ta.”

Anh ôm tôi khỏi bồn nước đã nguội, trùm áo choàng tắm mềm mại lên.

Toan kéo tôi đi, tôi cứ như cây cọc mà mọc rễ bám xuống đất, trong lòng cũng rối rắm khó tháo gỡ, sống hay chết không quan tâm khác với những gì đã trải qua suốt mấy năm nay.

Không kịp đợi cắn răng giậm chân hạ quyết tâm, tay dụng sức, níu anh trên thang lầu.

Tôi nói, em thích anh.

Anh đứng thấp hơn một bậc thang ngẩng đầu nhìn tôi, gì cơ?

Tôi cảm thấy đặc biệt diệu kỳ, rõ ràng cả mấy lời sến sẩm cũng đã nói, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng câu này nếu như không chính miệng nói, hoặc mượn lời qua giấy bút, hay ngôn ngữ cơ thể và những cái khác đều không phải là phương thức đủ thẳng thắn, cũng khiến tôi cảm giác có gì đó thiếu thiếu.

Giống như muốn đào móc tim phổi cho một người, lại tức tối phát hiện không thể đào cái gì cho vừa mắt, oán hờn mình vô năng vô lực.

Em nói là em thích anh.

Ngẫm lại chỉ vài từ đơn có vẻ hơi đơn điệu không có sức thuyết phục mấy, tôi trong nỗi sợ hại gần như tránh ánh mắt anh, lắp bắp bổ sung, là… là kiểu như có đồ ngon trước tiên phải đút cho anh, thích ấy.

Đáng giận tôi theo nghiệp rap, muốn lên tay cần có đối tượng thực hành.

Tôi cực kỳ thất vọng với bản thân mình, ra vẻ hào phóng đẩy cái tên đầu sổ hại tôi cà lăm, nhưng anh chỉ nheo mắt, lập tức chuyển thân cao khom lưng ôm lấy tôi, không để ý thời gian và không gian cản trở, ý đồ tuyên dâm giữa bạch nhật.

“Vừa nãy sao không trực tiếp làm em luôn nhỉ.” Anh thổi hơi lên vành tai, “Trước đút ta đút cái gì khác đi! Cục cưng.”

“Khoan…” Tôi dùng hết sức bình sinh bám lên tay vịn cầu thang, bất khuất không theo khuôn phép, “Chiều em còn lên trường nhận phiếu điểm, còn anh phải đi làm, now.”

Thuyết phục một người đàn ông tinh trùng xông não còn khó hơn kéo bò chọi xổng chuồng nữa, anh đứng tại chỗ cân nhắc một chút, suy nghĩ kỹ thì đây đúng không phải là thời điểm thích hợp để tùy hứng, cuối cùng vẫn chọn buông tha, nhằn một ít xúc cảm xuống, bình tâm tĩnh khí hỏi, “Thành tích thi đại học xuống đấy.”

Tôi sửa sang vạt áo, “Ừ, khi đấy liên lạc điện thoại ha.”

“Ít nhất cũng nên bàn bạc với ta chuyện trường lớp một chút.” Anh mở tủ áo, lựa lựa chọn chọn cho tôi một bộ quần áo, “Nói chung là tối nhớ gọi ta, dù là có chuyện gì hay không, số điện thoại của ta mà em biết có không quá 10 người biết nó đâu, đừng lo chuyện ta có bắt hay không.”

Tôi ở sau lưng anh thay quần áo, nhặt chiếc áo choàng tắm dưới đất lên, “Không cần đưa em, chồng à.”

“Đi… Hử?”

Vì vậy trước khi anh tóm được tôi thì lao xuống lầu, một đường nhào ra ánh mặt trời rực rỡ tiết tháng Sáu.