*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công việc của tôi trong quán không nhiều lắm, chủ yếu là bưng bê và dọn dẹp, là công việc cơ bản nhất của bồi bàn; Hơn nữa thời gian làm không dài, buổi sáng bán buôn cũng dễ thở, buổi tối mới náo nhiệt, có khi làm địa điểm tổ chức liveshow cùng với một số hoạt động khác, hoặc bao trọn làm chỗ tụ hội bè bạn, cho nên lượng việc lớn và dồn dập, vội vàng thức dậy, chưa kịp uống miếng nước đã đi, thường thường tôi khoảng 10 giờ đêm mới về, trên đường sẵn tiện đến cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm lấp cái bụng đói meo.

Nói tóm lại, điều kiện cũng như không khí nơi này tôi không ghét, thậm chí còn có hơi tò mò.

Theo như những gì tôi quan sát được mấy ngày nay, gã Hà béo giao thiệp cũng khá, quán bar có không ít mối quen, có một số khách hàng thường xuyên đến đây trở nên thân thiết với gã. Giá tiền ghi trong menu đủ hù chết tôi, mấy người này tiêu xài xả láng ghê lắm, nên tiền lương của tôi mới cao vậy. Tôi không khỏi thắc mắc bọn họ làm nghề gì mà có thể dư thời giờ cũng như tiền bạc đến thế để ăn chơi, trong khi người ta chạy đôn chạy đáo thì bọn họ đặt mông xuống ghế nhàn nhã uống miếng rượu.

Ngày đầu tiên đi làm tôi đã quen biết với nhân viên ở đây, một bartender, hai bồi bàn cùng với một nữ phục vụ mới 18 tuổi. Dù là tuổi tác hay vai vế thì tôi vẫn là út ít, phải gọi họ một tiếng ‘anh’ hoặc ‘chị’, nghe như nhóc con dẻo miệng nịnh nọt ấy, hồi đầu tôi không quen lắm, tôi cũng chỉ mới xưng hô như vậy với một người trước đó thôi.

Party đêm đó gã Hà béo khoác vai tôi, ra vẻ đứng đắn nhắc nhở mấy người kia không được dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu, không chỉ vì chất cồn gây ảnh hưởng đến sự phát triển của tuổi dậy thì mà còn vì… chỗ này khá là đặc biệt, ở đây say xỉn sẽ rất phiền phức.

Tôi hỏi có người nhân cơ hội sàm sỡ à? Ngoại hình như tôi á?

Hà béo không xem như đó là nói đùa, gã dùng giọng điệu của một ngôi sao không tự dưng mà có nghiêm khắc nói, đương nhiên là có. Nhưng tốt nhất là nên đề phòng… Ta đã thấy mấy tên cặn bã thích loại như nhóc, bình thường thì khoác lớp da tinh anh đóng bộ nghiêm chỉnh, thực chất lại rất đen tối. Nhớ kỹ, trong rừng sâu còn rất nhiều chim lớn.

Tôi đáp, Ấy. Khoan khoan, cái gì cơ?

Thực ra thì những gì gã nói tôi cũng từng nghĩ tới. Quán bar người tốt xấu lẫn lộn, đầy đủ loại người từ nhiều tầng lớp xã hội, chỉ mới say xỉn thôi mà thấy không tốt lành gì rồi, hình như người đến đây đều là những người không được đứng đắn cho lắm. Lúc Hạ Giai biết chuyện liền nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, đến tôi còn phải tự hỏi có phải mình bị lừa vào một nơi trái pháp luật hay chuẩn bị thông đồng làm việc bí mật gì đó không nữa.

Dì thậm chí còn tới quán bar chung với tôi luôn, đến nơi thì thấy đây chỉ là quán bar kiểu Anh thông thường (chỉ uống rượu, khác với quán bar kiểu Mỹ hơi hướng pub) mới yên tâm. Tôi thấy dì vẫn còn tự trách, trong nhà chỉ có 2 người, không thể trông cậy vào chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, cho nên tôi mới tình nguyện chia sẻ bớt gánh nặng gia đình với dì.

Hôm đó Hà béo cũng có mặt, lịch sự chào hỏi với Hạ Giai, khoác lác không biết ngượng cái gì mà hàng xóm láng giềng (trong khi nhà tôi cách nơi này tận ba cmn con phố) có nhau, cháu nhà và tôi đây vừa gặp đã như anh em kết nghĩa từ lâu, rất sẵn lòng để cháu nó làm việc ở đây, cùng với mấy lời khách sáo nửa thật nửa giả đại loại vậy. Đến khi mẹ tôi rời đi, Hà béo còn luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của dì, một hồi mới mở miệng, mẹ nhóc đẹp ghê.

Tôi thụi cái bụng đủ gom trăm sông của gã, tức giận nói, chú nói cái gì vậy hả! Đó là mẹ nuôi của tôi! Chú định làm gì hả!

Hà béo nghe vậy, vội vàng sửa lại lời nói vô ý tứ của mình, cất tiếng có luyến có láy nói, đồng chí Hạ Tức, mẹ cậu quả thật là một vị phu nhân mê người.

Tôi đáp, chú thật đáng khinh bỉ, Hà béo à, từ khi sinh ra chú là người tôi khinh bỉ nhất đó.

Gã vội phân bua, nói là đã có người thương rồi, chính là bạn gái mà gã đã chia tay từ rất lâu, gã đã từng muốn sáng tác cho cô 10 bài hát, bởi vì vị cô nương này sinh nhật ngày 10 tháng 10, nhưng bài hát thứ 9 còn chưa viết xong thì hai người họ đã chia lìa hai ngả, tình yêu trong sáng nhưng cũng thất thường của tuổi trẻ đã không thể vượt qua nổi khoảng cách giữa 2 bên, chỉ còn lại gã và đống nhạc cụ bị bỏ xó trong góc quán bar.

Tôi nghĩ tôi cũng hiểu chút chút, nhưng không dám phán bừa, mỗi người đều có quyền ước ao, giống như mơ mộng hão huyền một ngày nào đó được đứng trên sân khấu kia của tôi, cùng khán giả, cùng thế giới nói chuyện lý tưởng cái tôi.

Tôi hỏi Hà béo, chú còn hát nữa không?

Gã rũ mắt nhìn đống nhạc cụ, cứ như tiếc nuối những ngày tháng bên người yêu, rồi đáp, ai biết được.

Ngay cả gã cũng không đặt hy vọng quá lớn, còn muốn kết cục như thế nào nữa.

Tôi biết đã đến giờ đóng cửa quán, chỉ còn Hà béo không tắt ánh đèn mà ngồi một mình dưới nguồn sáng duy nhất đó đánh guitar, tưng tưng một hồi mới ra âm điệu, hát 2 bài hát xưa cũ, gã hát rock và dân ca là hay nhất. Giọng hát và giọng nói bình thường của gã không liên quan gì nhau, mang âm sắc nhuộm đẫm bi thương và đầy cảm xúc – tôi không muốn dùng từ này để miêu tả gã tí nào, dù sao gã cũng đã trừ tiền lương tôi do muộn nửa tiếng giờ làm, nhưng gã thật sự rất có tài, tôi ca ngợi gã từ tận đáy lòng mình, đồng thời không thể nào chấp nhận nổi sự thật gã từ bỏ âm nhạc.

Tôi hỏi chú có biết rap không, chú có biết tụi côn đồ đường phố bên Tây không, tôi muốn làm Rapper, vì tôi chỉ là một đứa trẻ vô tích sự, bởi vì tôi vô sản, bởi vì tôi không cùng thế giới với bọn họ, vì thế mà tôi không đủ tư cách được đứng trên sân khấu sao?

Tôi không tin, tôi càng phải nỗ lực hơn nữa.

Tôi nói, Hà Cố, tôi muốn học hát.