*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt hai tháng nghỉ hè tôi chỉ ru rú trong phòng thu để mà chuẩn bị.

Tối hôm đó chúng tôi về lại quán bar, trong không khí đầy ắp hơi bia lạnh và hương thơm của thịt ba chỉ thì là, tôi thông báo với tất cả mọi người ở đây: Ca khúc mới lần này sẽ khác hơn so với hơn trước đó, chọn ca khúc sẵn có, chỉnh sửa đôi chút, viết lại ca từ là thành bản cover và có thể đăng lên internet, ai cũng biết rồi nhỉ, nghiêm túc mà nói, remix cũng như bất cứ hình thức cover nào khác mà không có bản quyền thì không thể dùng với mục đích thương mại được, trả phí tải về cũng xem như lạm quyền rồi. cho nên là lần này phổ nhạc tôi muốn tìm người cho vị trí đàn bass drum jazz, soạn nhạc chỉnh âm lẫn thu âm cần tiến hành từng bước, thời gian sáng tác cũng tùy theo mà kéo dài, cho nên tôi đã nhờ Hà Cố thuê giúp một phòng thu tương đối rộng rãi, không giống chỗ tại gia hay bên Phí Na, kích thước lẫn trang thiết bị sẽ chuyên nghiệp hơn nhiều, đầy đủ cả, producer thì không mời nổi, nhưng may thay tôi vẫn còn những người bạn đáng tin cậy, tư tưởng gặp nhau lại không cần hồi báo, bọn họ không hề nói “Không” với tôi.

Suy cho cùng thì cùng nhau làm nhạc mang lại niềm vui sướng còn hơn lên nóc nhà – cả bọn cứ lấy câu này ra mà đùa mãi thôi.

Đúng vậy, tiền bạc không cách nào so sánh được.

“Chú em biết gì không, người anh em cho ta thuê kia đã nói.” Hà Cố lại khui thêm chai rượu, cái nắp chai bật tung lên, “‘Đầu năm nay làm nhạc không đào ra tiền được, tao thà thu tiền cmn thuê còn hơn’, cái đó có thể thỏa mong ước của cháu trai đó (?). Ngày mai ta dẫn mấy đứa đi xem thử, ở trung tâm thành phố đấy, từ ngoài nhìn cứ như đống đổ nát ấy, nhưng bên trong lại có không gian ẩn.”

“Lớn bao nhiêu, 500 mét vuông à…”

“Nhóc thúi, cỡ đó có mà đi hứng gió thì có, 500 mét vuông ít nhất cũng 300 vạn rồi.”

“Đúng thế, cậu đừng thấy phòng làm việc của tôi cỡ bàn tay ấy thôi mà tôi đã phải tất tả chạy show còn làm thêm nữa, tích cóp từng chút một, gom đủ tiền cũng mất nhiều năm lắm đấy.”

“Wow…”

Trong cái quán ăn ven đường náo nhiệt ấy, cả đám tụ tập lại trong men say chơi đố nhau và chém gió rầm trời, bầu không khí tăng vọt lên, hơn nữa cả bọn đã lâu không gặp nhau, nói nhiều thêm cũng không ngại. Trên bàn ăn là dịp tốt để đàm sự, nhìn tưởng như loạn xà ngầu mà hò hét, thực chất tiến độ nhanh cực kỳ, khai mạc tôi chỉ mới thuật lại sơ lược mục tiêu thôi, đến lúc buông bát xuống đã phân công công việc luôn rồi: “Lời tôi đã viết xong rồi, soạn nhạc thì tôi sẽ bàn bạc với Khiêm Lam… Cậu có học đàn đúng không nhỉ? Như vậy, sư phụ Hà phụ trách bass, Hinh Tâm đàn, chị Phí Na thu âm, mọi nghị không có ý kiến gì chứ, vậy quyết định như thế ha.”

“Ừ.” Kiều Hinh Tâm buộc mái tóc dài thành cái đuôi sam phía sau cho tiện, “Nếu như cần hòa âm thì tụi tôi làm được.”

Lý Khiêm Lam thân là người duy nhất không biết hát vô cùng thương tâm uống miếng rượu, “Ghi âm xong tao trực tiếp đưa mày 2 bản remix, từ bây giờ mày chính là người đàn ông vừa có bản gốc kèm theo bản remix luôn.”

“…Có cảm giác được bao nuôi…”

“Tới đây làm ly mấy đứa!”Phí Na đứng lên ý bảo mọi người cùng nâng ly, chị mặc cái áo 3 lỗ màu đen, lộ ra hình xăm mới thêm dưới rốn, “For raps.”

“for daydream.”

“for fucking short life.”

Chúng tôi chạm cốc với nhau, vẩy ra bọt bia trắng xóa như tuyết.

Nói là làm ngay.

Sáng hôm sau khi Cung Tuyển Dạ vẫn còn say giấc trên giường, tôi xuống hồ bơi bơi 4 vòng, làm bữa sáng, cho mèo ăn, đặt quần áo đã được gửi giặt ủi và đóng gói phẳng phiu ở lối đi, khi nào cần ra ngoài thì thuận tiện; mang món trứng cuộn cơm bày ra dĩa, thêm sốt cà chua, vậy mà trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, thế là lại lên phòng ngủ, trèo lên giường không khách khí đẩy anh một cái, “Papa à, dậy nào.”

Anh nằm thẳng, rõ ràng đã hé mắt thành một đường nhưng vẫn yên tĩnh không thèm nhúc nhích, giống như là đang ám chỉ tôi thành ý không đủ vậy.

Cho nên là tôi cởi áo 3 lỗ ra luôn, nằm sấp trên người anh, cái ấm áp dễ chịu của mùa hè cách một lớp chăn mỏng truyền qua, cúi đầu cắn tai anh. “Em đi đó nha.”

“Khoan đã.”

Chiêu này quả nhiên là có hiệu quả, tay anh nhân cơ hội ôm chặt lấy hông tôi, con sư tử mới tỉnh ngủ như mở ra một con mắt, khàn khàn nói: “Bao giờ về.”

“Trước nhất là soạn nhạc, thu âm phần nhạc đệm nữa, không quá bận rộn đâu.”

Không chờ anh yêu cầu, tôi tự giác tặng cái hôn chào buổi sáng đậm hương vị đắng của cà phê.

“Sau đó còn phải thu giọng hát, không chắc chắn sẽ thành công trong bao nhiêu lần, anh cũng biết mà, ca khúc lần này đối với em… Vô cùng quan trọng.”

“Đương nhiên rồi.”

Anh ôm tôi ngồi dậy, chân tôi chạm đất rồi mới thả ra, “Ta biết cái này, cái cảm giác ước mơ sắp sửa hoàn thành.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh quay về phía tôi kéo tấm rèm ra, toàn thân anh như được tắm trong nắng sớm dịu nhẹ, tôi nói, vậy còn anh, ước mơ của anh là gì.

Anh lười biếng vươn vai, xoay người tựa trên cửa sổ, ngón tay chỉ tôi, lại chỉ về mình, đầu ngón tay đặt trước ngực.

“Chính là em đó.”

“So với vật ngoài dễ như trở bàn tay thì, “Anh nói, “Nếu như ta có thể có được một người, quan sát em ấy, thay đổi em đó, nắm giữ lấy em ấy thật chặt, mang đến một quỹ đạo khác cho nhân sinh của em ấy, không phải sẽ thú vị hơn sao.”

Sau đó anh không đợi tôi phản ứng liền lại gần xoa mũi tôi, mang theo nụ cười sâu xa bước ra khỏi phòng, để lại tôi còn đang ngồi ngây ra đó, nhớ tới một ít chuyện cũ cũng khá lâu rồi.

Tôi, Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm hẹn nhau tập hợp ở quán bar, Hà Cố dẫn đường, cả bọn xuất phát đến phòng thu có vẻ khuất bóng thành thị, theo truyền thuyết nó thuộc về một producer hàng đầu, nhưng bởi vì người làm việc sau màn có cuộc sống không yên ấm, thù lao lẫn kết quả không như ý, thế là hắn sau khi cưới vợ sinh con rồi bỏ đi, cho nên danh tính không tiện tiết lộ – mà sau khi Hà Cố khoe cả một xấp ảnh chụp chung của vị producer này với các minh tinh thần tượng, chúng tôi ngạc nhiên đến độ nuốt nước bọt. Tại chảy dãi:v

Trang thiết bị bên trong không phải đủ bình thường đâu, mà là muốn gì có nấy, trước khi bắt tay vào việc, chúng tôi xắn tay quét dọn phòng nghỉ sát vách và cả phòng ngủ, Hà Cố nói chú ấy phải về quán bar, hồi sáng chú đã trông quán rồi, ban đêm còn bắt tôi qua đó làm lao động không công nữa chứ: “Thanh niên thì đừng có liều mạng sáng tác, gặp bế tắc á hả, uống miếng rượu đi tán gái cái là ra ngay thôi…”

Kiều Hinh Tâm ở bên trong thử đàn, giả vờ không nghe thấy gì hết.

“Dẹp đi.”

Nhìn thời gian còn một lát nữa mới đến trưa, tôi đưa ca từ cho Lý Khiêm Lam xem thử. Nó đọc sơ rồi ngồi vào bàn phím, ngẫu hứng đánh vài nốt, thử cảm giác thấy chưa được liền thêm vào vài âm đệm bass.

“Bài hát này mày đặt tên gì?”

Tôi rơi vào trầm tư, nó nhìn chăm chú vào tôi bằng đôi mắt đen ánh xanh kia, tay vẫn đặt trên bàn phím.

Remix đi.”Tôi nói.