Tiếng nói ngừng lại, hai người Trần Cường và Tần Ngọc Liên đều nhìn về phía Tiêu Thiên.

Trần Cường không có cảm tình với người con rể rẻ tiền này, nhưng thêm một người làm, cuộc sống của ông cũng thêm phần bảo đảm.

“Hừ hừ….” Tần Ngọc Liên cười lạnh một tiếng, nói: “Một kẻ đào ngũ như cậu, đầu tiên là không có kỹ năng, hai là không có bằng cấp, dựa vào cái gì nuôi được chúng tôi? Đi làm bốc vác sao?"

Nói xong, bà quay người đi vào phòng bếp.

Trần Cường cảm thấy vợ ông nói có lý, sắc mặt cũng trùng xuống, không nói câu nào đi vào trong phòng ngủ.

Trần Mộng Dao vội vàng kéo Tiêu Thiên vào trong phòng. Nói thật, cô và Tiêu Thiên đều là người bị hại trong cuộc tranh chấp quyền lực.

Mặc dù vừa rồi anh dũng cảm đứng ra khiến cô rất cảm động, nhưng chuyện tình cảm không phải miễn cưỡng là được.

Hơn nữa anh lớn hơn cô mười mấy tuổi, hai người đứng cạnh nhau cũng không xứng đôi.

Có thiếu nữ nào không mơ mộng về tình yêu, ai lại không hy vọng ý trung nhân của mình là bạch mã hoàng tử chứ?

“Chú… cháu…….” Trần Mộng Dao có hơi lo lắng, cô nói như vậy liệu có làm tổn thương Tiêu Thiên không.

“Nha đầu, lời mẹ vừa nói cũng là sự thật, tôi không giận!” Tiêu Thiên hơi cười nói: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.”

Cái gì?

Cô không phải muốn nói chuyện này, lời nói đến đầu môi rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy ý chí phấn đấu của Tiêu Thiên lại giữ lại trong lòng.

“Đúng rồi, em chuẩn bị tinh thần trước đi, bọn họ sẽ còn đến cầu xin em đó.”

Nghe thấy lời nói của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao ngẩn một chút, nói: “Bác cả bọn họ thật sự sẽ còn đến cầu xin cháu?”

Hợp đồng với chủ tịch Trương, nội dung cụ thể chi tiết cô đã đàm phán ổn thỏa rồi, chỉ cần ký tên đóng dấu nữa là có hiệu lực.

Ai đi ký đều có thể, vì sao cứ nhất định phải là cô?

Hơn nữa, bố con Trần Dũng quan hệ rất rộng trong thành phố, tìm người mở cầu bắc lối không phải là chuyện trong phút chốc sao.

“Em cứ nhìn đi.”

Giọng Tiêu Thiên vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

Là một số điện thoại lạ. Cô hơi chau mày, nhấc máy nghe.

Lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce biển số Vân A88888 màu bạc từ từ dừng lại ở trước khu ổ chuột.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây đen lập tức lên trước, cung kính mở cửa xe.

Cảnh tượng này nếu như bị người giới thượng lưu trong Vân Thành nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến rơi hàm, bởi vì người đàn ông này là người giàu số một Vân Thành - Cố Minh Huy. Nhưng lúc này lại mở cửa xe cho người khác.

Tiếp theo nhìn thấy một ông già tinh thần minh mẫn khỏe mạnh bước xuống. Ông mặc đồ Trung Sơn màu đen, trong tay cầm một cái ba-toong tinh tế, nhìn có vẻ là một người già yếu nhưng thân hình vẫn đứng thẳng, cả người phát ra khí thế uy nghiêm.

“Tiểu thiếu gia chắc sắp ra rồi?”

Ông già đột nhiên mở lời, hai mắt sáng nhìn chằm chằm vào con đường đất lầy lội.

Lúc này, một thân hình thẳng đứng từ bên trong đi ra.

Bóng người thẳng đứng đó vừa xuất hiện. Trong sự kinh ngạc của Cố Minh Huy, ông già nhanh chóng đi đến, cong người, cúi đầu, động tác liền mạch, cung kính nói: “Quản gia Dương Thành của gia tộc Độc Cô ở Yến Kinh, đón tiểu thiếu gia về Yến Kinh, quản lý gia tộc Độc Cô.”

Trong phút chốc nhìn thấy ông già đó, sự tức giận của Tiêu Thiên liền dâng lên.

Tiêu Thiên khinh thường nhìn Dương Thành: “Đúng thật là trớ trêu, mười năm trước, tôi bị đuổi khỏi gia tộc, đồng thời bị uy hϊế͙p͙ đời này không được phép bước chân vào Yến Kinh. Chỉ bởi vì tôi là con riêng, không có tư cách thừa kế gia tộc Độc Cô, bây giờ lại muốn tôi quản lý gia tộc Độc Cô?”

“Mười hai năm trước, tôi lưu lạc đến Vân Thành, trong băng tuyết ngập trời đói rét khổ cực, suýt chút nữa bị lạnh chết, lúc đó các người ở đâu?”

“Cút về nói với người đó, nếu như còn dám đến làm phiền tôi, vậy thì đừng trách tôi đích thân đến Yến Kinh một chuyến.”

Những lời này anh đã kìm nén trong lòng rất nhiều năm, chín năm rèn luyện trong quân đội, sớm đã khiến lòng anh bình tĩnh như nước, tuyệt đối sẽ không có cảm xúc bất ổn lớn như vậy. Nhưng lúc này, hồi ức kìm nén đã lâu lại khiến một người đàn ông cao tám thước vốn cứng rắn nay hai mắt đã đỏ lừ.

Dương Thành than một hơi dài, nói: “Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia …….gây ra sai lầm lớn, bị phán quyết mười năm, gia tộc Độc Cô hiện tại không có người thừa kế. Lão gia cũng vì một cây chẳng vững, hi vọng cậu có thể quay về giúp ông.”

“Haha………”

Tiêu Thiên ngẩng đầu cười lớn: “Báo ứng, tất cả đều là báo ứng, muốn tôi quay về? Ông bảo ông ta quên chuyện này đi!”

Dường như đã sớm dự đoán được Tiêu Thiên sẽ nói như vậy, Dương Thành mở miệng nói: “Gần đây tập đoàn Thiên Hồng đăng ký tại Vân Thành, đây là cái tên mẹ cậu đã dùng tên của cậu và bà ấy để đặt, dựa vào sức lực của bản thân mà xây dựng lên sản nghiệp. Hiện giờ mẹ của cậu đã mất, tập đoàn Thiên Hồng giao trả lại cho cậu là hợp tình hợp lý.”

Tiêu Thiêu cười lạnh, chỉnh lại: “Không phải gia tộc Độc Cô trả lại tôi mà là tập đoàn Thiên Hồng vốn thuộc về mẹ tôi. Chỉ từng bị các người tuyệt tình cướp đi thôi.”

Nói xong, Tiêu Thiên liền rời đi.

“Gia tộc Độc Cô đúng là có lỗi với hai người.”

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Dương Thành mặt đầy bi thương, lập tức dặn dò Cố Minh Huy ở bên cạnh: “Tiểu Cố, từ hôm nay trở đi, cậu phải nghĩ mọi cách, dùng hết khả năng để giúp tiểu thiếu gia.”

Nghe vậy, Cố Minh Huy mặt cung kính, đáp: “Lão Dương, không có chú thì không có Cố Minh Huy cháu hiện tại. Chú yên tâm đi, cháu nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ tiểu thiếu gia.”

Dương Thành đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, tôi nhận được tin, tiểu thiếu gia hôm trước vừa kết hôn, hai ngày sau là mừng thọ bảy mười tuổi bà cụ nhà họ Trần, cậu đại diện gia tộc Độc Cô, đến nhà họ Trần biểu hiện chút.”

“Dạ!”

Cố Minh Huy cung kính nói.

Cùng lúc này, hai bố con Trần Dũng về đến nhà.

......

Choang!

Trần Văn Siêu hất vỡ bình hoa ở trêи bàn.

“Làm gì có chuyện vô lý vậy.”

Bị cái tên ở rể cho hai cái bạt tai liên tiếp, chuyện này mà truyền ra ngoài, Trần Văn Siêu sao có thể sống ở thành phố Vân đây?

Trần Dũng mặt cũng đầy âm u.

Hắn ta sao có thể ngờ được Tiêu Thiên lại dám đánh người ngay trước mặt ông ta.

Cậu ta không phải là lính đào ngũ sao? Không phải là kẻ bỏ đi sao?

Vậy sao ánh mắt của cậu ta vì sao lại đáng sợ như vậy?

Đến người đã có kinh nghiệm lâu năm ở thương trường như ông ta, nhìn cũng thấy có chút đáng sợ.

“Bố, vậy hiện giờ phải làm sao đây? Lẽ nào chúng ta vẫn phải đến cầu xin con tiện nhân Trần Mộng Dao kia sao?”

“Không có Trương đổ tể, muốn ăn thịt lợn không lông cũng không được.”

Trần Dũng lôi điện thoại ra, gọi mấy cuộc điện thoại.

“Giám đốc Hoàng, cảm ơn anh nhé, sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ báo đáp anh cẩn thận.”

Ông ta tìm mấy người quen biết chủ tịch Trương, bắc cầu mở lối.

Chi tiết dự án đều đã đàm phán gần xong, ký hợp đồng chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Trần Mộng Dao mặc dù đẹp, nhưng có đẹp nữa đi nữa cũng không thể mài ra ăn được.

“Yên tâm đi, giám đốc Hoàng bọn họ đã hợp tác lâu với chủ tịch Trương, để ông ấy giúp đỡ không thành vấn đề.”

Mặc dù phải bỏ ra chút giá, nhưng vẫn ăn nói khép nép hơn người nhà Trần Mộng Dao.

Nghe thấy lời này, Trần Văn Siêu coi như đã yên tâm.

“Bố, sau khi ký hợp đồng xong, con muốn cho nhà Trần Mộng Dao………..”

“Văn Siêu, đừng làm chuyện quá đáng, bà nội mà biết là con xong đời đấy.”

Trần Văn Siêu chốc lát liền bình tĩnh lại.

Hắn ta chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, Trần Mộng Dao mặc dù đáng ghét, nhưng dẫu sao máu chảy trong người vẫn là máu nhà Trần gia.”

“Rừ rừ……..”

Hai bố con đang nói chuyện thì điện thoại của Trần Dũng rung lên.

Ông ta nhấc lên xem, là giám đốc Hoàng, nhanh như vậy đã gọi lại, xem ra việc đã giải quyết xong rồi.

“Giám đốc Hoàng, thế nào? Có phải bên phía chủ tịch Trương đã đồng ý ký…………..”

“Trần Dũng, mẹ kiếp nhà anh! Anh đắc tội chủ tịch Trương còn bảo tôi đi xoa mày anh ta, hiện tại đến hợp tác của công ty tôi cũng tiêu rồi.”

Phía bên kia điện thoại giám đốc Hoàng lớn giọng chửi mắng xong, liền ngắt điện thoại.

Trần Dũng chốc lát ngẩn ra.

Chuyện gì vậy?

Thậm chí đến dự án của công ty ông ta cũng bị dừng rồi?

Chủ tịch Trương rốt cuộc có ý gì?

Trần Dũng đột nhiên cảm thấy phiền phức vô cùng, lần này không biết làm thế nào cho tốt.

“Bố, chúng ta không phải thật sự…… thật sự lại phải đi cầu xin Trần Mộng Dao chứ? Trần Văn Siêu lắp bắp nói.