Trần Mộng Dao nhìn thẳng anh, ánh mắt trong veo bình thản, Trần Mộng Dao không thể nhìn thấy được gì từ đôi mắt ấy.

“Vậy vì sao anh mất tập trung thế?”, Trần Mộng Dao hỏi lại.

“Anh chỉ đang nghĩ lại những chuyện xảy ra trong nửa năm nay, mọi thứ đều như hư ảo vậy!”, Tiêu Thiên cảm thán nói.

“Có được em là điều may mắn lớn nhất cuộc đời anh”.

“Anh chỉ biết nói mấy lời dễ nghe dỗ em thôi!”

Trong lòng Trần Mộng Dao cảm thấy rất ngọt ngào.

“Đi nào, chúng ta về nhà thôi!”, hai người nhìn nhau cười, dắt tay nhau bước ra khỏi viện điều dưỡng.

......

Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.

Hôm giao thừa, cả gia đình Tiêu Thiên dậy rất sớm, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đón tết cùng nhau. Trần Cường cũng gọi Tần Nhu và Tần Kiên đến. Hai chị em này hiện đã có một cuộc sống tự lập. Và vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Hàng ngày Tần Nhu đi học ở trường, khi rảnh rỗi sẽ đến tập đoàn Trần Thị giúp đỡ. Nửa năm trở lại đây, năng lực của cô ấy đã tiến bộ rất nhiều. Hiện giờ cô đã là một nhân viên văn phòng chuẩn. Còn Tần Kiên đang chạy nước rút chuẩn bị cho kì thi đại học năm sau, cuối tuần nào cũng đến thăm bà cụ Tần.

Cả nhà sau khi dọn dẹp vệ sinh xong thì đưa bà cụ Tần xuống siêu thị, cửa hàng dưới tầng mua quần áo, thức ăn, đồ dùng. Trong siêu thị rất nhộn nhịp. Trêи tay ai cũng xách túi lớn, túi nhỏ. Khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Về đến nhà, cả nhà lại quây quần cùng nhau ăn lẩu, ăn đến mức mồ hôi nhễ nhại. Đến chiều, mọi người cùng gói bánh sủi cảo và viết câu đối, còn Tần Ngọc Liên, Trần Mộng Dao, Tần Nhu bận rộn trong bếp. Tần Kiên ở bên trò chuyện với bà cụ Tần. Lilith thì cứ dính lấy Tiêu Thiên, đối với cô bé, giao thừa là một ngày vừa xa lạ vừa quen thuộc. Tại nước Mễ, lễ giáng sinh và giao thừa rất giống nhau, nhưng giao thừa vẫn náo nhiệt hơn một chút. Cô bé rất thích.

Chạng vạng tối, sắc trời tối dần, cả nhà quây quần bên bàn chúc phúc cho nhau.

“Mẹ, con chúc mẹ năm mới sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi!”, Trần Cường cầm chén rượu lên, đối với ông năm vừa qua như một giấc mơ, tất cả đều quá mức hư ảo. Mấy chục năm qua tuy là vất vả, nhưng may mà tất cả đã qua rồi.

“Được được, mẹ cũng chúc con năm mới, ngày càng tiến tới", bà cụ Tần cười không khép miệng!

Sau đó Tần Ngọc Liên, Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên lần lượt chúc phúc bà cụ, bà cụ cũng lấy những bao lì xì được chuẩn bị từ trước ra. Tuy không nhiều nhưng đó cũng là tấm lòng của bà, trong khoảnh khắc đặc biệt này, tất cả mọi người đều vui vẻ nhận lấy lì xì.

Sau đó hai anh em Tần Nhu và Tần Kiên chúc rượu Trần Cường và Tần Ngọc Liên, hai người đưa cho chúng một bao lì xì lớn. Với nhà họ Trần bây giờ thì chút tiền đó cũng chẳng là gì. Người được nhận nhiều lì xì nhất tất nhiên là Lilith, cô bé là hạt dẻ cười của cả nhà và được mọi người vô cùng yêu quý.

Cuối cùng, với tư cách là chủ gia đình, Trần Cương nâng chén rượu lên: “Chúc mọi người năm mới sức khỏe dồi dào, công việc thuận lợi, gặt nhiều thành công! Phụ nữ ngày càng xinh đẹp còn đàn ông thì ngày càng đẹp trai!”, mọi người cùng nâng ly rượu lên và cụng ly!

“Bùm bùm bùm!”, đúng lúc này, bên ngoài nổ pháo hoa. Pháo hoa lộng lẫy thắp sáng cả bầu trời đêm.

Nhưng lúc này tại Bắc Cảnh xa xôi, lại không có một chút không khí tết nào, trêи mặt tất cả mọi người hiện lên một tia sát khí.

Trong doanh trại, Long Vương ngồi trêи ghế đầu, đạp mạnh lên bàn: “Đám khốn khϊế͙p͙ này, muốn nhân lúc này mà vượt sông, tưởng chúng ta sẽ buông lỏng à?”

Ngồi bên dưới là tám đại tướng của Bắc Cảnh, sắc mặt bọn họ rất kém.

Đúng lúc này, Cơ Vô Mệnh đang ngồi ở bàn cuối đứng dậy: “Long Vương, mạt tướng nguyện dẫn mười nghìn binh xung kϊƈɦ tinh anh tập kϊƈɦ vùng hoang vu vào ban đêm”, hiện giờ anh ta phải lấy công chuộc tội, bất cứ việc nguy hiểm nào anh ta cũng phải xông lên.

“Cậu biết đối phương có bao nhiêu người?”

“Biết ạ!”, Cơ Vô Mệnh gật đầu: “Bộ lạc Hậu Kim và Hung Nô liên kết với hàng trăm bộ lạc ở Bắc Cảnh thành lập liên minh chinh Bắc, tổng cộng hai triệu binh lính!”

“Hai triệu?”

Long Vương cười lắc đầu: “Hơn thế nhiều!”

“Quân gấu Bắc Cực ở Bắc Cực, lính đánh thuê ở châu Mỹ, lũ người tàn ác ở Trung Đông, cộng lại hơn ba triệu!”

“Bọn chúng định phát động tổng tấn công chúng ta!”

Bắc Cảnh có một triệu binh lính, 12 cửa khẩu, phải đối đầu với ba triệu quân thì áp lực cực kì lớn! Nếu bọn họ có thể phòng thủ thì Bắc Cảnh sẽ có được 20 năm yên ổn, nếu có thể thắng trận chiến này thì Bắc Cảnh sẽ không cần lo lắng trong vòng một trăm năm!

Ba triệu! Con số này khiến tất cả mọi người phải im lặng. Cho dù là trận chiến rung chuyển trời đất vào 30 năm trước thì tính đi tính lại cũng chỉ tám trăm nghìn, trong trận chiến đó Long Vương đã lãnh đạo mọi người giành được thắng lợi!

Lúc đó Bắc Cảnh có không quá hai trăm người, dựa vào mưu kế và lòng dũng cảm không sợ hi sinh, bọn họ đã giành thắng lợi dưới sự lãnh đạo của Long Vương! Cũng chính trận chiến đó đã đổi lấy hai mươi năm hòa bình cho Bắc Cảnh.

Hai mươi năm sau, Tiêu Thiên là lực lượng mới xuất hiện, nhưng hiện giờ Tiêu Thiên đã rời đi rồi, chỉ dựa vào một mình Long Vương tuổi già sức yếu liệu có thể chiến thắng?

“Hôm nay cho dù thế nào cũng phải để cho mọi người đón giao thừa!”, Long Vương lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo tiền tuyến đặt nhiều bom mìn ở sông Bắc Lương, bọn chúng dám đến thì ắt sẽ khiến chúng một đi không trở lại!”

Sông Bắc Lương vào mùa đông, băng dày đến vài feet, vững chắc hơn cả tường thành, dùng bom phá cũng bất lực. Hơn nữa, tuyến phòng thủ sông Bắc Lương quá dài, đến hàng trăm kilomet, bọn họ không thể bố trí xuể!

“Đám chó má này, chính là biết giao thừa có ý nghĩa to lớn đối với chúng ta nên mới cố ý gây sự vào lúc này!”, người nói là một người đàn ông thân hình vạm vỡ với bộ râu quai nón, người đàn ông này tóc vàng mắt xanh, nhưng lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát.

Anh ta tên là Đao Phong, là đệ tử thứ tám của Long Vương! Cả đời Long Vương đã thu nhận mấy chục đệ tử, chỉ còn duy nhất Đao Phong sống được, hơn nữa thuận lợi trở thành trung tướng Bắc Cảnh. Các đệ tử khác, người thì chết, người thì tàn phế. Mà Đao Phong này không phải là người Hoa Hạ, mà là người của bộ lạc Tiền Đột Quyết, ba năm trước, bộ lạc Tiền Đột Quyết bị bộ lạc Hậu Kim tấn công tiêu diệt, Đao Phong chạy trốn đến cửa khẩu Bắc Cảnh. Đúng lúc gặp được Long Vương đang đi tuần tra biên giới, là người sống sót duy nhất của bộ lạc Tiền Đột Quyết, Long Vương quyết định nhận anh ta làm đồ đệ, truyền dạy cho anh ta võ công còn đổi tên khác cho anh ta. Chính là muốn anh ta trở thành một mũi dao hướng ra ngoài, cũng hy vọng anh ta có thể đích thân giết chết kẻ thù đã xâm lược bộ lạc bọn họ.

Ban đầu Đao Phong gia nhập Bắc Cảnh bị rất nhiều người phản đối. Nhưng Long Vương chỉ nói một câu, người Hoa Hạ gia nhập Di Địch thì là người Di Địch, người Di Địch gia nhập Hoa Hạ thì là người Hoa Hạ, lời này đã hoàn toàn chặn miệng tất cả mọi người.

Đao Phong này cũng thật không chịu thua kém ai, tuy không có năng khiếu về võ thuật nhưng vì dám đánh dám giết, không sợ chết, đã trở thành Trung tướng Bắc Cảnh với tu vi tầng thứ ba.

“Long Vương, đệ tử tình nguyện dẫn hàng chục nghìn các tướng sĩ Đao Phong tấn công vào ban đêm, cắt đứt tay bọn chúng dám vươn tới đây”, Đao Phong đứng dậy với vẻ mặt quyết tâm!

“Tiểu đoàn Vô Úy của tôi sao có thể bỏ lỡ chuyện này được!”, trung tướng tiểu đoàn Vô Úy là Trương Thanh đứng lên nói.

“Còn có tôi, tiểu đoàn Hạm Trận”, Thiếu tướng Sầm Kim Kính nói thêm vào.

“Tiểu đoàn Mãnh Hổ sao có thể tuột lại phía sau được, mạt tướng tình nguyện dẫn theo mười nghìn binh sĩ Mãnh Hổ tấn công bên phải!”, Trung tướng tiểu đoàn Mãnh Hổ là Trần Mãnh nói.

Đúng lúc này, Tần Minh người vẫn luôn im lặng ở góc phòng lên tiếng: “Long Vương, tôi tình nguyện dẫn theo một quân đoàn Cảm Tử tấn công doanh trại địch vào ban đêm!”

Tần Minh lúc này đã được phong là thiếu tướng, nếu không phải anh ta luôn từ chối thì bây giờ anh ta đã cùng cấp bậc với đám người Trần Mãnh, Trương Thanh rồi. Nhưng bọn họ không hề coi thường Tần Minh. Sức chiến đấu của tên nhóc này đã phá được xích sắt thứ tư, lực chiến đấu không hề thấp. Hơn nữa anh ta đang tạm thời thay vị trí của Tiêu Thiên.

Bắc Cảnh có mười nghìn quân Cảm Tử, trước đây luôn do Tiêu Thiên lãnh đạo. Ở Bắc Cảnh lưu truyền một câu nói, quân Cảm Tử không quá một nghìn, quá một nghìn thì bất khả chiến bại. Câu này chính là nói về quân Cảm Tử của Tiêu Thiên.

Mỗi binh sĩ của Bắc Cảnh đều là cao thủ, tám tiểu đoàn chiến đấu lại càng là cao thủ trong cao thủ. Nhưng trong tám tiểu đoàn chiến đấu thì tiểu đoàn Cảm Tử là mạnh nhất.

Mỗi binh sĩ của quân Cảm Tử đều là những siêu cao thủ phá được xích sắt thứ nhất, có một phần ba đã phá được xích sắt thứ hai, hai phần ba còn lại người thì sắp phá được, người thì đang cố gắng.

Thậm chí bọn họ còn nghe nói, quân Cảm Tử có năm nghìn người thì có ba trăm người đang hướng đến mục tiêu phá xích sắt thứ ba. Điều này có nghĩa là gì? Ba trăm cao thủ phá được xích sắt thứ ba thì chắc chắn sẽ đánh được đại quân có ba trăm nghìn người. Đội quân này vô cùng dũng mãnh, ai nấy đều có thể một địch một trăm.