Rể Quý Rể Hiền

Chương 852: Tin tức của Long Tuấn Hạo!

Cái đồng hồ treo tường này là Cố Minh Tuấn coos ý treo lên cho Lâm Vạn Quân xem.

Ông ta muốn Lâm Vạn Quân nhớ kỹ thời gian, cảm nhận được cảm giác thống khổ từng giây từng phút một, sống một ngày bằng một năm giống như ở dưới địa ngục vậy.

Nhưng mà đối với Lâm Vạn Quân mà nói, đó cũng là công cụ hữu dụng nhất của ông ấy.

Thời gian tới gần 11 giờ 59 phút rôi, Lâm Vạn Quân liên nhanh chóng đẩy ván giường ra rồi lấy điện thoại di động từ trong đó.

Vừa khởi động máy, ông ấy còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại của ông ấy đã rung lên.

Lâm Vạn Quân do dự một chút, nhưng ông ấy vẫn nhận.

Đây chính nguyên nhân vì sao mà ông ấy rất ít khi liên hệ với Cao Phong.

Thật vất vả mới có cơ hội năm phút đồng hồ để nói chuyện, ông ấy không chỉ muốn liên hệ được với Cao Phong mà còn muốn kể hết mọi chuyện cho anh nghe để anh có thế hiểu rõ tình huống ở đây.

Tất cả mọi chuyện, tất cả những điều muốn nói đều gói trọn trong thời gian 5 phút đồng hồ này.

Lâm Vạn Quân nhận điện thoại, nhưng ông ấy cũng không vội vã mở miệng.

"Này!"

Điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp.

Lúc này Lâm Vạn Quân thở phào nhẹ nhõm, đây là giọng nói của Long Chí Nghiệp mà.

"Có tin tức gì sao?"

Lâm Vạn Quân dùng tay che miệng và phần loa của điện thoại di động, lại hạ thấp giọng hỏi.

Thời gian rất ngắn, vì lẽ đó có thể ngắn gọn bao nhiêu thì nói ngắn gọn bấy nhiêu.

"Có, có tin tức của Hạo Hiện rồi..."

Long Chí Nghiệp nói tới chỗ này, giọng nói của anh ta càng trâm thấp hơn.

Hiến nhiên, tin tức này không tốt lắm.

Trong lòng Lâm Vạn Quân cũng vô cùng hôi hộp một tiếng, lúc này ông ấy đang nghĩ câu hỏi.

Nhưng, ngay vào lúc này, bỗng nhiên ở bên ngoài truyền âm thanh tiếng động cơ của ô tô.

Ánh đèn lớn với ánh sáng mạnh mẽ xuyên thấu qua khe hở phòng bằng sắt, nó chiếu vào làm cho trái tim của Lâm Vạn Quân nhảy tới tận cuống họng.

"Thời gian trước, Long Tuấn Hạo đánh nhau ác liệt với một tên quân phiệt, kết quả anh ta trúng chiêu của đối phương rồi..."2089106_2_25,60

"Suyt!"

Lâm Vạn Quân rất muốn nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhưng căn bản là bây giờ ông ấy không có thời gian nữa rồi.

Ngoại trừ Cố Minh Tuấn thì sẽ không có người bên ngoài đến căn phòng giam bằng sắt này.

"Đến thành phố giao lưu."

Lâm Vạn Quân nhanh chóng nói năm chữ, sau đó ông ấy cúp máy điện thoại di động trong tích tắc.

"Ông Minh Tuân!"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của mấy tên canh cửa.

Mà dáng vẻ của Cố Minh Tuấn giống như đang rất vội vàng, ông ta chỉ nhanh chóng đi về phía cửa.

Bỗng nhiên Lâm Vạn Quân quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng, sau đó ông ấy lại cất điện thoại di động vào sâu bên trong rôi bày biện mọi thứ trở lại bình thường.

Ông ấy lại đến bên cửa rồi đặt ván giường trở lại chỗ cũ.

Ngay lúc Lâm Vạn Quân vừa mới ngồi xuống thì trong nháy mắt, Cố Minh Tuấn cũng đã đẩy cửa tiến vào.

"Ông Vạn Quân à, muộn như vậy rồi mà tôi còn đến đây quấy rối ông, thực sự là thất lễ với ông rồi."

Cố Minh Tuấn vừa nói, vừa cất bước đi vào.

Sau đó ông ta do dự một chút, nhưng cuối cùng ông ta vẫn đeo khẩu trang lên.

Lâm Vạn Quân ở bên trong phòng nhỏ này sinh sống mấy tháng rồi, cái loại mùi vị trong phòng này làm cho Cố Minh Tuấn không có cách nào nhịn được muốn nôn ra.

"Tôi nói ông Vạn Quân nghe này, trước kia ông sạch sẽ hơn bất cứ ai, thế mà mấy tháng rồi ông vẫn không rửa ráy, thậm chí ngay cả mặt trời ông cũng không được thấy nữa, cái cảm giác này không dễ chịu đúng không?"

Liếc mắt nhìn Lâm Vạn Quân với dáng vẻ đầu tóc rối bù, râu ria xồm xàm, Cố Minh Tuấn cười lạnh một tiếng.

Lâm Vạn Quân chậm rãi mở mắt, ánh mắt đã bị vẩn đục đó nhìn chằm chằm Cố Minh Tuấn, rồi ông ấy lại nhắm hai mắt lại.

"Hừ! Đúng là vẫn chưa biết sợ mài Tôi hỏi ông, có phải ở thành phố Hà Nội này vẫn còn thuộc hạ của ông đang ẩn núp trong bóng tối đúng không?"

Cố Minh Tuấn hừ lạnh một tiếng hỏi.Lâm Vạn Quân nghe vậy, trong lòng ông ấy vô cùng hôi hộp, nhưng ông ấy vẫn không mở mắt, trên mặt cũng không thể hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.

"Ông Vạn Quân, ông đừng ép tôi, ông cho là tôi không dám tra tấn ông sao?"

"Tôi nói cho ông biết, bây giờ ở bên kia, ở nhà họ Cao, bệnh tình của bà cụ nhà họ Cao đã càng thêm nghiêm trọng rồi, hai vị trưởng lão bênh vực cho Cao Phong cũng đã thất thế."

"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không cho ông cảm nhận nỗi đau về thể xác, tôi có thể giết ông bất kỳ lúc nào đấy.

Chẳng qua giết ông rất phí công vì ông vẫn còn giá trị lợi dụng mà, ông hiếu không?"

Cố Minh Tuấn cản răng, giọng nói của ông ta tràn đầy sự uy hiếp.

Nhưng mà, cho dù Cố Minh Tuấn có nói cái gì thì Lâm Vạn Quân vẫn không hê mở mải.

Đối với những chuyện mà Cố Minh Tuấn vừa nói, Lâm Vạn Quân không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Ông cho rằng ông không nói thì tôi cũng không biết thật sao?"

"Ở dưới tay ông chắc chắn có người, ông đang giấu người ở thành phố Hà Nội này đúng không."

"Tối hôm nay, người đã tấn công Công viên Bảo Phong là ai, đó là thuộc hạ của ông đúng chứ?"

Cố Minh Tuấn hơi nghiêng về phía trước, âm thanh xuyên qua khẩu trang truyền ra.

Nghe đến đó, cuối cùng Lâm Vạn Quân cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Cố Minh Tuấn.

"Có người muốn đi giết Cao Bằng?"

Giọng nói của Lâm Vạn Quân khàn khàn, giống như rất lâu rồi ông ấy không uống nước vậy.

Mà sự thực cũng chính là như vậy, không có sự cho phép của Cố Minh Tuấn thì căn bản bảo vệ cũng sẽ không cho thức ăn và nước uống Lâm Vạn Quân.

"Ông không biết sao? Ông vẫn đang giả ngốc với tôi sao?"

Cố Minh Tuấn cười lạnh một tiếng.

"Nếu tôi muốn giết cậu ta, căn bản là tôi sẽ không đến Công viên Bảo Phong đâu, chờ lúc cậu ta ở bên ngoài thì tôi có thể cho người giết cậu ta bất cứ lúc nào."

Lâm Vạn Quân cười gằn.

"Ha ha, đó chỉ là suy nghĩ của ông thôi, ông lấy tư cách gì mà nói như vậy? Phạm vi hoạt động của ông chỉ năm trong vòng mười mét vuông này thôi, ông lấy gan hùm ở đâu mà dám phát ngôn ra những câu như vậy?"

"Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, thực sự ông nghĩ trong lòng tôi thì ông rất giỏi giang và này nọ sao?"

Cố Minh Tuấn trào phúng nhìn Lâm Vạn Quân, ánh mất của ông ta nhìn giống như đang nhìn kẻ ngu sỉ vậy.

Bây giờ Lâm Vạn Quân không thể ra khỏi căn phòng này được, trong phòng ngoại trừ một cái giường thì chỉ còn lại một cái đồng hồ treo tường, ông ấy có cái gì để chỉ huy người bên ngoài chứ? Khóe miệng Lâm Vạn Quân khẽ nhếch lên, ông ấy khe khẽ lắc đầu, nói rãng: "Ông nói không sai"

Cố Minh Tuấn nghe thấy giọng nói của Lâm Vạn Quân rất khàn thì ông ta xòe bản tay ra, lúc này có người đưa cho ông ta một bình nước khoáng.

"Muốn uống sao?"

Cố Minh Tuấn vừa nhìn Lâm Vạn Quân, vừa nhẹ nhàng vặn nấp bình.

Hầu kết của Lâm Vạn Quân lăn lên lộn xuống hai lần, nhưng ông ấy cũng không nói lời nào.

Vẻ mặt của Cố Minh Tuấn vui sướng lắm, ông ta cảm giác ông ta rất ưu việt.

Thế rồi ông ta từ từ mở nắp bình ra rồi đổ xuống trước người Lâm Vạn Quân.

Nước khoáng chảy chậm rãi từ trên cao chảy xuống, làm ướt cả mặt đất.

Lâm Vạn Quân nuốt nước bọt một cái, khát vọng trong lòng ông ấy ngày càng tăng lên.

Ông ấy muốn uống nước! Đây là phản ứng bản năng của thân thể, thân thể thiếu nước mà thấy nước trước mặt sẽ khiến đại não phản xạ có điều kiện.

Nhưng mà, Lâm Vạn Quân có ý chí vô cùng mạnh mẽ, ông ấy nỗ lực đè nén cái khát vọng đó xuống.

"Râm!"

Cố Minh Tuấn cẩm bình nước trong tay đổ hết xuống đất, trên mặt ông ta mang theo sự thất vọng rồi nói rằng: "Tôi còn tưởng rằng, ông sẽ xổ ra uống nước của tôi như một con chó ngoan chứ"

"Tuy nhiên không sao, tôi vẫn còn có cái này."

Cố Minh Tuấn đưa tay ra lần thứ hai, bảo vệ liền vội vàng lấy hai bình nước khoáng đặt vào trong tay ông ta.

"Ông Vạn Quân, ông đừng nói tôi không chăm sóc ông, bây giờ dáng vẻ của ông như thế này..."

Nói tới chỗ này, Cố Minh Tuấn quay đầu liếc mắt nhìn hai tên thuộc hạ phía sau, rồi ông ta khoát tay một cái ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài.

"Ông Minh Tuân, chuyện này...

Thuộc hạ có chút do dự.

"Ông Vạn Quân là người thông minh, ông ấy sẽ không dám làm gì tôi đâu, đi ra ngoài đi"

Cố Minh Tuấn tự tin nở nụ cười.

Hai tên thuộc hạ chỉ có thể gật gù, sau đó họ đóng cửa lại đi ra ngoài.

Cố Minh Tuấn chậm rãi cất bước đi tới trước mặt Lâm Vạn Quân rồi nhẹ giọng nói: "Bây giờ ông phải chịu khổ thế này, bản thân tôi cũng khó chịu lắm!