Bá tước xứ Hardcastle hiển nhiên không thích con dâu ra mắt sau một tin nhắn cụt lủn.

Nữ bá tước xứ Hardcastle cố gắng tỏ ra nhã nhặn, nhưng rõ ràng bà cũng bị bất ngờ với tin con trai đột ngột lấy vợ. Harriet đã hình dung người phụ nữ đó không chấp nhận ý tưởng con trai mình liên kết với một tạo vật vô danh đến từ Upper Biddleton.

Về phần mình, Gideon rõ ràng chuẩn bị thưởng thức sự nổi nóng anh đã tạo ra khi đứng trước cửa nhà phụ huynh với cô vợ mới.

Đó không phải một sự chào đón nồng hậu mà cô dâu mới nên trải nghiệm. Nhưng Harriet tự an ủi rằng đó có lẽ không phải sự đón tiếp tệ nhất mà ai đó đã từng nhận được.

Dù cô có cái nhìn thông thái về vấn đề này, nhưng không gì thay đổi được sự thật rằng bữa tối là một phần việc căng thẳng. Bá tước ngồi cứng đờ ở một đầu chiếc bàn dài ngoằng, và phu nhân của ông ngồi đầu còn lại.

Gideon vươn vai như chú mèo khổng lồ, chết chóc ngồi đối diện Harriet. Mắt anh lấp lánh sự vui thích đề phòng dù Harriet biết nó có thể nhanh chóng chuyển sang cơn giận lạnh lẽo.

“Chúng tôi biết gần đây con đã ở Luân Đôn, Harriet” Phu nhân Hardcastle thì thầm.

“Vâng, thưa phu nhân, con đã ở đó.” Harriet tự tay lấy một ít lưỡi trong sốt quả lý chua màu đỏ tươi được người hầu mang đến. Lưỡi không phải món ăn ưa thích của cô. “Cô của con dẫn con đến đó để học hỏi nghi thức xã giao. Cô thuyết phục con rằng con cần phải học để không làm bản thân xấu hổ khi trở thành nữ tử tước.”

“Ta hiểu,” Phu nhân Hardcastle nói. “Và con đã làm được chứ? Học hỏi phép tắc ấy?”

“À, không,” Harriet thú nhận, thêm khoai tây vào đĩa. Cô nhận ra cô thật sự khá đói. Đó là một ngày bận rộn, với việc kết hôn và một chuyến đi xa đến Nhà Hardcastle. “Ít ra không hoàn toàn. Nhưng vấn đề không phải là con học hỏi phép tắc, nhưng St. Justin chắc chắn không.”

Phu nhân Hardcastle giật thót. Bà quẳng một cái liếc hồ nghi xuống cuối bàn nơi bá tước càu nhàu gì đó trong tiếng thở.

Gideon thoáng cười toe toét trong lúc cầm ly rượu lên. “Tôi bị đè bẹp, vợ yêu quý ạ, rằng em biết quá ít về kĩ năng xã giao của tôi.”

Harriet cau mày nhìn anh. “À, đó là sự thật. Em phải thừa nhận rằng ngài yêu thích việc trêu tức hết người này đến người khác trong xã hội. Và ngài khá sẵn lòng gây sự về những vấn đề cỏn con nhất. Không lẽ ngài nghĩ em đã quên lời thách đấu lố bịch ngài dự định dành cho Applegate đáng thương sao?”

Bá tước ngước lên sắc cạnh. “Thách đấu gì thế này?”

Bàn tay của Phu nhân Hardcastle vung vẩy trong không khí. “Lạy Chúa. Ắt hẳn con không khích động một sự bất hòa với Applegate, phải không Gideon?”

Gideon tỏ vẻ chán chường, nhưng mắt anh sáng lên khi anh nhìn chằm chằm Harriet. “Applegate đã bắt đầu trước.”

Bá tước nổi giận. “Cái quỷ gì khiến Applegate trẻ tuổi bắt đầu một việc có thể dẫn đến lời thách đấu vậy hả?”

“Cậu ta bắt cóc Harriet. Cố đưa cô ấy đến Gretna Green. Hôm qua con đã bắt kịp bọn họ trên đường về phương bắc,” Gideon ôn tồn giải thích. Một khoảng lặng ngỡ ngàng theo sau.

“Bắt cóc cô ấy? Lạy Chúa tôi.” Phu nhân Hardcastle lia mắt giữa Gideon và Harriet. “Mẹ không thể tin điều đó.”

“Đúng vậy đó,” Harriet tán thành. “Bởi vì đó không phải là bắt cóc. Nhưng St. Justin với sự cố chấp quỷ quái đã tiếp nhận một việc không gì khác hơn một sự hiểu lầm. Tuy nhiên, mọi người không cần lo lắng. Mọi chuyện đã kết thúc. Không có cuộc hẹn lúc bình minh. Phải thế không, thưa ngài?”

Gideon nhún vai. “Như em nói tôi đã đồng ý không gây hấn với Applegate.”

“Việc này khá rầy rà,” Phu nhân Hardcastle phàn nàn.

Harriet gật đầu hoạt bát. “Vâng, con biết. Người ta thường rầy rà xung quanh St. Justin. Nhưng đó là do lỗi của ngài ấy, nếu phu nhân hỏi con. Ngài ấy không tìm cách mở mắt cho ai cả. Tất nhiên, hoàn toàn có thể hiểu được tại sao.”

Bá tước sáng mắt hiếu chiến. “Ý cô là gì, có thể hiểu được ư? Tại vì cái quái gì nó không tự giải trình cho bản thân chứ hả?”

Harriet nhai trệu trạo khoai tây và điềm đạm nuốt xuống trước khi trả lời. “Con hy vọng đó là bởi vì ngài ấy đã mệt mỏi vì người đời luôn nghĩ những điều xấu xa nhất. Ngài quyết định khuyến khích họ làm vậy. Ý tưởng éo le về sự buồn cười của ngài ấy, ngài biết đó.”

Gideon cười ảm đạm và cắt cà ri thỏ trong đĩa.

“Thật là lố bịch.” Phu nhân Hardcastle thì thầm. Bà quẳng cho con trai tia nhìn dò hỏi.

Harriet hớp một ngụm rượu. “Chính xác thì không lố bịch đâu. Người ta có thể thấy ngài ấy đã hình thành thói quen ấy như thế nào. Ngài ấy cố chấp. Và rất kiêu ngạo. Và có khuynh hướng rất nhiều về những kế hoạch bí mật. Điều đó làm mọi việc ngày càng khó khăn.”

“Quyến rũ, phu nhân,” Gideon nghiêng đầu một cách bỡn cợt. “À, ngày hạnh phúc của đời sống vợ chồng khi người vợ chỉ nhận ra những phẩm chất tốt đẹp nhất của ông chồng mới. Vì vậy người ta sẽ thắc mắc không biết em nghĩ gì về tôi sau một năm nữa.”

Bá tước không thèm đếm xỉa Gideon. Tia nhìn bén ngót của ông dán chặt Harriet. “Ta được bảo rằng việc đính hôn của cô với con trai ta xuất phát từ những tình huống tréo ngoe. Đó cũng là một sự hiểu lầm cố tình?”

“Thật đấy, Hardcastle,” Phu nhân Hardcastle quở trách, nét mặt giận dữ. “Đây khó là một chủ đề phù hợp cho bàn tiệc tối.”

Harriet xua đi sự lo lắng của nữ chủ nhân bằng một cử chỉ thân thiện. “Không sao cả. Con không phiền phải thảo luận vấn đề hôn ước của con đâu. Đó là một chuỗi những sự kiện không may do con đã khinh suất. Con kết thúc trong tình trạng bị tổn hại đến tuyệt vọng và St. Justin đáng thương không còn sự lựa chọn danh dự nào khác ngoại trừ phải cưới con. Chúng con dự định làm điều tốt đẹp nhất có thể, phải thế không thưa ngài?” Cô cười khích lệ với Gideon.

“Đúng vậy,” Gideon nói.”Chắc chắn đó là dự định của chúng ta. Và con phải nói rằng, điều tốt nhất không tệ lắm. Ít nhất là trong thời điểm này. Con cảm thấy rõ ràng Harriet sẽ điều chỉnh thỏa đáng với hôn nhân, vào một thời điểm thích hợp.”

“Hê,” Harriet phản kích. “Ngài mới là người sẽ phải điều chỉnh, thưa ngài.”

Gideon nhướng mày thách thức trong âm thầm.

“Thật ra thì những sự kiện nào đã dẫn đến hôn ước của hai người?” Bá tước nghi ngại hỏi.

“À,” Harriet nói, “St. Justin đã lập bẫy bắt bọn trộm dùng hang động của con làm nơi chứa của bất lương.”

“Hang động của Hardcastle,” Gideon khô khan sửa lại.

“Trộm?” Phu nhân Hardcastle tỏ vẻ bối rối. “Việc này liên quan gì đến những tên trộm vậy?”

“Gì thế?” Bá tước liếc nhìn Gideon. “Ta không nghe ai nói về những tên trộm trên đất Hardcastle.”

Gideon nâng một bên vai trong một cái nhún đồ sộ, hoàn toàn lơ đễnh. “Ngài không bày tỏ hứng thú với những việc xảy ra trên lãnh địa của ngài nữa rồi, thưa ngài. Tôi thấy rằng không cần thiết phải quấy rầy ngài bằng những chi tiết đó.”

Cặp mắt Hardcastle lóe sáng cơn giận. “Khốn nạn tính kiêu căng của anh, Gideon.”

“Chính xác là ý con muốn nói.” Harriet nhìn Hardcastle với sự ưng thuận trong sự quan sát tinh đời của ông. “Ngài ấy có xu hướng mạnh mẽ theo cách đó, thưa ngài. Cực kì ngạo mạn.”

“Kết thúc câu chuyện về những tên trộm đi,” Hardcastle gầm gừ, nghe giống hệt con trai mỗi khi anh ta không có tâm trạng tốt.

“Bây giờ con đã biết ngài ấy thừa hưởng xu hướng đó từ đâu rồi,” Harriet thì thầm.

Gideon cười khanh khách. “Kể cho ngài đây nghe phần còn lại của câu chuyện đi em yêu.”

“Được rồi,” Harriet xuề xòa nói, “Buổi tối của cuộc bố ráp, con đã bị bắt làm con tin bởi một trong những tên trộm. Con thừa nhận đó là lỗi của con. Nhưng vấn đề có thể tránh được hoàn toàn nếu St. Justin chịu bàn bạc phương án hành động với con trước đó theo như con gợi ý.”

“Eo ôi,” Phu nhân Hardcastle rõ ràng bị choáng váng. “Một con tin?”

“Vâng. St. Justin lao vào một cách anh hùng vào hang động cứu con, và trước khi ngài ấy tìm được con thì thủy triều đã dâng cao, lấp đầy những phần thấp trong hang động.” Harriet cúi gầm mặt trước những cái quắc mắt trên bàn ăn Hardcastle. “Con mong là ngài biết về những cơn thủy triều xung quanh Upper Biddleton, thưa ngài.”

“Ta biết chúng,” Hàng chân mày rậm của Hardcastle định hình thành một đường thẳng cứng nhắc. “Những hang động đó nguy hiểm.”

“Tôi đồng ý, thưa ngài,” Gideon lặng lẽ nói. “Nhưng cho đến thời điểm đó tôi không thành công lắm trong việc thuyết phục vợ mình tin vào điều đó.”

“Vớ vẩn,” Harriet cáu kỉnh. “Chúng không nguy hiểm nếu ai đó chịu nghiên cứu kĩ lưỡng về những dòng thủy triều và phác thảo đường đi bên trong những ngõ ngách. Nhưng, như con đã nói, vào cái đêm đó, St. Justin và con bị kẹt bên trong và buộc phải ở lại qua đêm. Vì vậy, ngài ấy cảm thấy có trách nhiệm phải cầu hôn vào ngày hôm sau.”

“Ta hiểu rồi,” Phu nhân Hardcastle với tay lấy ly rượu bằng những ngón tay lẩy bẩy.

“Con đã nói ngài ấy hết lời.” Harriet nói, nóng lòng với chủ đề của cô. “Con thấy không có lý do gì mà con không thể sống cuộc đời ở Upper Biddleton như một phụ nữ bị tổn hại. Sau hết, lọai phẩm giá đó khó lòng ngăn cản công việc sưu tầm hóa thạch của con. Nhưng St. Justin vẫn nhất mực làm theo ý ngài ấy.”

Phu nhân Hardcastle lắp bắp và gần như sặc ngụm rượu. Người quản gia gấp rút bước đến. Bà xua tay đuổi ông ta đi. “Tôi ổn mà, Hawkins.”

Tia nhìn chăm chú của bá tước vẫn dán vào Harriet. “Cô sưu tầm hóa thạch à?”

“Đúng vậy,” Harriet nói. Cô nghĩ cô đã nhận ra tia sáng thích thú trong ánh mắt Hardcastle. “Ngài có hứng thú với vấn đề địa chất sao, thưa ngài?”

“Lúc trước. Khi ta sống ở Upper Biddleton, nếu đó là vấn đề. Tìm được rất nhiều chủng loài thú vị.”

Harriet ngay lập tức gợi ý. “Ngài vẫn còn giữ chúng chứ, thưa ngài?”

“Ồ, còn. Chúng được lưu giữ đâu đó. Không nhìn thấy chúng nhiều năm rồi. Ta dám nói Hawkins hay người hầu nào đó có thể tìm ra chúng. Cô muốn xem chúng không?”

Harriet sục sôi với sự nhiệt tình. Cô quả quyết cô có thể tin bá tước với bí mật về cái răng của cô. Rốt cuộc thì giờ ông là gia đình cô rồi. “Con yêu điều đó hơn hết thảy mọi thứ, thưa ngài. Tự bản thân con đã tìm ra một cái răng thú vị nhất. Ngài có biết gì về răng không, thưa ngài?”

“Một ít,” Đôi mắt bá tước ánh lên nghĩ ngợi. “Cô có loại răng nào?”

“Cái răng của con rất dị thường và con vẫn đang cố xác định nó,” Harriet giải thích. “Nó có vẻ đến từ một loài thằn lằn lớn, nhưng không bám chặt với xương hàm của chính nó, trong trường hợp này là thằn lằn đóng khuôn trong một hốc. Và nó có vẻ là răng của một động vật ăn thịt. Một động vật ăn thịt rất lớn.”

“Những cái hốc à? Và lớn?” Bá tước ngừng lại. “Có lẽ là cá sấu?”

“Không, thưa ngài, con khá chắn chắn nó không phải răng cá sấu. Con tin rằng đó là của một loài bò sát, tuy nhiên. Một con bò sát khổng lồ.”

“Rất thú vị,” Bá tước lẩm nhẩm. “Thật vậy, rất thú vị. Chúng ta sẽ tham khảo bộ sưu tập của ta và thử xem ta có thứ gì tương tự hay không. Không nhớ lắm về những gì còn trong những chiếc hộp nữa rồi.”

“Chúng ta có thể xem xét chúng sau bữa tối không, thưa ngài?” Harriet đề nghị ngay tức thì.

“À, sao lại không chứ,” Hardcastle đồng ý.

“Cảm ơn ngài” Harriet thở hắt ra. “Con có đem theo cái răng đây. Con có nó trong túi xách khi con bị bắt cóc. À quên, khi con bị đưa đi ngắm cảnh với những người bạn.”

Gideon trao cho mẹ anh cái nhìn giễu cợt. “Và thế là chấm hết cho những bài diễn thuyết về phép lịch sự trong giao tiếp tối nay trừ khi phu nhân bị buộc phải can thiệp. Một khi vợ tôi bắt đầu chủ đề hóa thạch thì rất khó ngăn cô ấy lại.”

Phu nhân Hardcastle nắm bắt gợi ý kia. “Ta tin rằng học thuyết hóa thạch có thể đợi đến ngày mai,” Bà nói chắc nịch.

Harriet cố giấu giếm vẻ thất vọng của mình. “Tất nhiên rồi, thưa phu nhân.”

“Ta sẽ yêu cầu Hawins và người giữ nhà tìm những thùng gỗ mà ngài đây đã từng cất giữ.” Phu nhân Hardcastle bổ sung dứt khoát. “Không ai có thể yêu cầu họ bắt đầu tìm kiếm vào giờ này giữa đêm.”

“Đúng vậy, con cũng nghĩ thế,” Harriet nhìn nhận. Nhưng trong thâm tâm thật lòng cô không thấy lý do đúng đắn để bộ phận giúp việc không đi tìm thùng gỗ hóa thạch của Hardcastle. Giờ này cũng đâu phải là quá khuya.

“Vậy thì, giờ con hãy kể cho chúng ta nghe về mùa hội đi, Harriet,” Phu nhân Hardcastle nói ngon ngọt. “Ta đã không dự mùa hội ở Luân Đôn nhiều năm nay. Từ khi - “ Bà nhanh chóng im bặt. “À, lâu rồi.”

Harriet gắng gượng thu xếp một cuộc nói chuyện lịch sự. Thật là khó bởi vì cô quá muốn được trò chuyện với bá tước về hóa thạch. “Mùa hội rất vui, con cho là vậy. Nếu ai đó thích nó. Em gái con rất thích thú. Nó nên có thêm một mùa hội nữa.”

“Nhưng con không cảm thấy nó thú vị sao?” Phu nhân Hardcastle hỏi.

“Không,” Harriet rạng ngời. “Ngoại trừ điệu valse. Con rất thích khiêu vũ với St. Justin.”

Gideon nâng ly rượu lên trong cử chỉ tán thưởng thầm lặng. Anh cười với cô từ bên này bàn. “Cảm giác đó đến từ hai phía, thưa phu nhân.”

Harriet hài lòng vì sự lịch lãm của anh. “Cảm ơn ngài,” Cô quay lại Phu nhân Hardcastle. “Phần tuyệt nhất ở Luân Đôn, thưa phu nhân, là con được gia nhập Hiệp hội hoá thạch và di tích.”

Hardcastle lên tiếng từ phìa cuối bàn. “Ta từng là thành viên. Tất nhiên mấy năm nay ta chưa từng tham dự một buổi họp nào.”

Harriet háo hức quay lại ông. “Giờ đó đã là một nhóm khá đông, và có rất nhiều con người uyên bác trong những buổi họp mặt. Rủi thay, con không quen được ai biết nhiều về răng.”

“Lại nữa rồi,” Gideon cảnh báo mẹ mình. “Tốt hơn mẹ nên ngăn cản cô ấy nhanh lên trừ khi mẹ muốn câu chuyện quay lại chỗ mấy món hóa thạch.”

Harriet đỏ mặt. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân. Người ta thường bảo con quá hào hứng với chủ đề đó.”

“Đừng lo,” Phu nhân Hardcastle ân cần nói. Bà liếc mắt về phía chồng. “Ta nhớ lại ngài đây cũng có nhiệt huyết tương tự. Đã lâu rồi ta chưa nghe ngài nói về hóa thạch. Tuy nhiên, cuộc nói chuyện cũng bị giới hạn phần nào. Cô có thể kể chúng ta nghe những điều thú vị khác ở Luân Đôn không?”

Harriet cân nhắc kĩ lưỡng. “Thật lòng mà nói thì không có,” Cuối cùng cô thú nhận. “Thật ra con rất thích đời sống thôn quê. Con không thể đợi cho đến khi trở về Upper Biddleton để tiếp tục công việc trong hang động.”

Gideon quẳng cho cô cái nhìn bao dung. “Như mẹ thấy đó, tôi đã cưới một cô vợ hoàn hảo cho một người thích được hy sinh bản thân cho đất đai gia tộc.”

“Sẽ là hân hạnh to lớn khi được du ngoạn cùng Gideon trong lúc ngài ấy khảo sát lãnh địa Hardcastle,” Harriet hài lòng nói. “Con sẽ được khám phá hóa thạch ở tất cả địa hình mới.”

“Thật là nhẹ nhõm khi biết tôi đưa ra vài điều đáng giá trong cuộc hôn nhân này,” Gideon nói. “Đã từ lâu tôi bắt đầu thắc mắc không biết em có tìm ra được điều gì hữu ích từ mối quan hệ của chúng ta. Tôi biết rõ một vài chuyện vặt vãnh như tước hiệu cũ và nhiều bất động sản có lợi tức không quan trọng lắm đối với một nhà sưu tầm hóa thạch như em.”

Vợ chồng bá tước xứ Hardcastle kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai.

Harriet hếch mũi. “Ngài biết ý em là gì sao?” Cô nói với Phu nhân Hardcastle ngồi bên cạnh. “Ngài ấy thỉnh thoảng không thể kháng cự những khiêu khích cố tình của người khác. Đó trở thành thói quen rồi.”

Khi mãn tiệc, Gideon ngồi ngả ra ghế và quan sát, thích thú, khi mẹ anh nhắc nhở Harriet rời bàn và theo bà vào phòng khách.

“Vậy chúng ta sẽ để các quý ông với rượu vang đỏ chứ?” Hardcastle thì thầm.

“Con không phiền nếu họ uống rượu trước mặt chúng ta,” Harriet vô tình nói.

Gideon cười toe toét. “Rõ ràng em chưa được dạy dỗ đầy đủ ở Luân Đôn để nhận ra mẹ tôi đang dịu dàng bảo ban em. Em nên rời bàn để quý ông có thể uống rượu đến say mèm một cách riêng tư.”

Harriet sửng cồ. “Em tin ngài không có thói quen say xỉn, thưa ngài. Cha em không bao giờ ủng hộ những gã say, và em cũng không.”

“Tôi sẽ cố sức giữ sự hóm hỉnh của mình để có thể thực hiện bổn phận làm chồng tối nay, em yêu. Sau hết đây là đêm tân hôn của chúng ta mà, nếu em còn nhớ.”

Đối diện bàn ăn Harriet ghi nhận ý nghĩa cợt nhả bên dưới câu nói và mặt cô chuyển sang màu hồng tươi. Tuy nhiên, mẹ Gideon thì không vui vẻ chút nào.

“Gideon. Đó là điều hoàn toàn xúc phạm không nên phát ngôn.” Phu nhân Hardcastle quắc mắt giận dữ. “Đây là một gia đình nền nếp và con phải hành xử đúng mực. Không được nói những chuyện như thế trên bàn ăn. Con biết rõ mà. Tính tình của con đã tha hóa khủng khiếp trong sáu năm qua.”

“Khốn thật,” Hardcastle lầm rầm. “Anh đã làm con bé xấu hổ. Xin lỗi vợ anh đi.”

Harriet cười khúc khích lém lỉnh với Gideon. “Phải đấy, St. Justin, xin lỗi một lần đi. Em không tin được là em từng nghe ngài xin lỗi. Em không thể đợi được.”

Gideon đứng lên và cúi người nhã nhặn. Mắt anh lóe sáng. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân. Tôi không có ý xúc phạm những cảm xúc mỏng manh của phu nhân.”

“Rất tốt,” Harriet quay sang cha mẹ anh. “Mọi việc không suôn sẻ sao ạ? Con tràn trề hy vọng ngài ấy thậm chí được dạy bảo để tồn tại trong xã hội mà không gây ra một mớ hỗn độn thái quá.”

Mẹ Gideon đột ngột đứng lên, miệng mím thành một đường thẳng. “Ta tin rằng Harriet và ta sẽ lui vào phòng khách.”

Harriet từ tốn đứng lên. “Vâng, tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây trước khi St. Justin nói điều gì đó xúc xiểm. Cư xử đúng mực khi em đi khỏi, thưa ngài.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” Gideon nói.

Anh quan sát mẹ dẫn Harriet rời khỏi phòng ăn. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, anh ngồi xuống lần nữa.

Sự im lặng tột cùng lắng xuống trong phòng. Hawkins bước đến với rượu vang đỏ và rót một ly cho Gideon và cha anh. Rồi người quản gia lui vào trong.

Sự im lặng kéo dài giữa hai người đàn ông. Gideon không tìm cách phá vỡ nó. Đây là lần đầu tiên cha con anh ở riêng lâu đến vậy. Nếu Hardcastle muốn nói chuyện với anh, Gideon nhận định, ông có thể dễ dàng làm việc đó.

“Cô ta thú vị,” Cuối cùng bá tước nói. “Ta sẽ công nhận với anh như thế. Không phải theo lối thường.”

“Đúng vậy. Không theo lối thuờng. Đó là một trong những phẩm chất cuốn hút nhất của cô ấy.”

Sự tĩnh lặng một lần nữa xâm chiếm căn phòng.

“Không hẳn giống những gì ta mong đợi,” Hardcastle nói.

“Ý ngài là sau Deirdre?” Gideon nếm ly vang đỏ nặng và trầm ngâm nhìn chân nến bằng bạc sang trọng trước mặt anh. “Tôi đã già thêm sáu tuổi, thưa ngài. Và vì đó toàn bộ là lỗi của tôi, tôi hiếm khi phạm cùng một sai lầm đến hai lần.”

Hardcastle càu nhàu. “Ý anh là lần này anh đã làm điều đúng đắn hợp lễ nghi sao?”

Tay Gideon siết chặt mép ly. “Không, thưa ngài. Ý tôi là lần này tôi đã tìm ra một phụ nữ tôi có thể tin cậy.”

Sự im lặng quay lại phòng ăn.

“Phu nhân anh có vẻ tin tưởng anh rất nhiều,” Hardcastle lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Đã lâu rồi không có ai tin tưởng tôi.”

“Anh còn mong đợi gì sau những gì anh làm với Deirdre hả?” Hardcastle cáu kỉnh.

“Sự tin tưởng.”

Hardcastle đập tay lên bàn làm những ly rượu nhảy dựng lên. “Cô gái đó đang có thai khi cô ta chết. Anh hủy bỏ đính hôn ngay trước khi cô ta tự sát. Cô ta bảo với cha mình rằng anh đã phủi tay sau khi cưỡng đoạt cô ta. Còn gì khác hơn?”

“Có thể cô ta đã nói dối.”

“Tại sao cô ta phải nói dối? Cô ta định tự sát, vì Chúa. Cô ta không còn gì để mất.”

“Tôi không biết lý do của cô ta là gì. Cô ta không còn tỉnh táo khi đến gặp tôi lần cuối. Cô ta...” Gideon im lặng.

Không cần thiết phải cố gắng mô tả Deirdre vào đêm hôm đó. Anh đã từng nhận ra có gì đó không đúng khi cô ta bất thình lình vồn vã quyến rũ anh.

Sau nhiều tháng không đáp trả những nụ hôn dò hỏi và cực kì trong sáng của anh, cô ta đột ngột lao vào anh. Có một bầu không khí tuyệt vọng xung quanh cô ta. Gideon lờ mờ nhận ra cô ta đã ở với kẻ khác.

Khi anh đối chất những nghi ngờ của mình với Deirdre, cô ta nổi cơn thịnh nộ. Những lời của cô ta vẫn rổn rảng bên tai anh.

Đúng, có người khác. Và tôi vui mừng vì anh đã không đặt đôi tay khổng lồ, xấu xí của anh lên người tôi, con quái vật kia. Tôi không nghĩ tôi có thể chịu đựng cái chạm tay của anh. Tôi không thể đứng trước cái nhìn của gương mặt gớm guốc dòm tôi chăm chú. Anh thật sự tin rằng tôi muốn anh làm tình với tôi sao? Anh thật sự nghĩ tôi muốn lấy anh sao? Cha tôi bắt buộc tôi chấp nhận anh thôi.

Bá tước nuốt trọn một ngụm lớn rượu vang đỏ. “Nếu có gã khác thì tại sao cô ta không thú nhận? Để lại một mẩu tin kể lại sự việc hay sao đó. Mẹ kiếp, anh kia. Anh có biết người mẹ khốn khổ của anh đã cố gắng thế nào để tự thuyết phục bản thân tin rằng Deirdre đã để cho kẻ khác quyến rũ không? Nhưng sự thật đã lên tiếng.”

“Có lẽ chúng ta nên chuyển sang đề tài khác,” Gideon đề nghị.

“Khốn kiếp, đứa cháu duy nhất của ta đã chết cùng Deirdre Rushton.”

Sự kiềm chế của Gideon đứt phụt. “Không, khốn thật, cháu ngài không chết cùng Deirdre. Đó là cháu người khác. Đứa bé không phải con tôi.”

“Gideon, lạy Chúa, cẩn thận với ly rượu.”

“Lần cuối cùng,” Gideon nói với một gầm gừ, “Tôi thề với ngài trên danh dự của tôi, dù tôi biết ngài không nghĩ tôi có danh dự, rằng tôi không cưỡng đoạt Deirdre Rushton. Tôi chưa từng chạm vào cô ta. Cô ta không thể chấp nhận cái chạm của tôi nếu ngài biết được sự thật đốn mạt đó. Cô ta đã nói rõ như thế.”

Với nỗ lực phi thường, Gideon khôi phục sự tự chủ. Anh cẩn trọng đặt ly rượu xuống. Cha anh nhăn nhó để mắt đến anh.

“Có lẽ anh nói đúng,” Hardcastle nói. “Có lẽ chúng ta nên đổi đề tài.”

“Đúng vậy.” Gideon thở đều đều. “Tôi xin lỗi vì màn trình diễn nghệ thuật sân khấu này, thưa ngài. Người ta nghĩ rằng sau chừng đó năm lẽ ra tôi đã học sự phù phiếm về những sách lược giống thế này. Ngài có thể trách tội vợ tôi. Cô ấy luôn than phiền rằng tôi không biện hộ cho bản thân.” Anh cười gằn. “Nhưng ngài biết chuyện gì xảy ra mỗi khi tôi làm như thế. Không ai tin tôi cả.”

“Ngoại trừ vợ anh?” Hardcastle mát mẻ ướm thử.

“Cô ấy tin vào sự trong sạch của tôi trước khi tôi giải thích,” Gideon nói, không thiếu vẻ hài lòng sâu sắc. “Thật ra mà nói, tôi chưa từng kể cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện. Thế mà cô ấy đã đứng giữa một vũ hội đông đúc và tuyên bố với thế giới lịch sự rằng đứa bé của Deirdre không phải con tôi.”

“Không ngạc nhiên tại sao anh lại cưới cô ta.” Hardcastle khô khan nói.

“Phải. Không ngạc nhiên. Còn vấn đề gì ngài muốn bàn bạc không, thưa ngài?”

Hardcastle nhìn anh chăm chú hồi lâu. “Ta tin là, những tên trộm. Kể ta nghe về những kẻ xấu đang sử dụng hang động để chứa của bất lương đi.”

Với nỗ lực Gideon kéo suy nghĩ quay lại công việc trước mắt. “Không có gì đáng kể. Tôi đã bẫy chúng cùng một Bow Street Runner. Chúng tôi bắt quả tang bọn chúng đang giấu hàng.”

“Làm thế nào anh biết được chuyện đó?”

Gideon cười nhăn nhở. “Harriet đã khám phá ra một hang động chứa đầy đồ ăn trộm trong lúc săn tìm hóa thạch. Cô ấy triệu kiến tôi trở lại Upper Biddleton và hướng dẫn tôi giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt để cô ấy có thể tiếp tục công việc thám hiểm hang động. Nếu ngài chưa đoán ra thì tôi có thể nói Harriet có tính cách chuyên chế.”

“Ta biết rồi. Vậy là anh đã bắt bọn trộm. Và giành được Harriet trong lúc đó.”

“Đúng vậy.” Gideon xoay ly vang đỏ giữa lòng bàn tay, quan sát màu hồng ngọc lóng lánh. “Vẫn có một chuyện khiến tôi bận tâm. Tôi tin rằng chúng có cả thảy bốn tên. Một tên chưa bị bắt.”

“Điều gì làm anh nghĩ như thế?”

“Một là sau khi tôi tra khảo những tên trộm chúng đều thú nhận đã nhận chỉ thị từ một gã bí ẩn chưa từng thấy mặt. Tôi có chiều hướng tin bọn chúng.”

“Tại sao?”

“Những món đồ chúng tôi tìm thấy trong hàng đều ở trong tình trạng hoàn mỹ. Tay nghề rất khéo, và không để lại dấu vết từ bất kì căn nhà tốt hơn ở Upper Biddleton. Không ai trong ba tên bị bắt tỏ ra có con mắt nhà nghề, nếu ngài hiểu ý tôi. Chúng là hạng người chỉ đơn giản có thể phá cửa sổ của một căn nhà nào đó và vơ vét mọi thứ trông có vẻ có giá trị.”

“Ta hiểu rồi,” Hardcastle chậm rãi nói.

“Hơn thế nữa, khi Runner trao trả một vài món đồ ăn trộm cho chủ nhân của chúng ở Luân Đôn, ông ta nhận ra không ai biết được việc đã trở thành nạn nhân của bọn trộm cho đến khi ai đó chú ý một vài món đồ đã biến mất.”

Hardcastle kinh ngạc. “Không ai biết mình bị mất trộm cả sao?”

Gideon từ tốn lắc đầu. “Không hề có cửa sổ vỡ hay ổ khóa bị phá để kinh động chủ nhà. Hãy nghĩ về diện tích của Nhà Hardcastle hay Lâu Đài Blackthorne. Thậm chí những ngôi nhà trong thành phố của ngài cũng rất rộng lớn. Nếu ai đó không phá cửa cái hoặc cửa sổ để vào trong thì liệu ngài có biết mình bị trộm cho đến khi ngài nhớ đến món đồ của mình không?”

“Không. Ta nghĩ là không. Nhưng còn về băng trộm?”

“Thường có một thành viên trong hiệp hội nhận ra bị mất trộm, theo Dobbs, người đó đã thuê Bow Street.”

Bá tước nhìn anh với vẻ tò mò mãnh liệt. “Anh kết luận được điều gì?”

“Có ai đó có khả năng điều tra những ngôi nhà tước khi bọn trộm và xác định giá trị và vị trí của đồ đạc.” Gideon nói. “Và rồi cũng người đó sắp xếp những món đồ theo trình tự ngăn nắp, hiệu quả mà không cần phá cửa sổ hay ổ khóa.”

“Và anh tin rằng gã này vẫn còn bên ngoài?”

“Tôi biết chúng tôi chưa bắt được hắn.” Gideon uống cạn ly vang đỏ. “Có một vài thông tin rất lí thú chúng tôi được biết về hắn, thêm vào hắn có con mắt tinh đời và thâm nhập vào những ngôi nhà tốt nhất.”

“Hắn quen thuộc với những hang động xung quanh Upper Biddleton,” Hardcastle kết luận.

“Đúng. Hắn biết rõ về chúng.”

“Không có quá nhiều người phù hợp tất cả tiêu chí đó,” Hardcastle nói.

“Ngược lại.” Gideon cười gay gắt. “Một số lượng đàn ông săn tìm hóa thạch trong những hang động của Upper Biddleton tăng đáng kể trong những năm qua. Một bộ phận kha khá trong số đó là quý ông trong Hiệp hội. Bao gồm ngài, thưa ngài.”

“Ta?”

“Ngài rất phù hợp nhân dạng đó. Một quý ông với con mắt tinh đời thoải mái trong những phòng khách sang trọng và là chuyên gia hang động của Upper Biddleton.”

Bá tước bị bất ngờ. Rồi mắt ông sáng rực vì giận. “Sao anh dám ám chỉ một điều như thế về cha anh hả?”

Gideon đứng lên ngay tức thì. Anh nghiêng đầu thành một cái cúi mình lạnh nhạt. “Xin ngài thứ lỗi, thưa ngài. Tôi không có ý ám chỉ gì hết. Tất nhiên tôi không nghi ngờ ngài phạm tội trộm cắp. Danh dự của ngài đứng trên điều đáng xấu hổ đó.”

“Khốn kiếp, ta nên nghĩ vậy.”

“Hơn thế nữa, với tư cách người quản lý tài sản cho ngài, tôi biết rõ mức độ gia tài của ngài. Ngài không cần sống nhờ việc trộm cắp. Vậy nên tôi không đặt ngài vào danh sách đối tượng tình nghi của tôi.”

“Chúa lòng lành,” Hardcastle bùng nổ. “Trong tất cả mọi thứ bất kính, đáng hổ thẹn có thể nói ra. Ám chỉ ta có thể là kẻ tình nghi vượt lên trên chuẩn mực, thưa ngài.”

Gideon đi ra cửa. “Đó là một cảm giác lý thú, phải không?”

“Cái gì?” Bá tước cáu kỉnh.

“Phát hiện ra ai đó mà ngài nghĩ rằng tôn trọng ngài lại có thể nghi ngờ danh dự của ngài và biết rằng ngài không bao giờ có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân với người đó?”

Gideon không đợi câu trả lời. Anh rời khỏi phòng ăn và đóng cửa lại sau lưng.